Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)

Chương 544: Diệp Tinh Lan dứt khoát

Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
Beta: Vân Phạm
---
Tất cả Thiên Nga Chi Vũ cuồn cuộn bay lên, va chạm vào cây Tinh Thần Kiếm cực lớn kia, phủ lên trên nó từng tầng hắc ám tĩnh mịch, nhưng lông vũ cũng nhao nhao vỡ vụn.


Trên Luận Bàn Lôi, khí tức hắc ám trở nên càng ngày càng dày đặc hơn rồi, dưới sự tăng phúc của Nhất Tự Đấu Khải, Thiên Nga Chi Vũ cường thế đã khống chế toàn trường.


Mặc Giác ánh mắt sáng rực, nhìn Diệp Tinh Lan trên không trung. Trước mặt thực lực tuyệt đối, hết thảy mọi giãy giụa đều là vô dụng đấy!


Vừa lúc đó, Tinh Thần Kiếm cực lớn đột nhiên ngân vang trên không trung, sau đó mãnh liệt từ trên trời giáng xuống, phá vỡ từng tầng Thiên Nga Chi Vũ một, tiến thẳng về phía Mặc Giác.


Cự Kiếm mang theo sự dứt khoát, mang theo khí thế thảm liệt trước giờ chưa từng có. Từ trong đông đảo Thiên Nga Chi Vũ, rẽ sóng đi về phía trước. Đúng là chỉ trong chốc lát, đã phá vỡ tầng tầng cách trở, ngang nhiên hạ xuống.


Mặc Giác cũng đã bị dọa cho nhảy dựng. Dưới tình huống thực lực chênh lệch xa nhau như thế, đối thủ lại có thể vẫn như trước phát động công kích hướng về bản thể của mình. Võ Hồn của vị học muội này quả nhiên thật mạnh!


Một điểm tinh quang nơi mũi kiếm càng ngày càng gần. Mặc dù dưới sự ngăn cản không ngừng của Thiên Nga Chi Vũ, kiếm quang kia tựa hồ rất khó đi vào trước mặt mình, nhưng Mặc Giác vẫn không hề chủ quan. Hai cánh sau lưng khẽ vỗ, kéo giãn khoảng cách cùng với Tinh Thần Kiếm. Bằng vào một số lớn Thiên Nga Chi Vũ, bản thân nàng có thể ở một thế bất bại.


Cuối cùng, vẫn là nhờ vào thực lực chênh lệch của lớp trên đấy! Trên khán đài, các học viên Sử Lai Khắc Ngoại viện đều mở to hai mắt nhìn. Đây là sự cường đại mà sau khi tập hợp đủ bộ Nhất Tự Đấu Khải sẽ đem lại cho Đấu Khải Sư đấy!


Kiếm quang của Tinh Thần Kiếm dần dần ảm đạm, dần dần trở nên chậm chạp trong Thiên Nga Chi Vũ. Tuy rằng nó vẫn như trước kiên trì, gắng gượng tiến về phía trước, thế nhưng, rõ ràng đã không cách nào tiếp tục duy trì được nữa.
Đã xong! Trận đấu này đã xong!


Trên mặt của Mặc Giác cuối cùng cũng toát ra vẻ mỉm cười, tuy rằng thắng kiểu này không sảng khoái, nhưng cuối cùng vẫn là thắng!


Đúng lúc này, đột nhiên, một điểm tinh quang trong chớp mắt phóng lớn lên, xuyên thấu trùng trùng điệp điệp cách trở. Ở ngay thời điểm Mặc Giác đã tự nhận là tất thắng, điểm tinh quang kia đã đến trước mặt nàng.


Điểm tinh quang kia cũng không phải là xông ra từ trong Thiên Nga Chi Vũ, mà là đột ngột xuất hiện giữa không trung, huyễn hóa ra quỹ tích duyên dáng, chui qua khe hở của từng mảnh Thiên Nga Chi Vũ vừa mới buông lỏng kia, hư ảo tựa như ma quỷ. Thời điểm nó đã đến trước mặt nàng, Mặc Giác mới vừa vặn kịp phản ứng lại.


Tinh quang đột nhiên phóng đại, hóa thành thân ảnh của Diệp Tinh Lan.
Nơi xa, Tinh Thần Kiếm đã biến mất, một Tinh Thần Kiếm mới lại xuất hiện ở trước mặt Mặc Giác.
Một kiếm chém xuống, trực tiếp bổ thẳng vào phía trên giáp lót vai của Mặc Giác.


Nhất Tự Đấu Khải trong chớp mắt tỏa ánh hào quang, điên cuồng triệt tiêu công kích của Tinh Thần Kiếm. Nhưng Tinh Thần Kiếm sắc bén đến dường nào, lại được 3 khối Đấu Khải tăng phúc, Tinh Thần Kiếm tuy bị giáp lót vai ngăn lại, thế nhưng Kiếm ý sắc bén vẫn xông thẳng vào trong cơ thể Mặc Giác, khiến cho nàng rên lên một tiếng đầy đau đớn.


Diệp Tinh Lan không hề cho nàng cơ hội kịp phản ứng, thân hình lóe lên, đã đến phía sau nàng. Tinh Thần Kiếm trong tay bỗng nhiên bạo phát, Đệ Nhị Hồn Hoàn lóng lánh, Kiếm Thần Võng đột ngột nở rộ trong khoảng cách gần, đem thân thể của nàng hoàn toàn cuốn vào bên trong.


Trong lúc nhất thời, chỉ thấy hào quang của Đấu Khải trên người Mặc Giác điên cuồng lập lòe, trong miệng nàng thậm chí liên tiếp có tiếng thét vang lên, thế nhưng hào quang bên trên Kiếm Thần Võng lại vẫn như vậy, cường hãn xâm nhập vào bên trong.


Hết thảy biến hóa này đều đến quá đột nhiên, cho dù thân là trọng tài, Thái lão cũng không nghĩ tới lại sẽ đột nhiên xuất hiện tình huống như vậy.
Khi tất cả mọi người cho rằng trận đấu nên chấm dứt, lại đột nhiên xuất hiện dị biến.


Kiếm Thần Võng quay chung quanh, công kích Mặc Giác, bên trên Đấu Khải, hào quang tỏa sáng liên tục. Chính nàng cũng đầy khϊế͙p͙ sợ, đồng thời có chút bối rối. Thời điểm mỗi khi muốn phóng thích hồn kỹ, vô số Kiếm ý sắc biến liền từ bốn phương tám hướng xâm nhập vào trong cơ thể, cứ như vậy đơn giản cắt đứt việc triển khai hồn kỹ của nàng.


Đấu Khải tuy mạnh, nhưng thực sự cũng không phải là tuyệt đối. Gặp phải công kích ở khoảng cách gần như vậy, Đấu Khải chỉ có thể giúp nàng hóa giải thế công, nhưng Kiếm ý lại thật sự là quá hung mãnh rồi, đã ảnh hưởng rất lớn đến tinh thần của nàng.


Đệ tam Hồn Hoàn tỏa ánh hào quang, Kiếm Tinh Lạc lại một lần nữa xuất hiện. Lần này, nhưng lần này, kim quang lại bao phủ toàn bộ, không chỉ là bao trùm Diệp Tinh Lan, mà còn bao trùm cả Mặc Giác.


Một chùm ánh sáng vàng rực rỡ phóng lên trời, qua trong giây lát đã bay vọt thẳng tới đỉnh của Luận Bàn Lôi, hung hăng đập vào bên trên vòng phòng hộ.


Toàn bộ vòng phòng hộ của Luận Bàn Lôi đều phát sáng lên. Vòng phòng hộ này có thể chống đỡ đối với cường giả dưới bát hoàn. Kiếm Tinh Lạc đâm thẳng vào lớp vòng này, cứ như thể đụng vào một sợi dây thun cực lớn, bắn ngược về. Thời điểm đó, tốc độ của nó tăng lên không biết bao nhiêu lần.


"Uỳnh!!!"
Chùm ánh sáng hoàng kim nọ nện thẳng xuống mặt đất.
Mặt ngoài của Luận Bàn Lôi Đài, một tầng vết rạn nứt xuất hiện.
Bên trong tiếng kêu rên, hào quang dần dần thu lại, lộ ra hai người trước đó còn đang chiến đấu với nhau.


Diệp Tinh Lan ở trên, Mặc Giác ở dưới. Hai đầu gối của Diệp Tinh Lan nện thẳng lên trên bụng của Mặc Giác, hai tay siết chặt Tinh Thần Kiếm. Tinh Thần Kiếm từ đâm xuyên qua kẽ hở lớp giáp vai và áo giáp của Mặc Giác, cứ như vậy mà lún sâu vào, đã có máu tươi trào ra.


Nhãn thần của Mặc Giác có chút tan rã, mà Diệp Tinh Lan lại cứ như vậy cúi đầu, không nhúc nhích.
Chuyện này…


Ai có thể ngờ được, trận đấu này, một khắc cuối cùng lại có thể trở nên khốc liệt như thế! Ai có thể nghĩ đến, thân là Nhất Tự Đấu Khải Sư, Mặc Giác lại có thể lâm vào tình cảnh thảm liệt như thế!?


Thái lão nhanh chóng đi tới trước mặt hai người. Bên trên Luận Bàn Lôi, đồng thời cũng có nhiều hơn một thân ảnh khác, chính là Thánh Linh Đấu La Nhã Lỵ. Hai vị Phong Hào Đấu La đều đi tới trước mặt hai thiếu nữ ở chính giữa sân thi đấu.


Mặc Giác cũng không bị hôn mê, Đấu Khải giúp nàng hóa giải lực trùng kích cực lớn, nhưng trong tròng mắt vẫn còn thanh tỉnh của nàng, lại tràn đầy sự sợ hãi. Nàng nhìn Diệp Tinh Lan vẫn đang dùng gối chấn lên trên người mình, lúc này Tinh Lan đã nhắm chặt hai con ngươi, nhưng trên người nàng, Kiếm ý vẫn cứ điên cuồng như vậy. Vào lúc này, Mặc Giác đã cảm thấy hoàn toàn sợ hãi.


Thật là đáng sợ! Nàng ấy thật sự là đáng sợ!


Vào thời khắc cuối cùng, thời điểm hai người ở dưới tác dụng của Kiếm Tinh Lạc từ trên trời giáng xuống, nàng có thể nhìn thấy một đôi mắt ngập tràn vẻ điên cuồng. Một sự cố chấp đầy điên cuồng, khắc thật sâu ở bên trong óc của Mặc Giác, khó mà phai mờ.


Với thực lực của Diệp Tinh Lan, cho dù có ba khối Hữu Linh Kim Loại Nhất Tự Đấu Khải tăng phúc, nhưng dưới tình huống bình thường cũng không có khả năng phá vỡ được lớp phòng ngự của Đấu Khải của Mặc Giác.


Nhưng mà, nàng lại mượn quán tính của Kiếm Tinh Lạc lúc rơi xuống, thậm chí còn lợi dụng sức đàn hồi của vòng phòng hộ. Ở trong một chớp mắt cuối cùng kia, đã phá vỡ được Đấu Khải, tạo nên một khe hở, Tinh Thần Kiếm hung hăng đâm vào bờ vai của nàng. Mặc dù khi đó đối phương đã không thể phóng thích Kiếm ý ra nổi nữa, nhưng cảm giác lạnh buốt nơi bả vai lại làm cho sâu trong nội tâm của Mặc Giác rơi vào trong rét lạnh.


Quả thật là một tiểu nha đầu đầy điên cuồng!
Mặc Giác thật sự sợ hãi, một sự sợ hãi trước đó chưa từng gặp.


Nàng vẫn luôn là học viên đứng hàng đầu nổi bật của lớp năm ba, tuổi còn trẻ mà đã trở thành Nhất Tự Đấu Khải Sư, là học viên Nội viện tương lai của Sử Lai Khắc. Nhưng mà ngày hôm nay, nàng đã cảm nhận được sự chênh lệch. Không phải là vấn đề về thực lực, mà là chiến ý. Nàng cũng không có được loại chiến ý tất thắng đến điên cuồng, mà đối thủ của nàng, lại có!


Thánh Linh Đấu La Nhã Lỵ ôm lấy thân thể Diệp Tinh Lan từ phía sau, nhấc nàng lên. Thánh Quang nhu hòa lập tức dung nhập vào bên trong cơ thể nàng.


Diệp Tinh Lan đã tiêu hao quá độ, thời khắc cuối cùng, nàng đã thiêu đốt toàn bộ hồn lực của mình. Trong trận chiến, nàng vẫn luôn phải chịu đựng Hắc Ám Xâm Thực, đã chạm đến giới hạn cuối cùng của mình. Nhưng cũng chính là một khắc cuối cùng này, nàng không chỉ dùng tay, mà còn dùng cả sự phụ trợ của Đấu Khải để nắm vững Tinh Thần Kiếm, nhờ vậy mới có thể đâm xuyên vào bên trong Đấu Khải của Mặc Giáp thành công!


Mặc Giác được Thái lão trợ giúp, mới chậm rãi đứng lên từ mặt đất, nhưng ánh mắt của nàng vẫn như trước, ngây ngốc đứng lặng ở đó.


Trận đấu này, nàng thắng. Đúng vậy, Diệp Tinh Lan dù có hung mãnh, cũng chỉ có thể lựa chọn chỗ mối nối của Đấu Khải, là nơi có khe hở, cũng là một điểm yếu nhât, mới miễn cưỡng phá vỡ được Đấu Khải. Nếu không, sẽ không có cách nào có thể uy hϊế͙p͙ được sinh mệnh của nàng.


Một khoảnh khắc kia lúc hai người rơi xuống đất, nếu như nàng muốn, cũng đủ để chuyển bại thành thắng.
Thế nhưng, nàng thật sự thắng sao? Nàng tự hỏi lòng, mình thắng sao?
"Lớp năm ba, thắng." Thái lão lạnh nhạt tuyên bố.


Máu tươi, từ bả vai nàng chảy xuôi xuống, thân thể Mặc Giác thoáng dao động. Nàng chưa từng bao giờ cảm thấy, chữ “thắng” lại có vẻ châm chọc, mỉa mai đến như vậy.
Không chỉ là nàng, toàn bộ lớp năm ba, không có lấy một tiếng hoan hô xuất hiện cùng với lời tuyên bố thắng, bại.


Thánh Quang hạ xuống, trị liệu thân thể Mặc Giác. Nàng chậm rãi xoay người, đi xuống dưới Luận Bàn Lôi.
Chủ nhiệm lớp năm ba, Tống Lâm nhanh chóng đi đến khu vực bên cạnh Luận Bàn Lôi.


Mặc Giác bước nhanh, đi tới trước mặt cô, tham kiến Tống Lâm. Trên người nàng, Đấu Khải chậm rãi được thu hồi, nơi khóe miệng cố nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.


"Tống lão sư, em thắng sao?" Cùng với 6 chữ này xuất hiện, trước mặt Mặc Giác đột nhiên tối sầm lại, rồi yếu ớt ngã quỵ xuống dưới đất.
Tống Lâm vội vàng tiến lên ôm lấy nàng, đỡ lấy cơ thể Mặc Giác, giúp nàng không đến mức ngã bệch xuống đất.


Sắc mặt của cô rất khó coi. Thân là giáo viên lâu năm, cô biết rõ, Mặc Giác thua không phải thua về thi đấu, mà là thua trong lòng. Lòng của con bé đã thua. Tâm thần phải nhận lấy một sự đả kích thật lớn, khiến cho tâm hồn bị tổn thương, là chỗ khó lòng mà chữa khỏi nhất đấy. Nếu như không thể giải quyết được vấn đề này, chỉ sợ nàng vĩnh viễn đều không thể tiến vào Nội viện của Sử Lai Khắc học viện được.


Lớp năm ba, hoàn toàn yên tĩnh.
Ba trận đấu đơn, 2 thua 1 thắng, mà chiến thắng lại còn khó khăn đến vậy. Không hề nghi ngờ, với tình hình hiện tại của Mặc Giác, không có khả năng tham gia trận đoàn chiến ở phía sau nữa rồi.


Nàng dù sao cũng là Nhất Tự Đấu Khải Sư đấy! Tuy vậy cũng không cách nào giành được một trận thắng thực sự…