Lộng Triều

Quyển 17 - Chương 96

- Đình Cao, khung cảnh Lý Giang làm vợ chồng tôi lưu luyến không muốn về. Đợt nghỉ lễ này ngành du lịch Lý Giang các anh thu được bao nhiêu?

Triệu Quốc Đống một bên thuận miệng hỏi, một bên nói tiếp:

- Lúc tôi ở Ninh Lăng tỉnh An Nguyên cũng cố gắng xúc tiến phát triển ngành du lịch nhưng xem ra ngành du lịch Ninh Lăng không thể nào theo kịp Lý Giang. Lý Giang làm rất tốt, cần phải tiếp tục duy trì.

- Trưởng ban Triệu, công việc của Lý Giang cũng còn tồn tại rất nhiều vấn đề, ngành du lịch bây giờ là ngành chủ đạo của Lý Giang. Nhưng theo sự phát triển khó tránh khỏi chất lượng du lịch tồn tại vấn đề. Thị xã Lý Giang cũng vẫn tổng kết nghiên cứu tìm ra vấn đề còn tồn tại của thị trường du lịch Lý Giang.

Quách Đình Cao không phải người quá khiêm tốn nhưng vị trưởng ban Triệu này nửa ngày không đi vào chính đề làm y càng sốt ruột. Biết rõ có chuyện mà lãnh đạo cứ khen anh, không đề cập vấn đề thì có nghĩa gì? Điều này có nghĩa lãnh đạo không coi anh là người một nhà, không muốn thổ lộ với anh, thậm chí có thể nói là có khúc mắc trong lòng, suy nghĩ lúc thích hợp làm khó dễ anh, như vậy sẽ rất phiền phức.

Triệu Quốc Đống cũng có lời khó nói. Hắn hiểu tâm trạng củ Quách Đình Cao, Kỷ Tử Lan này giỏi rồi, truyền lời làm cho Bí thư thị ủy Lý Giang đang vui vẻ đột nhiên trở thành lo lắng bất an. Hắn còn không biết nên nói vấn đề này như thế nào, không thể bảo với Quách Đình Cao là Kỷ Tử Lan nghe sai, không có việc gì. Không chừng Quách Đình Cao càng hồi hộp, còn cho rằng mình hại lây Kỷ Tử Lan.

Cần phải giải tỏa khúc mắc trong lòng Quách Đình Cao, hơn nữa cần phải tự nhiên như không vậy.

- Đình Cao, thị trường du lịch Lý Giang phát triển rất nhanh, nghe nói các anh chuẩn bị tổ chức chương trình ấn tượng Lý Giang?

Triệu Quốc Đống cân nhắc tìm đề tài.

- Đúng thế, trưởng ban Triệu, Lý Giang chúng tôi đúng là xem chương trình khổng lồ mà Ninh Lăng đã làm, cảm thấy lịch sử văn hóa dân tộc của Lý Giang chúng tôi khá so sánh, không hề thua kém gì Ninh Lăng. Ninh Lăng có thể làm thành công như vậy, Lý Giang chúng tôi cũng hoàn toàn có thể phục chế. Cho nên cũng mời nhóm đạo diễn đã tổ chức chương trình ở Ninh Lăng đến khảo sát Lý Giang chúng tôi, bọn họ cũng hiểu được tình hình Lý Giang bên tôi có nền tảng thâm hậu hơn Ninh Lăng, nếu cẩn thận đào móc nhất định đạt hiệu quả rất tốt.

Quách Đình Cao một bên phụ họa một một bên suy nghĩ ý trong câu nói của Triệu Quốc Đống. trưởng ban Triệu nói với ý khen ngợi làm Quách Đình Cao càng buồn bực và lo lắng hơn, đây là điềm báo trước không tốt.

- Ừ, phát triển ngành du lịch Lý Giang cần có quy hoạch khoa học, mời nhiều chuyên gia trong ngành đến Lý Giang cũng sẽ trợ giúp cho quyết sách của Thị ủy, ủy ban Lý Giang trong công việc sau này.

Triệu Quốc Đống cuối cùng đã tìm được điểm vào thích hợp. Hắn cảm thấy như vậy có thể thích hợp giải quyết lo lắng trong lòng Quách Đình Cao, cũng có thể nói ra suy nghĩ của mình.

- Chẳng qua tôi cảm thấy phát triển ngành du lịch của Lý Giang vẫn tồn tại một vài điểm sai lầm. Đó chính là đưa quá nhiều nhân tố kinh doanh và ngành giải trí tiến vào. Lịch sử văn hóa, dân tộc của Lý Giang bị mấy thứ này làm ô nhiễm. Ừ, dùng từ ô nhiễm không quá thích hợp, chính xác mà nói là đang bị ăn mòn khiến cho một bộ phận tiềm năng bị giảm sút.

Triệu Quốc Đống hơi nhấn mạnh một chút.

- Nhân tố kinh doanh và ngành giải trí có cần không? Đương nhiên là cần, bây giờ xã hội phát triển rất nhanh, cần thỏa mãn nhu cầu khác nhau của du khách, đây là nhu cầu của thị trường. Nhưng không phải chúng ta vì vậy mà bỏ qua những giá trị của mình. Tôi cảm thấy cổ thành Lý Giang thuộc về Lý Giang, đồng thời cũng thuộc về Trung Quốc, thuộc về thế giới. Làm như thế nào bảo vệ tốt di sản văn hoá mà tổ tiên lưu lại, đồng thời sáng tạo khai thác thị trường du lịch để phát triển hài hòa? Đình Cao, tôi cảm thấy ở điểm này Thị ủy Lý Giang cần cân nhắc thật kỹ.

Quách Đình Cao một bên liên tục gật đầu, một bên cũng bỏ tảng đá trong lòng xuống.

Thì ra Triệu Quốc Đống lo lắng lịch sử văn hóa dân tộc của Lý Giang bị ăn mòn, điểm này thực ra Thị ủy ủy ban Lý Giang đã ý thức được, cũng tích cực đưa ra quy định về việc bảo vệ di sản văn hoá của Lý Giang.

Chỉ cần tìm được nguyên nhân là tốt rồi. Chẳng qua trưởng ban Triệu nói như vậy cũng có nghĩa hài lòng với công việc của Thị ủy Lý Giang, cũng muốn trao đổi với mình.

Vậy là tốt rồi, Quách Đình Cao gần như đọc thầm mấy chữ này trong đầu khi rời khỏi văn phòng Triệu Quốc Đống. Y còn phải cảm ơn Kỷ Tử Lan vì làm mình hiểu nguyên nhân mà trưởng ban Triệu không hài lòng với tình hình của Lý Giang, như vậy mình còn kịp thời tiến hành điều chỉnh, sửa chữa. Sau đó mình có thể mời vợ chồng trưởng ban Triệu đến Lý Giang làm khách, nhìn và nghe một chút, như vậy chuyện xấu có thể biến thành chuyện tốt.

Cất bước Quách Đình Cao, Triệu Quốc Đống không khỏi thầm than xem ra đến một vị trí nhất định mỗi khi mình lên tiếng cũng sẽ khiến người khác chú ý, hơi không để ý sẽ để bên dưới suy nghĩ miên man. Mình chẳng qua chỉ là nói chuyện với Đoạn Tự Lập mà có thể đưa tới chuyện này.

Chẳng qua Triệu Quốc Đống thấy đây cũng là chuyện tốt. Thị trường du lịch Lý Giang phát triển nhanh cũng có điểm đáng lo. Hắn nói ra điều kia cũng trợ giúp Lý Giang sau này triển khai công việc có phương hướng.

….

Buổi họp lớp diễn ra rất vui vẻ, Lưu Nhược Đồng không tham gia cùng mà chọn một mình tới Hồng Sơn du lịch, Triệu Quốc Đống đã gọi điện cho Hoắc Vân Đạt bảo y an bài giúp.

Trong hai ngày Lưu Nhược Đồng như một du khách chính thức, đi chơi gần như hết mấy điểm thắng cảnh nổi tiếng của Hồng Sơn, thu hoạch rất lớn. Cô dự định sau khi về Bắc Kinh sẽ cho bạn xem các bức ảnh mình chụp được, để nhiều người đến Hồng Sơn hơn nữa.

Như cô nói thì phong cảnh Hồng Sơn có điểm khác so với Lý Giang, mà điểm khác đó chỉ khi xâm nhập vào từ từ thưởng thức mới nhận ra được.

Cuộc họp lớp không quá đông đủ dù sao ở tận Côn Châu nên nhiều người khó tới được. Hơn nữa một vài bạn học suy nghĩ đến địa vị khác biệt nên đến có thể thu hoạch được gì. Có lẽ không được gì chỉ là đầy hâm mộ hoặc ghen ghét nên tốt hơn hết là không đến.

Triệu Quốc Đống thực ra không thích họp lớp như vậy. Theo hắn thấy buổi họp lớp đã lây quá nhiều hơi thở tục tĩu, ăn uống hát hò cũng không thể củng cố tình bạn là mấy. Là bạn sẽ là bạn, dù như thế nào cũng là bạn. Nếu không là bạn thì thông qua phương thức này kéo lại gần nhau có thu hoạch được gì không?

Nhưng với người như Tiêu Trí Viễn thì anh bây giờ rất khó dùng tâm trạng bình thường để nhìn nhận đối phương.

Trong buổi họp lớp, Tiêu Trí Viễn biểu hiện rất tích cực, thậm chí có một cảm giác liều lĩnh không thể áp chế. Nhất là khi tiếp xúc với Mễ Á và Khấu Linh thì y càng có cảm giác ưu việt hơn người. Có lẽ nhiều năm qua như vậy y chưa bao giờ thấy hãnh diện đến thế. Bây giờ y cuối cùng coi như một người có tiền đồ, thân phận chính huyện đã tới tay, cấp phó giám đốc sở cũng là trong tầm tay, chỉ chờ bước tiếp theo đi xuống rèn luyện mà thôi.

Khấu Linh bây giờ vẫn chỉ là một phó trưởng ban thuộc một cục của Bộ Thương mại mà thôi. Y có tiền đồ chính trị tốt hơn nhiều. Mà Mễ Á càng không cần phải nói, có lẽ theo Tiêu Trí Viễn thấy Mễ Á làm ở một quỹ đầu tư nước ngoài không thể so sánh với y.

Về phần Phùng Minh Khải thoạt nhìn cũng được nhưng Tiêu Trí Viễn không coi vào đâu. Kiềm Nam là tỉnh nghèo, dù Phùng Minh Khải làm đến chức phó chủ tịch thường trực quận thì cũng chỉ là một kẻ từng làm thư ký mà thôi, Tiêu Trí Viễn không coi vào đâu.

Có lẽ duy nhất làm Tiêu Trí Viễn cảm thấy không thể với tới chính là Triệu Quốc Đống – người đứng ra tổ chức cuộc họp lớp này. Chẳng qua Tiêu Trí Viễn cũng nghĩ thông suốt, với thân phận địa vị của Triệu Quốc Đống hôm nay thì y không thể với tới. Mặc dù sâu trong lòng y rất hy vọng có một ngày Triệu Quốc Đống sẽ trúng tên ngã ngựa cả đời không thể xoay người nhưng bây giờ y còn không thể không cố gắng tạo quan hệ thân thiết với đối phương.

Theo tin tức y nhận được thì phó trưởng ban tuyên giáo kiêm Tổng cục điện ảnh trung ương – Qua Tĩnh có quan hệ mật thiết với Triệu Quốc Đống rất có thể sau kỳ họp thứ năm Đại hội Đảng tới sẽ đảm nhiệm chức phó Trưởng ban tổ chức cán bộ trung ương. Đây có thể nói là nắm quyền sinh sát với các cán bộ ở cơ quan thuộc trung ương như Tiêu Trí Viễn. Tiêu Trí Viễn mặc dù rất không tình nguyện nhưng y vẫn hy vọng một ngày nếu muốn nhờ vả Qua Tĩnh thì Triệu Quốc Đống có thể nói giúp mình một hai câu.