Cuối cùng, Vũ Hóa Điền cũng không thể tiêu diệt được toàn bộ đám người Vũ Hóa Điền – lúc ấy mặt y quả thực đen như được nhuộm mực nước.
Cũng không biết đám người Triệu Hoài An là may mắn hay bất hạnh, đúng lúc Vũ Hóa Điền đánh đến không kiên nhẫn, chuẩn bị ra tay giết hết bọn họ thì, bão cát đen đã đến đây.
Mây đen cuồn cuộn đầy trời, một ngọn lốc xoáy đứng vững giữa trời đất xoáy tròn chạy đến từ đằng xa, khí thế giống như muốn cắn nuốt hết trời đất, quả thực giống như sắp tận thế.
Đối với toàn bộ con người mà nói, đây quả thực là tận thế, sức mạnh to lớn của thiên nhiên không phải thứ mà con người nhỏ bé như bọn họ chống cự được.
Vũ Hóa Điền không thể không bắt đầu lo lắng lùi lại, người y mang đến nhiều lắm, hơn nữa Hoàng thượng còn ở nơi này, tổn thất là không chịu nổi.
Vũ Hóa Điền hoàn toàn quên mất tên Stefan kia và mình hiện tại hoàn toàn không còn là con người, cho dù bị bão cát đen cuốn đi cũng vẫn có thể sống tốt.
Bão cát đen càng lúc càng gần, Vũ Hóa Điền quyết đoán lệnh cho thủ hạ lui về khách ***, trốn vào bên trong động ngầm, chờ bão cát rời đi.
Công kích của Vũ Hóa Điền lập tức trở nên sắc bén, cho dù hiện tại là lấy một địch mười cũng không cần thêm nhân thủ đến giải quyết những kẻ khác, huống chi có hai cao thủ là Đàm Lỗ Tử và Triệu Thông cùng ở lại đánh với đối phương, chỉ có Kế Học Dũng nghe theo lệnh chỉ huy những người khác rút lui về khách ***.
Đám người Triệu Hoài An tự nhiên cũng nhìn thấy một màn này, lại chỉ có thể nhìn đám người Tây Xưởng dưới sự che chở đâu vào đấy của Vũ Hóa Điền rút lui về khách ***, lại không thể không kiêng kỵ — cung tên không ngừng lóe lên tia sáng lạnh trên tay đám cung thủ phía sau không lúc nào là không nhằm về phía bọn họ, liền đứng ngồi không yên.
Vũ Hóa Điền cũng mặc kệ bọn họ nghĩ như thế nào, trường kiếm trong tay khẽ động, kiếm trong kiếm không phát ra một tiếng vang bay đến, xoay tròn một vòng bốn phía quanh y, để lại một vết máu cho kẻ địch rồi lại bay về chỗ cũ.
Đám người vây quanh y lúc này chỉ còn Triệu Hoài An, Cố Thiếu Đường và Thường Tiểu Văn, những kẻ khác không phải bị thương bị ngã xuống đất không thể nhúc nhích thì chính là đã bị một kiếm của Vũ Hóa Điền đoạt mạng.
Mắt thấy bão cát đen càng lúc càng đến gần, gió thổi mạnh mẽ mang theo cát đá bay đầy trời đánh thẳng về phía bọn họ, mắt của mọi người đều sắp không mở ra được, thân thể cũng càng lúc càng bị bạt đi.
Đàm Lỗ Tử và Triệu Thông giải quyết đám lâu la còn lại, mang theo vũ khí muốn tiến lên hỗ trợ, lại bị Vũ Hóa Điền thét lên ngăn lại.
“Các ngươi cũng lui về khách *** đi, nơi này để bổn tọa ứng phó.”
“Đốc chủ?!”
“Lui ra!”
Vũ Hóa Điền hừ lạnh một tiếng, ánh mắt giống như dao nhỏ ném qua.
Đàm Lỗ Tử vào Triệu Thông vừa thấy, theo phản xạ liền nhận lệnh rút lui về khách ***, khí thế của Đốc chủ quá lớn, bọn họ đã quen với việc nghe lệnh.
Lúc đến cửa khách *** thì, Đàm Lỗ Tử mới phát hiện Hoàng thượng thế nhưng vẫn ngồi im tại chỗ.
“Hoàng thượng, bão cát đen sắp tới, ngài cũng mau vào trong tránh đi.”
Đàm Lỗ Tử quỳ một chân xuống thỉnh cầu.
Stefan nhìn người nào đó đang đánh đến vui vẻ ở bên kia, biết y sẽ không làm sao, gật đầu đồng ý, đáp ứng thỉnh cầu của Đàm Lỗ Tử, đứng dậy đi vào khách ***.
Nhưng đúng lúc này thì, một bóng đen nhảy ra từ một góc tấn công thẳng về phía Stefam.
Stefan không nhúc nhích, tuy rằng bóng đen kia có khí thế bức người, nhưng không có sát khí, hơn nữa cũng không cần hắn ra tay, bên cạnh có nhiều cao thủ như vậy cũng không chỉ để trưng bày.
Khi bóng đen đi đến trước mặt thì, Thanh Long đột nhiên đứng chắn trước mặt Stefan, hộp vũ khí trên lưng không biết đã được mở ra từ lúc nào, Thanh Long rút từ trong đó ra một thanh bảo đao bằng thép sáng loáng, vung một đao chặn bóng đen lại.
‘Leng keng’
Tiếng đao kiếm vang lên khi va chạm vào nhau khiến người ta nhịn không được nhíu mày, bóng đen thấy sự không thành, sau một kích liền lui lại, Thanh Long thấy vậy, lập tức tấn công.
Cẩm Y Vệ từ khi Thanh Long ra tay đã sớm tụ lại trước mặt Stefan, bảo vệ hắn an toàn.
Stefan nhìn thấy rõ người đến, tuy rằng dáng vẻ là nam tử nhưng vẫn có thể nhìn ra đây là một nữ nhi, gương mặt thanh tú lại không có chút màu máu, vừa nhìn đã biết là mất máu quá độ. Chỉ trong chốc lát hắn đã xác định được nữ tử này chính là Lăng Nhạn Thu, chỉ là không biết vì sao nàng ta lại đột nhiên xông đến ám sát.
Khi gặp được Triệu Hoài An thì, Lăng Nhạn Thu bởi vì phân tâm mà bị thương, nhưng khi Triệu Hoài An kêu nàng rời đi, mặt ngoài thì nàng đồng ý, nhưng trong lòng lại vẫn luyến tiếc như trước, cho dù biết việc lần này vạn phần hung hiểm, nàng cũng muốn ở lại hỗ trợ. Cho nên liền lén nấp trong chỗ tối, chờ thời cơ hành động.
Khi Vũ Hóa Điền đối đầu với Triệu Hoài An thì, Lăng Nhạn Thu đã muốn xông ra hỗ trợ, nhưng ngay một khắc trước khi nàng muốn đánh lén Vũ Hóa Điền, Lăng Nhạn Thu liền nhìn thấy đám người Stefan bên này. Trong một mảnh đánh giết, dáng vẻ của Stefan rất giống như đang xem kịch.
Lăng Nhạn Thu nhớ đến trước đó mình từng nhìn thấy thái độ của đám người Tây Xưởng đối với Stefan, loại cung kính và sợ hãi này ngay cả đối với chính Xưởng công của bọn họ cũng chưa từng lộ ra rõ ràng như thế, nàng vốn thông minh rất nhanh đã nghĩ đến người này không đơn giản, tám chín phần mười là hoàng thân quốc thích gì đó.
Nghĩ như vậy, Lăng Nhạn Thu liền lóe lên một ý, quyết định bắt cóc người này, uy hiếp Vũ Hóa Điền phải thả đám người Triệu Hoài An.
Nhưng bên cạnh Stefan có không ít cao thủ, Lăng Nhạn Thu chờ đợi đã lâu từ một nơi bí mật gần đó, mới bắt được một cơ hội này, đáng tiếc vẫn là mất công vô ích.
Lăng Nhạn Thu vừa đánh vừa lui, cũng không phải lùi về hướng Triệu Hoài An, mà là dẫn Thanh Long đi về phía bão cát đen.
Nàng muốn đồng quy vu tận, Thanh Long rất nhanh đã nhận ra ý đồ của Lăng Nhạn Thu, nhưng không hề lùi về phía sau, mà là tùy theo ý của nàng, tiến lên cùng.
“Nhạn Thu?!”
Triệu Hoài An rõ ràng cũng phát hiện ra điểm này, kêu lên một tiếng sợ hãi.
“Không cần đi qua.”
Lăng Nhạn Thu mỉm cười với hắn, nhưng không hề trả lời.
Stefan cau mày, hắn cũng không muốn vì người này mà tổn thất một vị đại tướng, hắn thấp giọng nói với Huyền Vũ:
“Kêu Thanh Long quay về, không cần xen vào Lăng Nhạn Thu kia.”
Huyền Vũ nhận lệnh, kêu to một tiếng với Thanh Long, Thanh Long nghe được, không bao lâu sau đã dừng lại, ngoan ngoãn lùi về, im lặng đứng ở phía sau Stefan.
Lăng Nhạn Thu thấy kế của mình không thành, chỉ có thể dừng tay, lại thấy bọn họ không hề có ý định tiến lên giúp đỡ Vũ Hóa Điền, hừ nhẹ một tiếng, gia nhập vòng chiến, giúp đỡ Triệu Hoài An.
Stefan ngẩng đầu nhìn trời, bão cát đen đã gần ngay trước mắt, chậm nhất sẽ đến đây trong thời gian nửa nén hương nữa.
Hắn lại đưa mắt nhìn Vũ Hóa Điền, xoay người mang theo người quay vào đường ngầm trong khách ***.
Vũ Hóa Điền vẫn chú ý đến Stefan, giờ phút này thấy hắn rời đi, cũng không ham chiến nữa, lại đánh với đám người kia thêm một lát, chú ý đến bão cát đen chỉ còn cách bọn họ khoảng cách mấy trăm trước, tùy ý hút một thanh trường kiếm cắm trên đất lên, hai tay nhẹ nhàng bẻ kiếm, trường kiếm vỡ vụn, biến thành mấy mảnh nhỏ bay về phía đám người bao vây y.
Mọi người thấy mảnh kiếm đánh thẳng đến, đều tránh né, Vũ Hóa Điền liền thừa cơ hội này, trốn vào trong khách ***.
Cung thủ canh giữ ở ngoài cửa thấy Đốc chủ đến đây, lập tức mở cửa ra, đợi Vũ Hóa Điền lắc mình đi vào, lập tức đóng kín cửa vào, tiếp đó, tiếng gầm rú càng lúc càng lớn bên ngoài nói cho bọn họ biết, bão cát đen đã đến đây.
Nghe động tĩnh ở bên ngoài, trong lúc đó cũng rung động từng hồi, thỉnh thoảng lại có đá vụn rơi từ trên vách tường xuống, mọi người ngưng thần tĩnh khí, đều lo lắng nơi này trong chốc lát sẽ sụp đổ, mọi người sẽ mất mạng.
Stefan rút bàn tay đặt trên vách đá lại, không chút bận tâm hỏi Vũ Hóa Điền.
“Sao không giết bọn họ?”
Đây là một chỗ rẽ trong đường ngầm, Stefan cần mở ra cho những người khác nên hắn có thể không hề kiêng kỵ thầm nghĩ hạ kết giới ở bên dưới, phòng ngừa bão cát đen bên ngoài ảnh hưởng đến đường ngầm. Đường ngầm này được xây dựng từ đủ loại đá, một khi không cẩn thận thì rất dễ dàng sụp đổ.
Vũ Hóa Điền nhìn thấy toàn bộ quá trình Stefan thiết lập kết giới, tuy rằng không quá hiểu được, lại có thể cảm nhận được rõ ràng năng lượng vận chuyển khắp bốn phía, nhìn một tầng kết giới có vẻ mỏng manh kia lại có thể ngăn cản được uy thế của trời, giờ khắc này Vũ Hóa Điền cuối cùng hiểu được ma cà rồng trước mắt mạnh mẽ đến mức nào, cũng bắt đầu nhìn thẳng vào thân phận hiện tại của mình.
“Để bọn chúng ở ngoài cũng không sống được, cần gì phải làm bẩn tay ta?”
Vũ Hóa Điền lấy khăn tay ra cẩn thận lau tay, y luôn không thích bị bẩn, giết người cũng luôn dùng cách không thấy máu, vung đao mất mạng gì đó không phải phong cách của y.
Khóe miệng Stefan nhếch lên, đoạt lấy khăn trong tay y, giúp y lau tay.
“Nhưng người đó không còn ở đây, sống được hay không cũng là khó nói.”
Hắn có thể cảm nhận được trận bão cát đen hiếm có ở bên ngoài kia đã cuốn đám người kia đi, nhưng công phu của mấy người này không kém, nếu may mắn vẫn có thể sống sót, nhưng hắn cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt, dù sao thì người ta giết người cũng không liên quan đến hắn, mất mặt cũng là Chu Kiến Thâm chứ không phải Stefan hắn.
Cảm nhận được xúc cảm ướt át trên tay, Vũ Hóa Điền cúi đầu nhìn chiếc khăn không biết đã ướt nhẹp từ lúc nào, lau đi vết bẩn trên tay, để lại mấy giọt nước, nhíu nhíu mày, có chút tò mò.
“Nước này từ đâu đến?”
“Một chút phép thuật nhỏ thôi.”
Stefan cười khẽ, kéo bàn tay đã sạch sẽ của y lên hôn.
“Ngươi muốn học không? Đợi lúc có thời gian ta dạy cho ngươi.”
“Bên cạnh còn có người, ngươi đừng loạn phát tình.”
Vũ Hóa Điền thấp giọng cảnh cáo, muốn rút tay ra.
Stefan thuận thế buông ra, cũng không phải là vì nghe lọt lời của y, mà là có người đến.
Thanh Long bước ra từ chỗ rẽ đi tới.
“Kiến quá Hoàng thượng.”
“Có chuyện gì?”
“Cẩm Y Vệ phát hiện ra một nữ tử ở trong hầm ngầm, hẳn là cung nữ Tố Tuệ Dung chạy trốn từ cung ra.”
“Cô ta?”
Stefan không có hứng thú tiếp tục nhìn Vũ Hóa Điền.
“Nữ nhân kia là người của ngươi đi? Giao cho ngươi xử lý.”
Vũ Hóa Điền gật gật đầu, cũng không hành lễ, trực tiếp rời đi đến chỗ mồi nhử y dùng để dụ Triệu Hoài An.
“Tính tình này sao càng lúc càng lớn chứ.”
Stefan thấp giọng lẩm bẩm một câu, ý cười trên mặt cũng không hề giảm.
“Nhưng như vậy cũng không tệ……”
Nếu quá nhẫn nhục chịu đựng sẽ chơi không vui chút nào không phải sao?
Thanh Long cúi đầu, làm bộ như không hề nghe thấy Hoàng thượng lẩm bẩm, khóe miệng hơi hơi run rẩy lại làm lộ nỗi bất bình trong lòng hắn.