Biên soạn: Đức Uy
Bản convert lấy từ truyencv.com
---
Trúng mánh rồi!
Một bát cơm ăn xuống, từ mà Đường Vũ Lân có thể nghĩ tới, là ba chữ này! Trúng mánh rồi!
Một bồn lớn Thiên Niên Địa Long Cân rất nhanh đã bị hắn ăn sạch, còn tiện đường “thịt” luôn 6 chén Nguyệt Quang Mễ.
Đầu bếp là một ông lão hơn 50 tuổi, nhìn qua có chút gầy gò, hắn cười híp mắt ngồi ở một bên nhìn Đường Vũ Lân ăn. Lúc vừa mới bắt đầu, vẻ mặt hắn còn tươi cười, nhưng rất nhanh nụ cười liền đã biến thành kinh hãi.
Tên tiểu tử này, ăn thật là khỏe quá đi mất!
Đường Vũ Lân thoạt nhìn ăn ít hơn bình thường rất nhiều, nhưng bên trong Nguyệt Quang Mễ cùng Thiên Niên Địa Long Cân hàm chứa dinh dưỡng phong phú đến cỡ nào? Nếu như đổi lại là người bình thường, một hạt Nguyệt Quang Mễ đã đủ để bồi bổ khí tức đến sung mãn. Đường Vũ Lân ăn tận 6 chén, vậy mà có vẻ vẫn còn thèm thuồng, chớ nói chi là Thiên Niên Địa Long Cân kia.
Đầu bếp rõ ràng có thể cảm giác được, cùng với việc ăn cơm, gợn sóng khí huyết trên người tên tiểu tử này bắt đầu trở nên càng ngày càng dồi dào.
Chỉ có khi tiêu hóa xong đồ ăn, khí tức mới có thể tăng lên những vậy! Nhưng nhanh như hắn, không khỏi cũng có chút quá nhanh thì phải.
Uống một hớp canh ăn kèm với chén cơm thứ 7, Đường Vũ Lân ngẩng đầu nhìn về phía đầu bếp, "Đại thúc, còn nữa không?"
Đầu bếp có chút bất đắc dĩ nói: "Ngươi ngay cả phần của hội trưởng cũng đã ăn sạch rồi. Không còn đâu."
"Ồ." Đường Vũ Lân có chút tiếc hận để chén cơm xuống.
Đầu bếp nói: "Ngươi vẫn chưa ăn no?"
Đường Vũ Lân nói: "Chắc là no được khoảng 6, 7 phần gì đó. Không có chuyện gì, cứ như vậy đi, chỉ là, sư bá sẽ ăn cái gì?!"
Đầu bếp hướng về Đường Vũ Lân đưa ngón tay cái lên, đứng lên hướng về bên trong tiểu thực đường, "Chờ đó."
Thời điểm Đường Vũ Lân bên này tấn công bàn ăn như vũ bão, Chấn Hoa cũng không nhàn rỗi.
"Mộ Thần, ngươi được lắm!" Nối được Hồn Đạo Bộ Đàm, âm thanh của Chấn Hoa rõ ràng so với bình thường phải cao thêm 8 phần.
Một bên khác, Mộ Thần bị hắn chất vấn có chút mơ hồ, "Ngươi không có chuyện gì chứ, làm sao?"
Chấn Hoa cười lạnh một tiếng, "Ngươi còn hỏi ta làm sao? Tiểu tử ngươi không phải là cố ý, để tên đồ đệ kia của ngươi tới cửa gây sự?"
"Đồ đệ?" Âm thanh Mộ Thần cũng cất cao mấy phần, có chút quái dị nói: "Ngươi đã gặp Vũ Lân?"
"Ngoại trừ hắn ra còn có thể là ai?" Chấn Hoa không vui nói.
Mộ Thần trầm mặc.
"Ngươi ngược lại nói cho ta! Ngươi lúc nào tìm ra được một tiểu quái thai như thế?" Chấn Hoa không nhịn được hỏi.
Trên thực tế, biểu hiện bình tĩnh lúc trước hắn lộ ra trước mặt Đường Vũ Lân phần lớn đều là ngụy trang. 14 tuổi Dung Đoán, điều này có ý vị gì? Còn có ai có thể hiểu rõ hơn một vị Thần Tượng như hắn!
Đường Vũ Lân không chỉ dị thường nắm vững cơ sở, quan trọng hơn chính là ngộ tính của đứa nhỏ này thật sự tốt, ở phương diện đoán tạo cực kỳ có thiên phú. Điểm này từ việc hắn nghe chuy cùng với sử dụng Vân Kim Đoán Tạo Chuy liền có thể nhìn ra.
Một mầm mống tốt như thế, rất có thể sẽ là một đời Thần Tượng tiếp theo của Đoán Tạo Sư Hiệp Hội đấy!
Chỉ cần cứ thế trưởng thành, cứ thế tăng cường tu vi, Đường Vũ Lân hầu như tất nhiên sẽ trở thành Thần Tượng. Đương nhiên, tiền đề là hắn phải có thể trở thành cường giả cấp độ Phong Hào Đấu La.
Nhưng đối với Đoán Tạo Sư mà nói, muốn trở thành Phong Hào Đấu La, sẽ dễ dàng hơn rất nhiều so với những Hồn Sư lấy chiến đấu làm mục đích tu luyện. Dùng thiên tài địa bảo chồng lên là được rồi, căn cơ bất ổn cũng không sao. Chỉ cần có thể đạt đến cấp độ Phong Hào Đấu La, có đầy đủ hồn lực dùng để đoán tạo, vậy là đủ rồi.
Vì lẽ đó, Chấn Hoa không hề lo lắng chút nào đến những thứ này. Luận về tài nguyên, luận về của cải, ở toàn bộ đại lục hắn đều có thể xếp vào top 10. Vấn đề là, muốn tìm được một hài tử được trời cao ưu ái như Đường Vũ Lân, biết đào đâu ra bây giờ?
"Ngươi đừng hòng mơ tới!" Mộ Thần sau một lát trầm ngâm, lại quẳng ngược lại một câu nói như vậy.
"Mộ Thần à…" Âm thanh Chấn Hoa đột nhiên trở nên nhu hòa.
Mộ Thần cười lạnh một tiếng, “Vô dụng thôi, mấy chiêu số này của ngươi lúc trước ta còn thấy chưa đủ hay sao?”
Chấn Hoa mỉm cười nói: "Chúng ta là sư huynh đệ có đúng hay không?"
"Đúng. Nhưng chuyện đồ đệ này ta không thương lượng thương lẹo gì hết!" Chính vì hắn là sư huynh của mình, nên Mộ Thần càng hiểu rõ Chấn Hoa hơn.
Chấn Hoa cũng không giận, tiếp tục nói: "Sư đệ à! Năm đó ta và ngươi, huynh đệ chúng ta hăng hái cỡ nào, được ca tụng là hai đại thiên tài của giới Đoán Tạo Sư. Chúng ta cùng nhau đi tới, ai cũng đều rất không dễ dàng. Vi huynh đối tốt với ngươi như vậy, ngươi nói xem!"
Mộ Thần trả lời rất đơn giản, "Những cái khác đều có thể, đồ đệ thì không nhường."
Chấn Hoa nói: "Năm đó ta đến cả Nguyên Bảo yêu dấu cũng nhường cho ngươi, ngươi mới có con gái Hi Nhi đáng yêu như thế, ta thì sao? Ta một đời cũng chưa hề cưới vợ, bởi vì ở trong lòng ta, cả đời này cũng chỉ yêu một người phụ nữ là Bảo nhi mà thôi. Lúc trước ta đau thấu tim gan cỡ nào, mới làm ra quyết định như vậy! Sư đệ, ta không phải cần một tên đồ đệ, ta là cần một hài tử vì ta dưỡng lão, đưa ma cơ mà!" Nói tới mấy câu sau, tình thâm ý thiết, một đời Thần Tượng, âm thanh rõ ràng cũng đã nghẹn ngào.
Mộ Thần trầm mặc.
Năm đó, bọn họ sư huynh muội ba người, thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên. Chấn Hoa là Đại sư huynh, hắn bài danh lão nhị, Nguyên Bảo đứng hàng thứ ba. Nguyên Bảo là con gái của sư phụ bọn họ, tính cách nghịch ngợm, xưa nay đều không chịu cố gắng học tập đoán tạo; nhưng cũng rất được hai vị sư huynh yêu thích. Ba người cùng nhau lớn lên, cảm tình gắn bó.
Cuối cùng, thân là Đại sư huynh, Chấn Hoa lựa chọn dùng phương pháp thân tuẫn, bế tử quan Đoán Tạo. Nguyên Bảo theo Mộ Thần, nói theo một ý nghĩa nào đó, đúng là Chấn Hoa đem Nguyên Bảo tặng cho Mộ Thần. Đương nhiên, đây cũng là bởi vì Chấn Hoa đối với Đoán Tạo Chi Đạo càng thêm chấp nhất.
Nhưng ở trong lòng Mộ Thần, ít nhiều vẫn có một tia hổ thẹn, lúc này Chấn Hoa nói lời này ra, hắn rốt cục không cách nào phản bác được một lời nào.
"Đại sư huynh. Ngươi khóc rồi?" Đúng vào lúc này, một âm thanh nhu hòa đột nhiên từ một bên khác của Hồn Đạo Bộ Đàm truyền đến.
Chấn Hoa cơ linh linh rùng mình một cái, dò hỏi: "Bảo nhi?"
Một bên khác âm thanh của Nguyên Bảo càng hiện ra sự ôn nhu, "Đại sư huynh, nếu không như vậy đi, ta đá Mộ Thần ra, sau đó đi tìm ngươi, có được không?"
"Không cần đâu!" Chấn Hoa lập tức trả lời, "Tiểu sư muội ngươi nói gì vậy, ta cùng Mộ Thần huynh đệ tình thâm, há có thể..."
"Vậy ngươi phí lời cái gì, không có chuyện gì thì đừng gọi tới!" Âm thanh Nguyên Bảo trong nháy mắt trở nên hung bạo hơn, sau một khắc, tín hiệu bị cắt đứt.
Vẻ mặt Chấn Hoa trong nháy mắt trở nên đặc sắc hơn.
Một bên khác, Mộ Thần nhìn thê tử, cũng há hốc mồm. Hắn còn chưa từng thấy một mặt cuồng bạo như vậy của thê tử. Ngày thường, tính khí thê tử không phải là rất tốt hay sao?
"Bảo nhi, ngươi không sao chứ?" Mộ Thần sờ sờ trán thê tử của mình.
Nguyên Bảo thuận thế ngồi vào trong lồng ngực của hắn, ôm cổ hắn, lại khôi phục dáng dấp ôn nhu, dịu dàng cười nói: "Ta không có chuyện gì nha! Ta rất khỏe. Chỉ có điều ôn nhu của ta chỉ dành cho ngươi."
Mộ Thần nghi ngờ nói: "Vậy ngươi đối với Đại sư huynh…?"
Nguyên Bảo cười lạnh một tiếng, "Ta chỉ là cảnh cáo người nào đó không được dùng chuyện năm đó để uy hϊế͙p͙ ngươi. Lưu lại mặt mũi cho hắn nhiều năm như vậy, chính hắn không muốn, ta cũng không cần lưu lại cho hắn."
Mộ Thần ngây ngốc nói: "Có ý gì? Năm đó còn có bí ẩn gì hay sao?"
Nguyên Bảo cười hì hì, "Ngươi cho rằng năm đó hắn ta là lấy vô úy tinh thần đi bế tử quan hay sao? Ngốc ạ, hi hi, ngươi khi đó chất phác vô cùng, lại còn ngại ngại ngùng ngùng. Đại sư huynh cáo già cỡ nào, đã sớm lén lút hướng về ta cầu thân. Ngươi ngốc nghếch còn mờ mịt không biết. Đại sư huynh mặc dù tốt, nhưng tính cách hắn cương ngạnh quật cường, hơn nữa hùng tâm bừng bừng. Ta cũng không thích như vậy, ta chỉ muốn tìm người có thể chơi với ta. Ngươi khi đó tuy rằng ngốc ngếch, nhưng rõ ràng đáng tin, đáng yêu hơn nhiều lắm. Ta có thể cảm giác được, trong lòng ngươi cũng chỉ có mình ta. Nếu như là hắn, trong lòng hắn sẽ chứa đoán tạo cùng ta, hơn nữa vị trí của đoán tạo khẳng định ở trên ta. Ai lại chọn hắn cơ chứ! Vì vậy, ta mới tỏ rõ cùng hắn, nói người ta yêu chính là ngươi. Hắn sau đó mới đi bế quan, vì bảo toàn mặt mũi của hắn, ta không nói ra thôi."
Mộ Thần trợn mắt ngoác mồm thê tử trong mắt tỏa hào quang mãnh liệt, ngôn từ dũng mãnh.
"Lúc đó ngươi nói với Đại sư huynh như thế nào?"
"Ta nói với hắn, Đại sư huynh, huynh rất tốt nhưng..."