Lộng Triều

Quyển 19 - Chương 33

Tin Triệu Quốc Đống về An Nguyên chỉ trong vòng vài tiếng sau khi hội nghị Bộ Chính trị kết thúc đã truyền khắp An Nguyên. Đây như tia chớp giữa trời quang quanh quẩn trên bầu trời làm cả An Nguyên dậy sóng.

Nhưng đối với Triệu Quốc Đống mà nói thì hắn nhận được tin còn muộn hơn cả bên ngoài.

Tới An Nguyên? Tin này truyền tới làm Triệu Quốc Đống ngây ngất, không phải nói có thể muốn tới Kiềm Nam sao? Thậm chí ngay cả Liễu Đạo Nguyên buổi trưa còn gọi tới chúc mừng nói lần này hai người có thể cùng một chỗ làm lên sự nghiệp.

Đương nhiên đây chỉ là thời gian mang tính quá độ, Liễu Đạo Nguyên cũng phải rời khỏi Kiềm Nam, chẳng qua đây là chuyện sau Đại hội Đảng, cụ thể tới vị trí gì thì còn chưa rõ. Nghe nói có thể làm bí thư tỉnh ủy một tỉnh duyên hải, khả năng Liêu Đông và Ký Trung là khá lớn, nhưng bây giờ nói chuyện này vẫn còn sớm. Chính mình nếu thật sự tới Kiềm Nam cũng có hơn nửa năm cộng tác với Liễu Đạo Nguyên, coi như giúp mình đứng vững ở Kiềm Nam.

Triệu Quốc Đống thậm chí cũng nghĩ nếu mình thật sự tới Kiềm Nam thì nên quy hoạch phát triển kinh tế xã hội của Kiềm Nam như thế nào? Mặc dù chỉ là bộ khung nhưng Triệu Quốc Đống cũng hy vọng mình có thể nhanh chóng tiến vào trạng thái, như vậy cũng có thể nhanh chóng dung nhập vào công việc của Kiềm Nam.

Nhưng vận mệnh trêu ngươi, khi hắn nghĩ mình sẽ tới Kiềm Nam thì cuối cùng lại là An Nguyên.

Về An Nguyên, Triệu Quốc Đống cũng không biết đây là họa hay phúc.

Về An Nguyên thoạt nhìn thì đẹp. So sánh với An Nguyên thì Kiềm Nam kém cả về trụ cột kinh tế, sự nghiệp xã hội, nhưng đây không hẳn đã là việc tốt.

Ninh Lăng có trụ cột kém nhưng mình lại sáng tạo thành tích huy hoàng ở đó. Trụ cột cao cũng có nghĩa mình cần phải có quy hoạch càng khoa học hợp lý, sáng tạo hơn thì mới có thể có thu hoạch, đối diện áp lực công việc cũng lớn hơn. Muốn lập tức tạo được thành tích là không thực tế. Mà càng làm Triệu Quốc Đống thấy áp lực chính là cục diện chính trị của An Nguyên.

Triệu Quốc Đống không cho rằng mình là cán bộ trưởng thành từ An Nguyên, giờ về An Nguyên là có ưu thế trời ban. Lăng Chính Dược đến An Nguyên hơn năm, y đã thành công điều chỉnh cơ cấu chính trị của An Nguyên, vững vàng khống chế thế cục. Chính xác mà nói Tần Hạo Nghiên biểu hiện thoáng đạt trong năm qua không vì biết mình phải đi, mà là thấy thế lực yếu. Lăng Chính Dược từ Ban Tổ chức cán bộ trung ương đi ra nên vận dụng quyền lực rất thành thạo, người bình thường không thể so sánh. Hơn nữa bí thư tỉnh ủy cũng có ưu thế, Tần Hạo Nghiên suy nghĩ cho ngày sau nên quyết định nhường một bước, đây là hành vi rất sáng suốt.

Vậy còn mình? Mình có thể lấy lui làm tiến như Tần Hạo Nghiên không? Không.

Phương pháp thích hợp với Tần Hạo Nghiên nhưng mình không thể. Mình nếu chọn cách giống Tần Hạo Nghiên đó chính là bị đẩy ra bờ, không phù hợp tính cách của mình, mình xuống địa phương cũng vô nghĩa. Mình xuống địa phương chính là làm ra sự nghiệp, dù là ở đâu, dù đối mặt khó khăn gì thì vẫn cần cố gắng.

Triệu Quốc Đống không nhịn được hút một hơi điều chỉnh tâm trạng của mình. Mặc dù tin này mới lén truyền ra nhưng hội nghị Bộ Chính trị thông qua thì về cơ bản đã là quyết định. Bây giờ chẳng qua chỉ chờ một vài bộ ngành họp xong là mình sẽ nhận chức.

Cũng chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà thôi, vận mệnh của nhiều người sẽ thay đổi…

….

Triệu Quốc Đống cũng không ngờ tin truyền ra nhanh đến thế. Mình nhận được tin chưa đầy tiếng thì đã có người gọi điện tới chúc mừng. Người gọi tới đầu tiên là Trương Hoành Vĩ.

Chỉ là bây giờ mình mới xác định hướng đi, còn xa mới nói tới cái khác. Chẳng qua Trương Hoành Vĩ coi như là người duy nhất mà mình có thể trao đổi thoải mái ở ủy ban ngoài Âu Dương, Triệu Quốc Đống cũng không khách khí với hắn chỉ nói đối phương không nên có suy nghĩ quá nhiều, mình sẽ để ở trong lòng, một khi điều kiện tới sẽ lập tức cân nhắc.

Trương Hoành Vĩ muốn đi cùng mình tới An Nguyên, ý này đối phương sớm nói ra, cũng từng lén đề cập với mình. Triệu Quốc Đống cũng hiểu Trương Hoành Vĩ là người thích hợp. Y ở ủy ban nhiều năm, dù là về tầm mắt, đầu óc đều tốt. Hơn nữa càng khó được chính là nhiều quan điểm của Trương Hoành Vĩ khá giống mình, đối phương nhận xét vấn đề khá khách quan.

Ở Ủy ban kế hoạch phát triển rất nhiều người tài, ví dụ như cục trưởng Cục vận hành kinh tế Khổng Tường Long đến bộ khác làm phó bộ trưởng cũng thừa sức, nhưng ở Ủy ban kế hoạch phát triển thì anh phải nằm chờ cơ hội. Trương Hoành Vĩ muốn sớm nhảy khỏi ủy ban cũng là kế hoạch tốt. Ít nhất tới địa phương anh có thể thực hiện được gì đó, có cơ hội lên chức.

Trương Hoành Vĩ cũng có con đường của mình, y cần chính là lời hứa của mình. Trương Hoành Vĩ ở ủy ban nhiều năm có thể đi tới cán bộ cấp cục trưởng thì không thể không có nguyên nhân. Triệu Quốc Đống chưa bao giờ nghe việc này nhưng Trương Hoành Vĩ nhất định có điểm tự tin.

Thời gian ở Ủy ban kế hoạch phát triển có một năm là quá ngắn, mặc dù Triệu Quốc Đống rất hy vọng mình sớm đi xuống một chút nhưng hắn cảm thấy nếu có thể ở Ủy ban kế hoạch phát triển hai năm thì sẽ có tác dụng lớn hơn nữa cho sự trưởng thành của mình. Làm phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển chưa chắc đã được như đứng đầu bộ khác nhưng ở góc độ nào đó mà nói thì học được nhiều hơn nhiều.

Bây giờ nghĩ việc này đã không có tác dụng mấy, ở tình huống đã có quyết định, Triệu Quốc Đống biết mình bây giờ cân nhắc bàn giao công việc như thế nào.

Thường vụ tỉnh ủy, phó chủ tịch tỉnh Liêu Đông điều tới Ủy ban kế hoạch phát triển làm phó chủ nhiệm, đây có lẽ là thay thế mình.

Đêm nay nhất định có nhiều người không thể ngủ nổi.

- Đại ca, không ngờ được Quốc Đống chỉ mất hơn mười năm mà đi xong bậc thang mà chúng ta mất hơn 20 năm để đi. Anh nói có phải quá quỷ dị không? Em không biết nên hình dung ra sao về Quốc Đống nữa.

Lưu Thác biết được tin Triệu Quốc Đống sẽ tới An Nguyên trước Lưu Nham một bước. Trong hội nghị Bộ Chính trị hôm nay tranh luận về hướng đi của Triệu Quốc Đống là tâm điểm lớn nhất, nó hơn xa so với bất cứ thảo luận nhân sự nào đã từng diễn ra ở hội nghị Bộ Chính trị, cũng làm vô số người thấy hứng thú.

Một người như vậy sao đi được tới bước này? Các ủy viên Bộ Chính trị có lẽ mơ hồ biết được nhưng đối với các ủy viên Trung ương Đảng bình thường mà nói thì có vẻ quá xa lạ. Ngoài mấy nơi Triệu Quốc Đống từng công tác, ở các khu vực khác như Hoa nam, Hoa đông, Hoa bắc, Đông bắc đều không có ấn tượng mấy về Triệu Quốc Đống.

Ít nhất ở Đông bắc không bao người biết tới Triệu Quốc Đống, điểm này Lưu Thác biết rõ.

- Quốc Đống thành công đương nhiên là có lý. Tranh luận trong hội nghị Bộ Chính trị cũng là đại biểu cho một xu thế, trung ương khi phân công cán bộ sẽ nghiêng về cán bộ trẻ, còn có một điểm chính là chú trọng năng lực sáng tạo. Cán bộ chỉ cầu ổn định càng lúc càng không thích ứng với xã hội, trung ương cần cán bộ có lối suy nghĩ nhanh nhẹn, năng lực ứng biến mạnh, dám làm. Cán bộ như vậy mới có thể chính xác nhất nắm bắt được dư luận, nhanh chóng đưa ra phản ứng. Điều này cũng phản ánh trung ương rất chú trọng dân tình.

Lưu Thác ở bên kia trầm ngâm một lúc rồi từ tốn nói.

- Mà những gì Triệu Quốc Đống làm mấy năm qua đã phù hợp với ý của trung ương.