Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
- --
Hắn và Cổ Nguyệt đều có tinh thần lực Linh Hải Cảnh, năng lực nhận biết mạnh vô cùng, chí ít trong phạm vi đường kính trăm mét có gió thổi cỏ lay gì gì, đều sẽ cảm nhận được trước tiên.
Cổ Nguyệt khoát tay, hai đoàn ánh sáng màu xanh bám vào trên người của hai người, khiến cho thân thể của bọn họ trở nên nhẹ nhàng hơn.
Đường Vũ Lân cảm nhận được tựa hồ nàng khôi phục lại bình thường, lúc này mới thả lỏng mấy phần.
"Nếu như tính toán đến sáng sớm ngày mai, chúng ta có thời gian khoảng chừng 15 tiếng để lang bạt ở bên trong Thăng Linh Đài. Chúng ta tăng nhanh tốc độ một chút đi, đi đến nơi sâu xa xem sao."
Với thực lực hiện tại của bọn họ, Hồn Thú phổ thông đã không đủ để cấu thành uy hϊế͙p͙. Lần này Đường Vũ Lân đi vào cũng không có ý định giúp Hồn Hoàn của mình thăng linh thêm bao nhiêu, mà chủ yếu là vì muốn tìm Hồn Thú mạnh mẽ để phát tiết một thoáng.
Tinh thần lực giữ liên hệ với thực vật bên cạnh, sự nhận biết của hắn nhất thời theo đó tăng lên rất nhiều. Khổ tu hơn nửa năm ở khu tu luyện chuyên dụng, tuy rằng tốc độ tiến bộ của hồn lực không quá lý tưởng, nhưng mối liên hệ giữa Đường Vũ Lân và các loại thực vật rõ ràng trở nên bền chặt hơn rất nhiều. Hắn có thể cảm nhận mình như đang dung nhập vào bên trong những nhánh Lam Ngân Thảo ở chung quanh, từ đó cảm thụ tất cả mọi thứ ở phía xa.
Rất xa, một điểm hào quang nhàn nhạt sáng lên ở trong không trung. Đường Vũ Lân cấp tốc tới gần, bước tới một bước lấy đà nhảy lên.
Một điểm sáng này trong nháy mắt co rút lại, nhanh chóng rời xa.
"Thật giống như là một con chim nhỏ." Đường Vũ Lân rơi xuống từ trên không, nói với Cổ Nguyệt.
Đối với Hồn Thú nhỏ yếu, hắn cũng không có hứng thú săn giết, vì vậy lập tức tăng nhanh bước chân, tiếp tục thâm nhập vào sâu.
Đột nhiên, phía trước truyền đến tiếng nổ vang rền trầm thấp, âm thanh rung động như tiếng sấm rền, nhưng tựa hồ là cũng ở nơi tương đối xa xôi.
Đường Vũ Lân quỳ một gối xuống, ghé lỗ tai của mình áp vào một nhánh Lam Ngân Thảo kề sát mặt đất, yên lặng ngưng thần cảm nhận.
Sợ hãi! Hắn cảm nhận được tâm tình sợ hãi của những cây Lam Ngân Thảo khác ở nơi xa truyền đến.
"Tựa hồ là một bầy thú. Chúng ta lên trên cây!" Đường Vũ Lân không chút do dự quay về phía Cổ Nguyệt ở bên cạnh mình nói.
Hắn bước nhanh đến bên cạnh Cổ Nguyệt, tay phải đưa ra, nâng ở dưới nách nàng, bỗng nhiên mang theo nàng nhảy vọt lên. Mượn Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ, mũi chân hắn điểm nhẹ một cái ở trên cành cây khô, lần thứ hai mượn lực, cuối cùng cũng leo lên một cành cây khá lớn.
Cổ Nguyệt dựa ở trên thân cây, Đường Vũ Lân đưa tay nắm lấy một chạc cây ở phía trên, ổn định lại thân thể của chính mình.
"Nghe thanh âm biến hóa này, tựa hồ là đang hướng về phía chúng ta bên này. Quy mô không nhỏ đâu!" Đường Vũ Lân khẽ nhíu mày. Loại âm vang trầm thấp này, giả thiết đầu tiên hẳn là một bầy thú, hoặc ít gì cũng phải là Hồn Thú khổng lồ có thể tích khá lớn mới đúng. Nếu không không cách nào gây ra âm thanh rầm rộ đến như vậy.
Quả nhiên, âm thanh càng ngày càng gần. Khoảng cách càng gần, thanh âm kia cũng càng lúc càng rền vang. Sắc mặt Đường Vũ Lân khẽ biến, đây là bầy thú gì vậy? Làm sao lại tạo ra động tĩnh lớn như vậy?
"Ầm, ầm, ầm, ầm, ầm..." Từng tiếng nổ vang rung động cả mặt đất, làm cho người ta cảm nhận được một loại sức ép khó có thể hình dung được.
Trên mặt Đường Vũ Lân toát ra vẻ hoảng sợ. Hắn cau mày, ánh sáng tím trong mắt lóe lên, xuyên thấu qua tán cây, phóng thẳng tầm mắt về hướng âm thanh truyền tới.
Rất nhanh, sắc mặt hắn đại biến.
"Không ổn, e là có phiền phức. Là một bầy Kim Cương Dã Trư."
Kim Cương Dã Trư, thuộc loại Hồn Thú sống theo bầy đàn. Dưới trạng thái điên cuồng, bầy lợn rừng này thậm chí còn đáng sợ hơn cả Hổ Sư. Kim Cương Dã Trư có hình thể to lớn, đầu rất cứng, cứng như sắt thép, ba cặp răng nanh dài như cái xẻng, phía trước sắc bén cực kỳ. Chúng có thể lao lên rất nhanh, tạo ra một lực húc rất mạnh. Coi như là một số loại Hồn Thú có thực lực vô cùng mạnh mẽ, cũng không muốn chính diện đón nhận sự tấn công của chúng. Chính là sức mạnh chục ngàn cân đấy!
Răng heo của Kim Cương Dã Trư là chất liệu vô cùng tốt, cứng rắn, bền chắc, thích hợp dùng để điêu khắc. Vì lẽ đó, ở thời kỳ thượng cổ, chủng loại Hồn Thú này bị tuyệt diệt cực kỳ sớm, mà ở bên trong Thăng Linh Đài, lại có thể hoàn mỹ tái hiện lại bọn chúng.
"Rầm, rầm, rầm——!!" những tiếng động cực lớn kia không chỉ là tiếng giậm chân do lũ lợn rừng tạo ra, mà còn là âm thanh của từng cây đại thụ to lớn dọc đường bị húc ngã.
Kim Cương Dã Trư thành niên nặng đến 2 tấn, chiều dài vượt quá 5 mét, cao 2 mét. Khi chúng lao nhanh lên, lực húc chính diện có thể tưởng tượng ra được. Loại cây cối thông thường, căn bản là không có cách nào ngăn cản được bước tiến của bọn chúng.
Đường Vũ Lân quay đầu liếc mắt nhìn vị trí cây đại thụ mà mình và Cổ Nguyệt đang đứng, nhất thời thầm kêu không tốt! Cây đại thụ nhìn qua ước chừng không vượt quá trăm tuổi này, chỉ sợ là...
Mới nghĩ tới đây, bầy Kim Cương Dã Trư đã đến gần rồi! Xa xa, từng cây đại thụ dồn dập ngã xuống đất, mùi tanh trên người bầy heo rừng phả vào mặt.
Đường Vũ Lân nhìn thấy, một con Kim Cương Dã Trư dẫn đầu, thân thể cực kỳ khổng lồ, bộ lông toàn thân có màu xanh đen, từng chiếc lông heo nhọn hoắc dựng đứng cứng ngắc như thép nguội. So với Kim Cương Dã Trư thành niên thông thường, con này phải lớn hơn gấp đôi. Chỗ đi qua, từng cây đại thụ dồn dập bị xô ngã.
Vận may này của bọn họ cũng quá kém rồi thì phải? Mới tiến vào Trung cấp Thăng Linh Đài liền gặp phải loại phiền toái lớn này.
"Cổ Nguyệt, cẩn thận nhé!" Hiện tại chỉ có thể ký gửi hy vọng rằng đàn lợn rừng bên dưới không đụng phải bọn họ bên này.
Thế nhưng, vận may hiển nhiên không hề đứng về phía bọn họ. Mắt thấy, con lợn rừng đầu đàn khổng lồ kia, phương hướng di chuyển vừa vặn chính là về phía bọn họ.
"Rầm ——!!"
Cây đại thụ căn bản là không chịu nổi sự va chạm của Kim Cương Dã Trư, ầm ầm sụp đổ. Ánh bạc lóe lên, Cổ Nguyệt đã mang theo Đường Vũ Lân thuấn di đến giữa không trung. Nhưng khoảng cách đến gốc đại thụ bên cạnh còn có một chút chênh lệch nên không có cách nào trực tiếp thuấn di đi qua. Mang thêm người, khoảng cách kỹ năng thuấn di của Cổ Nguyệt sẽ chịu ảnh hưởng.
Hai đoạn Lam Ngân Thảo đúng lúc phóng ra từ trên người Đường Vũ Lân theo hình vòng cung, quấn lấy Cổ Nguyệt cõng ở trên lưng. Hắn dùng sức lôi kéo Lam Ngân Thảo, dựa vào sức đàn hồi của đoạn dây, giúp hai người bay về phía gốc đại thụ khác ở gần đó nhất.
Nhưng vào lúc này, cây đại thụ hắn vừa quấn vào cũng bị một con lợn rừng khác xông tới, cũng tương tự, bị đổ rạp xuống mặt đất.
Càng là thời khắc gặp nguy hiểm, Đường Vũ Lân lại càng có thể duy trì sự tỉnh táo của mình. Hai tay hắn dùng sức vung mạnh một cái, dựa vào lực bật của Lam Ngân Thảo, đẩy chính mình vào không trung. Đang ở giữa không trung, hắn lần thứ hai hắn phóng xuất Lam Ngân Thảo ra ngoài, quấn quanh một gốc đại thụ khác.
Từng cây, từng cây đại thụ không ngừng bị bầy heo rừng húc ngã. Đường Vũ Lân chỉ dựa vào Lam Ngân Thảo dẫn dắt, cõng theo Cổ Nguyệt không ngừng chuyển biến phương hướng trong rừng cây.
Hiệu quả chiêu Quấn Quanh của Lam Ngân Thảo, vào lúc này được hắn phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, chính là để khống chế không cho mình và Cổ Nguyệt rơi xuống.
Cổ Nguyệt nằm ở sau lưng Đường Vũ Lân, hai tay ôm thật chặt cổ của hắn, một đôi chân dài kẹp ở bên hông của hắn, thân thể hai người dán chặt vào nhau.
Nàng có thể nghe được rõ ràng tiếng tim đập ổn định và cường tráng của Đường Vũ Lân. Rõ ràng hắn cũng không hề bởi vì cục diện trước mắt mà mất đi sự bình tĩnh của mình.
Trầm ổn ứng đối hết thảy nguy cơ trước mắt. Loại cảm giác an toàn kia khiến cho Cổ Nguyệt theo bản năng nghiêng đầu lại, áp đôi gò má của mình vào bờ vai vững chắc của hắn, nhắm hai mắt lại.
Bên cạnh là những tiếng động rền vang đầy nguy hiểm, nhưng che chắn ở phía trước lại là thân thể vững chắc đem lại cho nàng cảm giác ấm áp và an toàn của hắn. Tất cả vẻ lạnh lẽo và hậm hực trước đó của nàng tựa hồ đều biến mất toàn bộ rồi. Một nụ cười mỉm đầy xinh đẹp theo đó xuất hiện trên đôi môi của nàng.
Khoảng cách đến thời gian ước định còn sớm. Bất luận thế nào, trước tiên hưởng thụ hết thảy tất cả đã!
"Này, nàng nhẹ chút có được hay không? Sắp siết chết người ta rồi đây này!" Âm thanh oán giận của Đường Vũ Lân vang lên. Thì ra, trong lúc vô tình, Cổ Nguyệt đã ôm hắn...hơi chặt.
Nàng vội vàng thả lỏng một chút, "Người ta liễu yếu đào tơ, một chút sức yếu ớt như vậy, còn có thể siết chết người?"
Đường Vũ Lân kéo Lam Ngân Thảo, lại một lần nữa thay đổi phương hướng, mang theo hai người bay lên trời. Lúc này, hắn chỉ cảm thấy dường như mình giống như một chú khỉ vậy, nhảy nhót ngang dọc khắp rừng cây, đúng là cũng có mấy phần cảm giác sảng khoái, không khỏi cười nói: "Ta là tiểu thịt tươi yếu đuối, nàng phải bảo vệ ta mới đúng!"
Cổ Nguyệt khẽ xì một tiếng, đập một cái lên trên bả vai của hắn.
Cuối cùng cũng coi như xong, phía dưới bầy Kim Cương Dã Trư đã chạy đi mất. Chỗ chúng đi qua, khắp nơi bừa bộn.
Đường Vũ Lân kéo Lam Ngân Thảo, đẩy hai người sang một bên, mũi chân điểm vào thân cây mượn lực để giảm tốc, hướng về mặt đất rơi xuống.
"Không gian." Đường Vũ Lân hướng về Cổ Nguyệt nói.
Vào lúc này, chỉ cần Cổ Nguyệt sử dụng Không Gian Truyền Tống cho hai người bọn họ, ngay lập tức sẽ có thể hóa giải lực rơi.
Nhưng ai ngờ, Cổ Nguyệt lại căn bản không hề có ý tứ triển khai, chỉ mải mê ôm chặt lấy thân thể của hắn.