Lộng Triều

Quyển 13 - Chương 21

Vương Bá Đào cùng Cung Tự Thành bị Ủy ban kỷ luật tỉnh mang đi đã khiến Ninh Lăng càng thêm chấn động.

Trúc Văn Khôi mặt mày sa sầm lại, ngay cả thư ký cũng không dám vào.

Trúc Văn Khôi biết có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào sau lưng mình, đợi xem mình bao giờ bị bắt. Nhưng Trúc Văn Khôi không thèm để ý. Trúc Văn Khôi y có thể làm Phó thị trưởng Ninh Lăng này không phải dựa vào Hoàng Lăng đề bạt.

Sau khi Hoàng Lăng rời khỏi Tân Châu, y ở huyện Tân Âm vẫn làm tốt. Dù là Bí thư Thị ủy Tân Châu Tôn Nghĩa Phu cũng phải thừa nhận y làm ở đó vẫn khiến kinh tế huyện phát triển nhanh.

Đương nhiên Trúc Văn Khôi cũng phải thừa nhận mình đến làm Phó thị trưởng Ninh Lăng cũng là do Hoàng Lăng giúp một chút. Nếu không cán bộ dự bị vẫn chỉ là dự bị, dự bị đến bao giờ lại là việc khác.

Mặc dù bên ngoài có lời đồn nhưng Trúc Văn Khôi không thẹn với lương tâm.

Y từ Tân Châu đến Ninh Lăng không lâu, năm ngoái phụ trách mảng an toàn lao động, bảo vệ môi trường, tiếp dân. Năm nay Ủy ban Thị xã điều chỉnh phân công công việc, y mới nhận mảng đất đai, xây dựng thành thị và giao thông từ tay Lý Đại Phú mới vào thường vụ.

Hoàng Lăng là người như thế nào thì Trúc Văn Khôi biết đôi chút. Y không muốn đánh giá nhưng Hoàng Lăng có ơn giúp y, điểm này dù đối mặt với Bí thư Thị ủy hay Thị trưởng mới, Trúc Văn Khôi cũng dám nói.

Ở Tân Châu, Tôn Nghĩa Phu có chút thành kiến với y, là vì y có quan điểm khá giống với Hoàng Lăng. Y ở Tân Châu mấy năm nhưng vẫn không được đề bạt, dù những người cùng thời đã được thành Thường vụ thị ủy hoặc Phó thị trưởng. Nếu không phải Hoàng Lăng thông qua Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy điều y tới Ninh Lăng thì có lẽ Trúc Văn Khôi cho rằng mình vẫn tiếp tục ngồi ở vị trí Bí thư huyện ủy huyện Tân Âm.

Trúc Văn Khôi thậm chí có cảm giác mơ hồ năm nay Hoàng Lăng đề nghị Ủy ban Thị xã điều chỉnh phân công công việc, để mình phụ trách mảng đất đai, xây dựng thành thị cùng giao thông là có ý đồ của y. Chỉ là Hoàng Lăng chưa bao giờ có ám chỉ gì, có lẽ chưa kịp ám chỉ. Điều này làm Trúc Văn Khôi cảm thấy mình khá may mắn.

Y không biết nếu Hoàng Lăng yêu cầu và ám chỉ thì mình có thể kiên trì không vượt qua nguyên tắc không?

Nhưng Hoàng Lăng bị bắt vẫn làm Trúc Văn Khôi khiếp sợ, đồng thời cũng giật mình.

Hoàng Lăng là người có thể làm việc, điểm này dù là cán bộ ở tỉnh hay Ninh Lăng đều có thể thấy. Chẳng qua có thể làm việc không có nghĩa mỗi một điểm anh đều vượt qua kiểm tra.

Hoàng Lăng ngã, bây giờ Vương Bá Đào cùng Cung Tự Thành cũng bị bắt, vậy mình thì sao? Có thể bị liên lụy bởi việc này không?

Y trước đó không có qua lại gì với Triệu Quốc Đống, thậm chí gặp cũng mới là lần đầu. Đối phương dù không chọn ra tật xấu của mình nhưng nếu yêu cầu Ủy ban Thị xã điều chỉnh phân công công việc của mình, điều mình về mấy ngành không quan trọng như tiếp dân, lưu trữ thì sao?

- Cốc cốc.

Tiếng gõ cửa làm Trúc Văn Khôi tỉnh lại. Y không nhịn được nói:

- Có chuyện gì?

Thư ký cẩn thận đẩy cửa đi vào nói:

- Thị trưởng Trúc, vừa nãy Vân Duệ gọi tới nói Bí thư Triệu mời ngài đến văn phòng Bí thư Triệu.

- Vân Duệ?

Trúc Văn Khôi trong lúc nhất thời không nghĩ ra là ai.

- Văn phòng Thị ủy có thông báo nói Vân Duệ đã làm thư ký của Bí thư Triệu.

Thư ký nói.

- Ừ, tôi biết rồi.

Trúc Văn Khôi nhíu mày nói.

….

Triệu Quốc Đống không biết mình mời Trúc Văn Khôi tới lại làm đối phương suy nghĩ nhiều đến thế.

Hắn chỉ là thấy thư ký Vân Duệ đặt bản quy hoạch của bên Ủy ban đưa sang nên mới gọi Trúc Văn Khôi tới.

Bản quy hoạch tài nguyên đất cho sản xuất công nghiệp của Trúc Văn Khôi đưa ra khá sáng tạo, nhất là việc tổng hợp tài nguyên đất ở Khu Khai Phát Ninh Lăng; Khu công nghiệp Lâm Cảng, khu Hà Nam Quận Tây Giang, tăng cường thống nhất quy hoạch và xây dựng phương tiện trụ cột.

Trúc Văn Khôi phụ trách mảng đất đai, xây dựng thành thị cùng giao thông, hơn nữa mới phụ trách không lâu mà đã đưa ra được như thế này là khá hiếm có.

Bây giờ Triệu Quốc Đống còn không dám chắc phương án quy hoạch này có khoa học không? Nhưng hắn nhìn qua thì thấy có chút ý tưởng mới mẻ, không giống như mấy quy hoạch khơi khơi, tư tưởng thì tốt nhưng áp dụng vào thực tế lại không được là bao.

- Bí thư Triệu, ngài tìm tôi?

- Ừ, ngồi đi Lão Trúc.

Triệu Quốc Đống cười cười đứng lên ra hiệu đối phương ngồi xuống. Hắn cũng rất tự nhiên ngồi xuống ghế.

- Lão Trúc mới đến Ninh Lăng năm trước?

Triệu Quốc Đống bóc bao thuốc mời Trúc Văn Khôi.

- Ừ, tháng 10 năm trước. Khi đó Bí thư Triệu đã rời khỏi Ninh Lăng được hai năm.

Trúc Văn Khôi cũng không hề khách khí cầm thuốc châm hút.

- Ồ, Tân Châu là nơi tốt, tôi đã tới mấy lần. Điều kiện còn đẹp hơn Ninh Lăng, phương tiện trụ cột cũng tốt.

- Tân Châu đúng là tốt, nhưng nếu nói điều kiện tốt hơn Ninh Lăng thì chưa chắc.

Trúc Văn Khôi cũng đã nghĩ thông, không việc gì phải phụ họa, hùa theo đối phương.

- Ồ.

Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc nhìn Trúc Văn Khôi.

- Tân Châu là nơi giao nhau của đường sắt An Nam, An Quế và Tây Liễu, hơn nữa còn có Cảng Tân Châu, lại có Cao tốc An Quế thông ra biến, điều kiện thủy điện tốt, cũng là nơi tốt để trồng cây nông nghiệp á nhiệt đới. Ninh Lăng chúng ta mặc dù không kém nhưng vẫn kém hơn Tân Châu đôi chút.

- Ha ha, Bí thư Triệu, ngài đây là nâng uy phong người khác, giảm sĩ khí của mình. Ninh Lăng chúng ta nằm ở giao điểm An Tương, từ trước đến giờ vẫn là trung tâm qua lại giữa An Đông – Tương Tây, vị trí địa lý rất quan trọng. Bây giờ Đường sắt Tây Liễu đã nối liền bắc nam, bắc có thể đến Tần Lũng, nam tiếp Bát Quế, còn cả đường sắt An Tương năm sau sẽ xong sẽ nối liền năm quận, huyện của Ninh Lăng chúng ta. Cảng Ninh Lăng cũng sắp hoàn thành, năng lực cho tàu thuyền ra vào tăng lên rất nhiều. Có thể nói Ninh Lăng không thẹn là trung tâm của An Đông – Tương Tây.

Triệu Quốc Đống đúng là không ngờ Trúc Văn Khôi này lại tranh cãi với mình, chẳng qua hắn cũng phải thừa nhận Trúc Văn Khôi nói có lý.

-Ninh Lăng chúng ta có tài nguyên phong phú, nhất là tài nguyên nước và khoáng sản. Hạng mục trạm phát điện ở sông Kim Mã – Vân Lĩnh tiến vào giai đoạn phát triển hưng thịnh, nó sẽ cung cấp nguồn điện phong phú cho sự phát triển kinh tế của thị xã. Khuê Dương, Vân Lĩnh, Thương Hóa có quặng đá, thạch anh. Hoa Lâm, Phong Đình có suối nước nóng, tài nguyên rừng …

Trúc Văn Khôi có thể nói rất lưu loát, thao thao bất tuyệt. Chuyện này vốn thường là Triệu Quốc Đống nói chuyện với người khác nhưng không ngờ hôm nay lại đổi khác.

Triệu Quốc Đống cũng nghe khá chăm chú, không ngờ vị Phó thị trưởng này ăn nói giỏi đến vậy, suy đoán cũng rất rộng.

- Ừ Lão Trúc, xem ra anh đến Ninh Lăng chưa lâu mà rất quen thuộc tình hình Ninh Lăng chúng ta.

Triệu Quốc Đống cười ha hả nói:

- Tiếp tục, tôi rất có hứng thú.

- Ai cũng nói điều kiện Ninh Lăng kém, tôi nói đây là không đúng. Thực ra nguyên nhân chủ yếu là ở phương tiện trụ cột kém được đầu tư nên mới vậy. Nhưng bây giờ Đường sắt Tây Liễu cùng cảng Ninh Lăng xây dựng xong sẽ phá vỡ sự trói buộc đó. Cảng Ninh Lăng sẽ là bến tàu lớn nhất quanh vùng, sẽ tạo thành sức hấp dẫn lớn để vận chuyển qua đây.