Lộng Triều

Quyển 18 - Chương 45

Mãi tới khi mấy người Trang Vân Lộc rời đi, Triệu Quốc Đống mới mở máy ra xem là ai gọi. Cũng giống như ở Điền Nam, hắn vẫn dùng số điện thoại cá nhân của mình từ hồi ở An Nguyên. Ở bên Điền Nam hắn chủ yếu lưu số điện thoại thứ hai, chỉ có một ít bằng hữu, đồng nghiệp thân là mới có số điện thoại thứ nhất của hắn.

Là Khấu Linh gọi tới, Triệu Quốc Đống không khỏi thấy xúc động.

Khấu Linh này đúng là, mình vừa nghĩ sẽ tới. Triệu Quốc Đống xoay xoay điện thoại trong tay giống như đang đùa giỡn bộ ngực của Khấu Linh vậy.

Dựa lưng vào ghế, Triệu Quốc Đống trầm ngâm một chút mới thở dài một tiếng. Vào Bắc Kinh có nhiều thứ phải thu lại, bây giờ khác lúc mình còn ở địa phương, khi đó có lên Bắc Kinh cũng không mấy người nhận ra.

Bây giờ, chỉ riêng số điện thoại thứ hai trong tay Âu Dương Cẩm Hoa đã suốt ngày bị gọi cho nóng lên. Đồng nghiệp ngày xưa, đối tượng công việc bây giờ… rất nhiều. Mỗi ngày Âu Dương Cẩm Hoa không thể không thay đổi vài loại giọng điệu trả lời điện thoại.

Ủy ban kế hoạch phát triển là cơ quan rất quan trọng, điều này có thể thấy từ một số hội nghị Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc đã có đại biểu đề cập việc cải cách, Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia là cơ quan quản lý hành chính quá khổng lồ cũng bị nhiều người lên án. Nghe nói Quốc vụ viện vẫn không ngừng thảo luận điều chỉnh các ngành nghề của Ủy ban kế hoạch phát triển. Cục phối hợp ngành nghề vốn có tên là Cục công nghiệp, năm nay mới đổi thành Cục phối hợp ngành nghề, có lẽ đây là chuẩn bị cho việc cải cách sau này.

Ví dụ như Cục kinh doanh thuốc lá vốn do Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia quản lý nhưng bây giờ đang có tranh luận và thảo luận. Nghe nói Quốc vụ viện có ý muốn tách Cục kinh doanh thuốc lá và Tổng công ty kinh doanh thuốc lá ra. Bây giờ tuy Phó Tuyền kiêm chức cục trưởng Cục kinh doanh thuốc lá cùng thuốc lá nhưng trên thực tế Cục kinh doanh thuốc lá cùng thuốc lá và Tổng công ty kinh doanh thuốc lá đã có vận hành độc lập, do một phó chủ tịch thường trực phụ trách công việc tổng công ty kia.

Bất cứ cử động nào của một người bên trong Ủy ban kế hoạch phát triển đều có thể dính dáng tới rất nhiều thị phi, bất cứ một nhân vật có danh tiếng nào đó đều bị vô số cặp mắt nhìn chằm chằm vào. Triệu Quốc Đống vốn gây nhiều phong ba ở Điền Nam, bây giờ tới Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia chỉ sợ càng khiến vô số người chú ý, hơi không cẩn thận sẽ lưu lại hậu họa vô cùng.

Ngón tay vô thức ấn số, Triệu Quốc Đống lúc này mới có phản ứng chẳng qua hắn không quá để ý. Đến Bắc Kinh không thể nào không liên lạc với Khấu Linh, như vậy càng không bình thường, cũng không phù hợp tính cách của hắn. Về phần khác, hắn không nhịn được thở dài một tiếng. Căn nhà kia vẫn còn lưu lại sự ấm áp của cả hai, mình nên đối mặt như thế nào?

….

Khấu Linh hôm nay rất chú ý ăn mặc, ai không muốn thể hiện vẻ xinh đẹp nhất trước mặt hắn chứ?

Hắn còn chưa tới, Khấu Linh lấy kính từ ví ra cẩn thận ngắm mình một chút. Mi nhược như xuân, mắt sáng đầy tình cảm, đôi môi anh đào vểnh lên lộ rõ vẻ quyến rũ.

Mái tóc cô hơi tùy ý để buông sau vai, Khấu Linh biết thực ra Triệu Quốc Đống rất thích tóc mình buộc lên nhẹ nhàng nhưng cô thấy cách ăn mặc và để tóc như thế này đủ để giết chết ánh mắt bất cứ người đàn ông nào, Triệu Quốc Đống cũng không ngoại lệ.

Chiếc áo sơ mi trắng bó sát người được chiếc áo len màu vàng bọc lại phô bày đường cong của cô, bên dưới là chiếc quần jean bó sát tôn lên cặp mông căng tròn của cô.

Bộ đồ này là do lần trước Khấu Linh đi Tokyo công tác thấy, cô thấy nó rất hợp với mình nên mua. Cô mặc vào trông không khác gì người mẫu chuyên nghiệp.

Khấu Linh đoán không sai, khi Triệu Quốc Đống xuất hiện ở hành lang quán café, hắn nhìn chằm chằm vào cô không rời. Điều này làm Khấu Linh khá tự hào, không ai có thể chống lại sức hấp dẫn của mình.

Triệu Quốc Đống giật mình vì cách ăn mặc của Khấu Linh. Khấu Linh đầy sức thanh xuân, hoàn toàn không giống một người phụ nữ 34, 35 tuổi mà như cô gái 27, 28 tuổi, môi đánh màu nhạt cùng ánh mắt mê ly kia làm cả người cô đầy tính gợi cảm.

Nếu cô muốn hấp dẫn mình, Triệu Quốc Đống không thể không thừa nhận cô đã làm được.

Khấu Linh chọn vị trí gần cửa sổ, hai bên đều ô che chắn, phía trước cũng có rèm nếu cần có thể hạ xuống. Ở đây vừa có thể thưởng thức đàn piano trên sảnh biểu diễn, cũng tạo được hoàn cảnh khiến người khác trầm mê.

Chỉ cần nhân viên phục vụ mang café lên, nơi đây chỉ còn là thế giới của hai người.

Trên môi Khấu Linh thoáng hiện nghiên cứu, Triệu Quốc Đống đi tới trước mặt cô, ngừng lại một chút rồi mới ngồi xuống trước mặt cô.

- Em còn tưởng anh thật sự không dám tới gặp em nữa chứ.

Khấu Linh nghiêng đầu cười nhìn hắn.

- Có phải sợ em nhờ vả gì không chủ nhiệm?

Triệu Quốc Đống cười khổ không nói, lúc này muốn giải thích là vô ích. Phụ nữ mà coi là thật thì sẽ không nói lý, cũng may Khấu Linh hình như không phải người như vậy.

- Sao không nói gì thế?

Khấu Linh chu môi lên, Triệu Quốc Đống thấy không khỏi ngứa trong lòng.

- Có thể nói gì? Anh nói xong cũng không được gì tốt, không bằng không nói.

Triệu Quốc Đống rất tự nhiên nói.

- Không nói là có thể qua cửa sao?

Khấu Linh nhướng mày, trong giọng mang theo một tia hờn dỗi.

Triệu Quốc Đống nhìn lướt trên cổ cô. Chiếc cổ áo màu trắng có phong cách Nhật Bản, dây tơ tằm chạy dọc xuống ngực trông có điểm lãng mạn, mặc dù bên ngoài mặc chiếc áo len bó sát nhưng vẫn như cũ lộ ra non nửa bộ ngực trắng nõn kia, một chiếc vòng bạch kim nằm trong cổ áo như muốn ánh mắt người ta nhìn sâu xuống.

- Qua cửa? Ai nói anh muốn qua cửa?

Triệu Quốc Đống cười nói.

- Anh.

Khấu Linh sẵng giọng.

- Tại sao không nghe điện của em?

- Không phải anh giải thích rồi sao? Đang họp, hơn nữa do anh chủ trì nghe cục bên dưới báo cáo công việc, ở tình huống đó anh bình thường đều không nghe điện.

Triệu Quốc Đống dựa lưng vào ghế, thản nhiên nói:

- Ở tình huống đó anh nghĩ bộ trưởng bên em cũng thế.

Khấu Linh trừng mắt đẹp:

- Anh lấy bộ trưởng ra dọa em à.

- Ha ha, Khấu Linh, đây là em nói đó, anh không biết bộ em có lãnh đạo nào thì lấy gì ra mà dọa. Hơn nữa có thể dọa được em sao?

Triệu Quốc Đống cười cười hỏi lại một câu, mắt lại nhìn vào cổ tay Khấu Linh đang đặt lên bàn.

Hai tay Khấu Linh đan thành hình chữ thập, khuỷu tay chống lên bàn, chiếc đồng hồ cô đeo tuy không quá đắt nhưng có thể nói rất hợp với cô.

Chiếc đồng hồ màu bạc cùng làn da trắng kết hợp khá tốt, ống tay áo màu trắng hơi vén lên lộ ra hoàn toàn thể hiện bàn tay đẹp của cô.

Khấu Linh không thèm nói nữa, chỉ lắc lắc cốc, ngửi mùi café quanh quẩn giữa hai người.

- Sao không nói?

Triệu Quốc Đống có chút buồn cười, Khấu Linh sao lại nũng nịu như trẻ con vậy?

- Hừ, em bị dọa nên không dám nói.

Khấu Linh trừng mắt nhìn hắn, đôi mắt đẹp nhìn sang bên không thèm nhìn hắn.

Dáng vẻ này của cô làm Triệu Quốc Đống rung động, nhất là người Khấu Linh hơi nghiêng tới làm bộ ngực ưỡn lên, chiếc vòng cổ đong đưa trước ngực làm người ta muốn đứng lên nhìn vào khe sâu trong ngực cô.

Thấy Triệu Quốc Đống một lúc lâu không nói, Khấu Linh có chút khó hiểu nghiêng mắt nhìn sang mới phát hiện mắt hắn đang nhìn chằm chằm vào ngực mình. Lúc này cô mới có phản ứng, má lúm đồng tiền đỏ lên. Cô vô thức che ngực tức giận nói:

- Anh làm gì đó?

- Không thấy gì mà…

Mặt Triệu Quốc Đống cũng nóng lên, người vốn hơi nghiêng tới cũng một lần nữa khôi phục tư thế bình thường, giống như cảm thấy lời vừa rồi của mình hơi mềm yếu, hắn nói tiếp:

- Anh không thể nhìn sao?

Mặt Khấu Linh càng nóng như lửa đốt. Khấu Linh chỉ thấy cảm giác ấm áp tràn ngập trong lòng mình, hai má đỏ ửng, mắt lugn linh như chảy nước, Triệu Quốc Đống muốn điên lên.

Tay đưa tới cầm tay Khấu Linh, khẽ kéo, cả người Khấu Linh rời khỏi ghế lao vào lòng hắn.

- Không, không được…

Mặc dù sớm muốn nhưng Khấu Linh vẫn còn tỉnh táo đôi chút. Thân phận của hắn giờ đã khác, nếu bị ai đó nhìn thấy hoặc chụp ảnh thì đó là thảm họa.

Triệu Quốc Đống khẽ lắc đầu ra hiệu Khấu Linh yên tâm. Hắn không đến mức không thể kiềm hãm làm ra hành vi quá mức, nếu muốn thì cũng không thể ở nơi công cộng như thế này.