Lộng Triều

Quyển 17 - Chương 64

Trần Bỉnh Tài cũng không biết mục đích tới Côn Châu của mình đã bị Triệu Quốc Đống biết trước. Từ An Đô đến Côn Châu chẳng qua chỉ bay hơn tiếng là đến.

Tháng tám trời đang nóng nhưng so sánh với An Đô thì khí hậu cao nguyên của Côn Châu mát hơn nhiều.

Thời tiết nóng nực của An Đô trong cả nước có lẽ chỉ hơn mấy nơi có địa hình bằng phảng là Tứ Xuyên mà thôi. Hơi nước bốc lên như cchui vào lồng sắt, cả người từ trên xuống dưới luôn có cảm giác ẩm ướt khó chịu.

Từ máy bay ra là anh có thể cảm nhận được sự mát mẻ khô ráo của cao nguyên làm người ta dễ chịu không ít.

Trần Bỉnh Tài ra khỏi đường hầm liền thấy mấy nhân viên của sân bay đang đứng cạnh một người trẻ tuổi. Một nhân viên giơ tấm bìa lên, trên đó có viết tên mình, có lẽ đây là người tới đón mình.

Trần Bỉnh Tài đương nhiên không hy vọng xa vời Triệu Quốc Đống sẽ đến đón máy bay. Bây giờ Triệu Quốc Đống là trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy Điền Nam, bao người muốn thấy mặt mà không thể. Ví dụ như người nhờ mình nếu muốn gặp Triệu Quốc Đống cũng không có cửa. Nhưng vị Phó bí thư huyện ủy cùng quê đó mấy lần đến thăm nhờ vả, Trần Bỉnh Tài không tiện từ chối. Tốt xấu cũng là cùng quê nên phải giúp nhau.

….

Đoạn Tự Lập đến sân bay cũng đã có người chờ. Chánh văn phòng Ban quản lý sân bay tự mình ra tiếp, nhất là khi biết Đoạn Tự Lập đến đón khách thay trưởng ban Triệu thì y càng nhiệt tình hơn.

Y không nghĩ đến sân bay lại vừa vặn gặp một vị phó chánh văn phòng Thị ủy Côn Châu cũng, nên không tránh được việc nói chuyện vài câu. Mấy người vây quanh Đoạn Tự Lập như Đoạn Tự Lập là trưởng ban tổ chức cán bộ.

Chẳng qua cảm giác đó đúng làm Đoạn Tự Lập si mê. Trước đây mặc dù làm ở văn phòng tỉnh ủy nhưng thời gian theo lãnh đạo đi ra không nhiều, dù đi ra cũng là đi theo chánh văn phòng, phó chánh văn phòng mà thôi, đâu được như thế này. Bảo sao vị trí thư ký này khiến nhiều người thèm muốn. Nếu không phải phó chánh văn phòng Tào hết lòng đề cử chỉ sợ cơ hội không tới mình.

Chẳng qua Đoạn Tự Lập cũng vẫn giữ được tỉnh táo. Lúc trước tiết lộ mình đến đón khách của trưởng ban Triệu là thất sách, nhưng xe Audi của trưởng ban Triệu đỗ ở đây, nếu nói mình tới đón người lại sợ bị hiểu lầm. Có đôi khi Đoạn Tự Lập cũng thấy mình không phải là có suy nghĩ cẩn thận một cách quá đáng không?

Thấy người đàn ông từ đằng trước đi tới, Đoạn Tự Lập đoán đây chắc là giáo viên chủ nhiệm của sếp nên vội vàng đi tới cầm túi giúp đối phương:

- Hiệu trưởng Trần, tôi là thư ký của trưởng ban Triệu. Trưởng ban bận tham gia hội nghị quan trọng nên bảo tôi tới đón ngài. Xe ở ngay bên ngoài, xin mời ngài đi bên này.

Triệu Quốc Đống đặc biệt không thích làm ầm chuyện tư nhân, điểm này Đoạn Tự Lập cũng hiểu. Tính cách của sếp đúng là không tiện đánh giá. Nếu nói là khiêm tốn thì rất nhiều việc sếp lại thể hiện khác, nếu nói sếp thích huênh hoang thì sếp lại không quá thích tham gia các hoạt động. Nhìn như mâu thuẫn nhưng Đoạn Tự Lập lại cân nhắc ra quy luật trong đó.

Suy nghĩ của sếp thâm trầm như biển, nghiền ngẫm ra một hai điều trong đó cũng có tác dụng rất nhiều. Đây là lời Phương Dạ Bạch nói với Đoạn Tự Lập.

- Anh nói ai đến? Thầy Trần Bỉnh Tài?

Mễ Á kinh ngạc mở rộng miệng.

- - Ừ, em nói có phải trùng hợp không, vừa đến là cùng đến.

Triệu Quốc Đống xua tay nói:

- Anh bảo thư ký đến sân bay đón, vừa lúc em ở đây, tối nay coi như hai chúng ta mời thầy một bữa.

- Anh muốn mời đó là ý của anh, đừng tính cả em vào. Bữa này em ăn nhờ, mai em mời, anh đến ăn nhờ.

Mễ Á vuốt vuốt mấy sợi tóc rơi trên mặt.

- Thầy Trần đến Côn Châu làm gì, du lịch ư?

Triệu Quốc Đống cười cười không nói. Thấy hắn lắc đầu, Mễ Á càng khó hiểu hơn:

- Thầy Trần tuy hám lợi một chút nhưng lại tốt với mấy người như em, Khấu Linh, Tiêu Trí Viễn. Đương nhiên anh không có trong số đó, ai bảo anh chỉ biết làm Ma vương.

- Được rồi, anh học dốt thôi mà, không thể anh bài trừ ra ngoài không dạy phải không?

Triệu Quốc Đống liếc nhìn Mễ Á.

- Đương nhiên mấy học sinh giỏi như em thì tự nhiên được hưởng ánh mặt trời, bọn anh chỉ có thể trốn ở góc hưởng canh thừa mà thôi.

- HÌ hì, Quốc Đống lúc này mà còn nói lời ghen tị đó sao? Ít nhất thầy Trần cũng tự hào về anh, nếu không sao vừa tới Côn Châu đã nghĩ ngay tới anh?

Mễ Á nói giúp Trần Bỉnh Tài.

Triệu Quốc Đống lắc đầu không nói. Từ vẻ mặt Triệu Quốc Đống, Mễ Á nhìn ra gì đó nên nói:

- Quốc Đống, có phải thầy Trần có chuyện tìm anh, là chuyên môn tới tìm anh?

- Ồ, bây giờ còn không tiên nói, chẳng qua anh đoán chắc là vậy.

Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng.

- Nếu là chuyện bình thường thì thầy Trần đến dù như thế nào anh cũng phải tôn trọng một chút. Chẳng qua chuyện mà thầy Trần muốn nói sợ có chút phiền phức, có nhiều ẩn số đến ngay cả anh bây giờ cũng không thể đoán định, có thể làm mất sự nhiệt tình của thầy Trần. Vì thế anh mới muốn kéo cả em tới, làm em giúp anh giải tỏa, giải thích một chút.

Mễ Á thật không ngờ Trần Bỉnh Tài từ An Đô đến Côn Châu là vì nói giúp người. Nghĩ đến thân phận hiện nay của Triệu Quốc Đống thì cô cũng mơ hồ đoán được. Trần Bỉnh Tài nhất định là đến chạy quan, trước không nói người kia có năng lực bản lĩnh để lên hay không, chỉ riêng việc Trần Bỉnh Tài có thể đến đây là biết người kia đang hoạt động nhiều đến như thế nào.

- Quốc Đống, nếu thầy Trần đến đây thật sự như anh nói thì chuyện có phải khó xử không?

Mễ Á nói.

- Ừ, anh không phải nói người kia không có hy vọng mà là thị xã đó bây giờ không yên tĩnh, nói cách khác nhân vật chính bây giờ còn chưa xác định, còn chưa nói đến diễn viên phụ. Nói cách khác làm cho anh không thể có câu trả lời thuyết phục. Anh thấy thầy Trần vội vàng tới như vậy chỉ sợ là hứa với người nên có chút khó giải quyết.

Triệu Quốc Đống cười khổ nói.

- Vậy nếu thầy Trần thật sự nói chuyện này thì em sẽ nói giúp anh.

Mễ Á lập tức ôm chuyện này vào mình.

- Anh cảm ơn em trước, có học sinh xuất sắc như em ra mặt anh nghĩ thầy Trần cũng hiểu cho anh.

Triệu Quốc Đống cười nói.

….

Quả nhiên sự xuất hiện của Mễ Á quả nhiên làm cho Trần Bỉnh Tài khá vui vẻ. Mặc dù trên bàn ăn Mễ Á không hề khách khí căt ngang câu nói của Trần Bỉnh Tài, Trần Bỉnh Tài vẫn như cũ không hề tức giận. Mà Triệu Quốc Đống trả lời cũng làm Trần Bỉnh Tài cảm thấy mình hơi mạo muội khi tới Côn Châu.

Chẳng qua Triệu Quốc Đống vẫn xem nhẹ năng lực thích ứng của Trần Bỉnh Tài. Trần Bỉnh Tài không vì việc Triệu Quốc Đống nói thẳng mà lùi bước, vẫn muốn Triệu Quốc Đống cân nhắc trong phạm vi có thể. Triệu Quốc Đống không nghĩ Trần Bỉnh Tài lại cố chấp như vậy, xem ra cũng là bị người ta nhờ vả mãi nên mới thành thế. Nhân tình cứ thế rơi vào đầu anh, làm anh muốn ngừng không thể. Trần Bỉnh Tài là người khôn khéo như thế nào nên sao có thể thoát khỏi mạng lưới quan hệ dày đặc đó.

Thu xếp xong cho Trần Bỉnh Tài, Triệu Quốc Đống và Mễ Á mới từ từ đi bộ.

Thân phận mẫn cảm của Triệu Quốc Đống làm hắn không thích hợp xuất hiện ở nội thành Côn Châu, cho nên Triệu Quốc Đống chọn hồ Dã Áp là nơi chưa chính thức khai trương. Hắn cũng muốn tìm hiểu tình hình hoạt động hai ngày nay của Mễ Á tại Côn Châu là gì.

Đoàn người Mễ Linh đã đến Điền tây bắc. Chịu ủy thác của Trường Xuyên, Mễ Linh muốn đến khảo sát thực địa ở Tam Giang, Đức Khánh, xem cuộc sống nhân dân và điều kiện giao thông có xấu như Triệu Quốc Đống nói không, sau đó về xây dựng kế hoạch của quỹ từ thiện Thương Lãng.

Triệu Quốc Đống đề nghị bọn họ có thể cân nhắc bỏ tiền xây cầu cho các nơi khó khăn, đây là vừa thuận tiện cho cuộc sống nhân dân, vừa kéo gần khoảng cách giữa miền núi với bên ngoài.

Mễ Linh nói sau khi khảo sát thực địa mới xác định được kế hoạch, trước đó cô không thể có câu trả lời gì với Triệu Quốc Đống. Đối với việc này Triệu Quốc Đống cũng hiểu và ủng hộ.