Lộng Triều

Quyển 10 - Chương 7

Tiễn Triệu Quốc Đống, Liêu Vĩnh Đào đúng là rất buồn bực.

Liêu Vĩnh Đào nhận được lời xin gặp của Triệu Quốc Đống thì biết chuyện này không thể vòng đi. Mặc dù Ủy ban kỷ luật phá án không nói rõ nhằm vào ai nhưng mà mọi người đều biết rõ. Triệu Quốc Đống ở trường đảng biểu hiện rất thản nhiên, còn có vẻ ngồi đợi xem trò hay.

Đồ Liên Cử đã báo cáo với Liêu Vĩnh Đào, Lý Đỉnh Nam nghi ngờ nhận hối lộ trong các công trình xây dựng của Ninh Lăng, bắt đầu từ ba năm trước khi Ninh Lăng lên cấp đã dính tới số tiền trên 100 ngàn, nhân viên liên quan hơn 10 người. Thoạt nhìn là vụ án khá thành công nhưng Liêu Vĩnh Đào biết đó chỉ là vấn đề bình thường mà thôi.

Liêu Vĩnh Đào đã mắng Đồ Liên Cử một trận, ít nhất khi nhận định mục tiêu đã xảy ra sai lầm nghiêm trọng. Điều tra đối tượng mới được dựng làm điển hình tiên tiến mà sai lầm, điều này sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự của Ủy ban kỷ luật. Hơn nữa càng quan trọng chính là khiến lãnh đạo Tỉnh ủy có cái nhìn về năng lực làm việc của Ủy ban kỷ luật.

Đồ Liên Cử lúc này cũng đành phải chấp nhận và hứa sẽ nghiêm khắc tiếp thu, rút kinh nghiệm.

Liêu Vĩnh Đào cũng biết chuyện này cung không gây khó dễ gì được cho Đồ Liên Cử. Dù sao từ bề ngoài thì Ủy ban kỷ luật cũng không làm gì quá đáng, nhiều lắm chỉ là nơi phát ra đầu mối có vấn đề. Nhưng dù sao bây giờ cũng tra ra vấn đề thật. Một Phó chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân Thị xã, mấy cán bộ cấp phó huyện và Trưởng phòng dính vào.

Chẳng qua Liêu Vĩnh Đào không để ý việc này, hơn nữa lãnh đạo chủ yếu cũng không quan tâm việc này. Ấn tượng của lãnh đạo quan trọng hơn nhiều so với bản thân sự việc.

Bản thân Triệu Quốc Đống không tỏ thái độ gì, cũng khá tôn trọng Liêu Vĩnh Đào. Ủy ban kỷ luật điều tra là có bằng chứng đáng tin cậy, tra không ra vấn đề coi như trả lại sự trong sạch cho anh. Từ góc độ nào đó là việc tốt, nhưng Liêu Vĩnh Đào cần báo cáo với Bí thư Ninh như thế nào? Làm thế nào hóa giải cái nhìn không đúng của Bí thư Vương, đây mới là điều quan trọng nhất.

Triệu Quốc Đống ra khỏi văn phòng Liêu Vĩnh Đào cũng nhận ra điểm này. Liêu Vĩnh Đào cũng không thèm để ý đến thái độ và cái nhìn của hắn, thậm chí cũng không nói rõ ràng. Theo đối phương thì chỉ cần Bí thư Ninh không có cái nhìn với chuyện này là đủ rồi.

Đây là chênh lệch, một Thường vụ tỉnh ủy, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật đúng là không cần biết một Thường vụ thị ủy có cái nhìn gì với mình, Triệu Quốc Đống cũng hiểu được điều này. Nhưng hắn muốn tỏ thái độ với Liêu Vĩnh Đào, Ủy ban kỷ luật có quyền điều tra nhưng tại sao điều tra, có ảnh hưởng của bên ngoài hay không thì cần câu trả lời.

Thái độ Liêu Vĩnh Đào khá bình thường, cũng giải thích qua. Triệu Quốc Đống cung biết đây là sự ủng hộ lớn nhất bằng miệng của Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật mà thôi.

Ủy ban kỷ luật chẳng qua chỉ là cây súng bị người lợi dụng mà thôi. Đương nhiên không loại trừ khả năng cây súng cũng có ý đối với hắn. Ví dụ như phụ trách điều tra vụ án này là Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Đồ Liên Cử từng có mâu thuẫn với Hùng Chính Lâm, đây nhất định là nguyên nhân chính khiến việc này được làm lớn.

- Sao rồi?

Hùng Chính Lâm gọi tới hỏi.

- Không có gì, Chủ nhiệm Liêu đúng là cao thủ thái cục, nói rất hàm súc.

Triệu Quốc Đống tức giận nói.

- Ha ha, cậu cho rằng cán bộ Ủy ban kỷ luật đều sắc như đao ư? Vậy cậu quá coi thường cán bộ của Ủy ban kỷ luật rồi.

Hùng Chính Lâm cười nói.

- Mẹ kiếp, gióng trống khua chiêng đưa em vào diện điều tra, bây giờ không rõ ràng để em biến mất, chẳng lẽ nói Ủy ban kỷ luật cứ như vậy không kiêng nể tôn nghiêm và nhân quyền của người bị điều tra sao?

Triệu Quốc Đống nửa đùa nửa thật nói.

- Không kiêng nể gì? Ha ha, Quốc Đống, cậu coi thường trí tuệ chính trị của chính quyền rồi. Lão Liêu bây giờ chỉ sợ đang suy nghĩ làm như thế nào để Ninh Pháp hài lòng. Y cũng khó xử, có lẽ lần này sẽ bị Ninh Pháp mắng một trận. Chẳng qua cậu nghĩ y sẽ xin lỗi cậu thì quá ngây thơ.

Hùng Chính Lâm cười phá lên nói:

- Mục đích đạt được là đủ rồi, tin rằng Đồ Liên Cử ngã một lần sẽ khôn một lần, không dám dễ dàng chạm vào cậu.

- Vậy tôn nghiêm danh dự của em?

Triệu Quốc Đống có chút không hài lòng nói.

- Ha ha, Quốc Đống, cậu là Đảng viên, vào Đảng không phải đã tuyên thệ sao? Tổ chức Đảng có bất cứ hành động gì cũng là tốt cho cậu? Đừng ở đó mà tính toán, anh nghĩ có lẽ chú sẽ có thu hoạch khác đây.

Hùng Chính Lâm nghiêm túc nói:

- Nghiêm khắc mà nói tổ chức không có thành kiến với chú, tất cả diễn ra theo trình tự. Cậu có gì mà thấy ấm ức? Chỉ là cậu nghe lời đôn, như vậy cậu không lý trí, cậu thoải mái đối mặt với nó không tốt hơn sao?

- Tốt hơn? Hùng ca, anh định dùng biện pháp này để làm em thoải mái ư?

Triệu Quốc Đống ra vẻ than khóc.

- Anh cảm thấy em ở trường Đảng là sướng sao, lúc nào cũng lo người của Ủy ban kỷ luật mang em đi, anh không thấy ánh mắt mọi người nhìn em như nhìn kẻ sắp bị xử tử.

- Được rồi, chú mà sợ ư? Sợ rằng chú muốn xem trò hay. Chẳng qua thời này đúng là lạnh lùng, anh nghĩ qua việc này chú cũng trưởng thành hơn. Không nói nhiều, lúc nào để anh uống rượu mừng. Anh nghe Chánh Dương nói quan hệ giữa chú và Lưu Nhược Đồng phát triển rất tốt, có phải nên nói chuyện hôn nhân không?

Hùng Chính Lâm thoáng cái nói điều này làm Triệu Quốc Đống nghẹn giọng nói:

- Hùng ca, Thái ca nói thế mà anh có thể tin sao?

- Thái ca của chú nói mà không tin ư?

Hùng Chính Lâm nói lại.

- Được rồi, cậu đừng có mà nói vòng vo. Lưu gia vẫn còn hổ lớn hổ bé, Lưu Nhược Đồng thì anh cũng gặp một lần, thích hợp với cậu. Chẳng qua tính cách khác hẳn hai người anh của cô ta.

- Anh nói là Lưu Thác, Lưu Nham?

Triệu Quốc Đống hơi động tâm.

- Ừ, anh nghe nói Lưu Thác có thể đi xuống.

Hùng Chính Lâm nhỏ giọng nói.

- Ồ? Đi đâu?

Triệu Quốc Đống hỏi.

- Chưa rõ ràng, chẳng qua nghe nói là Đông bắc.

Hùng Chính Lâm nói:

- Quốc Đống, chú nên suy nghĩ việc của mình, chuyện hôn nhân không thể kéo dài, nếu chú thấy Lưu Như Hoài không thích hợp thì lão Liễu không phải nói có một người thích hợp ư? Lần trước y lên Bắc Kinh cũng nói với anh việc này.

- Hùng ca, anh đừng làm loạn thêm nữa, em nhiều việc mà, chuyện cá nhân để cá nhân giải quyết, không cần phiền các ông anh suy nghĩ.

Triệu Quốc Đống vội vàng nói.

…..

Liêu Vĩnh Đào vào văn phòng Ninh Pháp mà thấy khá áp lực. Trước đó y còn thấy tài liệu chuẩn bị báo cáo cũng được, nhưng đi vào cửa y mới thấy đống tài liệu trong tay khá gượng ép, nó có thể qua cửa không?

Mặc dù đã sửa nhiều nhưng đối tượng báo cáo là Bí thư tỉnh ủy, không phải ai khác, nó quan hệ đến ấn tượng sau này đối với mình. Liêu Vĩnh Đào do dự một chút và thấy như thế này không ổn, có lẽ báo cáo theo tình hình thực tế mới ổn.

Liêu Vĩnh Đào trước đó không quá quen Ninh Pháp, chỉ biết đó là cán bộ cấp Bộ trưởng trẻ nhất cả nước, giỏi làm kinh tế, tác phong làm việc cứng rắn, tư tưởng khá thoáng.

Nhưng y điều tới tỉnh An Nguyên đã hơn năm mà tiếp xúc không quá mật thiết với Ninh Pháp, chính xác mà nói là quan hệ công việc, không tạo được chút tình nghĩa nào cả. Điều này làm Liêu Vĩnh Đào có chút nuối tiếc.

Bởi vì như vậy nên Liêu Vĩnh Đào mới có chút do dự. Đồ Liên Cử quá ngu làm cho Liêu Vĩnh Đào thấy khó chịu. Nhưng bây giờ phải tìm cách giảm thiểu ảnh hưởng của việc này.

- Chủ nhiệm Liêu, mời ngài vào, Bí thư Ninh đang đợi ngài.

Thư ký của Ninh Pháp ra và mời Liêu Vĩnh Đào đi vào. Nghe Ninh Pháp chờ mình càng làm Liêu Vĩnh Đào thêm lo.