Long Phụng Bảo Thoa Duyên Truyện Full

Chương 3: Lòng tốt không ngờ gây ngộ nhận - Nhẫn nhịn nào hay mộng thành không

Sử Nhược Mai lòng kiên định lại, “Dù sao ta cũng đã bị bọn chúng phát hiện, còn sợ gì nữa?”, lập tức nàng quát lên một tiếng:

“Mau tránh ra!”

Sau đó nàng áp giải nhi tử của Điền Thừa Tự ra ngoài.

Niếp Phong chần chừ một lát, đột nhiên bạt kiếm quát lớn:

“Tiểu tử họ Đoàn kia, ngươi đừng vội tráo trở ly gián! Niếp mỗ chỉ phục tùng quan trường, ngươi ở nơi khác không sao, nhưng lại xông vào Tiết độ phủ của Điền đại nhân, ta sao có thể yên không quản!”

Đoàn Khắc Tà trong lòng lửa giận bốc lên, nghĩ thầm: “Nguyên lai một khi đã làm đại quan, người tốt cũng biến thành kẻ xấu”. Chàng nhìn Niếp Phong đề kiếm phóng đến, không khỏi nổi giận, hừ một tiếng, lạnh lùng nói:

“Phụ thân ta năm đó đã nhìn lầm người!”

Chàng liền dùng một thế “Bàn Long Nhuyễn Bộ”, nhanh chóng thoát khỏi một chưởng của Dương Mục Lao, một kiếm bung ra, hướng Niếp Phong đâm tới.

Khấu Danh Dương nhìn thấy có cơ hội, trường tiên lập tức rung lên từ mặt tả đánh tới. Lúc này ở chính diện có Niếp Phong, mặt hữu có Dương Mục Lao. Đoàn Khắc Tà thân pháp lại khoái tốc trở lại, đồng thời nhanh chóng tránh khỏi đòn công kích của ba cao thủ.

Một kiếm mà Đoàn Khắc Tà hướng Niếp Phong xuất ra, kiếm thế thập phần lăng lệ, nhưng với bản lĩnh của Niếp Phong, nếu như toàn lực ra chiêu chống đỡ, cũng có thể chịu được một hai chiêu. Niếp Phong lại giống như bị kiếm thế lăng lệ của chàng làm cho khiếp sợ, kêu lên một tiếng “ái chà”, vội vàng lui về phía sau.

Y vừa lui lại, khéo trùng hợp ngăn giữa Khấu Danh Dương với Đoàn Khắc Tà. Địa vị của Niếp Phong ở Ngụy Bác là tướng quân của Điền Thừa Tự, dưới một người trên vạn người. Khấu Danh Dương một tiên nọ vừa xuất ra, không khỏi đại kinh, sợ làm ngộ thương Niếp Phong, nên chỉ trong chớp mắt, hắn cũng không dám nghĩ nhiều. Võ công của hắn vốn cũng đã đạt cảnh giới thu phát tùy tâm. Tâm niệm vừa động, trường tiên liền cấp tốc được hắn thu hồi.

Nhưng cao thủ giao đấu, tranh thắng bại chỉ trong có khoảnh khắc, sao có thể cho phép một chút do dự làm lỡ mất cơ hội. Trường tiên của Khấu Danh Dương thu đã nhanh, thân hình Đoàn Khắc Tà càng nhanh hơn. Thân mình chàng đồng thời bay qua đỉnh đầu Niếp Phong, trường tiên của Khấu Danh Dương còn chưa kịp triển khai lại, đã thấy ánh quang mang chớp động, giống như sao đầy trời đêm, hàng ngàn hàng vạn điểm, chụp xuống dưới. Khấu Danh Dương sợ đến hồn phi phách tán, làm sao còn kịp ra chiêu chống đỡ? Mũi kiếm của Đoàn Khắc Tà rung động, một kiếm phóng xuống, trên thân hắn đã xuất hiện sáu bảy vết thương.

Dương Mục Lao kinh hãi thất sắc, vội vàng vượt lên, liên tiếp phát ra ba chưởng, mới có thể ngăn được thế công của Đoàn Khắc Tà, Khấu Danh Dương cũng mới có thể giữ được tánh mạng.

Khấu Danh Dương ngã trên mặt đất, lăn đi vài vòng, rời xa Đoàn Khắc Tà mấy trượng, thủ hạ hắn mới dám đến nâng hắn dậy. Khấu Danh Dương trên mình thụ bảy vết kiếm thương, tuy không yếu hại, nhưng cũng đau đớn không chịu nổi, không nhịn được phải rên rỉ kêu lên, âm thanh thảm thiết, khiến Dương Mục Lao nghe thấy cũng không khỏi động phách kinh tâm.

Niếp Phong thối lui vừa vặn khéo trùng hợp, cho nên mặc dù Dương Mục Lao là lão gian manh giảo hoạt cũng không thấy là y cố ý, chỉ có trong lòng chửi thầm Niếp Phong khiếp đảm, làm lỡ cơ hội, liên lụy đến người. Đoàn Khắc Tà thân mang kỳ huệ nên trong lòng thấy rõ, biết rằng Niếp Phong đã ám trợ cho mình, thầm nhủ: “Trong tình cảnh của Niếp Phong, sao có thể để lộ thái độ riêng tư với ta, nên phải giả cùng ta đối địch”.

Đoàn Khắc Tà vốn là người thông minh, sau khi đã minh bạch tâm ý của Niếp Phong, lập tức cũng nhân theo đó mà vạch ra chiến lược. Chàng liền sử ra kiếm pháp tinh diệu, chỉ đông đánh tây, chỉ nam đánh bắc, quả nhiên lúc tĩnh như xử nữ, lúc động như thỏ chạy, biến hóa vạn trạng, nhanh tựa sấm sét. Bề ngoài nhìn vào thì kiếm chiêu tấn công Dương Mục Lao và Niếp Phong đều lăng lệ như nhau. Nhưng kỳ thực, chiêu công hướng vào Niếp Phong đều là hư chiêu, còn chiêu công hướng vào Dương Mục Lao đều là sát chiêu. Thân pháp của chàng vô cùng nhanh nhẹn lại sử ra chiêu số phức tạp, trong đó tuy hư hư thực thực, song ngoại trừ người cùng giao chiến khả dĩ có thể cảm giác được, người ở bên ngoài thì làm sao thấy được. Dương Mục Lao bị chàng đánh đến mắt hoa đầu choáng nên lại càng không thể nhận ra.

Dương Mục Lao liên tiếp gặp phải vài hiểm chiêu, hít đổi một ngụm khí, “Không ngờ tiểu tử này lại lợi hại như vậy, xem ra đêm nay không thể thủ thắng được!” Nhưng cũng có chút kỳ quái, hắn nhớ rằng khi chính mình đơn đả độc đấu cùng chàng, hắn vẫn còn có thể tấn công, nhưng hôm nay có thêm Niếp Phong liên thủ, ngược lại khiến hắn liên tục phải thối lui từng bước một. Bất quá Dương Mục Lao không thể phát giác ra Đoàn Khắc Tà tấn công Niếp Phong đều bằng hư chiêu, cho nên hắn chỉ có thể giải thích là, Đoàn Khắc Tà lúc đầu còn không xuất ra toàn bộ bản lãnh, mà là bảo tồn thực lực, chuẩn bị đối phó với cao thủ của đối phương kéo đến.

Dương Mục Lao trong lòng vừa mới nghĩ đến như vậy, không khỏi càng sinh ý khiếp sợ.

Đoàn Khắc Tà đang lúc đánh giết cao hứng, chợt thấy có một đám người từ trong một gian phòng phía trước đi ra. Cùng lúc đó, đám võ sĩ đang vây xung quanh quan chiến bên này, đều chạy qua chạy lại, chụm đầu kề tai, lao xao nghị luận, chỉ chỉ trỏ trỏ, làm lên một trường cảnh nhốn nháo. Đoàn Khắc Tà mơ hồ nghe có người nói:

“Uy, kia không phải là đại tiểu thư của Tiết độ sứ sao?”

“Nàng ta còn chưa có qua cửa, sao lại cùng công tử của chúng ta ở một nơi?”

“Nàng ta tự mình từ Lộ Châu đến, sao chúng ta lại không biết vậy!”

Sử Nhược Mai chỉ dùng có đoạn kiếm ấn vào lưng nhi tử của Điền Thừa Tự, đẩy hắn ra ngoài. Trong huê viên tuy có đèn đuốc nhưng cũng không sáng sủa như ban ngày, xa xa nhìn lại, cũng chỉ có thể nhận ra Sử Nhược Mai và nhi tử của Điền Thừa Tự so vai, kéo tay đi ra, chứ nhìn không thấy chuôi đoản kiếm trong tay áo của Sử Nhược Mai đang ấn vào lưng hắn.

Đoàn Khắc Tà mục lực vốn vượt hơn thường nhân, nhưng chàng đang cùng với Dương Mục Lao ác chiến, cũng không thể để ý nhìn kỹ nàng. Đối với bộ dạng và thần tình làm một pháp quan áp giải tù phạm của Sử Nhược Mai, chàng từ xa liếc tới, đương nhiên là cũng không thấy rõ.

Trong thoáng chốc này, Đoàn Khắc Tà vừa tức giận lại thương tâm, trong lòng thầm nghĩ: “Chỉ thấy vườn hoang sanh cỏ dại, chưa nghe đất cát trộn hoàng kim. Hai câu ngạn ngữ trên thật là không sai. Nàng lớn lên trong Tiết độ phủ làm tiểu thư, đương nhiên là người của bọn chúng. Ta đối với nàng còn có trông mong gì?” Chàng lại nghĩ: “Nàng không chờ Điền gia nghênh thân đã qua cửa trước, chắc bởi vì nàng cũng đã ngờ sau khi ta cướp đoạt sính lễ của nàng sẽ lại đến Tiết độ phủ của công công nàng sanh sự, cho nên nàng mới không kể thể diện, đến trước thông báo cho nhà trai, đúng, nhất định là như vậy, cho nên Điền Thừa Tự ngoài Ngoại Trạch Nam lại còn dự phòng mai phục thêm một cao thủ như Dương Mục Lao!”

Đoàn Khắc Tà vốn là người rất thông minh, nhưng chàng đối với Sử Nhược Mai trước đã có thành kiến, nên khó tránh khỏi hiểu lầm mọi thứ. Hiểu lầm càng lớn, cũng sẽ không chịu dùng tâm tư suy nghĩ theo một phương diện khác.

Đoàn Khắc Tà hứng chịu đả kích này, tâm tình không khỏi kích động. Cao thủ đối đầu sao có thể có một chút phân tâm? Dương Mục Lao cùng với chàng vốn bản lãnh suýt soát, thâm chí công lực so với chàng còn cao hơn chút ít. Hắn vừa thấy có cơ hội, liền chuyển thủ sang công. Đoàn Khắc Tà chỉ mới không cẩn thận, đầu vai đã bị chưởng phong của hắn quét trúng, may mà né tránh cực nhanh, thế nhưng một nửa ống tay áo cũng đã bị Dương Mục Lao xé mất.

Sử Nhược Mai mới đi ra đã thấy Đoàn Khắc Tà ngộ hiểm, không nhịn được thất thanh kinh hô. Lúc đó mấy tên đệ tử của Dương Mục Lao cũng đang hoan hô ủng hộ sư phụ chúng. Tiếng kêu của Sử Nhược Mai bị hòa lẫn trong đám âm thânh hỗn tạp, tuy nhiên thanh âm nam và nữ có thể phân biệt được, thế nhưng tâm tình kinh hoàng lại bị che giấu dưới mớ âm thanh hỗn loạn, cho nên người khác khó có thể cảm nhận được. Đoàn Khắc Tà nghe trong đám âm thânh hỗn tạp ấy có thanh âm của Sử Nhược Mai, lại càng thương tâm ảo não, trong lòng thầm nghĩ: “Nàng quả nhiên ngoan tâm như vậy, hận Dương Mục Lao không đả thương được ta,vì một chưởng vừa rồi của Dương Mục Lao mà hô lên hưởng ứng!” Đáng thương Sử Nhược Mai đối với chàng một lòng quan tâm, lại bị chàng cho thành ác ý.

Đúng lúc này, chợt thấy một đạo nhân quang trên không trung lóe sáng, tiếp theo là một tiếng “Bùng”. Một đoàn hỏa quang nổ tung giữa không trung. Lúc này tên võ sĩ thủ vệ cửa vườn hoảng hốt kinh hô:

“Không hay rồi, bên ngoài có một đám cường đạo, người đâu, mau lại đây!”

Nguyên lai, Đỗ Bách Anh sau khi chia tay Đoàn Khắc Tà, cũng biết Đoàn Khắc Tà muốn đến Tiết độ phủ của Điền Thừa Tự để “ký đao lưu giản”, sợ chàng gặp phải thất thố, bởi vậy đã tự mình dẫn theo hơn mười lâu binh tinh hãn, hai ngày trước đã đột nhập vào thành Ngụy Bác, tránh trong một nhà dân gần Tiết độ phủ, sớm tối xem xét động tĩnh của Tiết độ phủ.

Đêm nay, bọn họ nghe thấy trong tiết độ phủ có tiếng chém giết, biết nhất định là Đoàn Khắc Tà đã vào bên trong náo động gặp phải chuyện. Bọn họ chỉ có mười mấy người, nếu muốn tiến vào chém giết với ba ngàn Ngoại Trạch Nam phòng thủ Tiết độ phủ, thì đương nhiên là giống như trứng chọi đá, kẻ trí sẽ không làm. Nhưng Đỗ Bách Anh đã sắp mưu kế, y sớm đã chuẩn bị rất nhiều hỏa tiễn, một khi phát hiện Tiết độ phủ có biến, lập tức lãnh suất lâu binh, chiếm cứ thành tường đối diện Tiết độ phủ, từ cao trên đầu tường một mực phóng hỏa tiễn đến. Võ sĩ thủ vệ cửa vườn nhìn thấy trên đầu tường một tràng bóng đen, nào biết nhiều ít bao nhiêu nên cho là đám cường đạo tấn công.

Hỏa tiễn xạ đến như mưa, đều chứa hỏa đầu bên trong. Phía tây ngọn lửa bốc lên, có hai chuồng ngựa dùng gỗ dựng lên, dĩ nhiên là bị lửa thiêu cháy.


Trong khuôn viên là một trường hỗn loạn, Đoàn Khắc Tà thầm nghĩ: “Chuyện của ta đã thu xếp ổn thỏa, hà tất còn ở lại tham chiến? Chi bằng sớm đi cho rồi, miễn phải đối diện cùng nàng, càng rước lấy tức giận vào thân!” Chàng vừa có ý niệm đào tẩu, Niếp Phong chính đang là giả ý, tất sẽ chu toàn cho chàng, còn lại có Dương Mục Lao một người làm sao ngăn trở được? Chỉ thấy chàng thân mình nhanh bốc lên tựa như cánh quạ bay qua đầu đám binh sĩ. Thân pháp của chàng quá nhanh, trong vườn khắp nơi đều là người, nên đám cung thủ cũng sợ làm ngộ thương người của mình không dám phóng tên ra.

Trong nháy mắt, Đoàn Khắc Tà đã bay qua đầu tường. Đám võ sĩ này hết lên ầm ĩ, loạn tiễn phóng tới, nhưng cũng biết là không bắn trúng được chàng, chỉ là để hư trương thanh thế mà thôi.

Sử Nhược Mai thấy Đoàn Khắc Tà đã thoát hiểm, vừa mừng vừa sợ, thầm nghĩ trong lòng: “Không hay, chàng đã đi rồi, ta cũng mau thoát thân thôi!” Nàng cuối cùng cũng vẫn là người quá ít kinh nghiệm, vốn nàng đã cầm giữ nhi tử của Điền Thừa Tự, vừa hay lấy đó làm con tin yểm hộ cho mình thoát thân, thế nhưng nàng gấp gáp lại không kịp nghĩ đến. Vừa nhìn thấy Đoàn Khắc Tà thoát hiểm, bởi vì nàng đối với nhi tử của Điền Thừa Tự chán ghét vô cùng, nhất thời không kịp suy nghĩ, cho hắn một chưởng ngã trên mặt đất, còn tự mình một thân xông ra ngoài.

Đám võ sĩ này biết nàng là nhi nữ của Tiết Tung, là tức phụ chưa qua cửa của Điền Thừa Tự, nhất thời lúc đó không ai dám chủ trương tự tác, tiến lên bắt nàng.

Điền Thừa Tự nghe lão hộ binh nọ bẩm báo nói nhi tử của hắn bị nhi nữ của Tiết Tung dùng kiếm áp chế, lại dùng để uy hiếp hắn, muốn hắn phóng thả Đoàn Khắc Tà không khỏi vừa sợ vừa tức giân, vội vàng gấp gấp đến.

Hắn vào đến trong vườn, chỉ thấy trong vườn hỗn loạn một trường, kẻ đang bận rộn cứu người, kẻ đang kêu lớn bắt tặc, có người lại gọi cứu người, lại có người đến báo cáo với hắn, nói rằng tiểu tặc nọ đã bỏ chạy mất, tiểu thư của Tiết Tiết độ sứ đã đánh thương công tử, cũng đang muốn bỏ chạy, có bắt hay không bắt? Điền Thừa Tự đã giận lại càng giận, hét lớn:

“Bất kể là ai, bắt hắn lại đây”.

Sử Nhược Mai trong lòng nổi giân: “Tốt lắm, ngươi không nể mặt, ta việc gì phải khách khí đối với thủ hạ của ngươi?” Nàng vốn không nghĩ sẽ đả thương người, nhưng lúc này nhất thời nóng giận, vận kiếm như gió, hễ ai đuổi đến bên cạnh liền cho hắn một kiếm.

Kiếm pháp của nàng đã được hết chân truyền của Diệu Tuệ thần ni, xuất thủ nhanh như chớp, mỗi một kiếm xuất ra đều nhằm các phương vị yếu hại của đối phương. Đám Ngoại Trạch Nam này vốn võ công không bằng nàng, hơn nữa mặc dù có mệnh lệnh của Điền Thừa Tự, nhưng chung quy vẫn không thể không cố kỵ, do vậy càng không phải đối thủ của nàng. Chí trong nháy mắt, có mười mấy tên bị trúng kiếm ngã lăn trên đất rên la ầm ĩ.

Dương Mục Lao quát lớn:

“Tiết tiểu thư, cô còn không trở lại, xin thứ cho ta vô lễ”.

Hắn từ xa bắt đầu phóng nhanh tới, chưa đầy một khắc đã đuổi kịp Sử Nhược Mai, vươn đại thủ, một trảo chụp xuống.

Ai ngờ, khi ngón tay của hắn sắp chạm đến Sử Nhược Mai, đột nhiên có hai mũi Mai Hoa trâm không biết từ đâu phóng tới, trúng luôn Hoàn Khiêu huyệt của hắn. Bổn lai với võ công của Dương Mục Lao, nếu như có phòng bị, hắn tuyệt sẽ không bị trúng ám toán của người. Chỉ vì Đoàn Khắc Tà đã đào tẩu, trong mắt hắn địch nhân chỉ còn lại một mình Sử Nhược Mai, Sử Nhược Mai lại ở phía trước hắn, nếu nàng phóng ám khí, hắn đương nhiên sẽ phát hiện. Cho nên hắn căn bản không nghĩ phải đề phòng. Vậy mà lại còn có một địch nhân giấu mặt, hỗn nhập trong đám hỗn loạn nhắm hắn mà phóng trộm ám khí. Ám khí phóng ra lại là Mai Hoa trâm, vô thanh vô tức. Hắn đúng lúc vô tâm không đề phòng, đầu gối chợt tê rần, suýt nữa thì té ngã.

Nói thì chậm, nhưng lúc đó rất nhanh, Sử Nhược Mai đã trở tay, một kiếm cấp tốc phóng ra. Sử Nhược Mai biết không phải là đối thủ của Dương Mục Lao, nên một kiếm này đã dùng chiêu thức tối hung hiểm, chính là thế đánh lưỡng bại câu thương.

Một kiếm này chém tới, đúng lúc đầu gối Dương Mục Lao bị trúng Mai Hoa trâm, lảo đảo muốn ngã. Chỉ nghe “xoẹt” một tiếng, một kiếm này của Sử Nhược Mai chém ra, trên đùi hắn trúng một vết thương dài hơn năm thốn. Dương Mục Lao hét lên một tiếng lớn, chân trái quét ngang một cước vào khoảng không, một chân còn lại khó trụ, “bịch” một tiếng ngã xuống. Võ công của hắn cũng thật cao cường, sau khi bị trúng Mai Hoa trâm, lại còn có thể hoàn lại một chiêu, khiến Sử Nhược Mai không dám tiếp thêm kiếm thứ hai.

Sử Nhược Mai chỉ nghĩ là may mắn thành công, còn sợ Dương Mục Lao tiếp tục truy đuổi, nên cuống quít chạy trốn. Dương Mục Lao trên mặt đất lăn đi mấy vòng, hắn càng sợ Sử Nhược Mai thừa cơ chém thêm hắn một kiếm nữa, cho nên tránh càng xa càng tốt, làm sao còn có thể truy theo Sử Nhược Mai. Điền Thừa Tự thấy Dương Mục Lao cũng đã thụ thương, một mặt nổi giận, một mặt hoảng sợ, trong lòng thầm nghĩ: “Thôi rồi, thôi rồi, ta phải dẹp bỏ mong muốn thôn tính Lộ Châu, hướng Tiết Tung cầu hòa thôi. Hôn sự này, cũng không làm gì khác được đành quên đi thôi”.

Trong viên tử đông người lắm tay, không lâu sau đã dập tắt mấy đám cháy, đám Ngoại Trạch Nam ra ngoài bắt tặc cũng quay trở lại, báo cáo:

“Tường thành đối diện có một đám tặc nhân, hỏa tiễn là do bọn chúng từ trên tường thành phóng tới. Chúng tôi khi truy theo, bọn chúng cùng với tiểu tặc họ Đoàn đã hợp thành một hội, nhìn thấy chúng tôi đuổi theo liền vượt qua thành tường đào thoát. Chúng tôi sợ chúng còn có mai phục không dám khinh tiến, nên đặc biệt về đây thỉnh ý đại suất, có muốn hay không phái kỵ binh truy bắt?”

Kỳ thật bọn chúng là sợ Đoàn Khắc Tà nên chỉ ra ngoài cửa vườn nhìn qua một chút rồi quay trở lại.

Điền Thừa Tự cả giận nói:

“Các ngươi là đồ bị thịt, nhiều người như vậy, mà chỉ hai tên tiểu tặc cũng không bắt được, còn bắt cái gì, cút ngay cho ta”.

Điền Thừa Tự sau một hồi tức giận, liền lo lắng đến nhi tử, vội hỏi:

“Đại công tử ra sao?”

Nhi tử của Điền Thừa Tự bị Sử Nhược Mai điểm huyệt đạo, không thể động đậy, cũng không thể nói năng. Đám võ sĩ này biết được võ nghệ cưỡi ngựa bắn cung, chứ không có hiểu điểm huyệt, còn tưởng rằng hắn bị thương, nhưng lại không thấy vết thương, đều đang rối rít vô kế khả thi.

Điền Thừa Tự đi qua, hắn vốn là lục lâm xuất thân, mới nhìn đã biết nhi tử hắn bị điểm huyệt đạo, nhưng do Sử Nhược Mai sử dụng thủ pháp điểm huyệt bí truyền của Diệu Tuệ thần ni, Điền Thừa Tự cũng không giải nổi. Hắn vội vàng phân phó thủ hạ:

“Nhanh đến xem Dương tiên sinh thụ thương nặng hay không. Thỉnh tiên sinh qua đây giải huyệt”.

Một mặt hắn gọi người mang nhi tử của mình vào trong phòng.

Dương Mục Lao nội công thâm dày, sau khi trúng Mai Hoa trâm, lập tức phong bế huyệt đạo, không cho Mai Hoa trâm xuyên sâu vào trong. Lúc này hắn cũng đã trục được Mai Hoa trâm ra ngoài. Hắn lấy kim bào dược mang theo ra, vết kiếm thương cũng không coi là nặng lắm, phải rịt vết thương, nhưng cũng vẫn đi lại được, lập tức ứng lời triệu của Điền Thừa Tự mà đến. Hắn thấy mặt Điền Thừa Tự thì cảm giác vô cùng xấu hổ, nhưng lại nghĩ Khấu Danh Dương so với mình còn bị thương nặng hơn, nên cảm thấy chút an ủi.

Dương Mục Lao bản lãnh phi thường, mặc dù không am hiểu thủ pháp của Diệu Tuệ thần ni, nhưng cũng có thể giải huyệt đạo. Điền Thừa Tự đang vui mừng, chợt nghe có người kêu lên:

“Uy, dưới giường tựa hồ như có người”.

Điền Thừa Tự cũng nghe thấy tiếng lập cập khẽ vang lên, liền quát:

“Người nào? Lôi hắn ra!”

Lão hộ binh kia khom người nhìn thấy một chiếc đùi trắng nõn như tuyết, hớn hở reo lên:

“A, là một nữ tặc!”

Lão liền lôi ả ra, khi đã nhìn rõ diện mạo, nhất thời lão tựa như bị sét giật, hoảng hốt vội buông tay, sợ đến ngây người.

Kẻ mà vừa được lôi ra chính là cơ thiếp tâm ái của Điền Thừa Tự. Lúc này trong phòng đang đầy người, mọi người nhìn nhau đều không biết nói gì. Nhi tử của Điền Thừa Tự, toàn thân run lẩy bẩy, van xin:

“Phụ thân, tha mạng!”

Điền Thừa Tự tức giận mặt mày xanh lét, cho hắn một tát, quát:

“Súc sinh, súc sinh! Ngươi, ngươi, ngươi làm chuyện đẹp lắm!”

Một hơi uất nghẹn xông lên, tức thời làm hắn ngất đi.

Điền Thừa Tự hôn mê té xỉu, tự có người nhà của hắn cứu tỉnh, bất tất cần nói thêm. Lại nói Sử Nhược Mai sau khi đào thoát, bay qua đầu tường, trước mặt chỉ có một đại lộ. Nàng nghĩ thầm: “Chàng ước chừng còn chưa đi được xa?” trong lòng lại vừa xấu hổ vừa hưng phấn. Nhưng nàng đi hơn mười dặm đường vẫn không thấy bóng của Đoàn Khắc Tà.

Sử Nhược Mai sinh thất vọng, trong lòng không khỏi nghĩ ngợi: “Chẳng lẽ chàng vừa rồi không phát hiện ra ta? Không biết là ta âm thầm trợ giúp chàng? Tại sao lại không chờ ta?” Đang lúc suy nghĩ miên man, chợt nàng nghe thấy sau lưng có tiếng cước bộ đuổi theo, liền quay đầu lại xem, chỉ thấy một thiếu niên nam tử, nhưng lại không phải là Đoàn Khắc Tà mà nàng vọng tưởng.

Sử Nhược Mai cảm thấy người này dường như đã từng quen biết, ngây người ngẩn ngơ, tay án chuôi kiếm, hỏi:

“Ngươi là ai, truy theo ta làm gì?”

Người kia phì cười, nói:

“Hồng Tuyến tiểu muội. Muội không nhận ra ta ư?”

Sử Nhược Mai vô cùng hoan hỉ kêu lên:

“Ẩn Nương tỷ tỷ, nguyên lai là tỷ, tỷ sao lại cải trang thành một tiểu tử anh tuấn vậy?”

Nàng và Niếp Ẩn Nương từ nhỏ đến lớn, đều ở cùng một chỗ, lại cùng một sư phụ tập nghệ, tình còn thân hơn tỷ muội. Chỉ vì phụ thân bọn họ khi được phong đất, lúc đó mới chia lìa. hôm nay Sử Nhược Mai cùng nàng không hẹn mà gặp lại, thật là vô cùng cao hứng.

Niếp Ẩn Nương cười nói:

“Muội đừng cứ hỏi ta, để ta trước tiên thẩm vấn muội một chuyện”.

Sử Nhược Mai nói:

“Ơ, muội có làm gì,mà tỷ tỷ phải lao tâm thẩm vấn”.

Niếp Ẩn Nương nói:

“Muội vì sao không chờ người nghênh thân, liền qua cửa trước?”

Sử Nhược Mai xẵng giọng đáp:

“Tỷ tỷ, đừng có cho muội là kẻ tự tiện. Tỷ vừa rồi không thấy trong vườn, muội đối đãi với con cóc điên kia thế nào sao?”

Niếp Ẩn Nương cười nói:

“Ta còn nghĩ là muội chưa từng xuất giá, muốn trước tiên đến lập uy”.

Sử Nhược Mai tiến lên bóp miệng Niếp Ẩn Nương, Niếp Ẩn Nương vội nói:

“Đừng đánh, đừng đánh, coi như ta nói sai, ta hướng muội xin bồi tội. Hắn là cóc ghẻ, còn muội là thiên nga, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, nên không trách muội không thích hắn”.

Sử Nhược Mai nói:

“Tỷ đừng quản tra hỏi chuyện của người ta được không? Muội không phải tự kiêu thân phận, nhưng nhi tử của Điền Thừa Tự đích thực không phải là con người”.

Lập tức nàng mang những gì thấy được vừa rồi khi đột nhập vào phòng của nhi tử Điền Thừa Tự vì trốn tránh Dương Mục Lao truy đuổi mà kể cho Niếp Ẩn Nương nghe. Niếp Ẩn Nương nghe qua mà mặt hồng tai nóng, lại không nhịn được ha hả cười lớn.

Niếp Ẩn Nương vừa cười vừa nói:

“Ta đã minh bạch, muội không thích con cóc họ Điền, mà thích tiểu tử anh tuấn họ Đoàn?”

Niếp Ẩn Nương vốn hay thuận miệng cùng nàng nói giỡn, chỉ thấy đột nhiên Sử Nhược Mai mặt đỏ bừng, cúi đầu hỏi:

“Tỷ tỷ, tỷ có phát hiện ra tung tích của y không? Muội đêm nay hành sự, đều là vì y”.

Niếp Ẩn Nương ngẩn người, trang trọng hỏi:

“A, nguyên lai là muội thật sự thích y!”

Sử Nhược Mai đáp:

“Tỷ tỷ, tỷ với muội tuy không phải một mẹ sanh ra, nhưng tình hơn cốt nhục. Chuyện của muội cũng không có giấu tỷ. Y, y, y thật sự là hôn phu của muội”.

Niếp Ẩn Nương vô cùng kinh ngạc hỏi:

“Muội từ khi nào cùng y định hôn ước, vì sao phụ mẫu muội lại còn mang muội gả cho Điền gia?”

Sử Nhược Mai đáp:

“Chính là thân sanh phụ mẫu của muội, ngày đầu tiên muội mới sinh đã hứa mang gả cho y. Phụ mẫu hiện nay của muội không phải thân sanh phụ mẫu. Nguyên danh của muội là Sử Nhược Mai. Tiết Hông Tuyến cái tên này từ nay về sau sẽ không dùng đến nữa”.

Lập tức Sử Nhược Mai mang thân thế khúc chiết ly kỳ của mình, ngọn ngành từ đầu đến cuối kể rõ ràng cho Niếp Ẩn Nương hay. Niếp Ẩn Nương vừa nghe, khi thì mặt mày hớn hở, khi thì thở ngắn than dài, khi thì khóc nhỏ, chung quy hưng phấn vô cùng.

Niếp Ẩn Nương nói:

“Không lạ gì, khi phụ thân ta nhắc đến Đoàn Khuê Chương Đoàn đại hiệp, đều nói người là hiệp nghĩa khả phong, thế gian ít có. Còn nói Đoàn đại hiệp có nhi tử, đáng tiếc không biết đi đâu, nhiều lần động niệm, muốn phái người đi điều tra hành tung của y. Mỗi lần sau khi nói chuyện về phụ tử Đoàn đại hiệp đều hỏi ta về muội. Lần này phụ thân nghe tin Tiết biểu bá mang muội gả cho Điền gia, buồn bực không vui mấy ngày liền, nguyên lai trong đó có nguyên cớ này”.

Sử Nhược Mai hoan hỉ nói:

“Hóa ra phụ thân của tỷ tỷ cũng nói tốt về Đoàn đại hiệp”.

Niếp Ẩn Nương đáp:

“Đoàn đại hiệp vốn là người tốt, cần gì phải có ai nói giúp? Đoàn đại hiệp là người mà phụ thân ta bội phục nhất”.

Sử Nhược Mai ngầm than vãn: “Như thế xem ra, nghĩa phụ ta không phải người tốt. Đáng thương cho ta bị người giấu giếm nhiều năm như vậy”.

Niếp Ẩn Nương cười nói:

“Thật không ngờ các người lại là phu thê, đây thật sự là điều quá tốt. Hai cha con ta đêm nay ám trợ cho phu thê hai người thoát hiểm, thật càng thêm cao hứng”.

Sử Nhược Mai chợt hiểu ra, nói:

“Nguyên lai là phụ thân tỷ cố tình bại dưới tay y, lão ma đầu kia bị muội chém một kiếm, nói vậy chắc cũng là do tỷ tỷ ám trợ”.

Niếp Ẩn Nương nói:

“Không sai, ta trà trộn và đám hỗn loạn, nấp trong đám người phóng ra hai mũi Mai Hoa trâm”.

Vốn là, Niếp Ẩn Nương nghe nói Điền Thừa Tự mời phụ thân nàng đến Ngụy Bác, là muốn y đi theo tân lang sang là gái nghênh thân. Nàng lại biết phụ thân mình đối với hôn sự này trầm muộn không vui. Nàng cùng với Sử Nhược Mai lại tình như tỷ muội, đương nhiên là càng quan tâm, bởi vậy đột nhiên nảy ra một ý niệm kỳ quái, nghĩ thầm: “Phụ thân ta dường như không hoan hỉ lắm khi mang Tuyến muội gả cho Điền gia, chẳng lẽ nhi tử Điền Thừa Tự không xứng đôi, không bằng ta đi theo phụ thân đến đó, trước tiên thế Tuyến muội coi xem nhân phẩm của tân lang. Nếu như thực sự là quá xấu xa, ta sẽ đi cáo tố với muội ấy, kêu muội ấy đào hôn”. Niếp Phong rời khỏi trú địa, một mình đến Ngụy Bác, cũng có lòng lo sợ Điền Thừa Tự mang tâm phản trắc, sẽ ám toán y, do vậy đáp ứng sở cầu của nhi nữ, cho Niếp Ẩn Nương cải trang làm một tòng nhân của mình.

Niếp Ẩn Nương cười nói:

“Ta đã ở trong Tiết độ phủ của Điền Thừa Tự hai ngày, chưa từng thấy qua nhi tử bảo bối của hắn, không ngờ muội đêm nay đã tự mình đến. Tốt rồi, hiện tại không cần ta phải quan tâm cho muội nữa”.

Sử Nhược Mai nói:

“Đa tạ tỷ tỷ quan tâm”.

Thế nhưng thần tình của nàng có vẻ sầu muộn không vui. Niếp Ẩn Nương nói:

“Uy, muội còn có tâm sự gì?”

Sử Nhược Mai vân vê dải đai, im lặng không nói. Niếp Ẩn Nương cười nói:

“Chờ để ta đoán xem sao, muội nhất định là đang băn khoăn về Đoàn lang, hắn cũng thật là, vì sao lại không chờ muội một chút?”

Niếp Ẩn Nương nghĩ một chút, đột nhiên nói:


“Tuyến muội, không, hiện tại nên cải xưng là Mai muội. Mai muội, muội có thật là rất muốn gặp y không, ta có biện pháp”.

Sử Nhược Mai cố vượt qua xấu hổ, nói:

“Thỉnh tỷ tỷ chỉ điểm”.

Niếp Ẩn Nương nói:

“Tốt, muội hiện tại đi theo ta”.

Sử Nhược Mai lấy làm lạ hỏi:

“Tỷ biết chỗ ở của y?”

Niếp Ẩn Nương đáp:

“Ta đưa muội đến một nơi, trước tiên gặp một người”.

Sử Nhược Mai hỏi:

“Gặp người nào vậy?”

Niếp Ẩn Nương nói:

“Muội bất tất phải hỏi, tóm lại ta không có gạt muội”.

Nàng vừa nói chuyện thì trên mặt có chút tươi cười, lại có chút hồng vựng, thần tình pha chút kỳ dị. Sử Nhược Mai đầy bụng nghi ngờ nói:

“Muội cái gì cũng nói cho tỷ nghe. Còn tỷ chỉ giấu đầu hở đuôi, không chịu nói thật cho muội”.

Niếp Ẩn Nương đáp:

“Ta cuối cùng cũng sẽ nói cho muội, muội gấp làm gì. Đi nào!”

Sử Nhược Mai chẳng thể làm gì khác hơn là mang một bụng nghi ngờ đi theo nàng ta. Niếp Ẩn Nương đưa nàng lên một tòa núi cao, Sử Nhược Mai hỏi:

“Này, canh ba nửa đêm, tỷ dẫn người ta đến chỗ núi hoang này để làm gì? Chẳng lẽ người mà tỷ muốn muội gặp lại ở đây, tỷ và y đã sớm có ước định với nhau?”

Niếp Ẩn Nương cười nói:

“Muội xem ta đóng giả làm nam nhi có giống không?”

Sử Nhược Mai nhìn nàng ta không đáp mà lại hỏi lại, càng thêm cảm thấy kỳ quái, thuận miệng trả lời:

“Giống lắm, giống lắm, muội vừa rồi cơ hồ không nhận ra”.

Niếp Ẩn Nương nói:

“Muội còn chưa biết, ta và muội sau khi chia tay, mấy năm qua ta thường xuyên đóng giả làm nam tử ra ngoài du ngoạn, phụ thân ta cũng không quản ta. Muội nói ta đóng giả giống lắm, thế nhưng có một lần để cho người khác phát giác, chà, thật nguy hiểm, người đó lại là người xấu của Kim Long bang”.

Sử Nhược Mai nói:

“Uy, rốt cuộc là tỷ có ý gì? Muội hỏi thì tỷ nói, tỷ một câu cũng không đáp, lại nói cố sự của mình. Cố sự của tỷ, muội đương nhiên là thích nghe, nhưng là chờ sau nói cũng được. Ôi, tỷ thật xấu, tỷ trêu cợt muội, tức muốn chết”.

Niếp Ẩn Nương cười nói:

“Cây có gốc, chuyện có nguyên do, ta không từ đầu nói cho muội vậy. Được rồi, muội nếu gấp như vậy, thì trước tiên gặp người kia rồi hãy nói”.

Niếp Ẩn Nương ngẩng đầu nhìn sang ngọn núi phía trước mặt, nói:

“Trăng đã quá đỉnh, đại ước của y cũng đã đến”.

Sử Nhược Mai hỏi:

“Y, y, y, y rốt cuộc là ai?”

Niếp Ẩn Nương đột nhiên phát ra một tiếng huýt sáo dài, ngay sau đó, từ trên đỉnh núi truyền đến một tiếng hú trả lời. Niếp Ẩn Nương âm thanh vừa nhanh vừa sắc, còn tiếng hú truyền lại vừa hùng hậu vừa cao vút tựa như long ngâm hổ gầm. Sử Nhược Mai nói:

“Chà, người này nội công thật phi phàm, không thua kém Đoàn Khắc Tà, tỷ muốn muội gặp người này sao?”

Thật là:

Hải ngoại, tiên sơn nhiều dị khách

Phiêu du một kiếm tới Trung Nguyên.