Lộng Triều

Quyển 18 - Chương 26

Sau đại hội Đào Hòa Khiêm có thể sẽ từ chức chủ tịch tỉnh Điền Nam, có thể lên làm Tổng cục trưởng Tổng cục quản lý hành chính công thương quốc gia.

Đây là bước đi khá tốt nhưng đối với Đào Hòa Khiêm mà nói y cảm thấy mình như bại trận, bại không thể gượng dậy nổi.

Đào Hòa Khiêm ý thức được mình rời khỏi Điền Nam sẽ làm thế lực địa phương sụp đổ. Mặc dù Trương Bảo Quốc có thể thay thế vị trí của mình, nhưng y cho rằng Trương Bảo Quốc là một cán bộ không có quan điểm chính trị rõ ràng, người này thiếu kiên quyết, dũng khí. Đào Hòa Khiêm tin rằng Trương Bảo Quốc căn bản không thể ngưng tụ lực lượng cán bộ địa phương Điền Nam. Tống Quốc Lương và Trương Bảo Quốc sẽ không tin tưởng lẫn nhau. Đối với bộ máy tỉnh ủy Điền Nam sắp tới, Đào Hòa Khiêm biết Thái Chánh Dương sẽ tiếp tục dùng biện pháp mạnh để đưa Điền Nam tiến tới thời kỳ phát triển mới.

Triệu Quốc Đống đi chẳng qua chỉ là một bước trong đó. Đào Hòa Khiêm không ngờ bao cố gắng của mình lại có kết quả như vậy. Y thấy đây là không công bằng.

Mọi người luôn muốn nghĩ theo hướng tốt nhưng lại không muốn nhét sự thật tàn khốc và vấn đề phức tạp vào, chỉ chờ đến khi chính thức mở ra thì anh mới có thể phát hiện tất cả đều không tốt đẹp như anh vẫn nghĩ.

Đây là thực tế …

Mãi đến khi hai hội nghị của cả nước chính thức bắt đầu, Triệu Quốc Đống vẫn không thoát ra được khỏi các chuyện phiền toái. Mặc dù chỉ có một năm nhưng sự táo bạo, quyết đoán của Triệu Quốc Đống đã tổn hại lợi ích vô số người nhưng cũng khiến không ít người thay đổi vận mệnh. Ví dụ như Tôn Ấu Lai, Đinh Hoa, Phương Dạ Bạch, Tào Tử Đạt, lại ví dụ như Vương Liệt, Diệp Khánh Xuyên.

Vương Liệt tại Ngọc Hà đã đạt thành công vang dội, thậm chí khiến Ngô Nguyên Tể gặp áp lực rất lớn.

Thực lực tài chính hùng hậu của Ngọc Hà cùng với hoàn cảnh chính sách rộng rãi do Vương Liệt đề xuất khiến cho Khu khai phát Ngọc Hà gần như đón mùa xuân sau một đêm. Theo mấy công ty hàng đầu trong lĩnh vực công nghệ sinh học đầu tư tới, hơn nữa các loại tài nguyên hợp lại khiến cho Ngọc Hà trở thành điểm sáng trong chiến lược nghiên cứu gen của Trung Quốc. Vương Liệt thậm chí còn đưa ra mục tiêu trong năm năm tới sẽ thay đổi hoàn toàn sản nghiệp trụ cột của Ngọc Hà, muốn ngành công nghệ sinh học trong năm năm tới sẽ phát triển nhanh chóng. Thực hiện cơ cấu ba ngành quang điện, công nghệ sinh học, sản xuất thuốc lá cùng chiếm 1/3 GDP của Ngọc Hà.

Tư tưởng của Vương Liệt được Triệu Quốc Đống và Dương Bưu ủng hộ. Trên thực tế Vương Liệt thậm chí còn cảm ơn Triệu Quốc Đống đã giải thoát mình khỏi vị trí thị trưởng Côn Châu. Nếu không phải Triệu Quốc Đống đả thông tư tưởng của y, làm y tiến sang làm Bí thư thị ủy Ngọc Hà thì y sao có thể hưởng thụ sự quang vinh ở Ngọc Hà bây giờ?

Vương Liệt thậm chí có thể vừa thúc đẩy ngành công nghệ sinh học và quang điện ở Ngọc Hà. Tài chính hùng hậu của Ngọc Hà có tác dụng lớn giúp đỡ các công ty vừa và nhỏ, các công ty đầu tư mạo hiểm cũng tiến mạnh vào khu công nghiệp công nghệ sinh học, quang điện Ngọc Hà… Không đầy nửa năm đã có 10 công ty vừa và nhỏ được các quỹ đầu tư mạo hiểm góp vốn hỗ trợ.

Đúng là vì nguyên nhân này Vương Liệt mới có thể chuyên môn từ Ngọc Hà chạy tới Côn Châu chào tạm biệt Triệu Quốc Đống.

Cảm giác của Diệp Khánh Xuyên mặc dù không giống Vương Liệt nhưng cũng không đều không muốn Triệu Quốc Đống đi.

Triệu Quốc Đống đi là điều Diệp Khánh Xuyên đoán trước, nhưng đi ngay lại là điều y không đoán được. Theo y nghĩ sang năm Triệu Quốc Đống mới đi, nhưng Triệu Quốc Đống đi sớm một năm làm Diệp Khánh Xuyên có chút nuối tiếc đồng thời rất hâm mộ. Y đã nhận được tin Triệu Quốc Đống nhất định sẽ tới làm phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia, bước tiến này không phải là bình thường. Đối với một cán bộ cấp phó tỉnh mà nói phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển còn hấp dẫn hơn là phó bí thư tỉnh ủy nhiều, càng dễ để lên tầm bộ trưởng hơn.

Dù từ góc độ nào thì duy trì quan hệ cá nhân tốt đẹp với Triệu Quốc Đống cũng là lựa chọn đúng đắn, hơn nữa Triệu Quốc Đống cũng có ơn giúp đỡ mình.

Cao tốc Côn Văn được phê duyệt đã mang tới cơ hội chưa từng có cho Văn Thành. Hơn nữa hạng mục của tập đoàn Hâm Đạt ở Văn Thành cũng đã bắt đầu tiến vào giai đoạn xây dựng, hoạt động thu hút đầu tư của Văn Thành đạt tiến triển chưa từng có. Không ít công ty chuyển từ đông sang tây cũng bắt đầu nhìn vào Văn Thành. Nhất là Văn Thành có đường sắt Điền Quế và cao tốc Côn Văn đi qua càng khiến cho sức hút của Văn Thành tăng lên nhiều.

Tốc độ phát triển kinh tế và cải thiện cơ sở vật chất của Văn Thành tăng nhanh cũng làm cho Diệp Khánh Xuyên thấy rất tự hào. Chẳng qua lúc này Triệu Quốc Đống rời đi làm y có chút nuối tiếc. Nhưng nghĩ Triệu Quốc Đống lên Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia, có một người như vậy ở trên hỗ trợ thì cũng là cơ hội hiếm có đối với Văn Thành. Mà từ góc độ nào đó mà nói, Triệu Quốc Đống làm phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia sẽ càng có lợi cho sự phát triển của Văn Thành hơn là hắn làm trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy Điền Nam.

Mấy ngày liên tục ăn uống làm Triệu Quốc Đống không chịu nổi. Từ trưa đến tối hắn đều được mời, cũng không thể từ chối. Cho nên sau bốn ngày Triệu Quốc Đống cảm thấy chân mình run run, đúng là không chịu được nữa.

Biện pháp duy nhất là tạm thời rời khỏi Côn Châu, nghỉ ngơi lại sức vài hôm, vừa lúc có thể nhân lúc mình chưa được xác định công việc để nhàn nhã suy nghĩ cho tương lai.

….

- Ồ, lại là anh? Anh về An Đô? Một mình?

Trên khuôn mặt tròn xinh đẹp như mặt trăng của Bùi Nghi lộ rõ vẻ kinh ngạc và vui mừng, đôi răng hổ cũng lộ ra. Bộ đồ tiếp tân hàng không hợp người cũng tôn lên đường cong của cô.

- Một mình không được sao?

Trong tay Triệu Quốc Đống xách chiếc vali to. Triệu Quốc Đống thích vali kiểu Pháp, vừa trang nhã, không chói mắt, rất thích hợp phong cách của hắn.

- Cô cũng đi một mình? Mạc Lan đâu?

Bùi Nghi có chút kinh ngạc nói.

- Mạc Lan tỷ nghỉ ngơi, chị ấy xin nghỉ một tháng, anh không biết sao?

- Biết gì?

Triệu Quốc Đống ngạc nhiên nhìn Bùi Nghi cảm thấy sợ rằng có chuyện.

- Tôi năm trước điều tới Côn Châu, cô cũng biết đó, bây giờ ít về An Đô, bây giờ xảy ra chuyện gì?

Bùi Nghi định nói lại thôi như không muốn đề cập việc này. Nhưng thấy Triệu Quốc Đống nhìn mình đầy nghi vấn nên cô định nói. Chẳng qua đúng lúc này khách bắt đầu đến làm thủ tục đăng ký, Triệu Quốc Đống ngồi ở khoang công vụ đằng trước, khách lên máy bay đều đi qua nên Bùi Nghi chỉ có thể lắc đầu nhỏ giọng nói:

- Một lát không nói rõ, nếu anh rảnh thì đến sân bay An Đô anh chờ tôi một chút.

- Được.

Triệu Quốc Đống rất dứt khoát nói. Lúc này hắn ý thức được sợ là Mạc Lan không có chuyện mà là Vương Phủ Mỹ có vấn đề. Nếu không Bùi Nghi sẽ không cần dùng bộ mặt kinh ngạc như vậy với mình.

Hàng ngày hãng hàng không Đông Hàng có bốn chuyến từ Côn Châu tới An Đô, hơn nữa còn có các hãng khác nên đại khái ngày mười chuyến, không nhiều không ít.

Sau khi hãng Điền Hàng sát nhập vào Đông Hàng, sân bay Côn Châu coi như là cảng quan trọng của Đông Hàng, cũng hy vọng tạo thành điển hình của hãng ở khu vực tây nam cho nên chất lượng chuyến bay không kém.

Hơn tiếng sau Triệu Quốc Đống đã xuất hiện ở bãi đỗ xe sân bay Thái Bình – An Đô.

Là Lam Đại tới đón, cô đi chiếc xe Audi của nhà Triệu Quốc Đống đến đón hắn. Cô không ngờ Triệu Quốc Đống lại dẫn theo một cô gái tiếp viên nhỏ hơn cô vài tuổi đi ra. Điều này làm Lam Đại hơi thấy ghen tị.

Chẳng qua cô rất nhanh thấy dễ chịu hơn từ cuộc nói chuyện của hai người.

Bùi Nghi cũng giật mình vì cô gái đến đón Triệu Quốc Đống. Đối phương cao ít nhất 1m75, phụ nữ phía nam hiếm khi cao như vậy. Lam Đại tuy cố gắng dùng bộ đồ công sở che giấu nhưng vẫn không che được bộ ngực cao vút, vòng eo thon nhỏ và cặp mông căng tròn. Nhìn Lam Đại với vẻ mặt lạnh lùng, hai mắt tròn to hoàn toàn là tiêu chuẩn người mẫu quốc tế.

Cô gái kia ít nhất nhỏ hơn Triệu Quốc Đống bảy tám tuổi. Bùi Nghi nghe Mạc Lan nói Triệu Quốc Đống có vợ ở trên Bắc Kinh, hơn nữa chỉ nhỏ hơn Triệu Quốc Đống hai ba tuổi thì nhất định không thể nào là người phụ nữ trước mặt này được.