Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)

Chương 357: Hồn Linh Tiểu Kim Quang

Biên soạn: Đức Uy
Bản convert lấy từ truyencv.com
----------------------------------------------
Hai con mắt Đường Vũ Lân đã biến thành màu vàng óng, khí huyết trong cơ thể bốc thẳng lên.
50%, 60%, 70%.


Khi khí huyết trong cơ thể vận chuyển theo lộ tuyến Long Kinh Thiên đến 80%, bình cảnh xuất hiện. Đường Vũ Lân chỉ cảm thấy, ở trước ngực mình tựa hồ có một thứ gì đó xa lạ, ngăn cản đường đi của khí huyết. Từng cái, từng cái vòng xoáy nhỏ hội tụ, dần dần trở thành một vòng xoáy lớn. Nhưng nó lại bị tầng bình phong kia ngăn trở, không cách nào đột phá được.


Nơi ngực bắt đầu bành trướng, da dẻ toàn thân Đường Vũ Lân đều đã biến thành màu vàng, hô hấp trở nên khó khăn, cảm giác bị đè nén truyền khắp toàn thân.


Cảm giác này thực sự quá thống khổ! Thế nhưng, hắn lúc này dù muốn đình chỉ tu luyện cũng đã quá muộn; Chỉ có thể trơ mắt huyết mạch lực của mình từ nơi ngực không ngừng ngưng tụ, không ngừng tăng cường, áp súc.


Phảng phất tinh lực toàn thân đều tập trung ở nơi ấy, hồn lực trong cơ thể dưới huyết mạch lực dẫn động, cũng đồng dạng hướng về chỗ đó hội tụ lại. Tự thân kinh mạch của Đường Vũ Lân đã đủ cường nhận, vậy mà vào lúc này, nơi ngực hắn vẫn như trước đau đến mức như muốn nổ tung.


Không được, có lẽ bị tẩu hỏa nhập ma...
Đường Vũ Lân biết, mình quá kích động, bởi vì khí huyết trong cơ thể quá mức dồi dào, mà dẫn đến hắn nhất thời kích động mạnh mẽ Nghịch Vận Khí Huyết.


Cái này cũng không phải là tăng lên đều đều một cách tự nhiên. Tuy rằng tăng nhanh như gió, nhưng cũng mang đến nguy cơ lớn lao.
Mấy ngày trước hắn đã từng đi gặp qua Trọc Thế. Trọc Thế nói cho hắn, khi hắn có thể đem Nghịch Vận Khí Huyết tu luyện tới 60%, lão sẽ giúp hắn tiến hành một ít điều chỉnh.


Mà hiện tại, hắn lại trực tiếp đạt đến 80%, mà phương pháp điều chỉnh vẫn chưa được học. Một thoáng liền xuất hiện vấn đề, hơn nữa còn là vấn đề trí mạng.
Một khi tẩu hỏa nhập ma, hắn rất có khả năng sẽ bạo thể mà chết đó!


"Ngốc tiểu tử." Đúng vào lúc này, từ trong lòng hắn, một thanh âm vang lên.


"Nghịch Vận Khí Huyết đúng là biện pháp tốt để tu luyện huyết thống bản thân, rèn luyện kinh lạc cùng nội tạng. Nhưng ngươi quá nóng vội, tu vi của ngươi còn rất xa mới đạt đến thời điểm đột phá. Đem huyết mạch lực truyền ra ngoài, chia sẻ cho Hồn Linh."


Âm thanh là của Lão Đường. Đối với người đã từng cứu mạng mình mấy lần, trong lòng Đường Vũ Lân có một sự tín nhiệm không tên.
Hồn Linh? Tiểu Kim Quang? Đúng đấy! Mình còn có nó!


Hơi chuyển động ý nghĩ một chút, Tiểu Kim Quang đã từ trong cơ thể Đường Vũ Lân chui ra, nó nhẹ nhàng trườn quanh, đã từ vai trái Đường Vũ Lân hướng xuống phía dưới, lại trườn qua nách phải uốn quanh mà lên, để thân thể của chính mình quay chung quanh Đường Vũ Lân.


Sức hút nhu hòa từ trên người Tiểu Kim Quang truyền đến, Đường Vũ Lân chỉ cảm thấy huyết mạch lực căng tràn trong cơ thể nhất thời có chỗ phát tiết, như sợi tơ tách ra, bị Tiểu Kim Quang từng bước hấp thu.


Cảm giác căng trướng dần dần biến mất, cuối cùng cũng coi như là không gặp phải nguy cơ tẩu hỏa nhập ma. Bằng không nếu như khí huyết cường thịnh này phá tan kinh mạch, thậm chí là xung kích nội tạng, hắn trực tiếp có thể nguy hiểm đến tính mạng.


Huyết mạch lực lúc trước ngưng tụ nhờ Nghịch Vận Khí Huyết từ từ yếu bớt, Đường Vũ Lân cuối cùng cũng đã có thể tự mình khống chế được bọn chúng, chậm rãi dẫn dắt chúng trở về trong cơ thể mình, tản đều vào bên trong cơ thể.


Cảm giác thống khổ đã biến thành ấm áp sảng khoái, tất cả dần dần bình tĩnh lại.


"Không nên vội vàng cầu toàn, chậm rãi ôn dưỡng thân thể mình mới là con đường lâu dài. Thân thể có vô tận ảo diệu, nhưng cần tiến lên dần dần, không ngừng ôn dưỡng, không ngừng tích lũy, từng chút một tiến bộ, mới có thể kéo dài."


Lão Đường thanh âm uy nghiêm từ trong ý thức Đường Vũ Lân vang vọng. Dần dần, Đường Vũ Lân tiến vào cảnh giới vật ngã lưỡng vong.
Không biết bao lâu trôi qua, khi hắn từ trong minh tưởng thanh tỉnh lại, sắc trời đã tờ mờ sáng, trên người còn đọng lại một vài hạt sương.


Từ bên trong rừng cây nhỏ này, hơi thở sự sống của thực vật quanh quẩn chung quanh thân thể hắn. Hắn phát hiện cảm quan của mình so với trước đây lại có tăng cường, có thể rõ ràng lắng nghe được tâm tình của những thực vật này.


Đột nhiên, hắn cảm nhận được cách đó không xa có một tiếng hít thở đều đều, theo bản năng quay đầu nhìn lại. Trong phút chốc, nhìn thấy một hình bóng đã khắc sâu dấu ấn vào bên trong đầu hắn tự lúc nào.


Một tiểu cô nương mặc một thân đồng phục học sinh, tựa vào một cây đại thụ cách đó không xa. Nàng nhắm hai mắt, lông mi thật dài phủ trên mí mắt, điềm tĩnh mà nhu nhược, trên lông mi mang theo vài giọt sương bé nhỏ, hai chân nhỏ uốn lượn xếp chồng lên nhau. Dưới ánh bình minh chiếu rọi xuyên qua hàng cây, nàng đẹp tựa như một bức tranh.


Dù cho nàng không phải là đặc biệt xinh đẹp, nhưng vào lúc này, nàng cũng đã khiến cho tâm thần của Đường Vũ Lân chấn động vô cùng to lớn.
Ngơ ngẩn nhìn nàng, hình ảnh này của nàng đã khắc sâu ấn tượng vào trong đáy lòng của Đường Vũ Lân.


"Ngươi tỉnh rồi à." Thiếu nữ vươn hai tay ra, đôi mắt vẫn chưa mở, nhưng người đã ưỡn ra một đường cong đầy quyến rũ. Sau đó khuôn mặt nàng mỉm cười, mở mắt ra.
"Ngươi làm sao lại ngủ ở chỗ này?" Đường Vũ Lân hỏi.


"Ngươi muộn lắm rồi vẫn còn không trở lại, ta đi ra tìm ngươi, thấy ngươi tiến vào trạng thái mình tưởng rất sâu nên không có quấy rầy ngươi." Cổ Nguyệt nói rất bình thản, tựa như tường thuật lại một chuyện vô cùng nhỏ bé không đáng kể.


Đường Vũ Lân đứng lên, đi tới bên người nàng, khẽ vuốt ve sợi tóc của nàng, "Đi thôi, trở lại rửa mặt ăn điểm tâm đi." Không hề nói cảm ơn, không biết tại sao, hắn cũng không muốn nói với nàng mấy chữ này.


Rửa mặt, điểm tâm, ngày hôm nay Đường Vũ Lân thật lạ kỳ, ngay cả Tử Cực Ma Đồng cũng đều không có tu luyện. Sau đó là đi học, tan học, tới bữa trưa.


Trưa hôm sau, Cổ Nguyệt đi Truyền Linh Tháp Tổng Bộ, những người khác đều tiếp tục học tập, tu luyện như bình thường. Sinh hoạt trước sau như một, bận rộn mà bình tĩnh.
Mãi tới tận đêm khuya, Cổ Nguyệt mới trở về, nàng mang về một tin tức tốt. Truyền Linh Tháp phê chuẩn tiêu chuẩn thứ hai.


"Truyền Linh Tháp muôn năm!" Tạ Giải huơ huơ ngón tay cái, một mặt hưng phấn. Vết thương trên mặt hắn đã gần như khỏi hẳn, dù sao nguyên bản cũng chỉ là tổn thương ngoài da mà thôi.


Ngay cả tiêu chuẩn xông tháp của Nguyên Ân Dạ Huy đều có thể tranh thủ được, tương lai thời điểm bọn họ cần xông lên tháp, tự nhiên cũng sẽ không có vấn đề gì.
Đường Vũ Lân nói: "Vậy để ta phân biệt thông báo cho bọn họ, ngày mai ngày nghỉ, thời gian nào chúng ta đi thì thích hợp?"


Cổ Nguyệt suy nghĩ một chút, nói: "Không cần đi quá sớm, sau khi ăn điểm tâm hẵng đi." 
"Được."


Hứa Tiểu Ngôn lặng lẽ nắm chặt nắm đấm, trong con ngươi xinh đẹp tràn đầy vẻ kiên định. Các bạn bình thường rất ít nói lời cổ vũ đối với nàng, thế nhưng, bọn họ vẫn tự dùng hành động trợ giúp và cổ vũ nàng cố gắng hơn.


Hứa Tiểu Ngôn hiểu rất rõ, người có khả năng bị đào thải nhất trong nhóm chính là mình. Tạ Giải tuy rằng cũng không mạnh như Đường Vũ Lân cùng Cổ Nguyệt, nhưng hắn dù sao cũng là Song Sinh Võ Hồn, hơn nữa sức chiến đấu toàn thể vẫn là tương đối khá. Chỉ có mình, phải đợi đến buổi tối mới có tác dụng nhất định. Nhất định phải nỗ lực, bất luận thế nào, cũng không thể kéo bước chân của các bạn lùi về sau.


Sáng sớm.
Ngày hôm nay khí trời cũng không phải rất tốt, bầu trời âm u, hừng đông so với bình thường tới muộn hơn một chút, ký túc xá công đọc sinh bên này cũng đã vô cùng náo nhiệt.
Mọi người ăn xong điểm tâm, tập hợp ở đây.


Tên béo tròn Từ Lap Trí là bắt mắt nhất. Thân hình hắn so với bất kỳ người nào ở đây cũng đều phải to hơn gấp đôi, rất dễ dàng lôi kéo sự chú ý của những người khác.
Nguyên Ân Dạ Huy giữ khoảng cách hơi xa với những người khác, đặc biệt là Nhạc Chính Vũ.


Nhạc Chính Vũ cũng không đi tới tập hợp, mà cùng Đường Vũ Lân đứng chung một chỗ thấp giọng nói chút gì.


Hứa Tiểu Ngôn vẻ mặt có chút sốt sắng, Cổ Nguyệt nhẹ giọng an ủi nàng. Tạ Giải đứng ở nơi đó, ánh mắt thỉnh thoảng rơi vào Nguyên Ân Dạ Huy bên kia, rồi lại không dám đến gần, e sợ…bị nàng đánh.


"Bách, bách!" Đường Vũ Lân vỗ tay một cái, "Mọi người đều đến đông đủ, chúng ta chuẩn bị xuất phát. Trước khi lên đường, chúng ta trước tiên đơn giản sắp xếp một chút kế hoạch vượt Hồn Linh Tháp đi, mọi người có đề nghị gì không?"


Đường Vũ Lân ánh mắt đầu tiên nhìn về phía Nguyên Ân. Ai cũng biết, trong mọi người, luận thực lực cá nhân là nàng mạnh nhất; hơn nữa nàng cũng không phải là một thành viên trong đội của Đường Vũ Lân bọn họ.


Nguyên Ân Dạ Huy lại lắc lắc đầu, "Ta không có kiến nghị gì, ta phối hợp các ngươi. Sau khi Hứa Tiểu Ngôn thu được Hồn Linh, các ngươi tiếp tục theo ta xông lên tháp là tốt rồi."
"Không thành vấn đề. Ngươi thì sao?" Ánh mắt Đường Vũ Lân lần thứ hai nhìn về chính là phía của Nhạc Chính Vũ.


Nguyên Ân Dạ Huy cùng Nhạc Chính Vũ có thực lực mạnh mẽ, bọn họ đều có thể tiếp nhận quyền chỉ huy của Đường Vũ Lân. Nhạc Chính Vũ chưa kịp mở miệng, Nguyên Ân Dạ Huy đột nhiên nói: "Ta có thể tiếp nhận bất luận người nào chỉ huy, nhưng ngoại trừ hắn."


Nhạc Chính Vũ trừng mắt lên, mới vừa muốn nói gì, Đường Vũ Lân lại vội vàng kéo hắn lại, thấp giọng ghé vào lỗ tai hắn nói chút gì đó.
Nguyên Ân Dạ Huy sắc mặt khẽ thay đổi, quay đầu nhìn về phía khác.


Nhạc Chính Vũ cuối cùng cũng coi như là áp chế lại tính tình của chính mình, hừ hừ, "Vũ Lân, ngươi chỉ huy là được rồi. Tiểu đội của các ngươi trước đây không phải cũng đều là ngươi chỉ huy sao? Chuyện lần này là ngươi tổ chức, ta chỉ làm tốt việc ta nên làm."


Đường Vũ Lân mỉm cười gật đầu, hắn chỉ ghé vào tai Nhạc Chính Vũ nói có hai chữ “Ngọc Ngân” mà thôi. Mấy ngày gần đây, hắn lại may mắn đoán tạo ra một khối Ngọc Ngân có mức độ hòa hợp trên 90%, đồng thời trực tiếp cho Nhạc Chính Vũ, vẫn chưa có đòi thù lao đâu đấy. Điều này làm cho sự tự tin của Nhạc Chính Vũ đối với hắn tăng lên nhiều, hiện tại tự nhiên cũng dễ nói chuyện hơn nhiều.


Không đợi Đường Vũ Lân hỏi mình, Từ Lạp Trí đã liên tục xua tay, "Ta chỉ là đến phụ trợ, đồng thời theo các ngươi đi ra ngoài chơi một chút."