Biên soạn: Đức Uy
Bản convert lấy từ truyencv.com
----
Diệp Tinh Lan sửng sốt một chút, "Nguyện vọng của ta chính là ở lại học viện, vẫn luôn ở lại học viện, nửa bước không rời. Từ Nội viện bị trả ra lại Ngoại viện, nhưng ta biết, mình nhất định còn có thể về Nội viện. Tương lai nỗ lực tu luyện, trở thành một vị Đấu Khải Sư mạnh mẽ, bảo vệ học viện."
Đường Vũ Lân kinh ngạc nói: "Chỉ như vậy? Ngươi không muốn đi ra bên ngoài xem một chút sao?"
Diệp Tinh Lan nói: "Chuyện này cũng không có gì mâu thuẫn. Học viện là nơi đơn thuần nhất. Khi còn bé, thời điểm khi Võ Hồn của ta vừa thức tỉnh, mấy lão già trong nhà liền nói cho ta, ta là hi vọng tương lai của gia tộc, nói ta phải nỗ lực tu luyện, trở thành cường giả, chấn hưng gia tộc cái gì đó. Nhưng ta đối với những thứ này cảm thấy không có chút hứng thú nào. Ta yêu thích luyện kiếm, nhưng ta lại chán ghét gia tộc, nơi có những kẻ tranh quyền đoạt lợi, ngươi lừa ta gạt. Mãi đến tận khi gia nhập học viện Sử Lai Khắc chúng ta, ta mới chính thức cảm nhận được thứ ta muốn. Ta yêu thích tất cả mọi thứ của nơi đó: sự yên tĩnh, an lành, hay đơn giản chỉ là loại khí tức đặc thù ở nơi đây. Ta đồng ý vĩnh viễn ở lại nơi này. Ta yêu thích thanh tĩnh, chỉ cần vẫn còn ở lại học viện, người trong nhà cũng không biện pháp nào để bắt ta."
Lái xe Tạ Giải lại không nhịn được, "Nói nhanh cho nó vuông, không phải là ngươi muốn làm một thiếu nữ yên lặng và xinh đẹp hay sao?"
Diệp Tinh Lan hừ một tiếng, "Ngươi thì hiểu được à!?"
Đường Vũ Lân nói: "Tiểu Ngôn, vậy còn ngươi? Chí hướng của ngươi là gì?"
Hứa Tiểu Ngôn nói: "Ta? Ta không có chí hướng gì cả! Khi nào trưởng thành, tìm ngươi ta yêu gả cho hắn. Ở nhà giúp chồng dạy con, cứ như vậy đi. Ta kỳ thực cũng nghĩ như Tinh Lan tỷ, ta không hề muốn gánh chịu trách nhiệm gia tộc chút nào. Ta chỉ muốn cứ an nhàn làm một tiểu công chúa. Nếu như Võ Hồn của ta không có Tinh Luân thì thật tốt."
"Cái tên không ôm chí lớn nhà ngươi!" Tạ Giải hừ một tiếng, "Chí hướng của ta, coi như so với các ngươi vĩ đại hơn nhiều. Ta muốn trở thành một trong Sử Lai Khắc Thất Quái đời này. Sử Lai Khắc Thất Quái mỗi 50 năm mới chọn lại một lần. Sau khi một đời Tân Thất Quái xuất hiện, tên tuổi của một đời tiền nhiệm sẽ được dỡ xuống. Ta nghe qua, chỉ 4 năm nữa, sẽ đến lúc tuyển chọn của thế hệ này. Hết thảy Sử Lai Khắc Nội viện đệ tử từ 25 tuổi trở xuống đều có thể tham gia dự tuyển. Đến lúc đó, ta nhất định phải được chọn."
"Sử Lai Khắc Thất Quái?" Đường Vũ Lân lặp lại mấy chữ này, bầu không khí trên xe nhất thời trở nên quái lạ hơn.
"Cái này, ta cũng vậy." Diệp Tinh Lan trong mắt ánh sao óng ánh.
Sử Lai Khắc Thất Quái, đơn giản 5 chữ này, hàm nghĩa đại biểu thực sự là quá nhiều, thực quá nhiều! Mỗi một đời Sử Lai Khắc Thất Quái, có thể nói đều là trụ cột vững vàng của Sử Lai Khắc học viện, thậm chí có thể nói là trụ cột vững vàng của giới Hồn Sư.
Sử Lai Khắc Thất Quái đời thứ nhất, chính là nhóm của Đường Môn tổ tiên - Đường Tam bọn họ. Chính là bọn họ, đã thay đổi cách cục của toàn bộ đại lục thời đó.
Mà sau đó một đời Sử Lai Khắc Thất Quái nổi danh nhất, chính là đời của Linh Băng Đấu La Hoắc Vũ Hạo. Bọn họ cũng đồng dạng làm đại lục khϊế͙p͙ sợ, Linh Băng Đấu La còn sáng tạo ra Truyền Linh Tháp hiện tại.
Có thể nói, Sử - Lai - Khắc - Thất - Quái - 5 chữ này, ở giới Hồn Sư là vinh quang to lớn. Chỉ có người tài ba trong thế hệ trẻ của Sử Lai Khắc học viện mới có thể đảm đương. Hơn nữa còn phải xem vận khí, dù sao, mấy chục năm mới chọn lựa một lần nha! Nếu như tuổi tác vừa vặn vượt quá, chuyện kia cũng đành phải bỏ qua.
Không thể nghi ngờ, Đường Vũ Lân bọn họ gặp đúng thời. Chỗ chịu thiệt thòi duy nhất của bọn họ chính là, thời điểm bình chọn Sử Lai Khắc Thất Quái bắt đầu, bọn họ cũng chỉ có 18 tuổi.
Lấy tuổi 18 đi tranh đoạt danh hiệu Sử Lai Khắc Thất Quái, bọn họ phải đối mặt với các học trưởng mạnh hơn mình nhiều, không thể nghi ngờ là sẽ có lực cản to lớn.
"Vẫn là ta có chí hướng cao xa đi!" Tạ Giải đắc ý nói.
"Không làm được thì có ích lợi gì?" Hứa Tiểu Ngôn khoan thai nói.
Tạ Giải cả giận nói: "Làm sao ngươi biết ta sẽ không làm được, ta sẽ liều mạng nỗ lực. Đây là mục tiêu ta lập ra cho mình."
Đường Vũ Lân nói: "Ngươi là nghe ai nói chuyện này vậy?"
"Nguyên Ân đấy! Nàng nói với ta." Tạ Giải theo bản năng hồi đáp.
"Ồ" toàn xe 5 người kia, hầu như là đồng thời cố tình kéo dài thanh âm, mang theo một làn điệu quái dị.
Thân xe đảo một cái, suýt nữa va vào dải phân cách bên cạnh, Tạ Giải có chút chật vật duy trì sự ổn định của thân xe.
"Các ngươi…các ngươi làm gì vậy?"
Xe này đảo một cái, Cổ Nguyệt trực tiếp ngã vào trong lồng ngực Đường Vũ Lân, đầu vừa vặn đánh vào trên lỗ mũi của hắn. Cái mũi của Đường Vũ Lân bị đập phải cay cay một trận, đau muốn chảy nước mắt.
"Ngươi lái xe cẩn thận một chút, 6 cái nhân mạng đấy!" Đường Vũ Lân không vui nói.
Cổ Nguyệt vội vàng giơ tay lên, áy náy xoa xoa cái mũi cho hắn.
Tạ Giải oán hận nói: "Ai bảo các ngươi tạo ra âm thanh quái dị làm chi!"
Hứa Tiểu Ngôn ranh mãnh nói: "Ngươi là vì có thể truy đuổi theo bước chân của Nguyên Ân Dạ Huy, nên mới quyết định phải nỗ lực đi tranh thủ danh hiệu Sử Lai Khắc Thất Quái, đúng chứ?"
"Vậy thì lại như thế nào? Nguyên Ân mạnh như vậy, chẳng lẽ không nên là mục tiêu của ta sao?" Tạ Giải chống chế nói.
Đường Vũ Lân lấy lại sức lực, "Lạp Trí, ngươi thì sao?"
Từ Lạp Trí căn bản là không ngủ, "Ta cũng muốn ở lại học viện. Ta như thế này, sinh hoạt ở học viện kỳ thực rất thích hợp với ta. Còn thi đậu Sử Lai Khắc Thất Quái, ta sẽ không mơ tới. Chỉ cần có thể ở lại học viện là tốt rồi."
Đường Vũ Lân nói: "Tại sao lại là nằm mơ? Bên trong Sử Lai Khắc Thất Quái đời thứ nhất, có một vị là Thực Phẩm Hệ Hồn Sư, cuối cùng còn chứng đạo thành Thần. Hắn có thể, tại sao ngươi lại không thể được?"
Từ Lạp Trí ngồi thẳng thân thể, quay đầu nhìn lại phía sau, trong mắt mang theo vài phần hưng phấn, "Vũ Lân, ngươi thật cảm thấy ta có thể hay không? Ngươi nói chính là Đại Hương Tràng Thúc Thúc Áo Tư Tạp hả, vị Thực Phẩm Hệ Hồn Sư đời thứ nhất!"
Đường Vũ Lân gật đầu, "Có người nói, năm đó hắn chăm lo việc nước, tuy là Thực Phẩm Hệ Hồn Sư nhưng lại có được sức chiến đấu nhất định, đồng thời đem Lạp Xưởng Võ Hồn của mình tu luyện tới cực hạn, thậm chí ngay cả loại Thần Kỹ Phục Sinh cũng đều được hắn nắm giữ. Lạp Trí, chúng ta đồng thời nỗ lực. Chúng ta là một đoàn đội, ta tin tưởng ngươi cũng có thể."
"Được! Ăn bánh bao không?" Từ Lạp Trí có phương thức cảm ơn vẫn luôn đơn giản trực tiếp như vậy.
Đường Vũ Lân đối với bánh bao, xưa nay là ai mang đến cũng không cự tuyệt, tiếp nhận một cái Khôi Phục Đại Bao Thịt bắt đầu gặm, đồng thời ánh mắt chuyển sang Cổ Nguyệt bên cạnh mình, "Nên tới ngươi, ngươi thì sao? Chí hướng của ngươi là cái gì?"
"Gả cho ngươi."
Ba chữ này vừa nói ra, toàn xe nhất thời yên tĩnh lại. Nhưng ba chữ này cũng không phải Cổ Nguyệt nói, là cái tên vừa lái xe vừa éo éo, giả giọng Cổ Nguyệt nói.
"Tạ Giải, ngươi có phải là muốn chết hay không?" Cổ Nguyệt âm thanh lạnh lẽo âm trầm dường như muốn đem hắn ném thẳng xuống hầm băng mà tra tấn.
Tạ Giải vội vàng cười bồi nói: "Đại tẩu à, ta sai rồi. Ta không nên nói ra tiếng lòng của ngươi. Bất quá, ngươi xem nha, ta hiện tại đang lái xe đấy! Vũ Lân cũng nói rồi, một xe này là 6 cái nhân mạng nha, ngươi đừng nên manh động."
Đường Vũ Lân cũng có chút lúng túng, "Câm miệng của ngươi lại!"
Tạ Giải rõ ràng cảm giác được sau lưng từng cơn gió lạnh tràn đến, vội vàng ngậm miệng lại. Không ổn! Có yêu quái! À nhầm….có sát khí!
Đường Vũ Lân nhìn về phía Cổ Nguyệt, "Nói đi, chí hướng của ngươi là gì?" Hắn truy hỏi câu này phần nhiều là vì hóa giải sự lúng túng trước mắt.
Cổ Nguyệt trầm mặc một chút, nói: "Ta không muốn lừa dối các ngươi, vì lẽ đó, chí hướng của ta không thể nói cho các ngươi."
Đường Vũ Lân sửng sốt một chút, những người khác cũng sửng sốt, bởi vì bọn họ đều cảm giác được, thời điểm đang nói ra câu này, tâm tình Cổ Nguyệt rõ ràng có chút chùng xuống.
"Được rồi, mỗi người đều có bí mật, vậy ngươi cũng đừng nói là được rồi." Đường Vũ Lân nói rằng.
Cổ Nguyệt nhìn về phía hắn, nói: "Vậy chí hướng của ngươi là gì?"
Đường Vũ Lân không chút do dự nói: "Tòng quân, ta muốn đi tòng quân."
Tòng quân? Nghe được Đường Vũ Lân nói xong, tất cả mọi người không hẹn mà cùng kinh ngạc hẳn lên. Bọn họ vốn cho là, mục tiêu của Đường Vũ Lân cũng là có thể trở thành Sử Lai Khắc Thất Quái mới đúng, nhưng sự lựa chọn của hắn dĩ nhiên lại là muốn đi tòng quân, đây thật sự là vượt xa rất xa dự liệu của mọi người.
"Tại sao lại muốn tòng quân?" Cổ Nguyệt tò mò hỏi.
Đường Vũ Lân cười nhạt một tiếng, "Cái này cũng là bí mật của ta. Sẽ không nói cho mọi người." Hắn muốn tòng quân, là vì muốn mình trở nên càng mạnh mẽ hơn, có thể đi tìm cha mẹ, cứu lại cha mẹ. Hắn không muốn nói ra phần trách nhiệm nặng nề này khiến các bạn bè lo lắng. Vì lẽ đó, hắn không định nói ra.
Hứa Tiểu Ngôn nở nụ cười xinh đẹp, "Vậy thì chúc cho giấc mơ của mọi người đều thành sự thật!"
Đường Vũ Lân nhìn về phía ngoài cửa sổ, mặt lộ ra vẻ mỉm cười. Đúng đấy! Hy vọng giấc mơ có thể trở thành sự thật! Dù cho một lần nữa trải qua những tháng ngày bình thường, chỉ cần có cha, mẹ và Na trở về, vậy cũng đã thỏa mãn. Thật sự rất nhớ bọn họ…
Cổ Nguyệt ngồi ở chỗ đó, ánh mắt có chút mờ mịt, như là trầm tư, cũng như là trống vắng.
Xe chạy thật nhanh, dọc theo đường đi vẫn tính là thuận lợi. Từ Thiên Đấu Thành đi tới tòa thành thị tiếp theo, ngồi Hồn Đạo Hỏa Xa Trạm cần khoảng 2 giờ. Ngồi ô tô, bọn họ phải chạy mất tận 3,5 giờ mới tới nơi. Nhưng tính tổng thể, vẫn xem như là thông thuận.
"Đây là Thiên Linh Thành, đã tiến vào thành thị. Tiếp theo chúng ta tìm chỗ ở hay là làm sao?" Tạ Giải hướng về phía sau hỏi Đường Vũ Lân.
Đường Vũ Lân nói: "Trước tiên tìm chỗ nghỉ ngơi đã, quằn quại một ngày, mọi người cũng đều mệt mỏi. Tìm chỗ ở trước đã, nghỉ ngơi một chút." Lúc này sắc trời đã ngả về chiều, tia sáng lờ mờ.