Lộng Triều

Quyển 15 - Chương 119

Tiêu Phượng Minh có chút xúc động với cách xử lý của Triệu Quốc Đống. Y có thể hiểu được sự quan tâm của Triệu Quốc Đống đối với lãnh đạo cấp dưới. Nhưng cách làm này của Triệu Quốc Đống thì Tiêu Phượng Minh lại không cho là đúng. Theo y thấy có những lúc người đứng đầu phải có sự quyết đoán.

- Anh có phải cảm thấy cách xử lý này của tôi có phải là nhẹ nhàng quá không?

Triệu Quốc Đống thản nhiên nói.

- Ồ, Bí thư Triệu, tôi cảm thấy có chút vấn đề. Dù bên dưới gặp áp lực như thế nào cũng không thể làm như vậy mà.

Tiêu Phượng Minh cẩn thận nói:

- Nếu quá bảo vệ bên dưới thì có lẽ gây phản tác dụng.

Triệu Quốc Đống gật đầu. Hắn có thể hiểu ý tốt của Triệu Quốc Đống. Nếu là việc khác Triệu Quốc Đống sẽ không dốc sức bảo vệ như vậy nhưng ở ở vấn đề này nếu Tỉnh ủy đã ủy quyền cho Thị ủy xử lý thì hắn cảm thấy phải bảo vệ.

- Ừ, vấn đề này tôi đã suy nghĩ rất lâu. Nếu như không phải bởi vì chuyện này thì tôi cũng không khó xử như vậy. Nhưng tôi suy nghĩ mãi và cả thấy cán bộ chúng ta một lòng muốn phát triển thì cần phải bảo vệ. Mặc dù bọn họ có những lúc làm sai quy định nhưng chỉ cần biết sửa chữa là chấp nhận được.

Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói:

- Cho nên ý của tôi là duy trì ổn định bộ máy của Vân Lĩnh.

….

Tin Triệu Quốc Đống lên làm Thường vụ tỉnh ủy rất nhanh truyền khắp tỉnh.

Nó làm cả Ninh Lăng trở nên vui mừng, lo lắng từ chuyện ở Vân Lĩnh cũng theo đó mà được quét sạch. Đây là lần đầu tiên Bí thư thị ủy Ninh Lăng tiến vào Thường vụ tỉnh ủy. Có thể nói đây là sự khẳng định cao nhất cho sự phát triển kinh tế, xã hội của Ninh Lăng. Dù là ai chỉ cần là cán bộ Ninh Lăng đều cảm thấy tự hào.

Bí thư thị ủy Ninh Lăng vào Thường vụ tỉnh ủy cũng có nghĩa tiếng nói của Ninh Lăng ở tỉnh An Nguyên sẽ tăng lên. Trong nhiều công việc liên quan đến toàn tỉnh, Ninh Lăng cũng có một chiếc mic trực tiếp phản ánh vấn đề, có thể nói rõ ý đồ của Ninh Lăng. Chỉ riêng điểm này các thành phố, thị xã khác ngoài An Đô đã không thể sánh bằng.

- Bí thư Lưu, nghe nói Bí thư Triệu lên làm Thường vụ tỉnh ủy? Đây là việc đáng mừng. Tôi định mời Bí thư Triệu để chúc mừng.

Tôn Trường Phú cười ha hả nói.

- Tôi hôm qua mới nghe chủ tịch Hoắc nói tới việc này. Bí thư LƯu, anh có thể hỏi Bí thư Triệu giúp tôi một chút xem lúc nào Bí thư Triệu rảnh không?

- hắc hắc, lão Tôn, anh chẳng lẽ không dám trực tiếp gọi cho Bí thư Triệu sao? Trong thời gian ngắn nhất Bí thư Triệu không ít lần đến công trường trung tâm vật tư các anh, cơ hội nhiều mà. Còn cần tôi chuyển lời giúp sao?

Lưu Như Hoài vui vẻ nói:

- Dạo này tâm trạng Bí thư Triệu rất tốt, hạng mục của tập đoàn anh được Bí thư Triệu chú trọng. Công ty rượu Ninh Lăng năm nay cũng kinh doanh tốt, xu thế phát triển vượt quá dự tính. Anh chỉ cần nói tin tốt này thì không chừng Bí thư Triệu sẽ nhận lời ngay.

- Tính Bí thư Triệu thì anh cũng biết đó. Xuống khảo sát chưa bao giờ ở lại dùng cơm. Tôi thật ra đã ăn vài lần với Bí thư Triệu nhưng đều là do Ủy ban Tây Giang hoặc Ủy ban Đông Giang chiêu đãi. Tôi không bỏ xu nào ra lại thấy bất an.

- Được rồi lão Tôn. Chẳng lẽ thấy tiền nhiều quá không tiêu nên hoảng hốt à. Tây Giang chúng tôi có không ít viện cô nhi, nhà dưỡng lão, anh lúc nào quyên góp đi. 500 ngàn cũng không chê ít, hai ba triệu cũng không ngại nhiều.

Lưu Như Hoài và Tôn Trường Phú vừa từ trong xưởng đi ra và cười nói.

- Bí thư Lưu, xem anh nói kìa. Mấy nơi như vậy phải do tài chính quận gánh vác, sao lại tính tới tập đoàn chúng tôi?

Tôn Trường Phú đảo đảo mắt nói.

- Anh như vậy là không được rồi. Thời gian trước Bí thư Triệu còn nhắc đến sự phát triển của tập đoàn các anh. Bí thư Triệu quan tâm như vậy thì các anh cũng phải nghĩ cho khó khăn của chính quyền chứ? Anh như vậy bảo sao Bí thư Triệu không nói người giàu Trung Quốc chúng ta không thích việc làm từ thiện như đi xem ca nhạc, thi hoa hậu.

Lưu Nhược Đồng đâm lại Tôn Trường Phú một câu.

- Ha ha, Bí thư Lưu, anh đừng lấy Bí thư Triệu ra gõ tôi. Công ty rượu Ninh Lăng và công ty vận tải Trường Phú có bao thua người ở việc từ thiện. Đúng rồi, anh lúc nào mời Bí thư Triệu đến ngồi, tôi làm chủ. Tôi sẽ quyên góp cho viện dưỡng lão Tây Giang một triệu được không?

Tôn Trường Phú vỗ ngực nói:

- Bình thường hai vị lãnh đạo các anh uống cốc trà cũng khó, tôi nghĩ một bữa ăn rồi được một triệu tiền quyên góp cũng không phải là hối lộ mà.

Lưu Như Hoài không khỏi cười thầm trong lòng. Xem ra Tôn Trường Phú này mấy năm qua làm ăn phát đạt. Sản phẩm rượu Ninh Lăng được bốn tỉnh Tấn, Dự, Ký, Tần rất hoan nghênh. Nhất là gần đây còn hợp tác với đại học y khoa – đại học An Nguyên mà nghiên cứu ra rượu tăng cường sức khỏe càng được người tiêu dùng ưa chuộng. Mà công ty vận tải Trường Phú cũng không ngừng mở rộng về quy mô, phạm vi vận chuyển không chỉ giới hạn ở dòng Ô Giang, Trường Giang, bây giờ đang từng bước tiến về phái hạ lưu Trường Giang. Tốc độ xây dựng tòa nhà Trường Lăng cũng rất nhanh, có lẽ cuối năm nay sẽ xây dựng đến tầng đỉnh là tầng 28.

Tập đoàn Trường Phú đã trở thành công ty tư nhân lớn nhất trên địa bần Ninh Lăng, bên ngoài cho rằng sau khi trung tâm vật tư kia xây dựng xong thì tài sản của Tôn Trường Phú càng tăng nhiều. Không biết có hy vọng vào bảng người giàu Trung Quốc không?

- Được, lão Tôn, anh nói lời phải giữ lời đó. Tôi dù dập đầu chắp tay cũng phải mời được Bí thư Triệu đi nhằm lấy được một triệu này.

Lưu Như Hoài nói.

- Ha ha, Bí thư Lưu, có cần như vậy không? Anh đường đường là Thường vụ thị ủy, Bí thư Quận ủy Tây Giang thì một triệu này anh để vào mắt sao? Anh thiếu một triệu này? Hay là muốn lấy tôi làm gương để lấy thêm vài triệu của những người khác nữa. Viện dưỡng lão của Tây Giang có phải định xây dựng lại không thế?

Tôn Trường Phú nhìn ra ngay mục đích của Lưu Như Hoài.

- Ha ha, lão Tôn, đầu óc anh tốt thật đó. Tôi xem ra chức Bí thư Quận ủy của tôi thì anh cũng có thể làm tốt. Tôi mới nghĩ qua mà anh đã nhìn ngay ra được. Nếu như vậy suốt thì tôi còn làm việc thế nào được.

- Được rồi Bí thư Lưu, nếu cán bộ đều có thể suy nghĩ tìm cách giải quyết khó khăn cho các công ty chúng tôi như anh, công ty có thể phát triển tốt thì ai cũng sẽ muốn cống hiến cho quốc gia.

Tôn Trường Phú dừng một chút rồi nói tiếp.

- Bí thư Lưu, chuyện anh và Bí thư Triệu phân phó tôi tuyệt đối không từ chối. Không có Bí thư Triệu và anh ủng hộ thì tập đoàn của tôi không thể phát triển được như tới ngày hôm nay.

….

Đào Tông Tinh bỏ máy xuống rồi gọi thư ký vào nói:

- Mời phó Tổng giám đốc Cù lại đây.

Cù Vận Lam vào văn phòng Đào Tông Tinh mà khá tò mò. Sau khi công ty Tinh Lãng niêm yết lên thị trường chứng khoán, Đào Tông Tinh là chủ tịch công ty thường hay bay qua bay lại, một tháng ở An Đô chưa đầy tuần. Mới sáng hôm nay đã gọi mình tới văn phòng là có chuyện gì?

- Chủ tịch, anh tìm tôi?

Cù Vận Lam có thể nhận ra Đào Tông Tinh đang có vấn đề cần suy nghĩ.

- Ừ, ngồi đi. Cũng không có chuyện gì, chẳng qua là tôi vừa nhận được tin Bí thư thị ủy Ninh Lăng – Bí thư Triệu đã chính thức lên chức thành Thường vụ thị ủy. Tôi muốn mời anh ta dùng cơm. Tập đoàn Tinh Lãng chúng ta có thể phát triển như thế này cũng là nhờ Bí thư Triệu ủng hộ. Cô liên lạc hỏi xem Bí thư Triệu có rảnh không, ngoài ra cũng chọn một món quà cho tôi.

- Ồ? Chuyện này có từ lúc nào?

Cù Vận Lam rất ngạc nhiên. Hai hôm trước cô gọi điện cho chị mà không nghe nói tới.

- Chuyện ngày hôm qua nên chúng ta cũng nên chúc mừng một chút. Cô thấy nên mua quà gì là thích hợp nhất.

Đào Tông Tinh biết chị của Cù Vận Lam – phó Tổng giám đốc tập đoàn Thiên Phu có quan hệ rất thân với Triệu Quốc Đống. Vì thế y muốn Cù Vận Lam đi mời Triệu Quốc Đống.

- Tính cách của Triệu Quốc Đống thì hình như không nhận quà.

Cù Vận Lam lắc đầu nói.

- Nhận hay không là một chuyện, mua tặng hay không là chuyện khác. Chúng ta thể hiện tâm ý của mình là được.

Đào Tông Tinh dừng một chút rồi nói.

- Chủ tịch, tiền đồ của Bí thư Triệu rất rộng. Bây giờ tạo quan hệ tốt với y thì sẽ có nhiều lợi ích. Về công hay về tư chúng ta cũng cần một lãnh đạo có thể hiểu và ủng hộ chúng ta.