Kính rượu giáp một vòng, Doãn Chánh Thanh hiểu chiếc ghế của chàng là ghế thứ năm, hàng bên tả.
Chiếc ghế đó hiện giờ có người chiếm mất rồi.
Người ngồi trên đó là một lão nhân, Minh chủ Phân hội Giang Tô, họ Châu, tên Phùng Nguyên, tuổi trên sáu mươi.
Châu phùng Nguyên đáng lý phải ngồi vào chiếc ghế thứ nhất, hàng bên tả, còn chiếc ghế thứ năm dành cho Doãn Chánh Thanh.
Song lão thấy hai ghế thứ tư và sáu kèm hai bên ghế thứ năm do hai nhân vật phản đối Doãn Chánh Thanh mạnh mẽ nhất đã chiếm mất rồi, lão sợ Doãn Chánh Thanh ngồi đó, tất khó tránh khỏi xung đột.
Cho nên, lão tự động đổi chỗ ngồi.
Bởi lão là người ủng hộ Doãn Chánh Thanh.
Bây giờ, lão thấy tình hình bớt căng thẳng, địch ý của những kẻ phản đối lắng dịu rồi, Doãn Chánh Thanh có ngồi giữa hai người đó cũng chẳng sao. Lão trở về chiếc ghế chánh thức dành cho lão, trả chiếc ghế thứ năm cho chàng.
Mọi người an vị rồi, tiệc rượu khai diễn, họ nói chuyện trên trời dưới đất một lúc.
Về phần Niên Canh Nghiêu và Mạnh Lệ Ty, Lỗ Anh thì cả ba ngồi tại bàn chánh điện, cách Doãn Chánh Thanh khá xa, cả ba cũng giới bị, sẵn sàng tiếp ứng chàng nếu có bất trắc.
Uống quá nhiều rượu, tuy không say, nhưng dạ dày đâu có thể chứa một số lượng bằng thùng? Tự nhiên Doãn Chánh Thanh phải khó chịu.
Chàng phải vận dụng nội công, biến nước trong mình thành hơi, cho hơi nước thoát từ lỗ chân lông ra ngoài.
Do đó, y phục của chàng đẫm ướt như tắm. Hơi nước bốc lên đầu, thoát đi mang theo phần nào khí lực, thành thử chàng suy yếu đi phần nào và chân khí kém giảm.
Mệt thì có, nhưng chẳng có vẻ say.
Dù vậy, chàng vẫn ăn nói vui vẻ, thỉnh thoảng chen vào một vài câu khôi hài, ý chuyện luôn luôn phong phú.
Chàng tỏ rõ là con người có học thức uyên thâm, kiến văn quảng bác Nghe chàng đàm thoại, phần đông đều sanh cảm mến chàng ngay.
Đám người phản đối chàng, hiện tại đã bớt đi ít nhất cũng được nửa phần.
Trong số người phản đối còn lại, nặng nề nhất là Minh chủ hội Vân Nam, tên Khổng Đại Bằng, ngoại hiệu Cửu Đầu Điểu. Vị này phản đối chàng không vì lẽ hơn là tật đố.
Khổng Đại Bằng là một hán tử trạc ba mươi, vóc dáng bậc trung, tướng mạo thâm hiểm, nhưng thanh âm thì rổn rảng, lời nói phát xuất sang sảng như chuông gióng.
Nghe thanh âm của y, ai ai cũng biết y là một tay nội công thâm hậu.
Y điểm phớt một nụ cười, rời ghế bước tới trước mặt Doãn Chánh Thanh, kính chàng một chén rượu xong, thốt :
- Doãn tứ công tử! Dọc đường tại hạ có nghe phong thanh đồn đãi, thành ra hiểu lầm công tử. Bây giờ gặp công tử đây, mới biết những cái gì tai chưa nghe mắt chưa thấy đáng được suy gẫm lại kỹ càng, và truyền thuyết không đáng được tin tưởng cho lắm. Công tử có phong thái nho nhã tuấn dật như thế, ai được kết giao bằng hữu với công tử, người đó quả có phúc hạnh lớn. Tại hạ rất hối tiếc mình kém lễ độ phút giây đầu tiên gặp nhau, bây giờ xin chuộc lại lỡ lầm, chẳng lẽ công tử không chấp thuận sự chân thành của tại hạ?
Thốt xong, y chìa tay ra.
Doãn Chánh Thanh không nghi ngờ chi cả, đưa tay ra bắt lấy tay y. Đồng thời, chàng nói lên mấy tiếng xã giao.
Ngờ đâu, chàng nghe bàn tay bị bóp mạnh, biết ngay đối phương muốn so nội lực với chàng.
Nhẹ điểm một nụ cười, chàng vận công nghinh đón.
Tuy nhiên, chàng cân phân kỹ, đối phương dụng lực bao nhiêu, chàng dụng lực bấy nhiêu, vừa đủ chi trì vậy thôi, giữ không cho hơn. Đối phương tăng, chàng tăng theo, đối phương giảm, chàng giảm theo liền, miễn sao giữ được tư thế quân bình, bên tám lượng, bên nửa cân.
Khổng Đại Bằng so lực một lúc, đoạn buông tay chàng ra, cười thốt :
- Nội lực của Doãn công tử thâm hậu quá, tại hạ hết sức khâm phục.
Doãn Chánh Thanh chưa kịp nói gì, Khổng Đại Bằng chưa kịp trở về chỗ ngồi, bỗng có một bóng người chớp lên, từ nơi trần nhà đáp xuống.
Bóng đó chính là Tiểu Long Nhi, một trong Song cái Long Hồ.
Doãn Chánh Thanh kinh hãi, kêu lên :
- Tiểu huynh đệ! Vào đây làm chi?
Nhưng Đoàn Thừa Tổ đã cất tiếng :
- Hiếm có! Quả thật hiếm có! Long hiệp hôm nay đến đây, nhà họ Đoàn này vinh hạnh biết bao! Long hiệp đến hẳn Hổ hiệp cũng có mặt luôn! Chẳng hay Hổ hiệp ở đâu, lão phu xin mời ra mặt, để được bái kiến!
Tiểu Long Nhi không đáp, trừng mắt nhìn Khổng Đại Bằng, hét :
- Tên tặc đồ vô sỉ, dám giở thủ đoạn đê tiện ám toán Doãn đại ca ta, ta sẽ lấy cái mạng chó của ngươi cho ngươi xem!
Doãn Chánh Thanh vội thốt :
- Huynh đệ! Khổng huynh với ngu ca so kình lực với nhau vậy thôi, chứ có gì đâu, tiểu huynh đệ đừng đa nghi!
Tiểu Long Nhi cười lạnh :
- Doãn đại ca! Tôi đã bảo đại ca đừng vào đây, vào làm chi ở cái chỗ toàn là bọn dã thú khoát lốt người? Đừng có khách khí với chúng!
Là chủ nhân, Đoàn Thừa Tổ tự nhiên phải có phản ứng trước thái độ của Tiểu Long Nhi.
Lão trầm gương mặt thốt :
- Long hiệp! Lão phu kính Long hiệp do Long hiệp có bản lĩnh hơn người, bởi kính nên dùng lễ mà đối xử...
Tiểu Long Nhi bĩu môi :
- Ngươi đừng có giả vờ thật thà chất phác, dù cho ngươi không đồng mưu với cái lũ kia, thì ngươi cũng có cái tội chất chứa chúng tại đây, ngươi để cho chúng tự tiện bày mưu thiết kế tại đây. Ngươi không thể trốn tội được!
Đoàn Thừa Tổ nổi giận :
- Long đại hiệp nên ăn nói cẩn thận một chút! Buông lời vu vơ như vậy, bảo ai phục mình được?
Tiểu Long Nhi hừ một tiếng :
- Ta nói có chứng cứ đàng hoàng. Ngươi có biết tên tặc đồ đó làm cái gì chăng?
Đoàn Thừa Tổ đáp :
- Khổng hiệp sĩ là Minh chủ Phân hội Vân Nam!
Tiểu Long Nhi cười mỉa :
- Ta không hỏi cái đó! Ta cần gì biết cái quái đó! Ta chỉ hỏi, ngươi biết hắn là thứ chi xuất thân chăng?
Đoàn Thừa Tổ lắc đầu :
- Lão phu không hề tìm hiểu lai lịch của ai cả. Bổn hội không đặt điểm đó thành vấn đề.
Tiểu Long Nhi tiếp :
- Với những người khác, ngươi không tìm hiểu cũng chẳng quan hệ gì, song với họ Khổng kia, ngươi phải đặc biệt chú ý, bởi hắn là kẻ đồng hương của ngươi mà! Ngươi không hiểu, ta nói cho mà hiểu, hắn là tên cướp biển cướp sông nổi tiếng hung ác nhất đời đấy, không có tội lỗi nào hắn chẳng dám làm. Hắn là một tên gian tà bỉ ổi nhất đời!
Đoàn Thừa Tổ điềm nhiên :
- Xuất thân thế nào cũng được, miễn hành vi có tính cách anh hùng là đủ, luận anh hùng người ta bằng vào thành tích, chứ ai lại tra cứu đến chỗ xuất thân.
Tiểu Long Nhi hừ một tiếng :
- Hẳn ngươi cũng biết nguyên nhân của ngoại hiệu Cửu Đầu Điểu mà hắn tự khoác vào con người hắn chứ?
Đoàn Thừa Tổ đáp :
- Cái đó đương nhiên là lão phu hiểu. Khổng hiệp sĩ thành danh là bằng vào chín món ám khí kỳ diệu.
Tiểu Long Nhi trầm giọng :
- Đã hiểu sao ngươi không gia tâm phòng bị, cứ để cho hắn mặc tình thi thố nơi Doãn đại ca ta?
Đoàn Thừa Tổ chau mày :
- Y có thi thố cái chi đâu?
Tiểu Long Nhi nổi giận :
- Đôi mắt của ngươi đui rồi chắc? Có đui mới nói được như vậy. Hay là ngươi thông đồng với hắn để hãm hại đại ca ta? Có thế ngươi mới che chở cho hắn!
Doãn Chánh Thanh trách :
- Tiểu Long! Sao ăn nói với Đoàn tiền bối như thế?
Tiểu Long Nhi lườm chàng, cất cao giọng :
- Đại ca trách tiểu đệ nữa à? Nếu sớm biết đại ca có thái độ đó, thì thà tiểu đệ đợi cho đại ca chết phứt đi là hơn!
Lúc đó Niên Canh Nghiêu bước tới, đưa tay vỗ nhẹ lên bờ vai của Tiểu Long, thốt :
- Huynh đệ đừng nóng nảy, hãy thong thả mà nói, muốn nói gì thì ung dung mà nói.
Tiểu Long trừng mắt :
- Ai là huynh đệ của ngươi? Ngươi đừng có chen vào vụ này. Ngươi muốn gì chứ, hãy nói cho ta nghe?
Niên Canh Nghiêu tiu nghỉu.
Doãn Chánh Thanh thốt :
- Đó là nghĩa đệ của ngu ca đấy, Tiểu Long! Tiểu đệ là nghĩa đệ của ngu ca, thì hãy gọi y là nhị ca.
Tiểu Long Nhi hừ một tiếng :
- Tiểu đệ biết hắn là Niên Canh Nghiêu, nhưng cái đó không mảy may liên quan đến tiểu đệ. Tiểu đệ chỉ biết đại ca thôi, còn bao nhiêu người kết nghĩa với đại ca, không dính dấp gì với tiểu đệ cả! Trừ một vị đại tẩu, tiểu đệ không thể không nhận! Bắt buộc phải nhận, có thế thôi!
Gã day qua Mạnh Lệ Ty tiếp luôn :
- Đại tẩu xem cái tên tặc hồ đồ họ Khổng kia, phải làm sao cho hắn đưa thuốc giải ra, nếu không thì tánh mạng của đại ca khó bảo toàn đấy!
Mạnh Lệ Ty nửa tin nửa ngờ, nhìn qua Khổng Đại Bằng.
Doãn Chánh Thanh mỉm cười, thốt :
- Tiểu huynh đệ nói ngu ca bị ám toán, thế tại sao ngu ca chẳng nghe cảm giác chi cả?
Tiểu Long Nhi cười lạnh :
- Nếu đại ca nghe cảm giác gì thì hắn đâu phải là Cửu Đầu Điểu. Đại ca cứ đưa tay ra xem, thì biết ngay!
Doãn Chánh Thanh xòe bàn tay.
Nơi lòng bàn tay, dưới ngón giữa, hai chấm nhỏ, mường tượng hai nốt ruồi Nốt ruồi nơi bàn tay, chẳng bao giờ có, Doãn Chánh Thanh tự nhiên phải biết.
Chàng giật mình, hỏi :
- Cái gì thế, Tiểu Long?
Tiểu Long Nhi chỉ Khổng Đại Bằng, bảo :
- Đại ca cứ hỏi hắn.
Khổng Đại Bằng biến sắc mặt :
- Tại hạ làm sao biết được?
Tiểu Long Nhi nổi giận :
- Ngươi còn giả vờ nữa sao chứ? Ta biết ngươi quá rõ mà, biết hơn ai hết mà! Ngươi thử xòe bàn tay của ngươi ra xem!
Khổng Đại Bằng lạnh lùng thốt :
- Bé con đùa với ta à? Ngươi là ai mà muốn cho ta phải nghe lời ngươi, ngươi bảo sao ta phải làm vậy?
Day qua Đoàn Thừa Tổ, y nghiêm giọng hỏi :
- Chẳng lẽ trong vương phủ không có trật tự kỷ cương chi cả, nên một tiểu hành khất mà cũng vô lễ được với khách? Nếu vậy bọn tại hạ còn ở đây làm chi cho nhục!
Thấy hai chấm đen trên lòng bàn tay của Doãn Chánh Thanh, Đoàn Thừa Tổ đã minh bạch rồi.
Bây giờ lại thấy Khổng Đại Bằng không chịu xòe tay ra, như vậy là còn gì đáng nghi ngờ nữa!
Thay vì đáp lời Khổng Đại Bằng, lão vẫy tay về phía sau, ra lệnh :
- Các ngươi đâu, phong tỏa cửa trước, cửa sau, các ngõ ra vào!
Một loạt tiếng đáp ứng vang lên đồng một lúc, hơn mười gã vệ sĩ chấp kiếm tiến ra, đứng án tại cửa tiền, cửa hậu cùng các cửa sổ.
Tiểu Long Nhi cười lạnh thốt :
- Họ Đoàn ngươi đừng ỷ trượng vào số người đông! Hạng võ sĩ của ngươi, càng đông càng vô ích, đừng hòng ngăn chận nổi ta đâu!
Đoàn Thừa Tổ nghiêm giọng đáp :
- Tiểu Long hiệp đừng nghĩ lầm! Bọn đó không đối phó đại hiệp đâu!
Khổng Đại Bằng lập tức ứng tiếng :
- Thế là đối phó với bọn tại hạ phải không?
Đoàn Thừa Tổ lắc đầu :
- Cũng không phải luôn! Bọn vệ sĩ đó xuất hiện với mục đích duy trì trật tự thôi. Tiểu Long hiệp nói các hạ ám toán Doãn công tử, lão phu hy vọng các hạ biện minh cho tất cả hội trường cùng thấy. Nếu là sự vu khống, thì lão phu sẽ không dung tha kẻ ăn nói hồ đồ, dám gây xáo trộn tại đây. Dù cho Long Hồ song cái có là những bậc phi thường, lão phu cũng quyết đòi một công đạo!
Tiểu Long Nhi lạnh lùng :
- Nếu ta nói đúng?
Đoàn Thừa Tổ trầm gương mặt :
- Thì lão phu sẽ có cách xử trí! Dù họ Khổng là Minh chủ Phân hội Vân Nam, song lão phu là người chấp pháp trong Tổng hội, có quyền quyết định việc này.
Lời nói đó rõ ràng có cái ý ủng hộ phe của Doãn Chánh Thanh, ai cũng thấy lão ta trọng một bên, khinh một bên.
Tự nhiên Khổng Đại Bằng hiểu ngay, y cười thốt :
- Đoàn vương gia ơi! Đừng nói là một chấp pháp của Tổng hội, cho dù là vị lãnh tụ tối cao của Tổng hội đi nữa, cũng không có quyền tùy tiện xử trí tại hạ! Nhật Nguyệt Đồng Minh là một tổ chức phát sanh từ đạo nghĩa, chứ đâu phải là một môn một phái gì!
Một số người đồng phe với y, phụ họa vang lên :
- Đúng vậy! Chúng ta đến đây làm khách, chứ không đến để bị vũ nhục! Khổng huynh ơi! Chúng ta bỏ ra về cho xong! Về quách đi cho rồi!
Đoàn Thừa Tổ biến sắc :
- Trước khi sự tình chưa minh bạch, không một ai được rời khỏi nơi này! Vị nào phủ nhận lời nói của lão phu, thì đừng trách lão phu đắc tội!
Khổng Đại Bằng nổi giận :
- Đoàn Thừa Tổ ngươi có ý tứ gì?
Đoàn Thừa Tổ lạnh lùng :
- Nếu các hạ chứng minh là mình thanh bạch, thì lão phu sẽ tạ lỗi cùng các hạ và chư vị bằng hữu. Ngược lại lão phu sẽ không thể ngồi đây làm bù nhìn, để tùy tiện ai muốn ám toán ai cứ ám toán!
Khổng Đại Bằng cười lạnh :
- Cứ như nãy giờ thì rõ ràng là ngươi muốn nói chính ta đã ám toán họ Doãn rồi vậy! Muốn đổ tội cho người thiếu chi cách!
Minh chủ Hàn Độc Long cười nói :
- Sự thật trước mắt đó, họ Doãn còn nguyên vẹn, thì làm gì có ám toán! Ngươi đừng tưởng mình là Hoàng đế Nam Chiếu, oai trấn nhất phương rồi khinh thường bọn ta là những kẻ xuất thân từ giang hồ. Đâu phải ngươi muốn xử tội ai là tự tiện xử trí! Khổng đại ca, đừng kể đến lão ấy là cái quái gì, chúng ta đi thôi! Thử xem kẻ nào dám ngăn cản ta cho biết!
Y cùng ba bốn người nữa, thủ sẵn vũ khí, xăm xăm bước ra cửa. Bọn võ sĩ lập tức hoành kiếm ngăn chận.
Trông tình hình đó, ai cũng đoán là sắp có xung đột.
Bỗng có tiếng quát từ trên trần nhà vọng xuống :
- Dừng tay, có lão khất cái đây!
Đúng là lão Túy Miêu, giang hồ từng gọi Túy Tiên Hồ.
Lão Túy Miêu Lữ Tư Kỳ vừa xuống đến nơi, liền vòng tay hướng về Đoàn Thừa Tổ, thốt :
- Đoàn vương gia! Bọn đó định gây náo loạn, tạo dịp cho Khổng Đại Bằng chuồn đi, nếu mất Khổng Đại Bằng là mất luôn chứng cứ, dù quả thật Doãn đại hiệp bị ám toán đi nữa, bọn còn lại đó cũng vô can. Nếu chúng muốn đi, cứ để cho chúng đi, Vương gia chỉ cần giữ lại một Khổng Đại Bằng thôi cũng được! Có hắn là sự tình còn, mất hắn là sự tình cầm như bỏ đi!
Đoàn Thừa Tổ suy nghĩ một chút, nhận ra lão hành khất có lý, bèn hướng về bọn võ sĩ, khoát tay bảo chúng lùi lại, đoạn thốt :
- Các vị đã có thành kiến như vậy đối với lão phu, thì ai muốn đi cứ đi, ai muốn ở cứ ở. Hiện tại có ban chấp pháp của Tổng hội, sự việc sẽ do ban chấp pháp giải quyết.
Khổng Đại Bằng cười nhẹ, cất tiếng :
- Đa tạ Hàn huynh vì tiểu đệ nói lên tiếng nói bất bình, chi trì tiểu đệ, vậy xin các vị tạm thời lưu lại đây thêm một thời gian ngắn nữa, tiểu đệ chứng minh xong rồi, chúng ta sẽ cùng ra đi với nhau.
Day qua Tiểu Long Nhi, y tiếp :
- Tên ăn mày bé con hôi thúi kia, ngươi vu cho ta ám toán Doãn đại ca của ngươi, ta câm lặng thì khó tránh khỏi hiểu lầm. Vậy ta cho ngươi khám nghiệm đó. Ngươi muốn xem bàn tay của ta, cứ xem đi! Phàm người quang minh không bao giờ ám muội!
Y xòe hai bàn tay ra, hai bàn tay không, chẳng có vật gì. Đoàn Thừa Tổ giật mình.
Tiểu Long Nhi hỏi :
- Phao tay của ngươi đâu?
Khổng Đại Bằng cười lạnh :
- Phao tay gì? Vật đó là đồ chơi của trẻ con, ta có phải là trẻ con đâu mà có thứ đó!
Tiểu long Nhi kêu lên :
- Ngươi thường thường mang một cái phao tay hình đầu quỷ, bên trong có châm, châm chứa độc, người ta cho rằng ngươi có Truy Hồn chưởng pháp, song thực sự thì chính cái phao tay quỷ đó tác quái, chứ chẳng phải tuyệt kỹ chi hết. Ngươi đã giấu nó ở đâu rồi?
Khổng Đại Bằng bật cười ha hả :
- Đoàn vương gia nghe? Cái đó là chứng cứ à?
Đoàn Thừa Tổ đáp :
- Lão phu nhớ rõ, nơi ngón giữa bàn tay hữu của các hạ, có một cái phao tay hình đầu quỷ. Các hạ luôn luôn mang nó. Bởi vì nó có hình thức quái dị, nên lão phu chú ý!
Khổng Đại Bằng gật đầu :
- Quả thật tại hạ có một chiếc phao tay như vậy, song hôm nay không mang nó. Vì nó có hình thức một đầu quỷ, ai trông thấy nó đều cho là xui xẻo. Tại hạ không thừa nhận bên trong chiếc phao đó có cái cơ quan chi hết!
Tiểu Long Nhi nổi giận :
- Nói bậy! Hai chấm đen nơi lòng bàn tay của Doãn đại ca ta do mũi châm của chiếc phao tay gây nên đó! Ngươi còn chối nữa sao chứ?
Khổng Đại Bằng lạnh lùng :
- Bàn tay của y có chấm đen chấm đỏ gì thì có y biết, chứ người ta có biết tại sao mà có!
Một vị chấp pháp trưởng lão tên Đái Độc Hành nói :
- Đoàn vương gia! Người ta nhất định để cho Khổng Minh chủ lợi dụng phao tay, ám toán Minh chủ, cả hai đã bắt tay nhau trước đây, cái việc đó không phải là không thể có, nhưng muốn cho được rõ ràng hơn, thì phải có phao tay. Nếu quả Minh chủ có làm, thì đương nhiên cái phao còn ở nơi tay, phải vậy không?
Tiểu Long Nhi cao giọng :
- Đương nhiên! Nhưng hắn đã tháo ra, giấu đi một nơi rồi!
Khổng Đại Bằng mỉm cười :
- Ta vẫn ở nguyên một chỗ đây, nếu có giấu thì cũng chỉ giấu trong mình thôi, ta bằng lòng để cho bất cứ ai muốn lục soát thì cứ lại đây mà lục soát!
Tiểu Long Nhi đáp :
- Ta lục soát.
Gã bước tới vài bước, đột nhiên dừng chân lại thốt :
- Lão Túy Miêu ơi! Lão lục soát hộ tôi! Lão ở trên cao nhìn xuống, hẳn có thấy hắn giấu ở đâu!
Lữ Tư Kỳ cười hì hì bước tới. Khổng Đại Bằng biến sắc, kêu lên :
- Vì muốn chứng tỏ là mình thanh bạch, tại hạ bằng lòng cho lục soát trên người. Song, ai lục soát cũng chẳng sao, nhất định là không chấp thuận một gã ăn mày mó vào thân thể!
Lữ Tư Kỳ vẫn cười hì hì :
- Đại đầu lãnh ơi! Lão khất cái này ở trên cao, thấy rõ ngươi giấu cái phao tay ở đâu! Lấy ra đi là hơn! Ngươi giấu ở bên hông đó!
Thoạt đầu, Khổng Đại Bằng có vẻ khẩn trương, nhưng khi nghe lão Túy Miêu nói như thế rồi, liền vui mừng lên, bật cười sang sảng đáp :
- Ngươi đã thấy rõ, thì cứ lại đây mà lấy! Ta phải nói trước, nếu người tìm không được, thì tính làm sao với ta đây?
Lữ Tư Kỳ thốt :
- Nếu ta tìm không ra, thì Long Hồ song cái bằng lòng móc đôi mắt!
Khổng Đại Bằng gằn giọng :
- Chính ngươi nói đấy nhé! Vậy lại đây mà lục soát!
Lữ Tư Kỳ bước tới, mò mò tay nơi hông Khổng Đại Bằng, rồi nóng nảy kêu lên :
- Tiểu Long Nhi ơi! Ta hồ đồ quá thành phí đôi mắt uổng ghê! Phao tay không có ở hông hắn!
Tiểu Long Nhi giậm chân mắng :
- Lão Túy Miêu! Tôi bảo ông xem chừng hắn mà ông cứ lo uống rượu, làm hỏng việc rồi đó nhé!
- Rõ ràng ta thấy hắn nhét chiếc phao tay vào hông tại sao nay giờ lại biến mất!
Tiểu Long Nhi nổi giận :
- Tự nhiên là đôi mắt của ông phải bị móc rồi, ông lại còn làm hại đến tôi nữa đấy, tôi cũng bị móc mắt luôn! Tại ông hết, ông tự tin quá, ông cho rằng cày say càng sáng suốt! Hừ! Còn sanh mạng của Doãn đại ca nữa! Ba mạng người đi đời luôn! Tôi làm sao dung thứ ông được!
Lữ Tư Kỳ cười khổ :
- Biết làm sao bây giờ đây? Ta mù mờ một chút mà gây khó cho cả ba người! Tuy nhiên, nào phải ta giết Doãn đại ca của ngươi đâu! Ngươi có lột da ta cũng vô ích thôi!
Tiểu Long Nhi lại giậm chân thình thịch, toan giết Lão Túy Miêu.
Lão vội thốt :
- Đừng! Đừng! Thong thả một chút, đừng hấp tấp chứ! Ta thừa nhận là bị hoa mắt, nhưng cái việc Cửu Đầu Điểu ám toán Doãn đại hiệp thì hai chúng ta cùng thấy rõ ràng. Dù có móc mắt, chúng ta cũng phải làm cái gì trước, bù lại chỗ thiệt hại đó! Chúng ta sát tử tên tặc đó đi, rồi tính gì hãy tính sau.
Tiểu Long Nhi đã quen nhậm tánh mất rồi, gã hận Cửu Đầu Điểu thấu xương, nên cần gì tôn trọng qui củ, gã kêu to :
- Phải, giết hắn trước, rồi mình sẽ móc mắt sau!
Gã nói là làm ngay.
Gã vung song đoản kiếm lướt tới liền.
Doãn Chánh Thanh vội ngăn lại, cao giọng thốt :
- Huynh đệ không nên lỗ mãng như vậy! Nếu có sự hiểu lầm, chúng ta hãy tìm lời lẽ giải thích với nhau là hơn!
Chàng can thiệp nhanh, song Tiểu Long Nhi hành động nhanh hơn. Đôi đoản kiếm chớp.
Khổng Đại Bằng lùi lại hai bước, thành ra kiếm đâm hụt.
Tiểu Long Nhi toan đâm tiếp, Lữ Tư Kỳ bật cười thốt :
- Tiểu Long Nhi! Có thể là chúng ta khỏi móc mắt rồi! Ngươi xem đây, có đúng là chiếc phao tay chăng! Thì ra hắn giấu ở dưới bàn chân của hắn.
Quả nhiên, nơi chỗ đứng của Khổng Đại Bằng, ngay bàn chân, có chiếc phao tay bằng thép cứng, y đạp chân lên đó chẳng ai trông thấy.
Bây giờ, y lùi lại tránh nhát kiếm của Tiểu Long Nhi, chiếc phao tay phơi mình.
Phải nhìn nhận y có nội lực khá mạnh, chiếc phao bị y đạp lên, lún vào đá Đại Lý sâu một phân.
Đoàn Thừa Tổ thở phào, thế là có chứng cứ rõ ràng rồi.
Lão biết Long Hồ song cái không bao giờ hành sự hồ đồ, nhưng trong nhất thời, họ không tìm được bằng chứng.
Trầm gương mặt, lão gằn từng tiếng :
- Khổng Minh chủ! Phao tay nằm đó, chắc Minh chủ không thể phủ nhận vật của chính mình. Một bằng cớ nữa là dấu chân của các hạ còn in trên nền kia! Bây giờ cứ lấy chiếc phao lên, xem nó có chứa đựng một cơ quan nào chăng là đủ!
Cơ mưu bại lộ. Khổng Đại Bằng lùi lại mấy bước nữa, hai tay hắn cầm một mớ ám khí, lạnh lùng thốt :
- Được! Ta thừa nhận! Phao tay là vật của ta! Chính ta hạ thủ đoạn định sát hại họ Doãn, tiểu quỷ kia nói đúng mưu định của ta! Cửu Đầu Điểu này chẳng phải là chỉ có hư danh, và món lợi hại nhất của ta là chiếc phao tay này! Nó có tên là Truy Hồn Giới Chỉ, nó có cơ quan phát xuất châm độc, và chất độc rất mạnh, chỉ trong nửa giờ, kẻ trúng độc phải chết, không có cách gì cứu được!
Niên Canh Nghiêu và Mạnh Lệ Ty đồng loạt lướt tới.
Khổng Đại Bằng nhún chân, nhảy vọt đi, nấp sau lưng Hàn Độc Long. Hàn Độc Long và năm người nữa, bật vũ khí chuẩn bị ứng chiến. Tiếp theo, bốn năm người nữa tiến lên, nhập với họ, tạo thành một mặt trận.
Dĩ nhiên, cũng có một số đứng về cánh Doãn Chánh Thanh, sẵn sàng xuất thủ bảo vệ chàng.
Đái Độc Hành khoát tay :
- Xin tất cả đừng động thủ! Hãy nghe lão phu nói đây!
Đoàn Thừa Tổ nổi giận :
- Lão Đái còn muốn nói gì nữa?
Đái Độc Hành vội thốt :
- Khổng Minh chủ không cừu không oán với Doãn tứ công tử, tại sao lại hành động như thế! Hẳn cũng phải có cái đạo lý gì mới được!
Khổng Đại Bằng đáp liền :
- Cái chức Minh chủ của Doãn tứ công tử có cái giá của sáu anh em họ Lỗ, cộng thêm một Cao Tắc Minh! Doãn tứ công tử giẫm chân lên bảy xác chết để đoạt lấy chức vị đó. Dù muốn dù không chúng ta cũng phải công nhận là một việc làm quá tàn bạo. Lẽ nào chúng ta dung dưỡng những sự bạo tàn đó trong Đồng Minh hội được?
Lỗ Anh cất tiếng :
- Sở dĩ Doãn công tử hạ thủ, là vì lục vị trưởng huynh của tôi và Cao lão sư có hành vi bất đạo phi nghĩa. Doãn công tử vì đạo nghĩa, diệt trừ họ. Bởi điều như vậy nên chị em tôi xem như Doãn tứ công tử hành động chánh đáng.
Khổng Đại Bằng cười lạnh :
- Lỗ Anh! Ngươi quên thù nhà, thù lệnh sư, chứ bọn này không thể quên thù đồng đạo. Ngươi không có tư cách chen vào vụ, hãy lui lại đi! Và câm nín luôn!
Đái Độc Hành mỉm cười :
- Có nghĩa khí với đồng đạo, Khổng Minh chủ đáng khen lắm! Tuy nhiên, cái thủ đoạn báo cừu không đáng khen, vậy hãy trao giải dược ra đi!
Khổng Đại Bằng đáp :
- Trao thì được, nhưng phải có điều kiện. Bảo hắn tự động từ bỏ chức Minh chủ! Bọn tại hạ không hoan nghinh mẫu đồng chí đó!
Đái Độc Hành lại cười :
- Doãn tứ công tử ơi! Điều kiện đó xem ra cũng chẳng quá đáng, công tử hãy nghĩ lại, bao nhiêu người phẫn hận vì công tử đã sát hại bọn Cao Tắc Minh và Lỗ Trực.
Doãn Chánh Thanh thản nhiên đến cao ngạo đáp :
- Giết những kẻ đó là một việc làm quang minh chánh đại, trước mắt đông người, ngoài chủ trương bảo vệ đạo nghĩa, tại hạ còn có lý do tự bảo vệ! Không giết họ là họ sẽ giết tại hạ! Sự thể chẳng đặng đừng cho cả hai lý do! Nếu các vị nghĩ kỹ một chút, hẳn không còn oán trách tại hạ được.
Đái Độc Hành lắc đầu :
(...)
Đoàn Thừa Tổ vội hỏi :
- Lão Đái nói được một câu như thế nữa sao?
Đái Độc Hành mỉm cười :
- Đoàn vương gia thấy đó chứ, ít nhất cũng có hơn mười vị tại đây không tán thành hành động của Doãn tứ công tử, những vị đó đại diện cho trên mười mấy Phân hội, họ góp công không nhỏ vào việc tạo dựng nên thanh thế cho Đồng Minh hội, không có họ thì thử hỏi ngày nay Đồng Minh hội vững mạnh như thế này chăng? Thiết tưởng vì một cá nhân mà sanh ra cuộc tương tàn tương sát tại Sơn Đông vừa qua, sự kiện đó gây tổn thất cho Đồng Minh hội chẳng phải là không quan trọng đâu!
Đoàn vương gia chưa kịp nói gì, Tiểu Long Nhi chen vào :
- Đại ca! Cứ ra khỏi hội đi! Ích lợi gì mà cần phải ở lại trong tổ chức đó, thường xuyên tiếp xúc với bọn vô lại? Bỏ Nhật Nguyệt Đồng Minh hội, ứng tuyển chức Minh chủ võ lâm còn sướng hơn nhiều! Bọn giang hồ của tiểu đệ sẵn sàng chi trì đại ca!
Đái Độc Hành lại cười :
- Tiểu Long hiệp ơi! Giang hồ làm sao sánh được Nhật Nguyệt Đồng Minh hội của bọn lão phu? Mục tiêu của Đồng Minh hội vô cùng trọng đại, đừng tưởng lấy chí khí mà làm động cơ để hành sự được!
Tiểu Long Nhi toan đáp, Lữ Tư Kỳ đã cất tiếng trước :
- Tiểu Long Nhi! Hãy để cho Doãn đại hiệp bày tỏ ý kiến, chúng ta đừng miễn cưỡng lạm bàn!
Doãn Chánh Thanh suy nghĩ một chút, đoạn thở dài thốt :
- Tại hạ tham gia Nhật Nguyệt Đồng Minh hội, lòng chỉ mong xuất lực với các vị, bây giờ vì tại hạ mà các vị bất hòa với nhau, cái đó thật là ngoài ý muốn của tại hạ chứ chẳng phải tại hạ định phá hoại tổ chức của các vị. Chỉ còn có cách là tại hạ rút lui khỏi hội, rút lui vì để cho các vị giữ sự đoàn kết chứ không vì muốn có giải dược. Con người ta, chết sống do số mạng, trời chưa hại thì chẳng một ai hại nổi! Vậy tại hạ xin cáo từ!
Chàng quay mình tiến về phía cửa.
Niên Canh Nghiêu vội hỏi :
- Đại ca! Đi như vậy sao?
Doãn Chánh Thanh mỉm cười :
- Ngu ca còn ở đây làm gì? Đối với Nhật Nguyệt Đồng Minh hội, ngu ca nghe lòng mình lạnh lắm rồi! Có một số người như vậy trong hội, thì mong gì đại công cáo thành? Không nên lưu luyến mà chuốc lấy thất bại!
Niên Canh Nghiêu lại hỏi :
- Còn chất độc trong mình đại ca?
Doãn Chánh Thanh điềm nhiên :
- Nhị đệ tưởng họ sẽ trao giải dược cho ngu ca sao? Đến cái hội Nhật Nguyệt Đồng Minh mà cũng dung ngu ca, thì liệu ngu ca có thể tranh đoạt chức Minh chủ võ lâm được sao? Thôi, cầm như xong đi, nhị đệ ạ!
Khổng Đại Bằng cười ha hả :
- Họ Doãn ơi! Ngươi nói phải đấy! Bổn hội sẽ tranh đoạt bằng mọi giá chức Minh chủ võ lâm, nhất định không thể để cho người ngoài hội chiếm ngôi vị đó. Ngươi cứ yên tâm, không chết đâu mà sợ. Về nhà rồi, cứ mỗi ngày ngươi xoa ba hột gà, thì chất độc không phát tác đâu. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, là đừng bao giờ động thủ với người. Điều tối kỵ của độc dược của ta là vận dụng nội lực.
Doãn Chánh Thanh nhìn thông qua y, đáp :
- Cái đó, các hạ khỏi phải chỉ điểm, tại hạ có biết chút ít về y lý, dù các hạ không trao thuốc giải độc, tự tại hạ cũng có cách giải độc cho mình.
Chàng lại bước đi.
Tiểu Long Nhi toan làm dữ, nhưng Lữ Tư Kỳ lôi đi.
Niên Canh Nghiêu, Mạnh Lệ Ty và Lỗ Anh bước theo sau.
Cả bọn ra khỏi vương phủ Nam Chiếu.
Niên Canh Nghiêu thiểu não quá chừng, thở dài thốt :
- Không ngờ sự việc diễn tiến như thế đó, đáng tiếc cho công lao của chúng ta!
Doãn Chánh Thanh cười nhẹ :
- Không có gì đáng tiếc cả! Trái lại công lao của chúng ta mang lại một kết quả tốt đẹp lắm, vì hiện tại chúng ta mới hiểu rõ thành phần hỗn tạp của Đồng Minh hội. Rồng không bao giờ sống chung với rắn được, thì làm gì tiếc chứ!
Mạnh Lệ Ty trầm giọng :
- Tứ lang không nên vội chán nản. Tôi nghĩ trong một vài hôm nữa, ân sư tôi sẽ đến đây, chúng ta sẽ nhờ lão nhân gia. Thế nào người cũng xử trí vụ này một cách êm đẹp!