Lộng Triều

Quyển 7 - Chương 60

Đây là lần đầu tiên Đường Diệu Văn chủ trì hội nghị thường trực Ủy ban huyện, bản thân y phụ trách công tác toàn diện, Phó chủ tịch thường trực phụ trách công việc hàng ngày, phụ trách mảng tài chính, nhân sự, kiểm toán, vũ trang, công an. Phó chủ tịch Vi Biểu phụ trách ảng xây dựng thành thị, đất đai, giao thông. Phó chủ tịch Hoàng Thiết Thần phụ trách mảng nông lâm nghiệp, chăn nuôi gia súc, thủy lợi và công tác nông thôn, Tân Tồn Hoán vẫn giữ nguyên mảng Văn hóa, giáo dục. Phó chủ tịch Hoắc Vân Đạt mới nhận chức phụ trách mảng thu hút đầu tư, công nghiệp, an toàn lao động và bảo vệ môi trường. Du Minh Phú – trợ lý Chủ tịch huyện kiêm Chánh văn phòng Ủy ban huyện phụ trách mảng du lịch và chủ trì công việc của văn phòng Ủy ban huyện.

Giao mảng du lịch cho Du Minh Phú phụ trách là do số lượng du khách đến khu du lịch Kỳ Lân Quan-- núi Hốt Luân bắt đầu tăng mạnh, Du Minh Phú lại quen thuộc với nơi này nhất trong số Phó chủ tịch đang có ở đây.

Việc kinh doanh tốt làm công ty khai thác khu du lịch rất tự tin vào việc xây dựng giai đoạn thứ hai, đến tháng sau trung tâm du lịch thứ hai của Núi Hốt Luân sẽ chính thức khai trương.

Sau hơn một năm, giá trị của công ty khai thác khu du lịch đã tăng từ 80 triệu lên trên 200 triệu, mặc dù chỉ là tăng về giá trị nhưng cũng đủ để khiến các nhà đầu tư coi trọng vào mảng du lịch này.

Ngoài ra còn có một số nhà đầu tư muốn xây dựng các khách sạn, suối nước nóng ở gần khu du lịch, quanh núi Hốt Luân, điều này cũng làm chính quyền huyện vui mừng.

Do ngành du lịch phát triển nhanh cùng với địa vị đặc biệt của nó đối với Hoa Lâm, vì thế Triệu Quốc Đống đề nghị giao mảng công tác du lịch cho trợ lý Chủ tịch huyện Du Minh Phú phụ trách, nhất là các công trình liên quan đến nhiều đơn vị, cho nên Du Minh Phú với thân phận Chánh văn phòng Ủy ban huyện phụ trách là thích hợp nhất để phối hợp với các cơ quan.

………..

Triệu Quốc Đống thấy bây giờ mình nhẹ nhàng hơn. Bí thư huyện ủy khác Chủ tịch huyện, phân công công việc khác nhau, nhiều công việc cụ thể không cần hắn đứng ra làm.

Sau khi Tập đoàn Đông Năng đến khu suối nước nóng của núi Hốt Luân khảo sát, bọn họ dự định lấy một khu đất ở Thị trấn Mã Thủ để xây dựng khu nghỉ dưỡng cho nhân viên, Đường Diệu Văn liền cùng Hoắc Vân Đạt và Du Minh Phú tiếp đón đối phương đến khảo sát phía tây núi Hốt Luân, Triệu Quốc Đống đúng là có chút tức giận vì không ai mời hắn tham gia. Chẳng qua hắn nghĩ lại thì thấy bình thường, chuyện cụ thể như vậy sao cần hắn là Bí thư huyện ủy tự mình tham gia.

Hắn phải học cách làm việc của Bí thư huyện ủy chỉ phụ trách phương hướng, chính sách mà thôi, phụ trách tư tưởng, nhân sự mà bỏ công việc hàng ngày. Hắn viết một dòng trong quyển sổ: Bí thư huyện ủy không phải là không làm việc gì, mà phải nắm bắt bộ máy, thể hiện vị trí của từng người.

Nắm bắt bộ máy được giải thích chính là Đảng ngưng tụ nhân viên, khiến nhân viên dồn về một phía.

Xác định vị trí chính là nói Bí thư huyện ủy có suy nghĩ kinh tế, như vậy có nghĩa bây giờ lấy phát triển kinh tế làm trung tâm, phát triển kinh tế làm đạo lý, hai câu này càng thêm quan trọng. Anh phải luôn chú ý, tính toán đến tình hình phát triển kinh tế của huyện và kịp thời đưa ra điều chỉnh.

Sau đó chính là xác định được chỉ thị tinh thần và chính sách của Trung ương và tỉnh, Thị xã, học được cách quan sát, áp dụng phù hợp tình hình địa phương, xác định phương hướng chính, xác định ra công tác của huyện trong thời gian ngắn.

Đồng thời anh phải làm tốt vấn đề nghiên cứu nhân sự, nói thô một chút chính là lo lắng vấn đề phân công cán bộ. Làm như thế nào dùng được nhân tài, sử dụng đúng người, phát huy năng lực của người ta một cách đầy đủ, đây chính là điều rất cần thiết.

Triệu Quốc Đống nhàn nhã dựa lưng vào ghế, bây giờ Hoa Lâm đang ở trạng thái tốt nhất. Hai nhân viên mới tới theo Triệu Quốc Đống thấy thì bọn họ đều có trình độ, ít nhất cũng có chút bản lĩnh.

Đường Diệu Văn mặc dù thiếu kinh nghiệm công tác cơ sở nhưng không phải không am hiểu công tác kinh tế, hơn nữa còn có phong cách phóng khoáng không ngại học hỏi người bên dưới, điều này có vẻ tổn hại quyền uy của Chủ tịch huyện nhưng điều này tốt hơn kẻ đã không biết còn giả vờ mình hiểu biết, ở một mức độ nào đó cũng có thể thấy tính cách của người này.

Mà Hoắc Vân Đạt lại lão luyện hơn Đường Diệu Văn. Một nhân vật từ Bí thư đảng ủy xã đi ra thì dù là đối nhân xử thế hay quan hệ với người đều rất giỏi. Mảng công nghiệp Hoắc Vân Đạt phụ trách có không ít vấn đề. Ví dụ như nhà máy cơ khí nông nghiệp huyện và các xí nghiệp tập thể khác kinh doanh rất khó khăn, không ít nhân viên cao tuổi, khó cải cách. Hoắc Vân Đạt đã thông qua một tuần liên tục ngồi trao đổi với các cán bộ công nhân viên chức, y đưa ra một phương án có thể làm hài lòng các công nhân, tác phong khôn khéo này làm Triệu Quốc Đống khá hài lòng.

Mà khi tiến hành hai nhà máy chế biến thịt lớn và bốn nhà máy chế biến phụ trợ của huyện, Hoắc Vân Đạt cũng rất nhanh tạo quan hệ tốt đẹp với nhân viên phụ trách của mấy nhà máy này, hơn nữa còn tích cực xúc tiến nhà máy của hai công ty Đại Hoa, Tam Điệp mở rộng quy mô. Bốn nhà máy chế biến kia do Hoắc Vân Đạt cố gắng đã liên hợp thành lập một cơ sở xử lý ô nhiễm môi trường. Hiệu suất làm việc của Hoắc Vân Đạt làm Triệu Quốc Đống rất hài lòng. Chẳng qua Hoắc Vân Đạt khởi đầu là Bí thư đảng ủy xã nên ánh mắt kém và nhiều lúc biểu hiện quá cẩn thận.

Tổng thể Triệu Quốc Đống khá hài lòng với hai người kia. Triệu Quốc Đống nghĩ hai người này có thể thành công được Thị ủy lựa chọn ra thì cũng có bản lĩnh của mình.

So sánh thì Miêu Nguyệt Hoa lại làm Triệu Quốc Đống cảm thấy khó chịu. Đồng thời Hoàng Thiết Thần ngồi lên chức Phó chủ tịch huyện cũng thể hiện khiếm khuyết của y. Ví dụ y quá ngay thẳng, thiếu sự linh hoạt, trong vấn đề cải cách mấy xí nghiệp tập thể, bởi vì thái độ của y nên phương án mà Ủy ban kinh tế huyện và Phòng Công nghiệp nhẹ đưa ra đã không làm Triệu Quốc Đống hài lòng, khiến cải cách bị kéo dài. Đây cũng là nguyên nhân chính khiến Triệu Quốc Đống yêu cầu Đường Diệu Văn phải điều chỉnh phân công công việc của bên chính quyền huyện.

Triệu Quốc Đống đang suy nghĩ thì điện thoại di động vang lên, là Thái Chánh Dương gọi tới.

- Quốc Đống, tuần này chú có rảnh thì lên Bắc Kinh một chuyến.

- Thái ca, bây giờ không phải kỳ nghỉ mà, em bận lắm.

- Cút ngay, đừng ra vẻ với anh. Anh có việc quan trọng cần trao đổi.

Thái Chánh Dương có chút buồn bực mà nói.

- Ha ha, Thái ca, chẳng lẽ Bộ Thương mại của anh có chuyện, Hoa Lâm nho nhỏ của em không có chuyện sao?

Triệu Quốc Đống cười nói:

- Thái ca, thời gian này đúng là rất bận. Bí thư huyện ủy đúng là khác Chủ tịch huyện, phải phụ trách toàn huyện.

- Anh làm Bí thư huyện ủy, chú còn ở tận đâu đâu mà còn cần chú nói điều này sao?

Thái Chánh Dương không chút khách khí cắt ngang lời Triệu Quốc Đống:

- Làm Bí thư huyện ủy nếu cả ngày bận rộn thì tức là chú quá kém, không làm tốt nhiệm vụ. Bí thư huyện ủy mà giống trên Tv luôn ra vẻ bận bịu, cố gắng làm việc thì kẻ đó chỉ có năng lực của một chủ tịch xã.

Triệu Quốc Đống vô thức gật đầu nói:

- Thái ca, đến Bắc Kinh làm gì? Không phải bảo em đến Hongkong tham gia việc kia đó chứ. Em đâu đủ tư cách.

- Quốc Đống, chú cũng là Bí thư huyện ủy rồi, không nói chuyện nghiêm chỉnh được à?

Thái Chánh Dương lớn tiếng nói như là tức giận.

- Thái ca, đùa chút thôi mà. Em nghĩ anh ở Bắc Kinh không ai nói như vậy nên chắc rất khó chịu mà, phải không? Được rồi, em lên, chẳng qua có thể nói là việc gì không?

Triệu Quốc Đống vội vàng nói.

- Chuyện gì chú tự biết, phải xác định ngay.

Thái Chánh Dương rất kiên quyết mà nói.

- Cái này, Thái ca, không được. Hôn nhân đại sự sao có thể?

Triệu Quốc Đống thiếu chút nữa hét toáng lên.

- Quốc Đống, chú bây giờ đã là Bí thư huyện ủy, chú có nghe nói Bí thư huyện ủy nào chưa lấy vợ không? Không có gia đình thì sao chú có thể khiến tổ chức tin chú đã trưởng thành, không nói nữa, lên đây rồi nói.

Thái Chánh Dương dập máy.