Lộng Triều

Quyển 7 - Chương 73

Rất nhanh, Đào Tông Tinh và Đào Tông Hán đã đến hội họp với Lam Quang và Triệu Quốc Đống.

Không thể không nói người Chiết Giang là thương nhân trời sinh. Ngoại trừ sự mẫn cảm và khôn khéo trong buôn bán của bọn họ ra, làm doanh nhân Trung Quốc, nếu như không thể nhạy bén nắm bắt mức độ ảnh hưởng của chính trị đối với kinh doanh thì doanh nhân đó chính là người không thành thực. Mà công ty Tinh Hán có thể giành được thành công ở huyện An Xương, không thể nghi ngờ gì là dựa vào sự ủng hộ của Đảng ủy và chính quyền địa phương. Điều này có được cũng là nhờ vào mối quan hệ hòa hợp, giúp đỡ lẫn nhau giữa anh em họ Đào và Đảng ủy, chính quyền địa phương.

Cái tên Tử Yên La nghe có vẻ cổ xưa, nhưng lại là một nơi giải trí thời thượng không hơn không kém. Đương nhiên, không phải ai cũng có thể tiêu xài phung phí ở đây được, cũng không phải tùy tiện bất cứ ai cũng có thể đến được nơi xa hoa này.

Đến cả Triệu Quốc Đống cũng phải kinh ngạc trước giọng hát hùng hậu cứng cáp của Lam Quang. Một bài "Hỏi ngàn vạn lần" (1) làm cho Triệu Quốc Đống tưởng là thế là đủ rồi, sợ rằng Lưu Hoan có so với y thì tiêu chuẩn cũng chẳng cao hơn bao nhiêu nhỉ? Nhưng ngay sau đó lại một bài "Chí khí thiếu niên không nói lo" (2) lại làm cho Triệu Quốc Đống choáng váng không dậy nổi. So sánh với vị thường vụ thị ủy này, Triệu Quốc Đống cảm thấy mình quả thực chỉ có thể làm người nghe được thôi.

Chú thích:

(1), link nghe đây: http://www.youtube.com/watch?v=lb3z83dRHII

(2), link nghe đây:

http://www.youtube.com/watch?v=ncZ7J5sIYYk

- Không được rồi, có một thời gian không luyện mà tiêu chuẩn đã giảm xuống rồi.

Lam Quang hưng trí bừng bừng buông mic,

- Quốc Đống, cậu cũng tới hát đi?

- Ha hả, Bí thư Lam, giọng tôi hát với tiếng bò kêu chả khác gì nhau, ngồi thưởng thức là được rồi. Anh muốn tôi mình trần ra trận thì tôi cũng chỉ đành chắp tay nhận bại thôi.

Triệu Quốc Đống liên tục xua tay. Chuyện ca hát này không phải là thế mạnh của hắn. Bình thường nói đến những nơi luyện hát hoặc karaoke này, Triệu Quốc Đống đều chỉ có ngồi nhìn thôi chứ không thể hát nổi bài nào.

- Quốc Đống, tuổi còn trẻ mà lại không có khí thế gì cả là thế nào? Cậu không luyện thì làm sao giọng hay được? Giọng tôi cũng là rèn luyện lúc còn ở trong quân ngũ, khi đó cả ngày đều là hát ca khúc cách mạng. Điều này cũng làm cho thành thói quen, đến đâu cũng thích ca hát thôi chứ không ham thứ khác.

Lam Quang cũng không ép, ngồi xuống bên cạnh Triệu Quốc Đống. Anh em họ Đào sớm đã ngồi ở phòng bên kia, phấn khởi hào hứng chơi đoán số đánh tửu lệnh với mấy cô gái.

- Ha ha, Bí thư Lam, luyện giọng cũng phải có thiên phú. Tôi tự biết mình, về phương diện này không có năng khiếu.

Triệu Quốc Đống cười nhẹ một tiếng, rót cho Lam Quang một ly Hennessy mới, giơ ly lên đưa qua:

- Bí thư Lam, đến Ninh Lăng cũng vài ngày rồi, ấn tượng thế nào? Chỉ sợ là có chút chênh lệch với Miên Châu nhỉ?

- Tạm được, ít nhất so với tôi tưởng tượng thì cũng còn tạm được.

Lam Quang cũng không che giấu.

- Đương nhiên, về kinh tế thì không thể so sánh được. Chuyện này thì cần phải có thời gian, dần dần mới theo kịp được. Hiện giờ quan niệm của Bí thư Kỳ vẫn tương đối cởi mở, chủ yếu là ở mức độ chấp hành mạnh yếu của cán bộ phía dưới thôi.

- Một bước lạc hậu cũng là lạc hậu rồi.

Triệu Quốc Đống bùi ngùi nói,

- Suy nghĩ vấn đề cũng cần phải có thời cơ thích hợp và môi trường ổn định mới có thể nước chảy thành sông được. Mạo muội đưa ra quan niệm có lẽ ở chủ quan của mình là muốn làm được việc cho tốt, nhưng chưa chắc đã có thể có được sự ủng hộ đồng ý của những người khác.

- Quốc Đống, nhìn cậu có vẻ rất tâm trạng. Không phải là gặp chuyện khó gì đấy chứ? Nói nghe một chút xem nào.

Lam Quang xem ra cảm thấy rất hứng thú được mau chóng quen thuộc với tình hình ở Ninh Lăng, cho nên cũng không buông tha một cơ hội nào để tìm hiểu tình hình bên dưới.

Triệu Quốc Đống nói sơ qua ý tưởng về vấn đề xử lý ô nhiễm tồn tại trong khi phát triển ngành công nghiệp sản xuất. Đây cũng không phải là chuyện gì mà người ta không nhận ra được, chỉ có điều biện pháp giải quyết sự việc thì không có nhất trí mà thôi.

- Quốc Đống, khi tôi công tác ở An Xương cũng trải qua tình hình tương tự. Vấn đề bảo vệ môi trường và phát triển luôn luôn là một cặp mâu thuẫn đan xen nhau. Anh rất khó nói ra được là ai đúng ai sai. Phát triển mới là đạo lý cứng rắn. Nhưng không phải là vì phát triển mà có thể xem nhẹ những vấn đề khác, phải không? Có lẽ sẽ có người nói, hai tay đều phải cứng rắn, nhưng mà nhân tài, vật lực, tinh thần đều có hạn thôi. Anh làm sao có thể làm chu đáo được? Ở đây nhất định phải có sự lựa chọn. Trong một đoạn thời gian nào đó, cậu có lẽ phải coi trọng một số công tác, nhưng ở thời kỳ khác, có lẽ cậu sẽ cần chú ý nhiều hơn đến phương diện khác. Nếu hai bên có sự xung đột, trong lúc này làm sao có thể nắm chắc được thì chính là bài kiểm tra tính nhạy bén của Đảng và chính quyền chủ quản sau này.

Lam Quang vừa nhấp từng ngụm rượu nhỏ, vừa thong thả nói. Mùi vị Hennessy không tệ, nhất là đối với những vị khách quen với rượu vang đỏ tiêu chuẩn. Ngoại trừ Louis mười ba và Remy Martin, Hennessy coi như là ổn. Tuy là ở Tử Yên La này giá cả có hơi đắt một chút, nhưng phẩm chất rượu được đảm bảo. Bằng không thì Triệu Quốc Đống cũng sẽ không lựa chọn ở chỗ này.

Lam Quang tuy rằng lời nói giọng điệu có vẻ tùy tiện, nhưng Triệu Quốc Đống lại nghe được khá thật. Trong giọng nói của đối phương hiển nhiên có sự ám chỉ, thời gian bất đồng thì sự chú ý và trọng điểm của lãnh đạo bên trên cũng không giống nhau. Trong câu nói hàm chứa ý nghĩa vô cùng rõ ràng. Nói cách khác, một sự việc luôn có tính hai mặt của nó, một mặt đang được đánh giá là quan trọng hơn, hay nói cách khác là đang thu hút được ánh mắt của cấp trên.

Năm nay kinh tế Hoa Lâm khá là tốt, một số chỉ tiêu cũng vẫn duy trì được như hai năm trước. Ngoại trừ Khuê Dương vì đạt được dự án đầu tư của Tập đoàn Long Thịnh có vẻ phong quang vô hạn ra, các dự án sản xuất của Hoa Lâm với hai công ty Đại Hoa và Tam Điệp đều có dự định sẽ mở rộng quy mô sản xuất. Lại còn thêm nữa là dự án thay đổi kỹ thuật nhà máy sản xuất trà Hà Khẩu đang trong giai đoạn tiến hành nữa.

Theo Triệu Quốc Đống thì cuối năm nhảy lên vị trí thứ hai hẳn không phải là vấn đề. Đương nhiên, lúc này có cơn lốc tài chính châu Á thì rốt cuộc sẽ sinh ra lắm ảnh hưởng đối với kinh tế trong nước. Hơn nữa, doanh nghiệp như Tập đoàn Trần Thị và Tập đoàn Xán Hoàng có khả năng là sẽ chịu ảnh hưởng hoặc ít hoặc nhiều. Do đó, ở buổi tọa đàm các xí nghiệp cuối năm, Triệu Quốc Đống đã từng bàn luận đến vấn đề này với các chuyên gia và một số xí nghiệp trụ cột trong huyện, yêu cầu bọn họ tích cực khai thác thị trường Âu Mỹ trên phương diện khai thác thị trường và đối ngoại, mặt khác còn phải mạnh mẽ phát triển thị trường trong nước nữa.

Nhưng vấn đề kinh tế và phát triển không phải là vấn đề quan trọng nhất làm người ta chú ý nhất hiện nay ư?

Về lâu dài mà nói thì nhất định sẽ là, nhưng trong đoạn thời gian này thì sao?

Triệu Quốc Đống không hỏi kỹ, Lam Quang cũng không nói sâu. Có những chuyện chỉ vừa ý chứ không thể truyền lại cho nhau được, có những chuyện cũng chỉ có thể nói đến điểm đến là dừng, nếu không sẽ là làm nhục trí tuệ của đối phương.

Triệu Quốc Đống trên đường trở về Hoa Lâm luôn luôn cân nhắc về con người Lam Quang. Có lẽ là anh em họ Đào giật dây không đủ để hắn ảnh hưởng đến cảm quan và phán đoán của Lam Quang này.

Tục ngữ nói, lắm bạn thì nhiều đường đi. Lam Quang mới đến, hy vọng có thể giành được sự ủng hộ của các lãnh đạo huyện phía dưới. Điều này là rất bình thường. Lãnh đạo huyện cấp dưới cũng giống nhau. Có thể ngồi lên vị trí này, chẳng lẽ là không hề có một chút năng lực bối cảnh nào sao? Đi kiệu cũng là người nâng người, người tốt thì ai cũng biết làm, chỉ cần không suy giảm lợi ích của bản thân là được.

Lam Quang không có tỏ ý rõ ràng về quan điểm của y đối với nhà máy xử lý nước thải nhưng Triệu Quốc Đống có thể cảm nhận được cái nhìn thực tế của đối phương. Không cần làm cho mâu thuẫn trở nên gay gắt, nhất là mâu thuẫn quần chúng. Còn về phần nói áp dụng phương thức gì thì phải là vấn đề cân nhắc của bản thân trong huyện.

Hội nghị thường vụ huyện ủy đã kết thúc. Cửa phòng họp mở ra, đập vào mắt người ta là bầu không khí mờ mịt và áp lực nặng nề làm cho đến người lễ tân rót nước cũng có thể cảm nhận được thấy. Nhìn các vị thường ủy hoặc là cầm điện thoại, hoặc là bưng chén trà, vội vàng mà đi ra, nhóm lễ tân không ngừng liên tục tránh bước. Dường như hội nghị thường ủy lần này lại có một chủ đề làm người ta chẳng mấy thích thú.

Nhóm lễ tân cũng đoán rất đúng. Hội nghị thường ủy lần này tuy rằng không thể gọi là long tranh hổ đấu, nhưng là ý kiến trái phải hai bên đấu tranh kịch liệt trước giờ chưa từng có. Đường Diệu Văn và Miêu Nguyệt Hoa bắt tay nhau phản đối ý kiến mà Triệu Quốc Đống đề xuất. Mặc dù trước khi tranh luận đều luôn tỏ vẻ là chỉ bởi vì quan điểm công tác không nhất trí, nhưng từ ngôn từ kịch liệt, hai bên khó tránh khỏi có dấu hiệu nổi khùng lên.

Triệu Quốc Đống có chút mệt mỏi dựa vào chỗ tựa lưng trên ghế, nghịch nghịch cây thăm mình bắt được. Đường Diệu Văn cũng mỏi mệt, cái đầu vốn xưa nay ngăn nắp bây giờ cũng có vẻ có chút hỗn độn. Trong phòng hội nghị chỉ còn lại có ba người, Triệu Quốc Đống, Đường Diệu Văn và Hoắc Vân Đạt. Nhìn Miêu Nguyệt Hoa nổi giận đùng đùng rời đi khỏi cửa, Triệu Quốc Đống khinh miệt bĩu môi. Người đàn bà này, rất khó phán đoán được ả ta làm một việc rốt cuộc là từ công tâm hay là tư tâm. Điều này đến tột cùng là do bản thân mình thành kiến hay là lại do thiếu liên hệ mà như thế? Triệu Quốc Đống tình nguyện là vì lý do trước.

- Bí thư Triệu, tôi giữ lại ý kiến của mình. Nhưng nếu như là quyết định của hội nghị thường ủy, tôi sẽ phục tùng, chính quyền huyện cũng sẽ chấp hành. Vân Đạt, chuyện này giao cho anh. Ài, chỉ có điều lỗ hổng tài chính này thì làm sao mới có thể vá víu vào được đây?

Đường Diệu Văn có chút thống khổ gãi đầu tán loạn. Thế này là những ngày thanh nhàn khi trở thành chủ tịch huyện cũng chỉ còn một hai ngày nữa thôi là lập tức sẽ đối mặt với mùi vị mắc nợ buồn thiu. Tuy rằng khả năng chỉ có là nợ ngân hàng, nhưng như thế cũng chả phải hương vị hay ho gì.

Triệu Quốc Đống có chút đồng tình nhìn vị chủ tịch huyện này một chút. Chính mình lúc tiếp nhận chứ vụ thường vụ Phó chủ tịch huyện chẳng phải là cũng như thế này sao? Đến cuối năm còn phải kiếm một khoản tiền để trả nợ. Hiện giờ thì nên đến lượt vị Chủ tịch huyện Đường này rồi.

- Diệu Văn, đừng làm nghiêm trọng hóa vấn đề một cách thái quá. Tôi với các anh tính toán có chút khác biệt. Những xí nghiệp giai đoạn trước gia nhập Khu công nghiệp chế biến sản xuất Hoa Lâm của chúng ta phần lớn là các xí nghiệp gia công loại sơ cấp. Không biết các anh có chú ý đến không. Sau này, hai xí nghiệp trong số này đã có thay đổi một chút. Trong đó, có một xí nghiệp đã trở thành xí nghiệp gia công chuyên môn chế tác đế giày trung cao cấp. Giá trị của loại sản phẩm phụ gia của xí nghiệp này còn cao hơn cả sản phẩm sơ cấp nhiều lắm. Nếu ở giai đoạn sau này, chúng ta đưa ra điều kiện lựa chọn và phương hướng để xí nghiệp được gia nhập khu công nghiệp thì tôi cảm thấy sau này sản lượng giá trị của khu công nghiệp của chúng ta sẽ còn cao hơn mức ta đã dự đoán ở giai đoạn trước rất nhiều. Và thu nhập từ thuế mang đến cũng sẽ cao hơn rất nhiều.

Lúc trước ở trên Hội nghị Thường ủy, vì để thuyết phục các thường ủy, Triệu Quốc Đống và Đường Diệu Văn đều trổ hết thần thông, đưa ra mọi thông tin đã được chuẩn bị đầy đủ từ việc xí nghiệp sản xuất đầu tư vào sản xuất cho đến xu thế phát triển của công nghiệp chế biến trên thị trường trong và ngoài nước; từ vấn đề ô nhiễm kim loại nặng trong ô nhiễm của ngành công nghiệp sản xuất và ô nhiễm tồn đọng, cùng với việc sinh ra nước thải và nước bùn cho đến công nghệ sinh sản và thủ đoạn thống trị; từ ảnh hưởng của việc bảo vệ môi trường chống ô nhiễm đến quản lý cần có đầu tư vào sản xuất. Hiển nhiên là ở những lĩnh vực này, hai người đã đều có sự chuẩn bị đầy đủ. Hơn nữa, trước đó, hai người cũng đã đều tiến hành kết nối đơn giản với một số thường ủy. Đến cuối cùng, ai có thể thuyết phục được ai, thuyết phục được càng nhiều thường ủy ủng hộ mình thì hai người đều có chút tâm tư. Một trận luận chiến này, kết quả tuy rằng đã được đưa ra, nhưng hai người cũng đều sức cùng lực kiệt.