Biên soạn: Đức Uy
Bản convert lấy từ truyencv.com
----------------------------------------------
Vũ Trường Không vành mắt hơi đỏ lên, không khỏi nhớ lại dáng vẻ năm đó lão sư nghiêm khắc giáo dục mình, chân tình như thân phụ. Vậy mà chính mình lại…
"Đều đến đây đi." Trọc Thế cau mày, xoay người hướng về Sử Lai Khắc học viện Nội viện đi vào.
"Lão sư." Vũ Trường Không đột nhiên kêu lên.
Trọc Thế dừng bước lại.
"Em sai rồi." Vũ Trường Không hết sức chăm chú nói ra ba chữ này.
Thân thể cao to của Trọc Thế rõ ràng cứng ngắc lại một thoáng, sau đó mới nhanh chân hướng về trong nội viện đi đến.
Vũ Trường Không lúc này mới đứng dậy, nhưng bởi vì quỳ quá lâu, thân thể có chút lảo đảo, Đường Vũ Lân vội vàng đỡ lấy hắn, đồng thời hướng về Sử Lai Khắc Nội viện tiến vào.
Đi vào Nội viện, cỏ xanh như tấm đệm, chung quanh tất cả đều là lượng lớn thảm thực vật bao trùm. Hướng về phía trước, cách đó không xa, từng pho tượng một liền xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Đường Vũ Lân một chút liền nhận ra, trong những pho tượng này, có bảy vị đời thứ nhất của Sử Lai Khắc Thất Quái, bọn họ cũng đồng dạng đều là Đường Môn truyền thuyết.
Ở trước mặt bọn họ, còn có ba pho tượng khác, ba vị này đều là người trung niên, hai nam một nữ.
Biết rõ Sử Lai Khắc học viện cố sự, Đường Vũ Lân mấy người ngay lập tức liền đoán ra, mấy vị này, hẳn là những người đã sáng lập ra Sử Lai Khắc học viện. Vị ở giữa gọi là Phất Lan Đức, viện trưởng đời thứ nhất của Sử Lai Khắc học viện; một vị nam tử khác được gọi là Đại Sư Ngọc Tiểu Cương, vị này chính là lão sư của Đường Môn tổ tiên Đường Tam; bên phải vị kia là Liễu Nhị Long. Ba người bọn họ năm đó được gọi là Hoàng Kim Thiết Tam Giác. Đúng là bọn họ một tay sáng lập nên Sử Lai Khắc học viện, cũng là những người đã tạo nên Sử Lai Khắc Thất Quái của Đường Tam, từ đó phát dương quang đại.
Trọc Thế đi tới trước những pho tượng, dừng bước lại, cúi người hành lễ.
Vũ Trường Không, Thẩm Dập cũng đồng dạng hành lễ. Bốn người Đường Vũ Lân theo ở phía sau không dám thất lễ, cũng đều khom mình hành lễ.
Làm xong những việc này, Trọc Thế mới mang theo bọn họ hướng về bên trái đi tới một con đường nhỏ. Lúc này Đường Vũ Lân mới phát hiện, ở mặt sau cây cối cao to kia, là một mảnh hồ màu xanh lam. Hồ nước trong suốt thấy đáy, lúc này sắc trời tuy rằng đã muộn lắm rồi, nhưng được nguyệt quang chiếu rọi xuống, mặt hồ sóng nước lấp loáng, trong suốt phản chiếu nguyệt quang. Hơi nước nhàn nhạt xen lẫn mùi thực vật thơm ngát, khiến cho người ta có cảm giác đang lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh.
Nơi này thật sự quá tuyệt vời! Đường Vũ Lân một thoáng đã liền thích nơi này.
Trọc Thế vung tay lên, một tia ánh sáng đỏ bay lên, quấn lấy tất cả mọi người, Đường Vũ Lân thậm chí chỉ cảm thấy thấy hoa mắt một chút. Một khắc sau, bọn họ đã đến một nơi khác.
Đây là một cái tiểu đảo, hồ nước từ phía trước đã biến thành phía sau.
Tiểu đảo lẽ nào là Hải Thần Đảo trong truyền thuyết?
Sử Lai Khắc học viện ở trên Đấu La Đại Lục có vô số truyền thuyết, trong đó quan trọng, cũng là địa phương chủ yếu nhất, được gọi là Hải Thần Đảo. Nó tọa lạc ở giữa Hải Thần Hồ của Sử Lai Khắc học viện. Nơi này còn có một chỗ được gọi là Hải Thần Các, chính là quyết sách thánh địa của toàn bộ Sử Lai Khắc học viện cũng như Sử Lai Khắc Thành. Có thể nói, bất kỳ quyết sách nào từ nơi này truyền đi, đều có thể khiến cả đại lục chấn động.
Đường Vũ Lân thật không nghĩ tới, chính mình nhanh như vậy đã có thể đi tới Hải Thần Đảo, chuyện này quả thật là khó mà tin nổi.
Trên Hải Thần Đảo, thảm thực vật lại càng thêm tươi tốt, làm cho người ta có cảm giác như tiến vào rừng rậm nguyên thủy. Trọc Thế mang theo bọn họ tiến vào đảo, vượt qua hai cái gò núi nhỏ, đi tới trước một căn nhà nhỏ hai tầng. Đẩy cửa mà vào, bên trong nhà gỗ ánh đèn tự động sáng lên.
Vũ Trường Không dừng bước ở trước cửa, trong mắt lộ ra ánh sáng phức tạp. Nơi này, đã từng là nhà của hắn…
"Tất cả vào đi." Trọc Thế thanh âm trầm thấp vang lên.
Vũ Trường Không hít sâu một cái, lúc này mới cúi đầu, nhanh chân đi vào. Đường Vũ Lân bốn người theo sát phía sau.
Bên trong nhà gỗ bài trí vô cùng mộc mạc, hết thảy đều làm bằng gỗ, Trọc Thế đã ở trên một cái ghế gỗ ngồi xuống.
"Thẩm Dập, ngày mai dẫn mấy tên tiểu tử này đưa tin, đăng kí. Đường Vũ Lân, thành tích nhập học điểm tuyệt đối. Những người khác thì dựa theo điểm thực mà tính toán. Bắt đầu từ bây giờ, các ngươi chính là ngoại viện công đọc sinh *"
*
công đọc sinh: như tác giả đã giải thích ở phía trước, là hệ vừa học vừa làm, học sinh phải tự lo về chi phí ăn ở và học phí. Ở trong Sử Lai Khắc học viện thì lại là đánh đổi bằng việc làm công.
"Vâng." Thẩm Dập vội vàng đáp ứng một tiếng.
Trọc Thế ánh mắt khẽ nhúc nhích, nhìn Vũ Trường Không nói: "Ngươi đem bọn họ đưa tới, có phải là chuẩn bị rời đi ngay?"
"Phịch!" Vũ Trường Không ngã quỵ ở trên mặt đất, "Lão sư, em không đi nữa. Dù cho chỉ là ở lại đây làm một tên tạp dịch, em cũng sẽ lưu lại, cũng sẽ không tiếp tục rời đi. Em chỉ có một điều thỉnh cầu, xin hãy cho em chăm sóc sinh hoạt thường ngày của thầy. Em đã hiểu ra, con người không thể chỉ sống vì mình. Năm đó là em sai rồi, em đồng ý dùng hết thảy thời gian tương lai để đền bù sai lầm do em gây ra. Lão sư, thỉnh cầu ngài thu nhận…" Vừa nói, hắn lại lạy xuống.
Nếu như nói, trước khi trở lại Sử Lai Khắc học viện, trong lòng hắn vẫn còn sự quật cường, còn có chấp nhất; nhưng khi hắn về tới đây, trở lại học viện, nhìn lại tất cả mọi thứ quen thuộc, nhìn từng sợi tóc bạc tang thương của lão sư, một tia chấp nhất cuối cùng trong nội tâm của hắn cuối cùng cũng biến mất rồi.
Trọc Thế ngẩn ngơ, hắn không nghĩ tới Vũ Trường Không lại sẽ nói ra lời nói như vậy.
Giống như Thái lão nói như vậy, đệ tử hắn dạy ra, hắn hiểu rõ nhất. Vũ Trường Không là cô nhi, được hắn mang về trong một lần đi dạo chơi tình cờ gặp. Sau này vẫn luôn ở bên cạnh hắn. Trọc Thế một đời khổ tu, là vì theo đuổi cực hạn mà tồn tại, chỉ có vài tên đệ tử, cũng giống như con trai con gái của hắn. Mà trong những tên đệ tử này, hắn thích nhất chính là Vũ Trường Không. Bởi vì đứa nhỏ này tính cách quá giống hắn, cũng quật cường như hắn, cũng yêu thích theo đuổi cực hạn như thế…
Với tính tình quật cường như vậy của hắn, lại có thể chân tâm nhận sai, đây là điều Trọc Thế dù như thế nào cũng không nghĩ tới. Đối với Vũ Trường Không mà nói, giết hắn thì dễ, để hắn cúi đầu quá khó.
"Lão sư" Thẩm Dập ở bên cạnh đụng nhẹ vào người Trọc Thế, trong con ngươi tràn đầy vẻ cầu xin.
Trọc Thế thản nhiên nói: "Vậy thì lưu lại đi, chỗ ta còn thiếu một chân tạp dịch bưng trà rót nước dọn dẹp phòng."
Vũ Trường Không đại hỉ, "Tạ ơn lão sư."
Đường Vũ Lân mấy người bọn hắn ở phía sau lặng lẽ trao đổi ánh mắt, bọn họ đều rất tinh ý, tuy rằng tuổi không lớn lắm, nhưng tất cả đều thông minh cực kì. Tuy rằng cũng không rõ ràng lão sư cùng sư tổ ngày trước đã xảy ra chuyện gì không vui; nhưng hiện tại xem ra, vị sư tổ này nhìn qua vô cùng uy nghiêm quật cường, trên thực tế cũng là một người mạnh miệng nhẹ dạ mà thôi.
"Cảm tạ sư tổ." Đường Vũ Lân nháy nhỏ, bốn người cũng vội vàng cung kính nói.
Vũ Trường Không một lần nữa đứng lên, đi tới bên người Trọc Thế đứng lại. Trong đôi mắt lúc nào cũng lạnh như băng của hắn, lúc này tràn ngập thần thái. Đường Vũ Lân vẫn là lần thứ nhất thấy lão sư có vẻ phấn chấn tinh thần đến vậy.
Trọc Thế gật đầu, hướng về Đường Vũ Lân nói: "Sau này ngươi mỗi tuần tới chỗ của ta một lần, ta muốn chỉ giáo ngươi. Tình huống thân thể của ngươi có chút đặc thù. Khí huyết vô cùng dồi dào, nhưng Võ Hồn một mực lại là Lam Ngân Thảo. Thời điểm ngươi đoán tạo, ta đã cẩn thận cảm thụ qua biến hóa của thân thể ngươi. Ngươi cũng không phải Song Sinh Võ Hồn, Hồn Hoàn màu vàng kim kia lại dường như là huyết thống sức mạnh, lấy một loại phương thức đặc thù mà tồn tại. Ta thấy sức mạnh này của ngươi cùng ta có chút đồng nguyên, chờ ngươi yên ổn, từ tuần sau mỗi ngày nghỉ phải đến tìm ta. Có thời gian ta sẽ giúp ngươi kiểm tra thân thể một chút."
"Vâng, cảm tạ sư tổ." Đường Vũ Lân vui mừng khôn xiết, hắn làm sao không nhìn ra, vị sư tổ này của mình ở trong Sử Lai Khắc học viện có địa vị vô cùng quan trọng.
Trọc Thế nhìn về phía Hứa Tiểu Ngôn, Tạ Giải cùng Cổ Nguyệt, "Các ngươi cũng phải cố gắng nỗ lực hơn. Điều vừa rồi Thái lão nói, đúng là quy định của học viện. Bởi vì các ngươi đến muộn buổi sát hạch, chỉ có thể dùng thân phận công đọc sinh học tập ở Ngoại viện, tương lai muốn đi vào Nội viện, chỉ có một loại tình huống, chính là các ngươi ở thời điểm 20 tuổi, có thể trở thành ít nhất là Nhất Tự Đấu Khải Sư. Các ngươi còn có thời gian 6 năm tới, con đường phải đi còn rất dài. Đêm nay đều ở lại chỗ này nghỉ ngơi đi. Sáng mai, Thẩm Dập sẽ mang bọn ngươi đi làm thủ tục nhập học."
"Vâng, cảm tạ sư tổ."
Rất rõ ràng, người Trọc Thế coi trọng nhất chính là Đường Vũ Lân. Điều này làm cho Tạ Giải bọn họ cũng có chút ước ao; nhưng dù như thế nào, bọn họ hiện tại đã thành công tiến vào Sử Lai Khắc học viện. Có thể trở thành một thành viên của Sử Lai Khắc học viên, đã đủ để cho bọn họ kiêu ngạo.
20 tuổi trở thành Nhất Tự Đấu Khải Sư, tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng. Bởi vì, đầu tiên bọn họ cần phải trong tương lai 6 năm tới tu luyện tới cấp độ ngũ hoàn Hồn Vương mới được, đó là điều kiện cần của Nhất Tự Đấu Khải Sư.
Trọc Thế đứng lên, xoay người hướng về phía cầu thang đi đến, Thẩm Dập hướng về Vũ Trường Không liếc mắt ra hiệu, Vũ Trường Không làm sao không hiểu, vội vàng chạy qua đỡ Trọc Thế, bồi tiếp lão sư đi lên lầu.
Trọc Thế cũng không hề tránh cánh tay của hắn, tùy ý hắn đỡ mình. Đối với thầy trò nhiều năm không gặp nhau, vào đúng lúc này, mọi khúc mắc dường như lặng yên được tháo gỡ.
Nhìn sư tổ cùng lão sư đi rồi, Hứa Tiểu Ngôn tiến đến bên người Thẩm Dập, "Sư thúc, lão sư cùng sư tổ là xảy ra chuyện gì? Có phải là trước đây đã xảy ra rất nhiều chuyện? "
Thẩm Dập liếc nàng một chút, nói: "Chỉ là xung đột về một ít lý niệm mà thôi. Nói theo một ý nghĩa nào đó, lão sư của các ngươi cũng không sai. Thế nhưng, sư tổ các ngươi cũng không sai. Hết thảy đều là ma xui quỷ khiến tạo thành. Bây giờ được giải tỏa, tất cả đều ổn rồi. Đi thôi, ta dẫn mấy tên tiểu tử các ngươi đi nghỉ ngơi. Các ngươi có biết, coi như là Nội viện đệ tử, cũng không có mấy người có tư cách lên Hải Thần Đảo đâu. Đây chính là tạo hóa của các ngươi."