Lộng Triều

Quyển 17 - Chương 113

- Anh biết rồi, chú có tính toán gì không?

Thái Chánh Dương ngồi sau bàn làm việc, mặt không chút thay đổi nhưng trên trán đã lộ ra tia buồn phiền.

- Em muốn nói chuyện với Vương Liệt, nghe suy nghĩ của y.

Triệu Quốc Đống cẩn thận nói.

- Bây giờ còn không rõ suy nghĩ của y nên em không tiện quyết định.

- Không nên xem nhẹ sức phán đoán của Vương Liệt, có một số người nghĩ rằng có thể mượn việc này gây sóng gió.

Thái Chánh Dương xua tay nói;

- Trước khi nói chuyện với Vương Liệt cũng cần suy nghĩ đủ các bước. Hiện nay cục diện Điền Nam đang ổn định, đúng là thời cơ tốt để triển khai công việc, anh không hy vọng lại bị chuyện này khiến lòng người xao động.

Thái Chánh Dương cũng có chút tức giận vì chuyện đột nhiên xảy ra này. Quan hệ giữa Ngô Nguyên Tể và Vương Liệt không tốt thì y biết, nhưng đột nhiên kích phát đến trình độ này là không ngờ đến. Làm người ta lo nhất chính là Đào Hòa Khiêm cùng Tống Quốc Lương cũng mượn cơ hội làm khó dễ, trên danh nghĩa ủng hộ quan điểm của Vương Liệt, nhưng rất rõ ràng là nhằm vào Ngô Nguyên Tể mới tới Côn Châu. Cũng may Ngô Nguyên Tể còn có có chút tài năng, cơ thể khống chế cục diện ở Thị ủy Côn Châu, không đến mức tiến lui không được.

- Em hiểu cho nên em hy vọng có thể nhanh chóng giải quyết việc này.

Triệu Quốc Đống nói.

- Đánh rắn đánh vào thất thốn, chỉ cần giải quyết được tư tưởng của Vương Liệt thì em nghĩ người khác muốn mượn việc này sinh sự cũng uổng công.

- Chú nắm chắc không?

Thái Chánh Dương từ chối cho ý kiến.

- Không dám nói là tuyệt đối nhưng em nghĩ mình và Vương Liệt có thể tìm được tiếng nói cchung.

Triệu Quốc Đống trầm ngâm một chút rồi nói.

- Ồ, vậy chú đi xử lý. Ừ, chỉ cần chú thấy thích hợp thì có thể tự quyết định.

Thái Chánh Dương không nhiều lời mà trao quyền lực cho Triệu Quốc Đống.

Triệu Quốc Đống có thể đưa ra phương án giải quyết vấn đề ngay khi vừa nhận được tin tức đủ để chứng minh sự nhạy cảm chính trị và trưởng thành của hắn đủ để đảm nhiệm cương vị trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy. Xem ra Triệu Quốc Đống ngồi trên vị trí này có lợi không nhỏ. Thái Chánh Dương cũng muốn xem thủ đoạn của Triệu Quốc Đống khi xử lý việc này. Làm một cán bộ lãnh đạo có sự nhạy cảm chính trị còn chưa đủ, còn cần có năng lực ứng phó với biến hoá bất ngờ.

- Vâng, em lập tức an bài gặp Vương Liệt.

Triệu Quốc Đống bình tĩnh nói.

Vương Liệt nhận được điện của Triệu Quốc Đống thì y cũng mới vừa từ văn phòng Đào Hòa Khiêm đi ra.

Y nói chuyện khá lâu với Đào Hòa Khiêm, Đào Hòa Khiêm lại bảo y sang chỗ Trương Bảo Quốc, nói là Trương Bảo Quốc có thể cũng muốn nghe báo cáo quan điểm công việc của Vương Liệt.

Vương Liệt khá do dự.

Vương Liệt không ngu, sau hội nghị thường vụ Thị ủy Côn Châu đã tạo ra cơn sóng gió rất lớn làm nhiều người cảm thấy không khí chính trị thay đổi. Cục diện giằng co ở hội nghị thường vụ Côn Châu đột nhiên bay lên ảnh hưởng đến cục diện chính trị Điền Nam, điều này làm Vương Liệt lạnh sống lưng.

Y cho rằng quan điểm của mình với Ngô Nguyên Tể có mâu thuẫn đã vượt quá phạm trù ở cấp thành phố, đã bị nhiều người có ý đồ làm lớn chuyện.

Hai hôm nay y nhận được không ít cuộc điện thoại nhưng ở vấn đề này y cần phải tuyệt đối cẩn thận.

Sự quan tâm của chủ tịch Đào thì Vương Liệt ghi nhận, chủ tịch Tống khẳng khái ủng hộ cũng làm y động tâm. Nhưng còn Trương Bảo Quốc?

Vương Liệt không dám xác định. Mình vô tình thành quân cờ ở bàn cờ Điền Nam, một quân cờ bị cả hai bên chú ý và nhất định muốn có được.

Mặc dù làm đến thị trưởng, muốn kiên định làm việc mà lại khó khăn như vậy, Vương Liệt không khỏi thấy mất mát. Triệu Quốc Đống gọi điện cho mình thì có thể thế nào chứ? Khuyên mình tiếp tục cùng làm việc với Ngô Nguyên Tể trong tình trạng dày vò lẫn nhau này, hay là bảo mình không nên dễ dàng bị đám người có ý đồ đầu độc.

Nghĩ vậy Vương Liệt không khỏi cười cười tự giễu. Thế giới này là như vậy, giống như anh đứng sai vị trí sẽ bị đẩy vào bụi gai ngay. Nhưng chẳng lẽ vì tránh như vậy mà mình vứt bỏ nguyên tắc của mình sao?

Trương Bảo Quốc và Triệu Quốc Đống, ai mà không vì lợi ích của chính bọn họ? Vương Liệt thở dài một tiếng, y đúng là cảm thấy rất buồn phiền.

Trương Bảo Quốc rất quen với mình nhưng còn Triệu Quốc Đống?

….

- Bí thư Bảo Quốc cũng bảo tôi tới văn phòng một chuyến.

Vương Liệt lạnh nhạt nói.

- Ừ, tại sao không đi?

Triệu Quốc Đống cười nói:

- Hoặc là sau khi hai chúng ta nói chuyện xong thì anh cũng có thể đi nghe một chút.

Vương Liệt chăm chú quan sát vẻ mặt rất bình tĩnh của Triệu Quốc Đống. Y lắc đầu nói:

- Trưởng ban Triệu, ngài thật sự nắm chắc thuyết phục được tôi?

- Đó là do tôi hiểu anh.

Triệu Quốc Đống bình tĩnh nói.

- Vương Liệt nếu như vì quyền lực mà tổn hại các thứ khác thì tôi nghĩ mình đã không tìm anh tới.

- Tại sao tất cả đều cho rằng tôi sai lầm?

Vương Liệt hơi động tâm nói.

- Ai nói anh sai?

Triệu Quốc Đống hỏi lại một câu.

Mắt Vương Liệt sáng lên nhưng lập tức bình tĩnh lại. Triệu Quốc Đống này nói vậy là có ý gì?

- Nhưng đây chỉ là quan điểm cá nhân của tôi, hoặc là nói quan điểm của hai chúng ta khá nhất trí. Đảng ta từ trước đến giờ vẫn có nguyên tắc thiểu số phục tùng đa số. Quan điểm của Ngô Nguyên Tể đã được hội nghị thường vụ Thị ủy Côn Châu tán thành, đưa ra nghị quyết. Tôi cho rằng không cần tiếp tục tranh luận ai đúng ai sai. Mặc dù không cùng ý kiến có thể bảo lưu. Mà cá nhân tôi cho rằng anh trong công việc sau này vừa kiên quyết chấp hành ý kiến của Thị ủy, về phần khác có thể thông qua công việc hàng ngày để trình bày và đẩy mạnh quan điểm của mình, mong được đối phương và các thường vụ khác tán thành. Dù sao chúng ta cũng chỉ có thể đại biểu cho chính mình, dù là chính xác hay không thì chúng ta cũng cần thông qua một quá trình để thực hiện ý đồ của mình.

Vương Liệt nghe ra ý trong câu nói của Triệu Quốc Đống nhưng y không nói gì.

- Ngô Nguyên Tể cũng là người có cá tính rất mạnh như anh vậy. Bình thường nếu muốn thuyết phục đối phương thừa nhận quan điểm của mình đúng là không dễ, giống như Ngô Nguyên Tể cảm thấy rất khó khăn để thuyết phục được anh.

Triệu Quốc Đống không để ý thái độ của Vương Liệt mà tiếp tục nói.

- Chúng ta không thể vì cảm thấy quan điểm của mình không được giải thích rồi oán giận, thậm chí có tâm lý bài xích đẫn đến vô thức đối đầu, đây không phải biểu hiện của một cán bộ lãnh đạo chân chính.

Vương Liệt lúc này mới trầm giọng nói.

- Trưởng ban Triệu, vậy ngài cho rằng tôi nên làm gì bây giờ?

- Thật lòng mà nói nếu tôi ở vào vị trí của anh, tôi cũng rất khó chịu. Bởi vì đối phương không tiếp thu ý kiến của mình. Ai cũng nói chân lý thường nằm trong tay thiểu số, đây có lẽ cũng là suy nghĩ của người đơn độc đi về phía trước.

Triệu Quốc Đống cười nói.

- Nếu tôi là anh tôi sẽ không để tâm trạng ảnh hưởng mà kiên quyết chấp hành chỉ thị của Thị ủy, sau đó thông qua con đường bình thường để thể hiện quan điểm của mình, có thể phản ánh lên cấp trên chứ không phải là cáo trạng. Như vậy sẽ dễ được ủng hộ và giải thích hơn.

Vương Liệt khẽ thở dài một tiếng, xem ra Triệu Quốc Đống cũng không có biện pháp rất tốt giải quyết vấn đề này.

- Vương Liệt, thực ra chúng ta có thể đổi lại một góc độ mà nhìn nhận vấn đề. Có lẽ Ngô Nguyên Tể cũng cho rằng quan điểm của mình là chính xác, y cũng nuối tiếc vì không thể làm anh tiếp nhận quan điểm của mình.

Triệu Quốc Đống như đã hạ quyết tâm.

- Tranh chấp quan điểm của hai người đã làm tỉnh ủy rất chú ý. Tôi nghĩ tỉnh ủy sẽ cân nhắc vấn đề này.

Nghe được ý trong câu nói của Triệu Quốc Đống, ánh mắt Vương Liệt trở nên sắc bén hơn.

- Tỉnh ủy muốn tôi rời đi?

- Đồng chí Bí thư thị ủy thị xã Ngọc Hà – Lý Hiếu Văn sắp tới sẽ có điều chỉnh công việc, Bí thư Thái và tôi có ý để anh chủ trì công việc Ngọc Hà. Đây mới là suy nghĩ của tôi và Bí thư Thái chứ chưa trao đổi với lãnh đạo khác.

Triệu Quốc Đống thản nhiên nói:

- Đây là tôi nói ra với Bí thư Thái. Ngọc Hà là thị xã đứng thứ ba về kinh tế của Điền Nam, thu tài chính chỉ thấp hơn Côn Châu, phát triển kinh tế cũng rất vững chắc nhưng Ngọc Hà chỉ có một ngành nghề chủ đạo đó là quá dựa vào ngành sản xuất thuốc lá. Từ lâu dài thì thấy đây là nhân tố gây ảnh hưởng đến sự phát triển liên tục của Ngọc Hà. Ngọc Hà rất gần Côn Châu, tài chính tốt đẹp nên có đủ tiềm lực tài chính xúc tiến phát triển ngành công nghệ sinh học và quang điện mà anh đưa ra. Bí thư Thái cũng rất hứng thú với hai ngành này. Theo tôi thấy thì Ngọc Hà còn có vài ưu thế tốt hơn Côn Châu.

Vương Liệt thật lâu không nói, Triệu Quốc Đống cũng không nói nhiều, hắn tin Vương Liệt hiểu được khổ tâm và ý đồ của mình.