Lộng Triều

Quyển 16 - Chương 100

Nhìn dòng người từ từ di chuyển về trước, từng xe khách, xe bus luôn phiên đưa khách lên, mãi đến tận 6h chiều dòng người mới giảm đi.

Thị xã đã giảm tần suất xe bus trong nội thành mà chuyển hết các xe này tới các điểm trung chuyển bên ngoài, vận chuyển khách tới các quận, huyện xung quanh. Như vậy xe khác chủ yếu phụ trách vận chuyển khách ra ngoài, như vậy cũng giảm áp lực vận chuyển hành khách. Tốc độ xe bus mặc dù chậm một chút nhưng khoảng cách từ nội thành tới quận, huyện không quá xa, bình thường tầm tiếng là tới nơi.

Phóng viên đài truyền hình tỉnh không biết nhận được tin từ đâu mà 6h tối đã tới được Ninh Lăng phỏng vấn quần chúng, cuối cùng còn muốn phỏng vấn Triệu Quốc Đống và Chung Dược Quân nhưng bị từ chối. Cuối cùng do phó bí thư thị ủy Tiêu Phượng Minh ở Thị ủy nhận phỏng vấn.

Tiêu Phượng Minh cũng thừa nhận Thị ủy, ủy ban Ninh Lăng không dự tính đúng cho việc này, nhất là không dự tính được các công ty ở Ninh Lăng lại tập trung cho công nhân nghỉ hết vào ngày 30 như vậy. Mà công nhân các công ty này hầu hết đến từ các quận, huyện, thị xã lân cận khiến năng lực chuyên chở của Ninh Lăng và năng lực ứng phó khẩn cấp của chính quyền Ninh Lăng gặp thử thách không nhỏ. Mà chính quyền Ninh Lăng coi như rút được kinh nghiệm từ việc này. Chính quyền đã vận dụng mọi tài nguyên vận chuyển, về cơ bản thỏa mãn nhu cầu hành khách muốn về. Đến bây giờ số hành khách đã được sơ tán đạt tới 8000 người, trước mắt còn không đầy 1000 người, có lẽ trước 8h sẽ sơ tán hết.

Thái độ thẳng thắn của Tiêu Phượng Minh làm đám phóng viên rất hài lòng. Các phóng viên đều hỏi Tiêu Phượng Minh về nguyên nhân xuất hiện tình huống này. Tiêu Phượng Minh cũng giới thiệu sự khác nhau giữa năm nay và hai năm trước, chú trọng giới thiệu năm nay nhiều công ty ở Ninh Lăng đi vào sản xuất, tuyển dụng nhiều, có thể nói tăng gấp vài lần so với những năm trước. Hơn nữa trước đó có không ít công nhân không nghĩ tới việc đặt vé sớm, nhất là công nhân ở trong các quận, huyện của Ninh Lăng càng không dự đoán đủ, cho rằng về nhà chỉ vài chục km nên dù như thế nào cũng về được. Vì nhiều nguyên nhân nên mới tạo thành hiện tượng này.

….

Triệu Quốc Đống rời khỏi Ninh Lăng đã là 8h30 tối, hầu hết khách đễ lên xe chỉ còn không đầy 200 người, có lẽ vài xe trở về là thỏa mãn hết mọi người, đưa hành khách về trước giao thừa.

Triệu Quốc Đống không từ trạm phía tây Ninh Lăng lên đường cao tốc mà chọn đi quốc lộ 915. Nguyên nhân chính là do số xe chờ lên đường cao tốc ở trạm tây quá nhiều, có lẽ ít nhất hơn 10 phút mới lên được. Vì thế hắn chọn đi quốc lộ 915 qua trạm thu phí Thổ Thành rồi lên cao tốc An Tương.

- Lão Bành, vất vả cho anh, lát còn về nữa thì có kịp ăn giao thừa không?

Xe Audi vững vàng chạy trên quốc lộ 915, lúc này lượng xe không quá nhiều hơn nữa trời đã ngừng rơi tuyết nên xe đi khá nhanh.

- Bí thư Triệu, ngài nói gì vậy. Ngài bận đến bây giờ, tôi không giúp được gì chỉ có thể ngồi trên xe chờ ngài. Đưa ngài về nhà an toàn là tâm nguyện lớn nhất của tôi. Nhà tôi từ 28 đã về hết, hôm nay về không chừng là nằm trên giường ngủ ngon. Liên hoan văn nghệ tết năm nào cũng xem, cũng không có gì mới, không bằng đi ngủ sớm.

Bành Trường Quý cười nói.

- Thật ra tôi sợ người nhà ngài đang sốt ruột chờ.

- Ừ, đúng như anh nói, năm nào cũng vậy, nhưng cứ qua một năm thì người Trung Quốc chúng ta không phải đều vui vẻ hơn vì cuộc sống tốt hơn sao?

Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.

- Mấy em trai tôi đã về nhà, tôi không vội, có thể về trước 12h là được. Anh về cũng phải cẩn thận vì muộn rồi, đi chậm một chút cũng được.

- Ai ngờ hôm nay lại nhiều người muốn về nhà như vậy. Ninh Lăng chúng ta trước đây đâu gặp việc này. Đáng lẽ chuyện này chỉ nên gặp ở thành phố lớn như An Đô mới phải, bây giờ lại diễn ra ở Ninh Lăng chúng ta đúng là ngạc nhiên.

Bành Trường Quý cười ha hả nói:

- Bí thư Triệu, đây nói rõ kinh tế Ninh Lăng chúng ta phát triển rất nhanh, mọi người bên ngoài muốn tới Ninh Lăng làm việc, kiếm tiền.

- Ừ, cũng có nguyên nhân này, một phần do thị xã không dự định từ trước. Cứ như vậy thì sang năm sợ còn nghiêm trọng hơn. Cũng may ngã một lần khôn một lần, sang năm thị xã sẽ có bố trí từ trước.

Triệu Quốc Đống thở dài một hơi, bận suốt chiều đến độ chưa kịp uống nước.

- May là ngài bố trí kịp thời nếu không chờ mọi người chen chúc lại thì phiền rồi.

- Ồ.

Đèn xe Audi chiếu tới làm Bành Trường Quý thấy như có hai người đang vẫy tay, nhưng xe phía trước không dừng lại mà trực tiếp chạy đi, đêm 30 không ai muốn có rắc rối. Bành Trường Quý do dự một chút rồi giảm tốc độ.

- Lão Bành, xem một chút đi. Đêm tối rét như vậy cũng khổ cho người ta, xem là có chuyện gì.

Triệu Quốc Đống cười khổ nói.

Đàm Trường Nhạc không nhớ rõ mình vẫy tay bao nhiêu lần nhưng không có xe nào ngừng lại, xem ra mình không có biện pháp về nhà rồi.

Việc này cũng tự trách y, người ở công ty coi như đi hết nhưng hàng tới gấp nên không thể không ở lại. Người nước ngoài không có quan niệm tết, bọn họ chỉ hy vọng làm theo hợp đồng, nhưng nguyên liệu bên này lại vướng ở trên đường, đợt tết tất cả đều chuyển sang vận chuyển hành khách, vận chuyển hàng hóa sẽ bị gác lại, chậm lại khiến cho công ty không thể không điều xe đi chở về. Nhân viên kỹ thuật của công ty gần như về hết chỉ còn mình y.

Đàm Trường Nhạc thấy giám đốc cũng không dễ dàng, mặt hàng này mặc dù không phải quan trọng nhất nhưng lại yêu cầu cao về chi tiết, có vấn đề sẽ ảnh hưởng đến chất lượng và danh dự nên y không tiện rời đi vào lúc này.

Không ngờ mất nửa ngày mới xong việc rồi mình không thể về được.

Nghe nói huyện bố trí xe cho người không mua vé nhưng mình đến quá muộn, người được đưa đi đã đưa hết, y dành phải đi lên quốc lộ xem có bắt được xe nào không? Không ngờ đứng hơn tiếng mà không được xe nào.

Vợ oán trách y không biết bao lần. Vợ chồng thì không sao nhưng con nhỏ mới được mấy tháng. Đứng trong gió rét như vậy làm vợ chỉ có thể ôm chặt con vào lòng.

Đèn xe từ chỗ rẽ chiếu tới, Đàm Trường Nhạc biết đây là xe con nhưng xe con chạy qua đây nếu không kín chỗ thì cũng không dừng lại nên y thậm chí không muốn vẫy tay.

Tốc độ xe có vẻ chậm lại làm Đàm Trường Nhạc ngẩn ra. Là một xe Audi, tốc độ rất chậm rồi từ từ dừng trước mặt mình.

- Cậu kia có phải không bắt kịp xe không? Đi đâu?

Mặc dù không thấy đằng sau có người không nhưng lái xe nhiệt tình như vậy làm Đàm Trường Nhạc rất vui.

- Đúng thế, tôi về Vĩnh Lương, anh đi đâu vậy?

Đàm Trường Nhạc có chút hưng phấn xoa xoa tay rồi vẫy vợ như sợ đối phương đạp ga rời đi.

- Lên xe đi, cũng tiện đường.

Triệu Quốc Đống mở cửa sau xe ra hiệu đối phương lên.

- Lão Bành, xuống giúp xách hành lý cho vợ chồng họ, tôi thấy có nhiều túi một mình anh ta xách không hết.

- Vậy sao được, để tự tôi.

Khi người nhà Đàm Trường Nhạc lên xe, Đàm Trường Nhạc mới thở phào:

- Thật sự rất cảm ơn, nếu không ba người nhà chúng tôi đêm nay đúng là không biết làm sao.

- Sao muộn như vậy mới lên quốc lộ bắt xe? Không tới kịp bến xe Thổ Thành ư?

Triệu Quốc Đống nói.

Đàm Trường Nhạc nói qua chuyện của mình rồi thở dài nói:

- Giám đốc cũng không dễ dàng, đối xử tốt với chúng tôi, tết còn phải ở lại trực công ty. Tôi về đến mồng ba, mồng bốn lại tới, năm nay theo giám đốc nói là phải nắm bắt cơ hội thật tốt để phát triển.