Lộng Triều

Quyển 13 - Chương 27

Xe Kesida từ từ chạy ra khỏi cổng Ban quản lý Khu Khai Phát. Triệu Quốc Đống dựa lưng vào ghế suy nghĩ.

Nhân vật đi theo cảm thấy Bí thư Triệu hôm nay không vui vẻ mấy nên biết điều trốn ra xe sau, chỉ có Phó thị trưởng Lý Đại Phú ngồi cùng xe với Triệu Quốc Đống.

- Đại Phú, có phải anh thấy lời tôi nói hôm nay hơi nặng không?

Lý Đại Phú ngẩn ra một chút rồi nói:

- Bí thư Triệu, Khu Khai Phát mấy năm trước phát triển vẫn tốt nên khó tránh khỏi sự kiêu căng. Ngài nhắc nhở như vậy mới có lợi, hơn nữa mấy điều ngài nói đều chính xác cả. Tôi thấy mấy vị đó cũng chăm chú tiếp thu, chỉ là cấp phó và cán bộ trung tầng thì hơi oán thán.

- Ừ Đại Phú, mặc dù mấy năm trước Ninh Lăng chúng ta phát triển rất nhanh nhưng trụ cột quá kém. Bây giờ mới xếp thứ chín cả tỉnh, chênh lệch tương đối lớn với mấy đơn vị phía trước nhất là Ninh Lăng khác Kiến Dương, Miên Châu cùng với Hoài Khánh. Chúng ta từ trước đến giờ là thị xã chú tâm sản xuất nông nghiệp, nhưng sản xuất nông nghiệp cũng không phải là mạnh, công nghiệp là điểm yếu của chúng ta, nếu không nắm chắc thời gian đuổi theo thì chỉ sợ càng lúc càng bị đuổi xa hơn.

Triệu Quốc Đống lạnh nhạt nói.

- Thành tích của Khu Khai Phát là rất đáng mừng nhưng chúng ta phải nhìn vào mặt trái của nó. Khi tôi làm việc ở Hoài Khánh, huyện Quy Ninh chủ động mời Ngân hàng thương mại Thành phố An Đô đến huyện lập chi nhánh. Ý thức này ở Ninh Lăng chúng ta còn rất thiếu. Đến bây giờ bốn ngân hàng thương mại lớn vẫn chưa có chi nhánh ở Khu Khai Phát, như vậy sẽ khiến công tác tài chính của các công ty trong Khu Khai Phát gặp rất nhiều khó khăn.

- Tôi đã xem mấy công ty, nhất là các công ty có quy mô lớn thì ngoài một nhà miễn cưỡng có cơ cấu nghiên cứu ra, hai công ty khác đều chỉ có mấy nhân viên kỹ thuật mà thôi. Nói cách khác bọn họ thiếu đầu tư vào nghiên cứu khoa học kỹ thuật mới. Tôi cũng hỏi bọn họ nói sản phẩm mới dừng lại ở mức độ thị trường cần thì sản xuất mà không có nghiên cứu thị trường tương lai cần gì để đưa ra sản phẩm mới. Ban quản lý Khu Khai Phát làm như thế nào để bồi dưỡng tăng năng lực của các công ty, làm như thế nào tăng khả năng phục vụ, những việc này cần làm rất nhiều nhưng tôi thấy Ban quản lý Khu Khai Phát không có ý thức về điểm này.

Triệu Quốc Đống nói khá sắc bén làm Lý Đại Phú cảm thấy mình dmno. Ai cũng nói vị Bí thư Thị ủy này giỏi nói, quả nhiên là chính xác. Hơn nữa mỗi một điểm đều trúng vấn đề.

- Theo lý thuyết tôi là Bí thư Thị ủy thì về quan điểm mà nói Bí thư khóa trước làm tốt, tôi chỉ là người đến sau, như vậy cần phải dùng cách lung lạc lòng người mới là chính xác. Chứ còn mới lên đã chỉ ra điểm sơ sót trong công việc dễ làm mất đoàn kết, không có lợi cho công việc. Nhưng tôi không cho là như vậy, có vấn đề không sợ, quan trọng là phải thay đổi quan niệm, phải chủ động tìm ra điểm thiếu sót của mình, như vậy công việc của Khu Khai Phát mới tiến thêm một bước nữa.

Lý Đại Phú có chút khâm phục dũng khí cùng quyết đoán của Triệu Quốc Đống. Đúng như hắn nói, hắn mới nhận chức nhất là Hoàng Lăng bị bắt thì càng cần ổn định cục diện chính trị, đoàn kết cán bộ, về các chuyện khác có thể để chậm lại. Hắn khi đi kiểm tra mấy quận, huyện vẫn giữ quy củ, chỉ có mỗi ở Khu Khai Phát là khác, điều này khiến Lý Đại Phú không đoán ra tác phong của Triệu Quốc Đống.

- Đại Phú, tôi thấy sau khi Đại hội Đảng tỉnh kết thúc anh cần cân nhắc tổ chức hội nghị kinh tế công nghiệp toàn thị xã, yêu cầu văn phòng Thị ủy mở rộng ý của tôi với Ban quản lý Khu Khai Phát ra các quận, huyện, làm cho các quận, huyện kiểm tra trụ cột sản xuất công nghiệp của mình, đưa ra bản phân tích báo cáo và dự đoán trong tương lai, sau đó do từng quận, huyện lên tiếng.

Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói:

- Văn phòng Thị ủy cũng cần kết nối tốt với Văn phòng ủy ban, phòng nghiên cứu chính sách phải đưa ra phân tích tình hình sản xuất công nghiệp của từng quận, huyện. Tôi đề nghị có thể mời một vài chuyên gia trên tỉnh xuống đánh giá một chút. Ý này tôi về sẽ trao đổi với Thị trưởng Chung Dược Quân, đến lúc đó bên Ủy ban Thị xã còn mời anh chủ trì.

Lý Đại Phú gật đầu, xem ra vị Bí thư Thị ủy này đúng là muốn làm việc thật lòng. Nhìn hắn có lẽ còn có hùng tâm hơn Hoàng Lăng. Hoàng Lăng là người quyết đoán nhưng ánh mắt kém Triệu Quốc Đống này.

Triệu Quốc Đống thật sự cảm nhận rõ Ninh Lăng chênh lệch với các nơi phát triển khác ở trong tỉnh. Mặc dù mấy năm trước Ninh Lăng phát triển với tốc độ nhanh nhưng so sánh với mấy thành phố, thị xã xếp top 5 thì Ninh Lăng vẫn còn có chướng ngại khó có thể vượt qua.

Chỉ riêng lực lượng giáo dục nghiên cứu khoa học, Ninh Lăng thậm chí còn không bằng một phần ba, một phần năm của Miên Châu, Kiến Dương cùng Hoài Khánh. Ngoài một trường trung cấp sư phạm ở Ninh Lăng ra thì không có trường trung cấp, cao đẳng nào cả, không có một viện nghiên cứu khoa học nào hét. Chỉ riêng điểm này đã khiến sức cạnh tranh của Ninh Lăng giảm hai bậc.

Đây là chênh lệch làm anh muốn cũng không thể thay đổi. mà chênh lệch này không phải mấy năm, thậm chí chục năm là không thể bù đắp được. Cho nên một thành thị muốn phát triển còn cần đủ cả thiên thời địa lợi nhân hòa. Chẳng qua Triệu Quốc Đống không phục.

Thiên thời, Ninh Lăng miễn cưỡng chiếm, kinh tế Trung Quốc sắp tới sẽ có sáu bảy năm tăng trưởng nhanh. Chính sách quốc gia cũng nghiêng về khu vực trung tây. Đương nhiên ưu thế này các nơi khác trong tỉnh đều có, nhưng Triệu Quốc Đống tin có thể nắm bắt tốt.

Địa lợi, chính mình cũng không thiếu. Hắn làm việc ở Ninh Lăng gần bốn năm, Hoa Lâm, Tây Giang cùng khu Khai Phát đều là nơi hắn từng chiến đấu. mà sau khi hắn rời đi, Hoàng Lăng làm Bí thư Thị ủy cũng đã tạo trụ cột khá tốt. Hơn nữa mấy năm qua phương tiện trụ cột của Ninh Lăng được cải thiện nhiều, nhất là đường sắt và cảng Ninh Lăng được xây dựng xong, hơn nữa còn có cao tốc An Tương chạy ngang qua, đó sẽ là thứ dể kinh tế Ninh Lăng phát triển nhanh chóng.

Vậy vấn đề quan trọng nhất là nhân hào. Nếu như bộ máy thị xã, quận, huyện đồng tâm hiệp lực vào một mục tiêu chung, chẳng lẽ Ninh Lăng không thể thay đổi sao?

Đương nhiên ý tưởng này mới chỉ có thể nằm trong đầu hắn. Để tạo ra Thâm Quyến mới là không thực tế, nhưng hắn có ưu thế về trí nhớ tương lai, hắn sẽ tạo ra một đô thị khác hẳn.

….

- Quốc Đống, cảm thấy sao?

Tương Uẩn Hoa lần này dẫn đoàn thị xã mình tới thăm quan học hỏi Ninh Lăng. Đây là lần đầu Triệu Quốc Đống đón tiếp đoàn đại biểu thị xã anh em trên cương vị Bí thư Thị ủy.

Buổi sáng lãnh đạo hai thị xã ngồi nói chuyện ở phòng hội nghị Ủy ban Thị xã sau đó đến Khu Khai Phát Ninh Lăng, chiều Triệu Quốc Đống và Chung Dược Quân cùng đi với Bí thư Thị ủy Tương Uẩn Hoa, thị trường Mễ Phái - Thông Thành đến Ninh Lăng.

Sau khi đi khảo sát xong, Chung Dược Quân và đoàn đại biểu bên Thông Thành đi ngâm suối nước nóng Kỳ Lân Quan. Tương Uẩn Hoa lấy lý do hơi mệt nên không đi, Triệu Quốc Đống cũng ở lại cùng Tương Uẩn Hoa.

- Một lời khó nói hết.

Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:

- Bí thư Tương,đúng là không ngồi trên vị trí này thì không biết, ngồi lên mới thấy nó ấm như thế nào.

- Ha ha, cuối cùng cậu cũng có thể cảm nhận được sự ngọt bùi cay đắng của cái chức vụ này, không phải luôn thấy làm phó bị người khác quản sao? Không phải suốt ngày thấy bị nghẹn trong lòng sao? Bây giờ thì hay rồi, cậu nắm quyền to, có thể nói muốn làm gì thì làm. Tôi muốn xem cậu làm như thế nào để đạt thành tích, sau đó tôi tới học tập.

Tương Uẩn Hoa cười ha hả nói.

Triệu Quốc Đống cười cười không nói gì. Tương Uẩn Hoa khác với hắn, làm hết khóa này Tương Uẩn Hoa sẽ không thể tiếp tục ở lại Thông Thành, hình như đang cố cạnh tranh chức Chủ tịch Mặt trận tổ quốc trên tỉnh.