Lộng Triều

Quyển 10 - Chương 22

Về khách sạn Hoài Khánh, Triệu Quốc Đống không khỏi phải suy nghĩ. Hắn nghĩ mình sẽ gặp những chuyện mà bên Ninh Lăng chưa bao giờ gặp.

Điểm này cũng là bình thường, dù sao mỗi nơi đều có đặc sắc của nó. Hệ thống chính pháp Ninh Lăng mặc dù có một chút vấn đề nhưng hắn không thể không thừa nhận khi Nghiêm Lập Dân làm Cục trưởng Cục Công an, bình thường Đảng ủy chính pháp đã khống chế tốt tình hình an ninh trật tự. Ở địa bàn Thị xã Ninh Lăng về cơ bản không có tổ chức xã hội đen.

Ở Trung Quốc thì xã hội đen không ít, chẳng qua chủ yếu là do nghiêm trọng hay không mà thôi.

Nhưng ở Hoài Khánh thì tình hình khá nghiêm trọng, ít nhất hắn mới đến hai ngày mà đã nhận ra sự khác nhau giữa Hoài Khánh và Ninh Lăng. Cái gì mà ba đại danh nhân, còn có thể công khai kinh doanh ở Hoài Khánh. Hắn không cần biết bọn họ làm gì nhưng chỉ sợ nếu như cái mũ này ở Ninh Lăng thì nhất định sẽ bị nhìn chằm chằm, nhưng bên này thì sao?

Có thế lực xã hội đen tồn tại thực ra chính là minh chứng cho thấy lực lượng của Đảng ủy, chính quyền một nơi nào đó yếu đuối. Chẳng qua hắn suy nghĩ thấy cũng đúng, vụ án kia mang tới hậu quả quá mạnh, nhưng hiểu không có nghĩa là cam chịu hoặc không thèm để ý. Triệu Quốc Đống thậm chí cảm thấy mình tới thì nhất định phải xử lý việc này.

Chẳng qua tối nay gặp Đường Lăng Phong và hai người bạn học cũ thì hắn thấy không uổng, ít nhất mấy người này vẫn chưa mất tính chính nghĩa, điều này làm hắn khá vui mừng.

………..

Phó thị trưởng thường trực chính là hỗ trợ Thị trưởng về các hạng mục công tác, cụ thể là chủ trì công việc hàng ngày của chính quyền, phụ trách văn phòng Ủy ban, Ủy ban kế hoạch phát triển, cục Tài chính, cục Nhân sự, thanh tra, cục thống kê, cục Thuế, tổng thể mà nói chính là phụ trách người, tiền, số liệu.

Triệu Quốc Đống tuy ở huyện đã làm Phó chủ tịch thường trực một thời gian nhưng do quá ngắn mà đã nhảy lên làm Chủ tịch huyện. Bây giờ hắn mới chính thức làm một thường trực.

Lệnh Hồ Triều vào văn phòng Triệu Quốc Đống, Triệu Quốc Đống đang nhìn bản đồ Hoài Khánh.

Hoài Khánh có hai quận sáu huyện, một Khu Khai Phát. Hoài Châu cùng Khánh Châu là hai quận nằm ở nội thành Hoài Khánh. Khu Khai Phát có diện tích không lớn, không đầy 9km vuông, nằm ở quốc lộ Kiến Hoài. Huyện xa nhất là Thanh Bình, cách nội thành Hoài Khánh 54km.

Hoài Khánh có địa thế tây cao, đông thấp, nam cao, bắc thấp.

Cả Hoài Khánh có phía bắc, đông và trung là đồng bằng, thuộc một bộ phận của đồng bằng An Trung, sông hồ nhiều, là nơi điển hình để phát triển nông nghiệp. Đây là nơi nuôi lợn nổi tiếng ở vùng An Trung.

Phía tây và nam Hoài Khánh có địa hình hơi nhấp nhô, mà huyện Thanh Bình giáp ranh với Thiên Châu miễn cưỡng coi như là khu đồi núi. Đây là nơi có truyền thống sản xuất nông nghiệp, trồng hoa quả nhiệt đới.

Phải nói nông nghiệp Hoài Khánh khá phát triển, có điều kiện hiện đại hóa nông nghiệp, nhưng kinh tế nông nghiệp lại không chiếm vị trí quan trọng trong tổng chỉ tiêu kinh tế của Hoài Khánh.

Ngoài Quận Hoài Châu, khu phát triển nhất của Hoài Khánh chính là huyện Quy Ninh. Theo nội thành Thành phố An Đô không ngừng mở rộng, sản xuất công nghiệp cũng dần mở rộng ra các huyện xung quanh. Vì thế huyện Quy Ninh gần sát An Đô cũng là mục tiêu quan trọng chuyển rời của các công ty.

- Thị trưởng Triệu, đây là lịch đi kiểm tra mà Văn phòng quận đã bố trí cho ngài, ngài xem một chút có cần yêu cầu gì không?

Lệnh Hồ Triều đặt tờ lịch lên bàn cho Triệu Quốc Đống xem.

Triệu Quốc Đống nhìn qua rồi nhìn Lệnh Hồ Triều:

- Ngồi đi, đã quen chưa?

Trước khi Triệu Quốc Đống sang Hoài Khánh đã hỏi ý kiến Lệnh Hồ Triều. Bảo Lệnh Hồ Triều một là theo hắn tới Hoài Khánh, hai là đến làm Phó bí thư Đảng ủy khu Việt Tú, coi như lên làm cán bộ cấp Phó Trưởng phòng. Nhưng Triệu Quốc Đống rất hài lòng với Lệnh Hồ Triều nên hy vọng y theo mình tới Hoài Khánh.

Chẳng qua hắn tôn trọng quyết định của Lệnh Hồ Triều, không muốn gây áp lực.

Lệnh Hồ Triều cũng không làm hắn thất vọng, chỉ cân nhắc một chút rồi cùng hắn tới Hoài Khánh.

- Cũng được, thực ra bên này không khác mấy so với Ninh Lăng, chính xác mà nói điều kiện tốt hơn. Nhưng bây giờ mới tới nên không quen nhiều người. Chẳng qua tôi có hai bạn học ở Hoài Khánh, hôm nay tôi mới liên lạc được một người, coi như có bạn ở đây.

Lệnh Hồ Triều cười nói.

- Ồ, bạn học của cậu ở đây?

Triệu Quốc Đống có chút tò mò nói.

- Vâng, một dạy ở trường Nhị Trung Hoài Khánh, một làm ở chính quyền huyện Tĩnh.

Lệnh Hồ Triều gật đầu nói:

- Cậu ở huyện Tĩnh thì vẫn chưa liên lạc được, có lẽ ít qua lại. Vì dù sao huyện Tĩnh cách đây hơn 40km, tôi xem cuối tuần có thể ngồi với nhau không?

- Ồ, Lệnh Hồ, vậy còn chuyện bạn gái của cậu thì sao?

Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói:

- Tôi đoán lần này chúng ta phải ở Hoài Khánh ba, bốn năm cũng không điều đi. Cậu nếu theo tôi tới Hoài Khánh thì phải tính chuyện lâu dài. Tôi không thể để cậu một mình chịu khổ theo tôi mãi thế được.

- Thị trưởng Triệu, không sao. Tôi tới Hoài Khánh, bạn gái tôi rất ủng hộ, cảm thấy ngài coi trọng tôi là may mắn của tôi.

Lệnh Hồ Triều rất cảm kích sự quan tâm của Triệu Quốc Đống. Y cũng biết Triệu Quốc Đống là Phó thị trưởng thường trực nên điều động một người là không khó. Nhưng y cảm thấy phải suy nghĩ thay cho Triệu Quốc Đống. Mình điều đến Hoài Khánh đã tạo ra không ít tiếng nói, cảm thấy Triệu Quốc Đống đi đâu còn mang theo cả thư ký. Nhưng dù sao cũng là vì công việc nên còn nói được, nếu còn điều động bạn gái mình tới thì đúng là hơi quá.

- Ừ, cậu có phải lo ảnh hưởng tới tôi?

Triệu Quốc Đống đương nhiên rõ ràng suy nghĩ của Lệnh Hồ Triều nên gật đầu nói:

- Cũng được, chờ một thời gian. Thanh niên đợi nửa năm cũng coi như thử thách tình cảm của hai người mà.

- Cảm ơn Thị trưởng Triệu quan tâm.

- Lệnh Hồ, chỉ có hai chúng ta thì không cần nói lời khách sáo. Đúng rồi, tôi thấy lịch đi kiểm tra này khá phức tạp, các huyện, cục đều đi, không có ý tưởng gì mới. Như vậy đi, cậu nói với Trưởng ban thư ký Minh nói cuối năm nhiều cuộc họp, các quận, huyện, cục đều bận, tôi không muốn quấy rầy bọn họ. Nội thành vì gần nên tôi không đi, tôi sẽ đi đến hai huyện một có kinh tế tốt nhất, một kém nhất, ngoài ra tôi tới cục Tài chính và Ủy ban kế hoạch phát triển, bảo bọn họ bố trí một chút. Một huyện một ngày, một cục một buổi, ba ngày là xong.

Triệu Quốc Đống nói làm Lệnh Hồ Triều có chút khó xử. Điều này làm Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc nói:

- Sao thế Lệnh Hồ?

- Thị trưởng Triệu, hay là ngài tự mình đi nói chuyện với Trưởng ban thư ký Minh, như vậy có thể làm anh ta thấy được tôn trọng một chút. Tôi cảm thấy người này coi trọng mặt mũi, tôi đi nói thì sợ anh ta sẽ mất hứng.

Lệnh Hồ Triều mặc dù mới tới vài ngày nhưng cũng đã quan sát tốt mấy lãnh đạo thành phố và đồng nghiệp.

- Ồ.

Triệu Quốc Đống ngẩn ra, hắn thật không ngờ vị Trưởng ban thư ký trông nhã nhặn như thế kia lại hẹp hòi như vậy. Hắn nghĩ lại thì cũng đúng, mình vốn còn trẻ, nếu để thư ký đi nói chuyện với đối phương thì đúng là có vẻ không tôn trọng.

- Được rồi Lệnh Hồ, cậu nhắc rất đúng. Tôi đúng là quên mất. Quen ở bên Quận Tây Giang rồi, sang đây thiếu chút nữa không đổi được thói quen.