Lộng Triều

Quyển 9 - Chương 88

Triệu Quốc Đống thực ra cũng không phải là nói mạnh miệng với Lam Quang.

Hắn đúng là không thèm để ý đến thái độ của Nghiêm Lập Dân. Trước mặt Hoàng Lăng, hắn đề cử ba người Ngụy Hiểu Lam, Quế Toàn Hữu và Hoắc Vân Đạt. Nhất là biểu hiện của Ngụy Hiểu Lam trong công tác phòng chống lụt bão rất xuất sắc, ngay cả Hoàng Lăng cũng có ấn tượng tốt.

Mặc dù Hoàng Lăng không nói rõ điểm gì, nhưng Triệu Quốc Đống tin Hoàng Lăng hiểu ý đồ của mình. Ngụy Hiểu Lam có thể trọng dụng, nhất là nữ cán bộ thì càng đáng để suy nghĩ.

Quế Toàn Hữu cũng được nhưng nhược điểm là thiếu kinh nghiệm trong công tác kinh tế. Hoắc Vân Đạt thì thiếu kinh nghiệm. Nhưng theo Triệu Quốc Đống thấy nếu có cơ hội thích hợp thì điều chỉnh phân công công việc của hai người này một chút, qua đó có lợi cho sự trưởng thành của bọn họ.

Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ cá nhân của hắn. Việc điều chỉnh bộ máy cán bộ quận không phải do mình hắn quyết định. Mặc dù việc điều chỉnh bộ máy Tây Giang thì hắn có chút quyền lên tiếng.

…………

- Trưởng ban Chương, Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy có tin tức gì không?

Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi gọi điện.

- Quốc Đống, cậu cũng không phải gấp quá đó chứ? Nhóm cán bộ từ tỉnh phái xuống còn chưa nói chính xác, chỉ nói tạm thời là một năm. Tôi hỏi các Thị xã khác thì hình như vẫn chưa động.

Chương Thiên Phóng nói chuyện có vẻ mệt mỏi.

Triệu Quốc Đống cảm thấy Chương Thiên Phóng vẫn đang ngủ trưa. Chẳng qua đã quấy rầy thì hắn không định nói hai câu rồi dập máy.

- Phóng ca, không phải tôi gấp. Anh xem công tác xây dựng Đảng và chỉnh đốn tác phong làm việc của Tây Giang năm nay đi, y sắp thành người ngồi chơi một chỗ rồi. Công tác của Lão Tiếu cũng được, nhưng y chỉ là Trưởng ban tổ chức cán bộ, không ở vị trí đó nên không tiện triển khai công việc. Tôi cảm thấy công tác xây dựng Đảng của Tây Giang năm nay rõ ràng kém so với các quận, huyện khác. Cứ tiếp tục như vậy thì đâu có được.

- Cậu đó, không nghĩ xem tỉnh thống nhất phân công, cậu bảo tôi có thể làm gì? Chẳng lẽ đề nghị Ban Tổ chức cán bộ nhận lại nhóm cán bộ đó sao?

Chương Thiên Phóng tức giận nói:

- Tôi biết cậu không hài lòng với Lăng Tiêu, nhưng Lăng Tiêu là phí của cậu, có công việc gì cần phân công thì cậu phải phân công. Lăng Tiêu làm không tốt thì cậu có thể phê bình. Dù sao cũng chỉ còn mấy tháng, cậu không chịu được sao?

- Cái này, người này không thể làm gì được rồi. Tôi không biết sao lại bố trí cán bộ như vậy đến Tây Giang, đây không phải gây phiền phức cho tôi đó chứ?

Triệu Quốc Đống thở hổn hển nói.

- Trưởng ban, tục ngữ nói rắn không đầu không được. Công tác xây dựng Đảng quan trọng như vậy, Thị ủy bố trí một cán bộ tới sao lại không ai nói gì trước với tôi, ép xuống bắt tôi nhận. Bây giờ công tác không làm được, lại là cán bộ từ trên phái xuống, tôi đúng là không thể làm gì hắn ta. Năm nay mà tổng kết công tác này rồi trừ điểm Tây Giang tôi, tôi không đồng ý.

- Được rồi, cậu đừng uy hiếp tôi. Công việc của Tây Giang làm không tốt thì trừ nhất định phải trừ. Hắn nếu được phân công tới Tây Giang thì do cậu chỉu huy, công việc không làm được là do nghệ thuật chỉ huy của cậu.

Chương Thiên Phóng cười nói:

- Tôi biết cậu có ý gì, nhưng cậu cũng phải chờ thời cơ mới được. Hắn dù sao cũng sẽ đi, chờ thêm mấy tháng nữa cũng có thể ảnh hưởng bao nhiêu tới sự phát triển của Tây Giang hả?

Triệu Quốc Đống cũng cười nói. Hắn chính là chờ câu này của Chương Thiên Phóng. Lúc trước hắn đã hỏi Chương Thiên Phóng hai lần chuyện này nhưng không thấy đối phương mở miệng nói gì. Hôm nay xem ra tâm trạng Chương Thiên Phóng khá thoải mái nên mới nói như vậy.

- Ha ha, anh biết như vậy là được rồi. Chúng ta là anh em, tôi không giấu anh. Lão Tiếu làm Trưởng ban tổ chức cán bộ Tây Giang nhiều năm, lại là cấp dưới của anh, làm việc cũng cẩn thận, chăm chỉ. Tôi đến Tây Giang thì anh ta cũng ủng hộ tôi nhiều. Công tác Tây Giang năm nay có thể đạt thành tích lớn như vậy cũng là có một phần tâm huyết của lão Tiếu. Cá nhân tôi cho rằng về công về tư thì nên lo lắng một chút cho anh ta.

Triệu Quốc Đống cũng không giấu gì. Tiếu Triêu Quý và Chương Thiên Phóng mặc dù không có quan hệ mật thiết cho lắm, nhưng coi như cũng có quan hệ lâu dài. Hắn đề cử Tiếu Triêu Quý thì tin rằng Chương Thiên Phóng cũng không phản đối.

- Ừ, nói thì như vậy nhưng cậu cũng hiểu cậu chỉ có quyền đề cử chức Phó bí thư Quận ủy, còn phải qua cửa Bí thư Hoàng và lão Nghiêm. Chỉ sợ Lão Nghiêm sẽ gây khó dễ.

- Việc này tôi đã chuẩn bị tư tưởng, cùng lắm đưa ra Hội nghị thường ủy là cùng chứ gì. Chẳng qua tôi thấy chỉ cần anh và Bí thư Hoàng xác định thì Nghiêm Lập Dân có nhảy lên cũng làm gì được.

Triệu Quốc Đống cười lạnh một tiếng mà nói.

- Cậu chắc thái độ của Bí thư Hoàng sẽ không thay đổi khi Nghiêm Lập Dân cực lực phản đối chứ?

- Hừ, tôi thật ra hy vọng Nghiêm Lập Dân kiên quyết phản đối. Dù là Bí thư Hoàng thay đổi ý kiến cũng được. Tôi chỉ sợ Nghiêm Lập Dân không dám.

Triệu Quốc Đống hừ một tiếng:

- Phóng ca, anh chẳng lẽ cho rằng Nghiêm Lập Dân không suy nghĩ ý của Bí thư Hoàng sao? Tôi dám chắc khi hắn cảm thấy Bí thư Hoàng có quyết định thì hắn không dám nói câu nào. Chỉ khi Bí thư Hoàng chưa có quyết định thì hắn mới có thể gây sóng gió.

- Được đó Quốc Đống, cậu coi như nhìn thấu Nghiêm Lập Dân. Ha ha, Nghiêm Lập Dân gặp người như cậu coi như lão ta đen.

Chương Thiên Phóng cười nói:

- Ừ, lần trước tôi nói với cậu, cậu phải nhớ đó.

- Yên tâm, việc nhỏ mà. Tôi nhớ, lúc thích hợp tôi sẽ tính.

Triệu Quốc Đống lập tức đồng ý.

Chương Thiên Phóng bỏ máy xuống rồi thoải mái dựa lên đầu giường. Người phụ nữ ở bên bò lên dựa đầu vào ngực y:

- Anh vừa nói chuyện với Triệu Quốc Đống?

- Ừ, Nghiêm Lập Dân và Triệu Quốc Đống là tử thù rồi, không ai nể mặt ai, không ai phục ai. Anh thấy Hội nghị thường ủy lần này náo nhiệt rồi.

Chương Thiên Phóng cười nói.

- Triệu Quốc Đống chẳng qua chỉ mới làm thường vụ, Nghiêm Lập Dân đầy kinh nghiệm, lại ở Ninh Lăng lâu như vậy, lại là Phó bí thư Thị ủy, đưa ra phương án là trong bổn phận. Sợ là Bí thư Hoàng và Thị trưởng Thư cũng không tiện phản đối ý của hắn một cách quá đáng. Triệu Quốc Đống dám không biết quy củ như vậy sao?

Người phụ nữ bên cạnh đặt đùi lên người Chương Thiên Phóng, cặp mông trắng lộ ra hơn phân nửa.

- Hừ, em biết gì? Triệu Quốc Đống mặc dù mới lên nhưng lại kiêm chức Bí thư Quận ủy Tây Giang và Bí thư đảng ủy Khu Khai Phát. Chỉ cần liên quan tới điều chỉnh nhân sự hai nơi này, hắn có quyền lên tiếng. Em nghĩ hắn không biết quy củ sao? Hắn rất hiểu là khác. Bí thư Hoàng cùng Thị trưởng Thư cùng với Lão Nghiêm khi nghiên cứu việc gì đều phải e ngại. Chỉ có Triệu Quốc Đống hắn xếp cuối nên không ngại, muốn thế nào cứ việc tỏ rõ ý của mình. Những người khác muốn phản đối cũng phải cân nhắc xem hắn được ai trong ba vị kia ủng hộ không? Ngoài lão Nghiêm ra thì Bí thư Hoàng cùng Thị trưởng Thư có hòa hợp với hắn không?

Chương Thiên Phóng vỗ vỗ cặp mông trần kia, trong lòng mặc dù thèm muốn nhưng tuổi khiến y không thể thêm lần nữa.

- Vậy ý của anh là Triệu Quốc Đống có thể thoải mái phát biểu ý kiến của mình?

Ả phụ nữ giãy giãy người mà nói.

- Đâu có đơn giản như vậy? Hội nghị thường ủy có quy củ của nó, hắn chỉ có thể phát biểu trong mảng mình phụ trách, về phần chuyện được tiếp nhận hay không lại khác.

Chương Thiên Phóng kiên nhẫn giải thích:

- Các việc khác thì bình thường chỉ ngồi bên mà nghe. Trừ khi Bí thư hoặc người chủ trì hội nghị điểm danh phát biểu.

- Ồ, được rồi, chuyện phiền phức này nghe mà đau đầu.

Người phụ nữ nhìn lên mà nói.

- Chuyện của em em, anh nói với Triệu Quốc Đống chưa?

- Vừa nãy anh không phải hỏi sao? Lần trước nói rồi, có lẽ cuối năm sẽ xuống xã nhận chức.

Chương Thiên Phóng gật đầu nói.

- Xuống xã? Sao lại xuống xã, đề bạt ở phòng không được sao? Hắn là Bí thư Quận ủy chẳng lẽ chuyện nhỏ này không làm được ư?

- Hừ, phụ nữ đúng là tóc dài đầu ngắn. Em của cô làm mấy năm, mới lên chức bao lâu, muốn thành Phó Trưởng phòng thì chẳng lẽ cô nghĩ chính quyền do nhà cô mở?

Chương Thiên Phóng có chút tức giận nói:

- Bảo nó xuống cơ sở rèn luyện mới có lợi, đưa lên làm Phó bí thư cũng không khó làm người ta chấp nhận, sau này nếu muốn điều về còn không đơn giản ư? Tìm một xã, thị trấn có hoàn cảnh tốt một chút thì đãi ngộ cũng không kém phòng ban.