Lộng Triều

Quyển 18 - Chương 90

Có người là có giang hồ, đồng thời có người là có quan hệ.

Triệu Quốc Đống nhận được điện của Dương Bưu thì biết ngay nguyên nhân. Tập đoàn hóa chất Điền Thiên là công ty cốt cán của Điền Nam, lợi dụng việc sản xuất phân đạm đã xác định địa vị chủ chốt ở khu vực tây nam, nhưng chỉ riêng sản xuất phân ka-li là nhược điểm của tập đoàn này. Mà bị hạn chế về quyền nhập khẩu phân ka-li nên bọn họ muốn đẩy mạnh ở mảng này vẫn kém. Bây giờ bọn họ coi như thấy ánh mặt trời.

Dương Bưu gọi điện cũng nói khá cẩn thận như là nghĩ Triệu Quốc Đống có phản cảm trời sinh với công ty nhà nước, Triệu Quốc Đống không khỏi cười khổ một tiếng, bên ngoài đồn đãi quá ác, lúc nghiêng về đông, lúc về tây, từ cực đoan này tới cực đoan khác làm người ta không biết nói gì khác.

Mình đâu có thành kiến gì với công ty nhà nước. Ngoài mấy công ty nhà nước mang tính lũng đoạn mà hắn thấy cần phá vỡ cơ chế lũng đoạn, khuyến khích công ty tư nhân cạnh tranh công bằng với công ty nhà nước. Nhưng công ty nhà nước cũng có điểm đặc sắc của nó, chỉ cần còn sống khi cạnh tranh công bằng, sống tốt cũng đáng tán thành. Tồn tại tức là có lý, điều này càng rõ hơn trong nền kinh tế thị trường.

Liễu Đạo Nguyên cũng gọi điện cho hắn, một vị phó chủ tịch tỉnh Kiềm Nam rất nhanh dẫn đoàn lên Bắc Kinh. Một hòn đá tạo thành ngàn vạn cơn sóng, nó giống cá mập ngửi thấy mùi máu vậy, dồn về hết.

Chẳng qua mấy việc này không quan trọng gì với Triệu Quốc Đống, nguyên tắc cơ bản đã được xác định, Viên Trường Quý cùng Trang Vân Lộc đang tích cực điều tra, nghe công ty các nơi phản ánh tình hình.

Dù sao nếu muốn phát triển mạnh các công ty trong lĩnh vực sản xuất phân ka-li thì ngoài mấy tập đoàn nhà nước khổng lồ có trụ sở sản xuất bên phía tây ra, đi ra nước ngoài là con đường bắt buộc. Nhưng trong quá trình tiến quân cũng cần thận trọng thì mới có thể tạo ra hiệu quả.

Cũng may Viên Trường Quý có kinh nghiệm phong phú, xử lý công việc cũng có suy nghĩ của mình, xử lý mấy vấn đề cũng phù hợp quan điểm của Triệu Quốc Đống.

Giao chuyện này cho Viên Trường Quý phụ trách, Triệu Quốc Đống khá yên tâm.

….

- Âu Dương, cậu mời cục trưởng Trương cục thương mại và trưởng ban Vương – ban Lưu thông đến văn phòng tôi.

Triệu Quốc Đống bỏ bút xuống, suy nghĩ một chút rồi nói.

- Chỉ mời hai người bọn họ thôi sao?

Âu Dương Cẩm Hoa nhỏ giọng nói.

- Cậu ngồi lát rồi tham gia cùng, bài báo cáo điều tra này tôi để cậu xem, lát cậu nói ra quan điểm của mình.

Triệu Quốc Đống mỉm cười nói.

- Tôi?

Âu Dương Cẩm Hoa có chút khẩn trương:

- Hình như không quá thích hợp thì phải? Tôi không quen mảng này, hay là…

- Không ai biết hết mọi chuyện ngay từ đâu cả. Tôi cũng không quen mảng này. Lát nữa tôi cũng phải hỏi hai vị chuyên gia.

Triệu Quốc Đống rất tự nhiên làm Âu Dương Cẩm Hoa khá kinh ngạc. Y chưa gặp qua vị lãnh đạo nào nói thẳng với cấp dưới như vậy. Dù là muốn hỏi thì ở cấp độ Triệu Quốc Đống chỉ sợ cũng sẽ duy trì trầm mặc, cũng không muốn lộ ra điều mình không biết.

- Nhìn cậu thế này có vẻ như sợ mất mặt, mất uy tín hả? Tôi không sợ, cậu còn sợ gì chứ? Tôi có sở trường của mình mà bọn họ không có, cấp trên đưa tôi tới vị trí này là có lý của Trung ương. Giống như ủy ban điều cậu tới làm thư ký của tôi cũng có lý của nó. Tôi không thể vì điều mình không quen thuộc mà không tiếp xúc, như vậy sẽ mất đi ý nghĩa khi đi lên vị trí này.

Triệu Quốc Đống nhắc nhở Âu Dương Cẩm Hoa một chút. Âu Dương Cẩm Hoa này khá linh tính, hơn nữa cần mẫn hiểu chuyện, Triệu Quốc Đống đã dần dần thích vị thư ký này của mình.

Âu Dương Cẩm Hoa có chút kích động, lãnh đạo có thể nói như vậy đủ để chứng minh sếp thừa nhận địa vị và thân phận của mình. Đây là bước đi quan trọng nhất của một thư ký.

Đây là lần đầu Âu Dương Cẩm Hoa chính thức tham gia cuộc tọa đàm công việc của Triệu Quốc Đống với các cục, cũng tham dự vào cuộc thảo luận. Theo lý thuyết công việc chủ yếu của thư ký là phục vụ lãnh đạo, tham dự vào thảo luận là vượt quá giới hạn, nhưng mà Triệu Quốc Đống lại cảm thấy mình mới tới, Âu Dương Cẩm Hoa cũng không quá quen thuộc phương diện này, có thể cùng tham gia rồi thảo luận sẽ làm mình nhanh chóng nắm rõ công việc hơn.

Đương nhiên điểm này trước đó Triệu Quốc Đống đã nói chuyện với đồng chí bên cục Thương mại nếu không sẽ bị người cười là không có quy củ.

Cuộc thảo luận này kéo dà tới 6h chiều, Triệu Quốc Đống rất hăng hái.

Hai người kia đều quen thuộc nghiệp vụ, mà cục Thương mại thoạt nhìn là cục có địa vị tương đối yếu trong năm cục Triệu Quốc Đống phụ trách, cho nên trước đó do quá bận nên Triệu Quốc Đống không có tâm tư hỏi công việc này.

Hai hôm trước lúc xem bài điều tra của cục Thương mại, Triệu Quốc Đống mới cảm thấy nhận thức của mình có chút thành kiến, điều này khiến hai hôm vừa rồi hắn dành không ít tâm trí để nghiên cứu công việc bên cục Thương mại.

- Hoành Vĩ, Lực Kiên, thời gian không còn sớm, tôi tới ủy ban hai ba tháng nhưng thời gian tới cục các anh không nhiều. Lúc trước bận quá nên không cùng các anh ngồi một chút, đi, hôm nay mấy người chúng ta ngồi ăn. Tôi mời với tư cách cá nhân, đưa bọn anh đến một nơi tốt. Đừng nghĩ các anh ở Bắc Kinh lâu nhưng chưa chắc đã biết nhiều cửa hàng ngon ở Bắc Kinh bằng tôi.

Triệu Quốc Đống nhìn đồng hồ rồi đưa một tờ danh thiếp cho Âu Dương Cẩm Hoa:

- Cậu đi gọi điện an bài một chút, lấy một phòng, mấy người chúng ta đi.

- Chủ nhiệm Triệu, sao có thể để ngài mời khách chứ?

Trương Hoành Vĩ nở nụ cười.

Người ngoài đồn đại rất nhiều về Triệu Quốc Đống, có nói hắn là đao phủ với công ty nhà nước, có người nói hắn muốn lấy lòng cấp trên, có người nói hắn tạo tiếng vang để lấy lòng dư luận, tóm lại đánh giá xấu về Triệu Quốc Đống nhiều hơn đánh giá tốt. Kể cả ở ủy ban cũng có không ít người đánh giá trái Triệu Quốc Đống, ít nhất cũng là thái độ thờ ơ lạnh nhạt, muốn xem vị phó chủ nhiệm mới tới này chọc thủng lỗ trên trời lớn tới đâu. Chẳng qua Trương Hoành Vĩ không cho rằng như vậy.

Trước khi Triệu Quốc Đống tới nhận chức, y đã cẩn thận nghiên cứu về lý lịch của Triệu Quốc Đống. Ngoài còn trẻ ra thì lý lịch của Triệu Quốc Đống khá phong phú, rất nhiều người cũng chỉ thấy được Triệu Quốc Đống còn trẻ nên thiếu lý lịch, nhưng nếu nghiên cứu quá trình phát triển của hắn thì sẽ thấy tình huống khác như vậy.

Có lẽ thời gian ở mỗi vị trí của Triệu Quốc Đống không lâu, nhưng ở mỗi vị trí đều đạt được thành tích nhất định, còn có mấy điểm sáng làm người phải nhớ kỹ.

Triệu Quốc Đống là người giỏi gây chuyện, nhưng những bước đi của hắn thì không ai có thể so sánh. Hắn có thể làm phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển khi mới 36 tuổi thì anh cho rằng là hắn gặp may mắn nên được thế sao?

Thu thập các tài liệu này, Trương Hoành Vĩ cũng tìm không ít tâm sức. Nhất là lịch sử phát triển của Triệu Quốc Đống ở tỉnh An Nguyên, Trương Hoành Vĩ cũng thông qua người bạn học thân của mình bây giờ làm ở Ban Tổ chức cán bộ tỉnh An Nguyên để góp nhặt được.

Trương Hoành Vĩ có quan điểm biết mình biết người mới trăm trận trăm thắng. mà chỉ hiểu rõ tác phong làm việc của thủ trưởng thì mới có tương lai phát triển. Đi theo thủ trưởng như Triệu Quốc Đống đúng là có vẻ như đánh nhau, không phải lập công được thưởng chính là bỏ mình không chỗ chon, cho nên Trương Hoành Vĩ đã cẩn thận phân tích.

Sau khi có kết luận, Trương Hoành Vĩ vẫn chờ cơ hội. Y biết cục Thương mại không thể so sánh với mấy cục nóng là Cục vận hành kinh tế cùng Cục phối hợp ngành nghề, không mẫn cảm như Cục đầu tư nước ngoài luôn được người chú ý. Nhưng cục Thương mại cũng có ưu thế của cục Thương mại, y có thể thông qua công việc của mình để khiến Triệu Quốc Đống chú ý, mà bây giờ Trương Hoành Vĩ đã làm được việc này.

- Được rồi, hôm nay tôi mời khách, anh đừng tranh. Hoành Vĩ, tuần tới anh bố trí một chút, gọi mấy vị trưởng phòng, trưởng ban ở cục anh lại, chúng ta ngồi một chút. Đến bây giờ tôi vẫn chưa biết hết các cán bộ lãnh đạo ở cục anh, tôi là lãnh đạo phân công không đủ tư cách. Đến lúc tôi sẽ mời mọi người mấy chén.

Triệu Quốc Đống cắt ngang lời Trương Hoành Vĩ.

- Đi thôi.