Lộng Triều

Quyển 17 - Chương 30

Triệu Quốc Đống khi khảo sát Hồng Sơn đã không hài lòng với bộ máy Hồng Sơn, cũng cố gắng hò hét giúp việc thu hút đầu tư của Hồng Sơn. Hai nhân tố này kết hợp khiến Trử Liễu và Triệu Quốc Đống đã tiến hành trao đổi về sự kiện Long Lĩnh. Đương nhiên Triệu Quốc Đống tin rằng ở vấn đề này Trử Liễu cũng sẽ báo cáo lại với Thái Chánh Dương. Về phần xử lý cụ thể như thế nào thì hắn đoán Trử Liễu cũng sẽ làm giống mình suy nghĩ. Nói cách khác việc điều chỉnh bộ máy Vĩnh Xương cần Ủy ban kỷ luật và Ban Tổ chức cán bộ phối hợp xác định.

Đương nhiên còn cần trưng cầu ý kiến của Trương Bảo Quốc. Nhưng khi ba người Thái, Trử, Triệu mà thống nhất ý kiến thì Trương Bảo Quốc cũng không thể nào có ý kiến khác.

Cũng đã đến lúc nên chạm mặt với Trương Bảo Quốc. Triệu Quốc Đống không rõ lắm vị Phó bí thư Tỉnh ủy Điền Nam này có thái độ gì với việc mình tới làm trưởng ban tổ chức cán bộ. Đương nhiên không thể nào là chào đón nhưng có đến mức là cái gai trong mắt hay không?

Triệu Quốc Đống cũng hiểu được chưa chắc, Trử Liễu có thể cảm nhận được hướng gió thay đổi, chẳng lẽ nói Trương Bảo Quốc không ngửi thấy mùi trong đó?

Triệu Quốc Đống đoán không sai, Trương Bảo Quốc đúng là ngửi thấy vài điều không đúng.

Làm chính trị nhiều năm khiến y nhận ra điều chỉnh ở tầm trung ương. Đầu tiên là Lý Đằng được điều khỏi Điền Nam, mặc dù đến Dụ Châu nhưng là làm Trưởng ban Tuyên giáo chứ không phải làm trưởng ban tổ chức cán bộ, mà trưởng ban tổ chức cán bộ Điền Nam lại do một người trẻ tuổi từ tỉnh An Nguyên tới phụ trách.

Tên Triệu Quốc Đống này nghe nói đã lãnh đạo một thị xã vốn khó khăn trở thành thị xã đầu tiên của khu vực đất liền đột phá GDP 100 tỷ, trước đó thậm chí ngay cả Côn Châu – Điền Nam cũng không làm được. trung ương để người này tới Điền Nam công tác, hơn nữa còn làm trưởng ban tổ chức cán bộ, nếu Trương Bảo Quốc không hiểu ý sau lưng thì y không xứng làm Phó bí thư Tỉnh ủy.

Trung ương không hài lòng với công việc của Điền Nam, nhất là không hài lòng với công tác kinh tế, Trương Bảo Quốc tin Đào Hòa Khiêm cũng cảm nhận được điểm này. Trong thời gian này công việc trung tâm của Ủy ban đã có điều chỉnh đã chứng minh được sự nhạy bén chính trị của Đào Hòa Khiêm. Nhưng bây giờ mới điều chỉnh có phải hơi chậm không?

Người không nắm được thời cơ và hướng gió sẽ bị đào thải, Trương Bảo Quốc luôn tin vào điểm này.

Trong thời gian này Triệu Quốc Đống nhảy rất nhiều, trong một tháng hắn chạy gần 10 thị xã ở Điền tây, điền đông, điền trung. Hơn nữa hắn còn xuống xã, huyện, một ngày ngồi xe mấy trăm cây thì dù sức khỏe tốt như mình cũng không chịu nổi.

Đây không thể nghi ngờ là chuẩn bị cho hành động tiếp theo. Nhất là điểm đi đầu tiên của Triệu Quốc Đống là Điền tây, Trương Bảo Quốc vẫn suy nghĩ về việc này. Tên Triệu Quốc Đống định làm gì? Hai thị xã Đức Hồng. Vĩnh Xương không thể nghi ngờ sẽ là trọng tâm điều chỉnh nhân sự sau đây.

Sự kiện Long Lĩnh mang tới ảnh hưởng quá sâu, trên thực tế dù là Thái Chánh Dương hay Đào Hòa Khiêm cũng cảm thấy mâu thuẫn công khai đã kéo theo nhiều vấn đề, việc này thậm chí vượt quá bản thân sự kiện kia. Một sự kiện quần thể mà thôi, dù cho ủy viên Quốc vụ viện gặp phải cũng không đáng gì, muốn xử lý tốt cũng có nhiều biện pháp. Nhưng công khai lộ mâu thuẫn ra trước mặt trung ương là cách làm quá ngu của Đào Hòa Khiêm.

Thái Chánh Dương đến Điền Nam với trọng trách chấn hưng nền kinh tế Điền Nam. Đào Hòa Khiêm làm chủ tịch tỉnh lại chỉ mong yên ổn nên trung ương không quá coi trọng y. Sau khi Thái Chánh Dương tới, Đào Hòa Khiêm lại bất mãn, nếu như không phải mình thường xuyên nhắc nhở thì chỉ sợ tình huống càng xấu hơn.

Sự kiện Long Lĩnh làm trung ương cảm thấy cục diện Điền Nam khá bế tắc. Điều Triệu Quốc Đống tới là tín hiệu rõ ràng. Mà Tống Quốc Lương mặc dù làm phó chủ tịch thường trực nhưng chức thường vụ, Phó chủ tịch tỉnh kia trung ương mãi vẫn chưa có quyết định.

Trương Bảo Quốc có thể khẳng định chức phó chủ tịch kia trung ương sẽ hỏi ý kiến của Thái Chánh Dương. Trương Bảo Quốc thậm chí cho rằng trung ương có thể điều chỉnh một trong hai người Tống Quốc Lương hoặc Đào Hòa Khiêm. Đương nhiên suy đoán này chỉ có thể diễn ra vào năm tới khi cục diện của Điền Nam đã ổn định trở lại.

Hướng gió thay đổi nếu không thuận theo trào lưu thì chỉ có thể bị đào thải.

Trương Bảo Quốc khẽ thở dài một tiếng. Đào Hòa Khiêm và Tống Quốc Lương quá ham mê quyền lực mà không muốn buông tay. Bọn họ tưởng có thể dùng mấy cách này để đẩy Thái Chánh Dương đi, tưởng rằng có thể mượn việc công khai mâu thuẫn làm uy tín của Thái Chánh Dương bị tổn hại. Chiêu này cũng không cao gì, tự giết người, hại mình.

Bọn họ đã đánh giá thấp quyết tâm của trung ương, cũng không nhận ra địa vị ngày càng quan trọng của Điền Nam trong chiến lược phát triển phía tây của trung ương.

- Bí thư Trương, thư ký của trưởng ban Triệu gọi tới hỏi ngài lúc nào rảnh, trưởng ban Triệu muốn tới báo cáo công việc.

Thư ký lặng lẽ tiến vào nói.

- Ồ, mời trưởng ban Triệu tới. Tôi cũng đang rảnh.

Trương Bảo Quốc gật đầu nói.

….

- Trưởng ban Quốc Đống, có phải muốn điều chỉnh bộ máy?

Ngô Nguyên Tể cười ha hả cầm chung trà mà Triệu Quốc Đống đưa tới, lắc lắc mấy cái.

- Ồ, đây là trà Quảng Bắc, Trương Quốc Phú này đúng là biết làm người, biết anh thích uống trà liền biếu thứ duy nhất được gọi là có tiếng ở Văn Thành đến cho anh. Bảo sao lão Ngô tôi không tiến bộ được, tôi không biết cách làm người rồi.

- Cút, Trương Quốc Phú, Vi Văn Minh người ta có ý tốt mà anh lại nói như vậy. Anh không phải đang uống sao?

Triệu Quốc Đống trầm giọng nói.

- Anh đưa chè Hồng Sơn tới đây, tôi cũng nhận.

- Ha ha, trưởng ban Quốc Đống muốn uống chè Hồng Sơn chúng tôi thì được ngay, hôm nào tôi mang hai hộp tới. Chè Hồng Sơn chúng tôi không thua gì mấy loại chè này, chẳng qua nghe nói anh mời tập đoàn Hâm Đạt tới Hồng Sơn khảo sát, sao không nghĩ đến việc mời mấy vị khách đó sang Hồng Sơn xem một chút?

Ngô Nguyên Tể nói.

- Ồ, tôi đang định nói anh sao lại nhàn nhã đến chỗ tôi như vậy, thì ra là có việc. Sao, cảm thấy tôi còn có chút tác dụng nên đến hả, còn bình thường không mấy khi tới chỗ tôi. Chậm rồi, tập đoàn Hâm Đạt đã ký hiệp định sơ bộ với Văn Thành, không có phần của Hồng Sơn rồi.

- Hắc hắc, Hâm Đạt không được thì còn có tập đoàn Quốc Điện, Đông năng mà. Hồng Sơn chúng tôi có tài nguyên nước phong phú, thích hợp phát triển thủy điện. Thị ủy, Ủy ban Hồng Sơn nhiệt tình chào đón các nhà đầu tư đến Hồng Sơn phát triển, cũng có chính sách ưu đãi và chế độ phục vụ tốt nhất, đảm bảo các nhà đầu tư hài lòng khi tới Hồng Sơn.

Triệu Quốc Đống hừ một tiếng:

- Lại là Hoắc Vân Đạt nói với anh mấy câu này hả? Người ta còn chưa tới Văn Thành mà anh đã định chặn đường đánh cướp sao? Lão Ngô, vậy là không được.

- Quốc Đống, bọn họ tới khảo sát Văn Thành thì cũng có thể thuận đường sang Hồng Sơn xem một chút mà. Yêu cầu này cũng không quá chứ?

Ngô Nguyên Tể nói.

- Ừ, anh nói đến nước này rồi còn gì nữa. Sao, hôm nay chỉ vì việc này thôi ư?

Triệu Quốc Đống đẩy cửa sổ ra. Giữa tháng năm nhiệt độ dần tăng cao. Chẳng qua Triệu Quốc Đống vốn quen với khí hậu An Đô, Ninh Lăng thì thời tiết Côn Châu dễ chịu hơn nhiều, điều hòa về cơ bản không cần bật mà vẫn thấy thoải mái.

- Hắc hắc, tôi còn tưởng anh sẽ tránh nói vào chủ đề. Trên tỉnh có phải muốn điều chỉnh nhân sự không?

Ngô Nguyên Tể cười nói.

- Anh biết rồi con hỏi?

Triệu Quốc Đống cũng không phủ nhận, trên thực tế cũng không cần như vậy. Mấy phó trưởng ban đã dẫn đội đi trưng cầu ý kiến và khảo sát cán bộ.

Trương Bảo Quốc đồng ý với đề nghị điều chỉnh bộ máy mấy thị xã khu vực Điền tây, trên thực tế tổ công tác của Ủy ban kỷ luật đã có kết luận sơ bộ về sự kiện Long Lĩnh, vấn đề khá phức tạp. Trử Liễu vẫn mãi không đưa ra báo cáo, đến khi Triệu Quốc Đống khảo sát xong khu vực Điền tây, đông thì mới đưa ra báo cáo. Trương Bảo Quốc đương nhiên là hiểu tại sao lại như vậy.

Lần điều chỉnh này là tất nhiên, thậm chí sẽ làm ngay sau khi có kết luận từ sự kiện Long Lĩnh, qua đó đủ thấy quyết tâm của Thái Chánh Dương, không ai có thể ngăn được đợt điều chỉnh này.