Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)

Chương 334: Vạn Niên linh vật?

Biên soạn: Đức Uy
Bản convert lấy từ truyencv.com
---------------------------------------------- 
"Ít nói nhảm. Năm cái Linh Đoán, xuống giá cho ngươi. Đoán tạo bằng kim loại của Hiệp Hội." Câu nói tiếp theo của Phong Vô Vũ khiến Đường Vũ Lân đình chỉ giãy dụa.


Năm cái? Lại còn là sử dụng kim loại hiếm của Hiệp Hội? “Phi vụ” này vẫn có lời nha! Không cần mua kim loại hiếm, có thể tiết kiệm được không ít tiền.


Phong Vô Vũ rõ ràng cảm nhận được tâm tình biến hóa của Đường Vũ Lân, nhất thời mắng: "Ta xem như là nhìn ra rồi, tiểu tử thúi nhà ngươi nguyên lai chính là tên tham tài lại còn keo kiệt." 


Đường Vũ Lân cười khổ nói: "Phong lão, cái này không phải là ta tham tiền mà! Con nhà nghèo, không tính toán tỉ mỉ không cách nào sống tới ngày hôm nay được. Ngài đừng quên, ta vẫn là công đọc sinh đấy, ta lại ăn nhiều như vậy, áp lực nặng như núi đè. Chi bằng ngài lo luôn tiền cơm cho ta đi, như vậy ta liền khăng khăng một mực nghe lời ngài."


"Lại còn chơi bài này, quản cơm cũng có thể, nhưng trừ phi ngươi bái ta làm thầy." Phong Vô Vũ hừ lạnh nói.


"Một lời đã định." Đường Vũ Lân không chút do dự một lời đáp ứng luôn. Mộ Thần bên kia đã nhả ra, lợi dụng cơ hội để giúp mình thu được lợi ích lớn nhất, hắn tất nhiên sẽ không bỏ qua. Ăn cơm, chính là vấn đề trọng yếu nhất hắn phải đối mặt đấy!


Phong Vô Vũ ngẩn ngơ, "Tiểu tử ngươi làm sao lại đáp ứng thống khoái như vậy? Không gian tức đạo! Nói, chuyện gì xảy ra?"


Đường Vũ Lân cười hì hì, "Phong lão, ngài là kim khẩu ngọc ngôn *, lời đã nói ra nhất định phải giữ nha! Ta ngày hôm nay đã gặp Mộ Thần lão sư, ngài ấy đồng ý để ta bái ngài làm thầy, đương nhiên, Mộ Thần lão sư vẫn sẽ là lão sư của ta."
*
miệng vàng lời ngọc


Phong Vô Vũ lúc này mới chợt hiểu ra vấn đề, "Khá lắm, ngươi đúng là mượn gió đẩy thuyền! Cũng coi như Mộ Thần tiểu tử kia thức thời, ta vốn là dự định đi “thăm” Đoán Tạo Sư Tổng Hội của bọn họ một chuyến đây. Hừ!"


Nếu như Mộ Thần nghe được Phong Vô Vũ nói câu này, nhất định sẽ toát hết mồ hôi lạnh. Vị Phong lão này, thật sự quá điên cuồng! Đừng nói là hắn, coi như là một đời Thần Tượng, hội trưởng Đoán Tạo Sư Hiệp Hội, Chấn Hoa, cũng không trêu chọc nổi vị này.


"Phong lão, vậy ngài xem, vừa rồi ngài đã đáp ứng vấn đề tiền ăn của ta?" Đường Vũ Lân dò hỏi, chuyện này đối với hắn mà nói là chuyện quan trọng nhất.
"Còn gọi Phong lão? Ngươi khi dễ ta bị điên hay sao?" Phong Vô Vũ bất đắc dĩ nói.


"Lão sư!" Đường Vũ Lân thông minh cỡ nào, liền cúi đầu bái lạy.


Phong Vô Vũ đứng ở nơi đó, cũng không gọi hắn đứng lên, trên mặt toát ra mấy phần đắc ý, sau khi hưởng thụ đầy đủ một phút cảm giác được đồ đệ hành lễ, lúc này mới dùng mũi chân đá Đường Vũ Lân một đá, "Được rồi, đứng lên đi tiểu tử thúi. Sau này ngươi chính là đồ đệ của ta. Ở học viện nếu ai dám bắt nạt ngươi, liền đến nói cho ta, xem ta đánh cho hắn răng rơi đầy đất!"


"Tạ ơn lão sư." Đường Vũ Lân cung cung kính kính nói rằng.
Chân chính bái sư, thái độ của hắn đối với Phong Vô Vũ cũng nhất thời trở nên không giống như trước. Đã cương thì cương tới bến, nhưng nhất nhật vi sư chung thân vi phụ, điểm này Đường Vũ Lân cũng vô cùng coi trọng.


Hắn có thể đi tới ngày hôm nay, nắm giữ được chút thành tích hiện tại, không thể không kể tới công ơn dưỡng dục của các vị lão sư. Từ ban đầu là Mang Thiên, đến lúc sau là Mộ Thần, Vũ Trường Không, ba vị lão sư này ở trong đời của hắn đều có tác dụng cực kỳ trọng yếu. Có thể nói, nếu như không có ba vị này, Đường Vũ Lân có lẽ vẫn còn ở Ngạo Lai Thành làm một người bình thường.


Nhưng hiện tại, hắn cũng đã là lớp trưởng năm nhất của đại lục đệ nhất học viện.
"Đoán tạo ủy viên lớp các ngươi có phải là do ngươi làm hay không?" Phong Vô Vũ hỏi.
Đường Vũ Lân gật gật đầu, không khỏi đắc ý nói: "Dạ, là lớp trưởng kiêm đoán tạo ủy viên."


"Ngươi lại còn là lớp trưởng?" Lần này đến phiên Phong Vô Vũ cảm thấy kinh ngạc.


"Dạ." Đường Vũ Lân cười híp mắt gật đầu, dưới cái nhìn của hắn, lão sư nhất định sẽ ca ngợi mình. Mặc dù thực lực chân chính của lớp trưởng như mình, cũng không phải là mạnh nhất trong lớp, nhưng dù sao cũng là lớp trưởng! Toàn bộ Ngoại viện cũng chỉ có 6 lớp trưởng mà thôi. Bất quá, câu nói tiếp theo của Phong Vô Vũ lại làm cho hắn đỏ mặt.


"Nhị hoàn mà có thể làm lớp trưởng, xem ra tân sinh khóa này thực sự là không ra sao." Phong Vô Vũ bĩu môi.
"..." Đường Vũ Lân một mặt sượng sùng.


"Được rồi, ít nói nhảm, trước tiên tăng lên cấp 30 rồi lại nói. Linh Đoán Tạo tôi luyện thời gian càng dài càng tốt, tự nhiên cũng là bắt đầu càng sớm càng tốt. Ngồi thẳng lên đi!"
Đường Vũ Lân vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, thẳng tắp sống lưng.


Phong Vô Vũ ở sau lưng của hắn ngồi xuống, hai tay giơ lên, nhất thời, bên trong toàn bộ Đoán Tạo Thất đột nhiên trở nên yên tĩnh dị thường, dù cho là một chút xíu âm thanh cũng đều không có.
Đường Vũ Lân cảm giác được phần biến hóa này, nhưng cũng không hiểu được chuyện gì thế đang xảy ra.


Phong Vô Vũ giơ hai tay lên rồi lại nhẹ nhàng hạ xuống, âm thanh nghiêm túc của hắn vang lên bên tai Đường Vũ Lân, "Chờ một chút bất luận ngươi cảm nhận được cái gì, chịu đựng thống khổ thế nào, đều phải tiếp tục kiên trì, hiểu chưa?"
"Vâng." Đường Vũ Lân cung kính đáp.


Thống khổ? Sau khi hắn chịu đựng qua thống khổ lúc đột phá phong ấn đầu tiên, đối với phương diện này thật sự cũng không cần phải quan tâm nữa.


Hai cỗ sức mạnh nhu hòa từ áo lót tràn vào, loại cảm giác đó, lại như là có nước nóng từ phía sau lưng truyền vào trong cơ thể vậy. Cảm giác nóng bỏng truyền vào vô cùng ấm áp, thoải mái không nói nên lời.


Tự thân hồn lực và huyết mạch lực của Đường Vũ Lân cũng nương theo hai cỗ nhiệt lưu kia mà bị điều động, hòa vào bên trong.
"Dựa theo phương thức tu luyện thường ngày của ngươi để dẫn động." Phong Vô Vũ trầm giọng nói.


Đường Vũ Lân hơi chuyển động ý nghĩ một chút, lấy tinh thần lực dẫn dắt nhiệt lưu hội tụ, sau đó dựa theo phương thức vận hành của Huyền Thiên Công để vận chuyển luồng năng lượng này.


Hồn lực được dẫn dắt, chỗ đi qua, Đường Vũ Lân chỉ cảm giác kinh mạch trong cơ thể mình dường như đều sáng lên vậy, màu vàng kim nhàn nhạt quanh quẩn, kinh mạch dẻo dai bị đẩy lên. Nhưng bản thân kinh mạch lại vốn co dãn mười phần, có cảm giác căng chướng, nhưng cũng cũng không có bất kỳ đau đớn gì.


"Ồ!" Phía sau truyền đến tiếng kinh hô của Phong Vô Vũ, sau một khắc, Đường Vũ Lân cũng cảm giác được nhiệt lưu tràn vào trong cơ thể mình rõ ràng tăng cường. 


Cảm giác chướng bụng tăng lên, nhưng hắn vẫn y theo Phong Vô Vũ yêu cầu, dẫn động những năng lượng này dựa theo Huyền Thiên Công vận chuyển. Tuy rằng năng lượng tăng lên nhiều, nhưng cũng vô cùng nghe lời, được tinh thần lực của hắn dẫn động, cũng không có bất kỳ phản ứng xao động. Vô cùng thông thuận hoàn thành một đại chu thiên vận chuyển của Huyền Thiên Công.


Kinh mạch trong cơ thể hoàn toàn bị đẩy lên, toàn thân trướng mãn, mỗi một kinh mạch tựa hồ đều bị nhiệt lưu tràn vào trong cơ thể kia đốt cháy vậy, loại cảm giác đó khó có thể hình dung được. Nhưng Đường Vũ Lân lại rõ ràng cảm giác được hồn lực của mình có tăng lên một phần.


"Tiếp tục!" Phong lão trầm giọng quát lên.
Đường Vũ Lân không dám thất lễ, tiếp tục dẫn dắt những hồn lực này vận hành.


Có lần đầu quen thuộc, tốc độ vận hành tiếp đó liền rõ ràng thông thuận hơn. Hồn lực khổng lồ kia mỗi lần ở trong cơ thể hắn vận hành một vòng, Đường Vũ Lân liền cảm giác được hồn lực của mình dường như đã tăng thêm một chút, mà kinh mạch cũng tựa hồ được gột rửa, cảm giác căng trướng dần dần biến mất.


Lão sư đây là hồn lực gì? Tại sao lại có thể có đặc hiệu như vậy? Lại có thể giúp cho mình cảm giác được kinh mạch của mình đang được cải thiện.


Tình huống như thế là lần đầu tiên hắn gặp được, nhưng hắn hiểu rõ, đối với mình mà nói, đây tuyệt đối là kỳ ngộ tốt đẹp. Nhiệt lưu kia không chỉ có lợi đối với kinh mạch của hắn, ngay cả nội tạng, xương cốt tựa hồ cũng được nó ôn dưỡng, cảm giác căng trướng dần giảm bớt, cảm giác thư thái không ngừng tăng lên.


Nếu như mỗi lần tu luyện đều thoải mái như vậy, thì thật là tốt biết bao nhiêu! Trong lòng Đường Vũ Lân bỗng nảy sinh ý niệm như vậy.
Không biết bao lâu trôi qua, sau khi ròng rã vận hành 49 đại chu thiên, nhiệt lưu thu trở về đan điền.


"Dừng lại!" Phong Vô Vũ trầm giọng quát lên. Nhiệt lưu ở bên trong đan điền Đường Vũ Lân xoay quanh, cùng hồn lực của hắn đồng thời hình thành vòng xoáy.
Sau đó Đường Vũ Lân cũng cảm giác được trên môi mát lạnh, thật giống như có món đồ gì đó nhét vào miệng mình vậy.
"Há mồm!"


Đường Vũ Lân vâng lời nghe theo, một luồng khí tức mát mẻ thuận hầu trôi xuống. Không biết thứ gì vừa vào cổ, lại nhất thời hòa tan thành chất lỏng, trong khoảnh khắc đã rơi vào bên trong đan điền.


Tiếp đó, Đường Vũ Lân cũng cảm giác được một luồng năng lượng bùng phát đột nhiên bốc lên từ trong cơ thể mình. Sự mát mẻ đã biến thành ý lạnh thấu xương, chỉ trong một ý nghĩ, cũng đã truyền khắp mỗi một góc của cơ thể.