Lộng Triều

Quyển 7 - Chương 97

Triệu Quốc Đống vốn muốn phá thông lệ vua nào thần đó, nhưng rất nhanh hắn phát hiện chiêu này của mình chẳng có tác dụng gì, không thể thay đổi gì cả. Hơn nữa còn mang tới phiền phức cho công việc của hắn, nên hắn rất sáng suốt chọn việc theo trào lưu.

Trên thực tế thời đại của La Đại Hải khá ngắn ngủi, cán bộ Hoa Lâm phần lớn được đề bạt từ thời Trâu Trì Trường, ngoài vài vị trí khá mẫn cảm thì khi Triệu Quốc Đống làm Chủ tịch huyện đã bắt đầu đánh vào, còn đâu quy mô lớn thì hai, ba năm nay không thay đổi.

Bây giờ thời cơ đã tới.

Triệu Quốc Đống vẫn suy nghĩ vấn đề này, có nên điều chỉnh cán bộ không? Làm như vậy có khởi sắc không? Cuối cùng hắn kết luận là phủ định, trên thực tế dùng chế độ người giỏi lên chức, kém xuống mới là quan trọng nhất, đây là ý kiến của Triệu Quốc Đống.

Triệu Quốc Đống không muốn làm quá lớn, hắn chủ trương điều chỉnh từng nhóm nhỏ

Triệu Quốc Đống vốn hy vọng đợi Thị xã đưa ra phương án xóa bỏ cấp khu, kết hợp với tình hình thực tế của Hoa Lâm mà tiến hành. Chẳng qua phương án này trên tỉnh chưa phê duyệt, nghe tin từ Sở Dân chính thì tỉnh có ý điều chỉnh nhưng đợi đến sau Đại hội đảng và Đại hội đại biểu nhân dân diễn ra mới tiến hành, tránh cho nhân tố không ổn định.

- Lão địch, 12 cán bộ này đã khảo sát chưa?

Triệu Quốc Đống một bên đọc mấy cán bộ, một bên xem lời nhận xét của Ban Tổ chức cán bộ đối với mấy cán bộ này.

- Ừ, đã tiến hành xong trình tự và kết hợp đặc điểm công tác của bọn họ mà điều chỉnh, về cơ bản bọn họ đều có đủ điều kiện.

Địch Hóa Dũng làm Trưởng ban tổ chức cán bộ nhiều năm, qua vài đời Bí thư huyện ủy nên hiểu rõ tư tưởng của các Bí thư huyện ủy.

- Hướng Hoa Vĩ kế nhiệm thì có ảnh hưởng tới công tác tiếp theo của Khu Phổ Độ không?

Triệu Quốc Đống gập tập tài liệu rồi nói.

- Hướng Hoa Vĩ đã công tác nhiều năm, đủ để gánh vác trọng trách.

Địch Hóa Dũng nhướng mà. Bí thư Đảng ủy Khu Khu Phổ Độ mãi vẫn chưa xác định, Lỗ Đạt nhiều lần đề cử Hướng Hoa Vĩ này đảm nhiệm nhưng Triệu Quốc Đống vẫn cứ kéo dài.

- Bí thư Lỗ cũng đề nghị đồng chí Lâm Đan đến xã Lương Sơn làm Phó bí thư Đảng ủy.

Triệu Quốc Đống hơi nhíu mày. Lỗ Đạt đây là muốn giao dịch với mình? Triệu Quốc Đống cười lạnh một tiếng, mình còn cần như vậy sao? Nhưng hắn nghĩ nếu Phó bí thư Huyện ủy nếu như không có quyền lên tiếng về nhân sự, vậy Phó bí thư Huyện ủy đó chẳng có tác dụng gì. Triệu Quốc Đống liền đồng ý đề nghị của Địch Hóa Dũng:

- Được rồi, anh đưa phương án này cho chủ tịch Đường, Bí thư Lỗ và Bí thư Bàng, hỏi ý kiến của bọn họ. Nếu không có gì biến hoá thì có thể đưa ra thảo luận trong Hội nghị thường ủy tuần sau.

Địch Hóa Dũng do dự một chút rồi cẩn thận nói:

- Chủ tịch Đường sợ rằng có ý kiến về lựa chọn Trưởng phòng tài chính và Trưởng phòng Giáo dục, Chủ tịch Đường cũng nói với tôi vấn đề này. Tôi nói tạm thời chưa tính tới hai vị trí này nhưng Chủ tịch Đường nói muốn đưa vào phương án.

Triệu Quốc Đống ngửa lưng ra sau và không nói gì. Đường Diệu Văn trong công việc thì không có gì đáng nói, nhưng trong cách dùng người thì cũng có chút khác nhau với Triệu Quốc Đống. Trên thực tế Triệu Quốc Đống ở vấn đề nhân sự đã hỏi ý kiến của Đường Diệu Văn, nhưng lựa chọn vài chức vụ quan trọng thì Triệu Quốc Đống không nhường. Ở một vài vị trí quan trọng nếu hắn nhường thì về sau sẽ ảnh hưởng tới việc triển khai công việc. Trưởng phòng Tài chính và giáo dục là hai vị trí tâm điểm, nhất là vị trí Trưởng phòng tài chính là khá mẫn cảm và mấu chốt. Về lý nó thuộc bên chính quyền, do Chủ tịch huyện phụ trách, Nhưng trên thực tế nó nhất định cần phải do Bí thư huyện ủy nắm trong tay. Có thể nói các quyết định và hành động của huyện không thể tránh khỏi liên quan tới phòng Tài chính. Nếu như không nắm giữ chức Trưởng phòng tài chính, vậy Bí thư huyện ủy ở nhiều chuyện không thể làm, không thể đạt quy mô lớn.

Ngay khi Triệu Quốc Đống còn đang suy nghĩ điều chỉnh nhân sự trong huyện, tin tức điều chỉnh nhân sự trên Thị xã làm hắn mất hứng thú với điều chỉnh nhân sự Hoa Lâm.

Trương Thiệu Văn được bầu làm Phó chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân trong lần đại hội là thứ tư.

Cùng ngày hôm đó Trương Thiệu Văn đã trình đơn xin từ chức Bí thư Quận ủy Tây Giang lên Thị ủy Ninh Lăng. Thị ủy đã chấp nhận đơn từ chức của Trương Thiệu Văn. Công tác của Tây Giang tạm thời do Phó bí thư Quận ủy Tây Giang – Chủ tịch quận Tằng Lệnh Thuần chủ trì. Triệu Quốc Đống phân biệt nói tin này cho Thái Chánh Dương, Liễu Đạo Nguyên, Hùng Chính Lâm và Lưu Triệu Quốc và được nói ngồi ngoài xem động tĩnh.

Lúc này việc cần làm đã làm, dùng quan hệ đã dùng. Như Liễu Đạo Nguyên nói bây giờ mặc dù y có tìm Phan Viên Triêu cũng không có tác dụng. Lúc này Phan Viên Triêu không phải Phan Viên Triêu trước đây. Phan Viên Triêu đã không phải lo lắng tới vấn đề bản thân nữa, cũng không ngại nhân tố bên ngoài, có thể thành hay không thì phải chờ đợi.

….

Kỳ Dư Hồng thật không ngờ trong hội nghị Bí thư lại gặp khiêu chiến mạnh như vậy. Thư Chí Cao không hề khách khí tỏ ý phản đối, hơn nữa là chối bỏ hoàn toàn làm Kỳ Dư Hồng rất giật mình.

- Thị trưởng Thư, sự phát triển của Tào Tập mấy năm nay thì mọi người đều thấy. Đồng chí Sử Chí Hòa từ chức Phó chủ tịch tiến lên làm Bí thư huyện ủy, có thể nói đã có cống hiến không thể xóa bỏ trong sự phát triển kinh tế Tào Tập. Tôi cho rằng do Thị ủy đề cử đồng chí Sử Chí Hòa lên Tỉnh ủy để lựa chọn làm Thường vụ thị ủy, đây cũng là do tôi và lão Chương cẩn thận nghiên cứu và báo cáo với Bí thư Kỳ.

Nghiêm Lập Dân rất bình tĩnh nhưng đầy kiên quyết nói. Nếu đã nói rõ thì y cũng không hề lo ngại gì. Thư Chí Cao chẳng qua mới tới mà thôi, lúc này cũng không có nhiều thứ làm Nghiêm Lập Dân phải e ngại. Đối với chuyện này thì y đã sớm chuẩn bị về tư tưởng.

Theo y nghĩ trong Hội nghị thường ủy thì không cần phải báo với Thư Chí Cao và Lục Kiếm Dân, như vậy chính là làm hai người kia có thêm uy phong. Nhưng Kỳ Dư Hồng lại nghĩ nếu chuyện lớn như vậy mà không thông báo sẽ có thể khiến các thường vụ phản ứng mạnh, Thư Chí Cao cũng phản ứng rất mạnh. Mà một khi lộ ra thì Lục Kiếm Dân, Lam Quang từ ngoài tới sẽ có thể ủng hộ Thư Chí Cao, mà thái độ của ba người Kim Vĩnh Kiện, Chu Xuân Tú, Mao Bình là như thế nào, Kỳ Dư Hồng cũng chưa thể xác định. Một khi xuất hiện thành kiến, ý kiến bị phủ định thì sẽ là đả kích lớn đối với uy tín của y.

- Tôi không phản đối đồng chí Sử Chí Hòa được chọn vào danh sách đề cử, dù sao hai năm qua Tào Tập phát triển cũng rất rõ ràng. Nhưng đồng chí Hoàng Côn thì tôi cho rằng không thích hợp được đưa vào danh sách đề cử. Mặc dù chỉ là người được lựa chọn nhưng vẫn không thích hợp. Đồng chí Hoàng Côn năm nay đã 50, không phù hợp tiêu chuẩn của Thị ủy. Thứ hai theo tôi biết về kinh nghiệm công tác của đồng chí Hoàng Côn chưa hiểu nhiều về cơ sở. Trong yêu cầu của Tỉnh ủy là phải làm việc ở cơ sở hai năm, điều này đồng chí Hoàng Côn cũng không phù hợp.

Thư Chí Cao rất bình tĩnh nói:

- Ý của Tỉnh ủy thực ra là nắm cơ hội này khiến cho một nơi làm điểm sáng trong phát triển. Mà nếu là như vậy thì tôi cho rằng đồng chí Triệu Quốc Đống – Bí thư huyện ủy Hoa Lâm càng thích hợp hơn.

Câu nói cuối cùng này của Thư Chí Cao như quả đấm đánh mạnh vào ngực Nghiêm Lập Dân. Triệu Quốc Đống là tâm bệnh của y. Thư Chí Cao này có phải là chơi mình không? Nghiêm Lập Dân hơi tái mặt. Y nhìn Kỳ Dư Hồng rồi trầm giọng nói:

- Thị trưởng Thư, đồng chí Triệu Quốc Đống còn quá trẻ, thiếu kinh nghiệm công tác, hơn nữa đồng chí này làm Bí thư huyện ủy chưa lâu, điều chỉnh ra khỏi Hoa Lâm là không thích hợp.

- Tại sao phải điều chỉnh? Đề cử làm Thường vụ thị ủy cũng không nhất định phải điều chỉnh khỏi vị trí công tác mà.

Thư Chí Cao cười nói:

- Hoa Lâm hai năm nay phát triển rất nhanh, tôi thấy Triệu Quốc Đống là lựa chọn thích hợp nhất. Về vấn đề tuổi tôi chỉ thấy Tỉnh ủy yêu cầu không quá 48 tuổi, nhưng đâu có yêu cầu trên tuổi gì.

- Bí thư Kỳ, tôi cảm thấy ý kiến của Thị trưởng Thư đáng để suy nghĩ. Đồng chí Hoàng Côn dù là tuổi hay kinh nghiệm công tác đều không thích hợp đề cử. Ngược lại đồng chí Triệu Quốc Đống thích hợp hơn nhiều. Tôi đề nghị liệt đồng chí Sử Chí Hòa và đồng chí Triệu Quốc Đống vào danh sách đề cử với Tỉnh ủy.

Lục Kiếm Dân lạnh nhạt nói.

Nhiệt độ trong phòng hội nghị thoáng cái giảm đi nhiều. Chương Thiên Phóng vùi đầu ghi chép, trong hội nghị ba người thì y đã khéo léo từ chối đề cử Hoàng Côn, mặc dù Hoàng Côn chỉ là thêm cho có nhưng cũng đại biểu thái độ.