Một luồng ánh nắng chiếu vào mặt của Vân Đình, hơi nóng phả ra khiến hắn vô cùng khó chịu. Hắn dùng tay khua qua khua lại nhưng thế nào cũng không thể đuổi cái dương quang đáng ghét này đi.
Hắn không thể làm gì khác ngoài việc mở mắt ra, lười biếng nhìn xung quanh, nguyên lai mùa xuân lại tốt đẹp như vậy, khó trách nơi này gọi Trường Minh Cung. Tà lụa mỏng phấp phới bay theo gió, ánh mặt trời thẩm thấu vào phòng, vẩy lên người một tiên nhân, y đang đứng trước giường hắn, tận tâm vẽ một bức trường quyển. Ngoài Lưu Phương ra, còn có thể là ai sở hữu nét uyển chuyển kỳ diệu như thế, bao giờ cũng vậy, y luôn khiến người hắn phải say lòng.
Hắn duỗi người, ôm lấy gối, say mê nhìn Lưu Phương.
Hình ảnh này thật đẹp, giống như khi mẫu thân ở bên cạnh, tốt nhất thời gian có thể dừng lại thêm đôi chút, để ta đem thân ảnh của ngươi khắc sâu vào đầu, vĩnh viễn cũng không muốn quên.
“Lưu Phương, ngươi đã vẽ một đêm sao?”
Vân Đình nhẹ nói dù hắn biết sẽ không có đáp án, nhưng hắn muốn cùng y trò chuyện. Hắn lắc đầu một cái, muốn cho mình thanh tỉnh hơn, nào ngờ nghe thấy thanh âm leng keng. Lúc này hắn mới phát hiện, hôm qua vừa đặt lưng xuống giường thì đã ngủ say, ngay cả khôi giáp cũng không tháo ra. Như vậy cũng tốt, xem ra hắn không có tửu hậu vô đức, làm chuyện khinh bạc Lưu Phương.
Vân Đình nghĩ đến đêm qua Lưu Phương chính là như vậy ở trước giường nhìn hắn ngủ, trong lòng không sao nói ra hết nỗi ấm áp cùng thỏa mãn. Chỉ mong y sẽ không chê hắn nhếch nhác, bộ dáng khi ngủ không được đẹp. Nghĩ tới đây, Vân Đình có chút ngượng ngùng, gò má hơi phiếm hồng, hắn vội vàng đứng xuống đất, sửa sang lại y trang.
Lưu Phương vẫn còn miệt mài vẽ, y không để ý tới Vân Đình muốn nói gì, cũng không biết phải mở miệng như thế nào, chỉ còn cách tập trung nhìn vào mưu đồ giang sơn xã tắc. Mưu đồ này đã gần hoàn thành, phía trên núi và khe suối, thành trấn hương thôn đều được ghi rõ ràng, thậm chí còn có một vài đặc sản dân gian.
Vân Đình nhìn mưu đồ, cổ họng không nói ra được cảm động. Lưu Phương không bởi vì hắn bức bách mà làm qua loa cho xong, y thật sự tận tâm tận lực vẽ, có phải y đã thật lòng muốn đi theo hắn? Điều này không phải là ảo tưởng, đúng không?
“Lưu Phương, ngươi xem, nơi này là Nam Sơn bên ngoài Lâm Đô, chính là nơi ngươi đã cứu ta mười năm trước, ngươi còn nhớ không?”
Vân Đình thấy Lưu Phương vẫn không đáp nên cũng chẳng hỏi gì thêm nữa, hắn lại tiếp tục quan sát mưu đồ, khi nhìn đến nơi cùng Long Dương học nghệ thì không khỏi nhíu mày, hạ mi, ánh mắt lại quét qua biên thành:
“Cố Dương Sơn…? Lưu Phương, ta chưa từng nghe nói qua có nơi như thế này, có phải ngươi đã vẽ sai rồi? Cố…”
Vân Đình chợt thấy tay bút Lưu Phương có chút run rẩy, trong lòng hắn cũng hiểu rõ, nơi đây là Cố Dương Sơn, không phải hôm đó Long Dương trong cơn say đã nói ngọn núi này ở biên quan Tây Vực sao? Long Dương cùng Lưu Phương đã ở trong núi đó… Hừ! Cư nhiên dùng tên cả hai đặt cho nó, Cố Dương Sơn… Lưu Phương đem núi này vẽ vào mưu đồ chính là muốn vĩnh viễn nhớ nơi đó? Trong lòng Vân Đình dâng lên một cỗ hận ý, hắn cố gắng khắc chế để nó không bộc phát ra ngoài. Hắn buông mưu đồ xuống, xoay người sai gia nhân chuẩn bị nước súc miệng và bữa ăn.
Nhanh sau đó, thức ăn đã bày ra trước mặt Lưu Phương, chỉ có vài món ăn cùng với cháo trắng. Vân Đình ăn một mình, hắn thấy Lưu Phương vẫn không có dấu hiệu động vào, liền nói:
“Lưu Phương, ngươi một đêm không ngủ, lại không ăn gì, thế nào chịu được đây? Đừng vẽ nữa!”
Một khắc trôi qua, Vân Đình thấy Lưu Phương vẫn không chịu đặt bút xuống để dùng cơm, trong bụng liền có chút tức giận, hắn ném đũa xuống bàn, kêu lên:
“Ta bảo ngươi không được vẽ nữa! Ăn cơm!”
“Thần phải hoàn thành ngay, mong bệ hạ nhớ lời cam kết với thần, hôm nay lui binh.” Khẩu khí Lưu Phương vẫn nhàn nhạt nhưng rõ ràng đang nhắc nhở Vân Đình, cũng không đáp ứng việc y nhất định phải ăn.
“Ngươi! Ngươi muốn dùng cách tuyệt thực uy hiếp ta?” Lửa ghen trong lòng Vân Đình đã trở nên dữ dội, y đây là có ý gì? Không để cho y chết thì y cứ như vậy phản kháng hắn sao? Khi nhìn thấy ba chữ Cố Dương Sơn kia thì trong đầu hắn đã nhanh chóng lướt qua hình ảnh Long Dương và Lưu Phương ở nơi đó, cả hai nhất định là đã cùng nhau trải qua khoảng thời gian vui vẻ nhất, Long Dương còn nói y rất là trắng, chính là Cố Dương Sớn đáng chết này, thế mà y còn dám vẽ cho hắn!
“Ta không sợ! Ngươi không ăn, ta có biện pháp bắt ngươi ăn!”
Vân Đình đứng dậy, tiến lên phía trước, hắn đứa tay ném đi họa bút của Lưu Phương, sau đó nắm lấy cằm y, tay còn lại bưng chén cháo, muốn rót vào miệng Lưu Phương. Lực tay Vân Đình rất lớn, đầu ngón tay hắn bấm vào trong da thịt Lưu Phương, xương hàm của y bị vặn đến nỗi nghe cả tiếng kẽo kẹt, tựa hồ sắp vỡ nát ra. Nhưng Lưu Phương vẫn cắn chặt răng, hai tay liều mạng chống đỡ Vân Đình, làm thế nào cũng không chịu mở miệng, nước cháo từ trong kẽ răng chảy ra, hẳn là một hạt cháo cũng không thể đi vào.
Đột nhiên, Vân Đình lại thấy ánh mắt phẫn hận của Lưu Phương, trong lòng có chút kinh hãi, hắn từ từ buông lỏng tay ra.
Xung quanh có mấy thanh y thị vệ, bọn họ bất ngờ nhìn thấy Vân Đình như thế, cũng có chút giật mình, cho là bệ hạ bị mạo phạm, vội vàng tiến lên kéo Lưu Phương ra. Vân Đình lập tức nổi giận, hắn dùng chân chân đạp lật những người kia, hét lớn:
“Không được chạm vào y! Y là Ân vương điện hạ! Không cho phép các ngươi vô lễ với y! Cút cho ta!” Sau tiếng của Vân Đình là nước cháo đổ đầy đất.
Lưu Phương ho khan bò dậy, y không để ý tới việc Vân Đình đánh chửi thị vệ như thế nào, chỉ vội vàng xem lại mưu đồ y vẽ, cũng may, bức họa không bị nhiễm bẫn. Y cẩn thận lau đi vết cháo trên người, sau đó lại cầm bút lên, di chuyển đến nơi sạch sẽ và tiếp tục vẽ. Chỉ còn một chút nữa thôi, trời cũng đã vào trưa, việc y không ăn cơm đã đắc tội với Vân Đình, phải như thế nào mới có thể làm cho hắn lui binh? Y không muốn nhượng bộ nhưng rồi lại không thể không nhượng bộ.
Long Dương, ta phải làm như thế nào thì mới có thể chịu đựng được?
Đoạn Nhật ở hành lang bên ngoài nghe thanh âm mắng chửi, vội vàng đi vào nhìn xem chuyện gì. Hắn trông thấy Vân Đình nổi giận, liền tiến lên nói:
“Bệ hạ, thần thấy hôm nay đã qua giờ ngọ, quân sĩ hai ngày qua cũng quá mệt mỏi, không bằng chúng ta hôm nay hãy nghỉ ngơi để hồi phục một chút, ngày mai sẽ lên đường?”
“Không được!” Vân Đình lại nhìn qua Lưu Phương, sau đó lại như suy tính điều gì, hắn bảo Đoạn Nhật ra ngoài điện, nhẹ giọng hỏi, “Long Dương đã đi đến đâu rồi?”
“Đã qua cửa khẩu.”
“Có bao nhiêu người?”
“Chưa đầy hai ngàn người, đều là kỵ binh.”
“Nói như vậy, không cần hai canh giờ thì sẽ đến kinh đô rồi?”
“Thưa vâng!”
“Ngươi để cho thủ vệ kinh đô rút lui đến Tây Môn, để binh lính Long Dương đi vào. Chuẩn bị thuyền bè đầy đủ ở bờ Lâm Giang, tuy ta đáp ứng Lưu Phương hôm nay sẽ lên đường triệt binh nhưng Long Dương hắn muốn đến chỗ chết thì ta cũng không có biện pháp.”
Hắn không muốn để cho Lưu Phương nghe được một câu nào về Long Dương… Hôm qua uy hiếp y như vậy, hắn cũng rất đau lòng, hắn sợ Lưu Phương sẽ chịu đựng không được mà rời khỏi hắn. Nhưng hắn lại nghĩ, nếu như có thể có một chút cơ hội ép buộc Long Dương rời đi mà không để cho Lưu Phương biết, vậy có phải y sẽ không oán hận hắn? Thật ra thì Vân Đình không dám thừa nhận, hắn chiếm vương cung của Long Dương, theo tính cách của người một thời được hắn xem là đại ca thì sẽ không có chuyện bị dồn ép rời khỏi, cuối cùng chỉ có thể là một trận huyết chiến mà thôi.
Vân Đình lại quay đầu lại nhìn Lưu Phương, hắn không khỏi nghĩ ngợi khi thấy y vừa nhăn mặt vừa khai triển bức mưu đồ.
Chẳng lẽ ngươi thật cho là ta sẽ vì một tờ mưu đồ mà tha cho bọn họ? Lưu Phương, tại sao ngươi lại ngốc như thế? Ngươi hãy xem thử bọn người bên cạnh Long Dương là thứ người gì, ngươi cho rằng bọn họ sẽ cảm kích ngươi sao? Nhưng mà, cũng bởi vì ngươi hiền lành như thế nên ta mới quyến luyến không rời, thế gian này hết thảy đều bẩn thỉu, nhưng cũng không thể ô nhiễm được ngươi. Vân Đình à Vân Đình, rốt cuộc là y uy hiếp ngươi hay là ngươi uy hiếp y đây?
Đoạn Nhật nghe Vân Đình an bài như vậy, trong lòng liền mừng rỡ, vậy là Vân Đình đã nghĩ kỹ lại, vừa muốn Lưu Phương quy thuận hắn, vừa muốn bắt giữ Long Dương, Khương Quốc kia tất nhiên cũng nằm trong tầm tay, đúng là nhất tiễn song điêu. Hắn vội vàng rỉ tai mấy câu cùng Vân Đình, Vân Đình nghe xong thì mặt không biến sắc, chỉ chậm rãi gật đầu một cái.
Dưới cửa khẩu, bên ngoài kinh đô, một thân hồng bào khí thế hừng hực, lướt mã băng ngàn, cuốn lên cuồn cuộn hoàng sa[1], bỏ xa thị vệ sau lưng mình. Long Dương một tay cầm dây cương, cả người nghiêng về phía trước, gần sát Kỳ Lân, hắn hận hai tay mình không thể dài ra để bay thẳng đến vương cung.
Từ biên thành Tây Vực đến kinh đô nhanh nhất cũng mất một tuần lễ, do vai hắn bị thương nặng nên Uất Trì đặc biệt chiếu cố, lộ trình đi luôn muốn được ổn thỏa. Không ngờ rằng ngày hôm qua nghe thám mã đột ngột tình báo, xảy ra thảm họa mưa to, Lâm Hà một đêm đổi đường, xông thẳng đến bên ngoài thành kinh đô, hơn nữa thuận sông mà đến, lại là binh mã của Vân Đình. Hắn chỉ dùng một ngày là đã công chiếm được vương cung, bắt tất cả vương công đại thần, hoàng thân quốc thích. Nhưng điều làm Long Dương đau lòng nhất chính là thám mã nói rằng Vân Đình còn xếp đặt bữa tiệc ở cung nội Khương vương để sắc phong một Ân vương, nghe miêu tả lại tướng mạo thì người đó rất giống Lưu Phương.
Không thể nào! Tất cả đều là hồ ngôn! Lưu Phương đang sống thật tốt ở Huyền Đạo Quan chờ ta trở lại, làm thế nào lại bị Vân Đình phong vương? Chẳng lẽ hắn đến Phượng Minh Sơn bắt Lưu Phương? Hắn làm sao biết y ở nơi nào? Nhưng hắn không chỉ bắt Lưu Phương, còn công chiếm cả vương cung. Phụ vương, mẫu hậu, Long Quỳ, Long Tường, nhiều người như vậy đều đang ở trong tay hắn, hắn đây muốn diệt quốc?
Long Dương phóng ngựa như điên, một khắc cũng không ngừng suy nghĩ về những việc đã xảy ra, nhưng lại chẳng thể tìm ra đầu mối. Ngoại trừ diệt quốc, hắn bây giờ không nghĩ ra được lý do nào khác. Cho dù lần đó đánh một trận ở Dương Vương Cung, huynh đệ trở mặt nhưng hắn thủy chung không ngờ rằng Vân Đình có dã tâm thâu tóm Khương Quốc, đáng lẽ ra hắn phải nghĩ tới việc này sớm hơn. Vân Đình giết huynh giết cha, còn muốn chiếm đoạt Lưu Phương và lấy đi mạng của hắn, nếu không phải là Thương Kiếm liều chết cứu giúp thì làm sao hắn có thể thoát được?
Thì ra là, Vân Đình đã sớm muốn diệt ta, cái gì mà huynh đệ ôn chuyện, tất cả đều là cái bẫy! Bởi vì không thành công nên lần này liền thừa dịp hồng thủy đánh lén, tiểu nhân nham hiểm, hèn hạ vô sỉ!
Cuối cùng Long Dương đã tới bên ngoài kinh đô, hắn thấy cửa thành mở rộng ra nhưng cư nhiên không có binh sĩ canh giữ, điều đó khiến hắn không khỏi có chút nghi ngờ, hắn kéo Kỳ Lân đi vòng quanh cửa thành. Qua hồi lâu, bọn người Uất Trì mới từ phía sau hổn hển chạy tới. Đường phố bên trong thành vắng lạnh, bởi vì chiến loạn nên tất cả cửa hiệu đều đóng cửa, khắp nơi yên tĩnh, không có một người.
“Uất Trì, ngươi đi dò xét tứ môn, xem chuyện gì xảy ra.”
“Tuân lệnh, bệ hạ.”
Uất Trì dẫn theo vài người đi tra xét, lát sau trở lại bẩm báo, hắn phát hiện Dương vương đã dừng thuyền ở bờ Lâm Hà bên ngoài Tây Môn, binh lính đang lên thuyền, phòng thủ lỏng lẻo, nhìn dáng dấp có vẻ muốn lui binh.
“Lui binh?” Long Dương không thể tin được, Vân Đình bắt được nhiều người như vậy, sẽ dễ dàng bỏ qua sao?
“Bọn chúng có bắt người của ta không?”
Uất Trì lắc đầu một cái, hắn chỉ biết hôm nay cửa cung đóng chặt, không có tin tức. Long Dương hít vào một hơi, nếu như Vân Đình dùng người nhà của hắn uy hiếp hắn, khi đó hắn phải làm thế nào đây? Nhất là Lưu Phương…
Lưu Phương… Ta phải làm sao đây? Ta có thể nhìn y chết đi, nhìn y bị hành hạ sao? Nhưng ta… Ta là vua một nước, có thể nào khuất phục trước hắn?
Giờ phút này, Long Dương đã tâm phiền ý loạn, hắn tản bộ quanh thành hai vòng, cuối cùng vẫn không vào hành. Hắn mang binh mã đến bờ Lâm Hà bên ngoài Tây Môn, chuẩn bị cùng Vân Đình quyết nhất tử chiến[2].
“Bệ hạ, thần vẽ xong rồi, xin bệ hạ lập tức lên đường.”
Lưu Phương quỳ xuống trước mặt Vân Đình, hai tay nâng tranh vẽ lên. Vân Đình còn đang ngẩn người thì nghe thấy thanh âm của Lưu Phương, hắn vội vã tiếp tranh và đỡ y đứng dậy.
“Ngươi đừng như thế! Sau này ta không cần ngươi quỳ!”
Vân Đình lúc này mới nhìn thấy trên hai má Lưu Phương có khối máu ứ đọng, là do lúc nãy hắn đã bấm vào. Vân Đình ngay lập tức hối hận, tại sao hắn không thể nhịn một chút? Y hiện giờ bị bức bách, tâm tình không tốt nên không muốn ăn, đáng lẽ hắn đừng miễn cưỡng y mới phải.
Ta là tới cứu y, không phải tới làm tổn thương y! Y cũng đã đáp ứng quy thuận ta, tại sao ta còn đòi hỏi nhiều như vậy?
Vân Đình ngay sau đó ôn nhu nói:
“Còn đau không? Tha thứ ta… Nếu ngươi không muốn ăn thì ta sẽ không ép ngươi!”
Lưu Phương không đáp lời, chỉ thể hiện bộ dạng phục tùng như cũ. Vân Đình thở dài, nói:
“Yên tâm, ta đã đáp ứng ngươi thì nhất định sẽ làm được.” Vân Đình lên tiếng gọi thị vệ, “Người đâu, chuẩn bị ngựa! Nói với Đoạn tướng quân, ta cùng với Ân vương lập tức lên đường!”
“Tuân lệnh!”
Lưu Phương đi ra bên ngoài cung thì nghe được tiếng ngựa kêu quen thuộc, một bạch mã vui mừng nhảy lên những nấc thang, khi nhìn thấy Lưu Phương thì ngay lập tức sáp vào, thân mật dựa đầu lên vai y, mặc y vuốt ve.
Ánh Tuyết?
Lưu Phương không thể tin được, y cho rằng trong trận chiến ở Dương Vương Cung ngày đó, Ánh Tuyết sau khi lao ra ngoài thì đã đi mất, không ngờ nó lại xuất hiện ở chỗ này. Chẳng lẽ Vân Đình tìm nó về và một mực mang theo bên người?
Vân Đình vẫn còn hối hận, hắn nhất thời xung động, đối với Lưu Phương thô lỗ, không biết trong lòng y có ghi hận hắn? Lúc này, Vân Đình thấy Lưu Phương say sưa nhìn Ánh Tuyết, mâu quang phiếm hồng, trong bụng mới có hơi an ủi. Ánh Tuyết đích thực là do Vân Đình tìm về, hắn còn nuôi nấng nó chu đáo, lần này lại đặc biệt dẫn xuất chinh, chính là hy vọng Lưu Phương có thể hiểu được chân tâm của hắn.
Nhưng Vân Đình thật ra không hề biết, Lưu Phương nhìn thấy Ánh Tuyết, tựa như gặp được Kỳ Lân, gặp được Long Dương. Ánh Tuyết là ngựa Tây Vực, do Long Dương ở biên thành đặc biệt chọn cho y, nó và Kỳ Lân cũng giống như y và Long Dương, có đôi có cặp, tâm hữu linh tê[3]. Hôm nay thấy nó còn sống, nhưng lại muốn mang y cùng Long Dương trời nam đất bắc, nghĩ tới đây, y không thể nói ra được đau lòng.
Lưu Phương ngồi lên Ánh Tuyết, cùng Vân Đình đến Tây Môn. Đi qua cửa cung, y trong thấy Đoạn Nhật đang để cho các đại thần cùng gia quyến lần lượt xuất cung, trong lòng cũng cảm thấy yên tâm. Dọc theo đường đi, mặc dù vẫn có người hô to, Dương vương và Ân vương hồng phúc tề thiên, nhưng sự cười nhạo cùng ánh mắt khinh bỉ lại nhiều hơn.
Lưu Phương yên lặng không nói tiếng nào, y theo Vân Đình đi tới cửa thành, trông thấy hai sườn đồi tả hữu nằm bên ngoài thành, ở giữa là một đại lộ, đối diện cửa sông.
Ven sông, đã có mấy chục chiến thuyền với tinh kỳ phấp phới tung bay, phía trên đều có binh sĩ. Đến gần bờ sông, thấy một hàng chiến thuyền khác hẳn với các thuyền khác, mỗi cái đều có ba tầng lâu, cánh buồm treo cao, dường như chuẩn bị khởi hành.
Lưu Phương cho là Vân Đình muốn ngồi vào thuyền lớn, ai ngờ Vân Đình kéo Ánh Tuyết, nói một câu, “Chúng ta ngồi thuyền khác.” Sau đó hắn thúc giục Khiếu Thiên, lượn vòng qua phía bên trái, đi về hướng sườn núi. Lưu Phương tuy không rõ tình hình nhưng buộc lòng phải đi theo. Hai người vừa mới trèo lên đỉnh núi thì đã nghe thấy tiếng đánh nhau vang lên bốn phía, từ bờ sông đến cửa thành, một đội nhân mã lực lưỡng, đều là kỵ binh áo đỏ, người dẫn đầu đội nón trụ kim giáp, chính là Long Dương! Hắn đang đuổi giết một đội kỵ binh áo xanh.
Hắn đã trở lại! Đây là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong Lưu Phương. Long Dương, trong lòng y mặc niệm rất nhiều lần cái tên này. Sở dĩ y có thể ở đạo quán viết sách, sống lây lất trong lao tù, chịu đựng được bao ánh mắt khinh bỉ, tất cả là vì hai chữ kia. Hắn có khỏe không? Lưu Phương cố gắng nhìn rõ mặt hắn, nhưng ở khoảng cách này, y chỉ có thể nhìn thấy cánh tay trái của hắn tựa hồ buộc vào trong giáp, hắn phải dùng cánh tay còn lại huy kiếm, cùng mọi người đánh giết, hắn quả thật trọng thương.
Không, hắn cần ta! Long Dương, chờ ta một lát, ta tới ngay!
Lưu Phương không chịu được nữa, y mãnh liệt giành lấy Ánh Tuyết, tách khỏi Vân Đình, lao ngựa xuống núi. Chỉ nghe được sau lưng vang lên thanh âm những tưởng có thể xé rách cổ họng, điên cuồng gào thét:
“Lưu Phương! Trở lại, không được đi! Ngươi đừng có ép ta!”
Vân Đình nghe được tiếng ngựa hí, vậy là Long Dương sắp đến. Hắn biết Long Dương nhất định sẽ tới cửa sông, hắn vốn là muốn đưa Lưu Phương lên thuyền trước, không nghĩ tới việc Long Dương tới nhanh như vậy. Chứng kiến Lưu Phương không thể tự kiềm chế bản thân khi nhìn thấy Long Dương, lúc y vội vã đi xuống mà không một lần quay đầu lại, tim hắn giống như bị dao cắt. Hắn không thể để cho y cứ như vậy rời khỏi hắn, tuyệt đối không thể!
Vân Đình giơ roi ngựa lên cao, dùng sức vung xuống.
Một tiếng còi chói tai vang lên, trong nháy mắt như có hoa nổ tung giữa không trung. Chỉ thấy hai bên trái phải của sườn núi đột nhiên xuất hiện mấy trăm cung thủ, đứng thẳng ở cổng thành là chữ “Dương” nổi bật trên đại kỳ phấp phới, những mũi tiễn đã ở trên dây.
Giờ phút này, chiến thuyền cao vút của Vân Đình đã kéo vũ khí ra khỏi cửa sổ, trên mỗi tầng lầu đều là một hàng nỏ pháo to lớn, phía trên còn có hỏa dược. Lưu Phương chợt nhớ tới, lúc còn ở Dương Vương Cung, Long Dương đã từng chơi qua những mô hình kia, thì ra Vân Đình đã sớm tạo ra vật thật. Sau đó, đội quân thanh y đi vòng qua sau đồi, tiếng la giết nhất thời nổi lên tứ phía, là binh lính của Uất Trì bị chắn ở sau núi.
Lưu Phương xoay đầu, giận dữ nhìn Vân Đình, tất cả các vũ khí này đều là hắn đã sớm thiết lập, tất cả đều là cái bẫy. Hắn chính là muốn giết chết Long Dương, giờ đây, thuận theo hay không thuận theo hắn còn có ý nghĩa gì? Lưu Phương nhất định không quay về, y càng thêm liều mạng thúc giục Ánh Tuyết, hướng phía dưới phóng tới, y bây giờ chỉ muốn gặp Long Dương!
Long dương! Ta ở đây, ngươi có nhìn thấy ta không? Ta đến rồi, ta không có vứt bỏ, cho dù có chết thì ta cũng muốn chết cùng ngươi!
Lại là loại ánh mắt này, sắc bén như thế, khó có thể chịu đựng được. Lòng Vân Đình bị nó làm đau nhói, y thật không chịu quay đầu lại sao?
Đợi một chút, không! Vân Đình, ngươi là một tên đại ngu ngốc, hiệu lệnh đã ban ra, ngươi đây là để cho Lưu Phương đi tìm đường chết!
Hắn chợt đạp Khiếu Thiên một cái, vọt nhanh xuống núi, đuổi theo phía sau Lưu Phương.
Thanh âm rầm rầm vang lên trên pháo thuyền, vô số tên nỏ mang lửa phun ra, như một con hỏa long hung hãn bắn về đội quân áo đỏ, ngay sau đó, cỏ khô từ trên đồi nhanh chóng lăn xuống, tiếp xúc với lửa. Mấy tiếng nổ lại vang lên, cỏ khô hòa cùng hỏa dược nhất thời nổ tung, binh lính không còn kịp tránh né, khắp người đều mang lửa, gãy cả tay chân, không ngừng kêu la thảm thiết. Long Dương thấy trúng mai phục, liền vội vàng cùng đội quân đi về phía trước, muốn đột phá cửa thành, nhưng trước cửa thành tiễn trận dày đặc, thật khó có thể đến gần, đã có mấy chục thị vệ vì đỡ tên cho Long Dương mà chết thảm dưới ngựa, quân lính ngàn người, trong khoảnh khắc chỉ còn lại không tới trăm người. Long Dương lòng đầy phẫn hận, nhãn quang đầy sát khí, tay vung lên trường kiếm, hắn lao vào hỗn loạn mà không hề nhìn thấy Lưu Phương đang chạy từ trên sườn núi xuống.
Đoạn Nhật ở trên cổng thành thấy rõ Vân Đình giơ roi hạ lệnh, cho nên hắn mới ra tín hiệu toàn lực vây đánh, mắt thấy là có thể đem Long Dương cùng toàn bộ đám quân sĩ bắn rơi xuống ngựa. Nào ngờ lại thấy một bạch mã từ trên sườn núi chạy xuống, Vân Đình cũng đuổi theo ở phía sau, đó không phải là Lưu Phương sao? Không cần hỏi, Vân Đình chính là không đủ quyết tâm, không đủ tàn nhẫn, nên mới một lòng đuổi theo Lưu Phương.
Điên rồi, quả là điên rồi!
Đoạn Nhật tức giận giậm chân thật mạnh, việc cần làm ngay bây giờ là thu hồi tiễn trận, để tránh ngộ thương Vân Đình.
Giờ phút này, cơn mưa tiễn đột ngột ngừng lại, chiến trường nhất thời yên tĩnh lạ thường.
Ánh Tuyết mang theo Lưu Phương vọt vào đám cháy, thế lửa hung mãnh khiến bước chân nó cũng kinh hãi. Một thanh âm bất chợt vang lên, Vân Đình ném Lãm Tinh Tỏa vào chân trước của Ánh Tuyết, nó liền hốt hoảng, thân bắn lên cao, đẩy Lưu Phương ngã xuống ngựa.
Lưu Phương va mạnh vào mặt đất nhưng vẫn không quản mọi thứ, y lập tức đứng dậy, chạy về hướng cửa thành. Vân Đình tin chắc hắn sẽ đuổi kịp Lưu Phương, nào ngờ Lãm Tinh Tỏa lại bị Ánh Tuyết cắn chặt, nhất quyết không chịu nhả ra, có lẽ nó biết được tâm ý chủ nhân nên muốn ngăn cản Vân Đình. Vân Đình giận dữ, hắn muốn một kiếm giết đi Ánh Tuyết. Nhưng rồi nghĩ lại, nó bất quá chỉ là một con ngựa nhưng lại thông hiểu nhân tình, trân ái Lưu Phương như thế, cho nên hắn không không đành lòng hạ thủ, cuối cùng đành phải cùng nó tranh đoạt.
Thi thể xung quanh Kỳ Lân đã chất chồng, đều là vạn tiễn xuyên thân, bọn họ đều là trung tử chi sĩ, chiến đấu đến giây phút cuối cùng, để rồi chỉ có thể dùng chính bản thân thay bệ hạ đón tiễn. Long Dương mặc dù đã trải qua nhiều cuộc chiến nhưng chưa lần nào chứng kiến thảm cảnh ác liệt như vậy. Điều làm hắn càng căm hận chính là không thể cùng Vân Đình chính diện giao phong[4], vậy mà lại thua đến không còn manh giáp thế này.
Long Dương giơ kiếm hướng về phía thành lâu, phá khẩu đại mạ[5]:
“Vân Đình! Nếu ngươi là nam nhân thì mau lăn ra đây cho ta! Ngươi chỉ biết dùng loại quỷ kế này thì còn gì là anh hùng!”
Chợt, Long Dương nghe từ nơi xa vọng đến tiếng gọi của ai đó, là Lưu Phương?
“Lưu Phương! Ngươi đang ở đâu?”
Hắn nhìn khắp xung quanh, chỉ thấy ánh lửa ngút trời, khói giăng khắp nơi, không thấy được ánh sáng. Hắn muốn đi về phía trước thì đột nhiên cảm giác được Kỳ Lân đang phát run, cúi đầu nhìn lại, hắn thấy trước ngực nó có hai mũi tên, máu nhỏ giọt chảy xuống, xem ra nó đã không thể chống đỡ, đi một bước cũng rất chật vật. Long Dương vội vàng nhảy xuống ngựa, mang theo kiếm, bước nhanh về hướng cửa thành, hắn nghe bên trong tựa hồ có tiếng la khóc.
Lưu Phương, ngươi có phải đang bên trong?
Cửa thành từ từ mở ra, bên trong xuất hiện một đám người đông nghịt chen chúc nhau, gào thét, khóc lóc. Đám người kia đột nhiên nhìn thấy Long Dương thì giống gặp được thần tiên cứu mạng, họ nhanh chóng chạy ra, quỳ gối trước mặt hắn, lên tiếng khóc rống, “Bệ hạ, người trở lại rồi! Bệ hạ, cứu cả nhà thần!” Một số người nhìn thấy ngoài cửa thành thây ngã đầy đất, chiến hỏa bay tán loạn thì liền bị dọa sợ đến không nói ra lời, chỉ quỳ trên mặt đất, hoảng loạn dập đầu. Còn có một vài người chẳng khác nào trúng tà, cứ liều mạng kêu lên, “Dương vương cùng Ân Vương, nhị vương tịnh giá, nhật nguyệt đồng huy” Sau đó lại ngồi dưới đất không ngừng cuồng tiếu.
Tất cả những gì đang diễn ra trước mắt đã khiến Long Dương sợ ngây người, hắn cảm thấy so với trận ác chiến vừa rồi thì tình cảnh này còn kinh khủng và rợn tóc gáy hơn. Nam nữ lão ấu nơi này đều là người chí thân của hắn, thúc bá tôn trưởng, biểu thân tỷ muội, còn có vương công đại thần cùng vợ con quyến thuộc, mọi người đang rất sợ hãi, run rẩy trước hắn.
Tại sao có thể như vậy? Long Dương nghe những người này vừa kêu vừa khóc, chiến tâm nhất thời hoàn toàn biến mất, hắn có thể chết ở đây, nhưng không thể trơ mắt nhìn những người này chôn theo cùng hắn. Còn có nhiều lão ấu, phụ nữ ở nơi đây, bọn họ đều vô tội, hắn làm sao có thể cứu moi người đây? Phải như thế nào mới có thể cứu? Trong cơn hoảng hốt, hắn thấy Long Quỳ đang đỡ mẫu hậu chạy về phía mình, mẫu thân sắc mặt trắng bệch, tóc tai xốc xếch, muội muội cũng một thân y phục bị xé rách.
Hai người cùng nhau gọi hắn:
“Dương nhi! Hài tử của ta!”
“Vương huynh! Vương huynh!”
Long Dương đột nhiên cảm thấy ngực mình nổi lên một trận đau đớn, vết thương ở vai vỡ toang, máu tươi mạnh mẽ bắn ra, trước mắt hắn tối sầm, thân thể lay động một cái thì ngã quỵ. Mọi người chứng kiến Long Dương té xuống thì cảm thấy giống như vận rủi đang đến, vội vàng điên cuồng hét to. Long Dương là hy vọng sinh tồn cuối cùng của bọn họ, nếu hắn chết thì xem như thật phải làm nô lệ vong quốc rồi. Toàn bộ đám người phóng mạnh đến hướng Vương hậu lúc này đang ôm lấy Long Dương vào lòng, cứng rắn chắn ở cửa thành, ngay cả nước cũng không thể lọt vào.
“Long Dương! Long Dương!”
Lưu Phương mắt thấy Long Dương ngã quỵ, lòng y cũng trở nên tê tâm liệt phế, y chạy như điên, lướt qua bao thi thể, kêu lớn tên của hắn. Vậy mà, tiếng gọi của y lại hoàn toàn bị bao phủ bởi tiếng la khóc, y muốn chen qua đám người này để bước vào trong, nhưng không ai chịu nhường đường, tất cả mọi người đều liều mạng gạt y ra, thậm chí không người nào ngẩng đầu lên.
Chợt, một nam đồng tiến lên, đẩy mạnh Lưu Phương ra ngoài, điên cuồng kêu lên, “Ngươi là giặc bán nước! Ngươi giết bệ hạ của chúng ta, hại cả nhà của ta! Ta phải giết ngươi! Giết ngươi!” Nó nhặt một mũi tiễn từ dưới đất lên, hướng Lưu Phương ném tới.
Một tia chớp lướt qua, đem tiễn kia cuốn lên, rơi xuống trước mặt Lưu Phương. Vân Đình phóng ngựa đến bên Lưu Phương, dùng thương chỉ thẳng vào nam đồng kia. Lúc này, Đoạn Nhật cũng đã mang theo nỏ thủ tấn công, đứng xung quanh Vân Đình, đem đám người kia vây lại. Lưu Phương không nhúc nhích, ngơ ngác nhìn tình cảnh trước mắt, y trông thấy ánh mắt căm hận của nam đồng kia, những người la hét điên cuồng nhưng bất lực. Trong sự hoảng hốt, y thấy Vương hậu ôm Long Dương khóc lớn, còn Long Dương thì nhắm mắt lại. Lưu Phương phảng phất nghe lại những lời trách mắng lạnh lùng của Vương hậu ở trong thạch lao ngày ấy, “Ngươi hại Dương Nhi như vậy còn chưa đủ sao? Ngươi tại sao còn phải dây dưa với hắn?”
Là ta! Là tại ta lao xuống núi, trong chốc lát, đã có rất nhiều người phải bỏ mạng! Tất cả, đều do ta tạo thành! Ta đã quyết định rời khỏi thì nên vì hắn chịu đựng, tại sao còn muốn gặp hắn? Để cho hắn bị hành hạ? Không có ta thì hắn vẫn còn có bọn họ, còn có rất nhiều người yêu thương hắn. Còn ta, chỉ có thể mang đến cho hắn thống khổ lớn hơn mà thôi. Lưu Phương, ngươi đã quyết định rồi, tại sao lại không có dũng khí đối mặt?
Nam đồng kia nhìn thấy Vân Đình, càng thêm tức giận, nó xông lên bắt lấy chân Vân Đình. Ngay lập tức, Đoạn Nhật ôm lấy thắt lưng nó, toan muốn ném vào lửa đỏ.
“Đừng! Đừng đả thương nó!” Lưu Phương nhanh chóng nói lớn, y kéo lấy ống tay áo Vân Đình cầu xin, “Bệ hạ khai ân, nó chỉ là hài tử.” Trong lòng Lưu Phương tràn ngập bao hối hận, vô địa tự dung[6]. Đứa nhỏ này nói không sai, y đã hại chết nhiều người như vậy, làm gì có tư cách mong nó tha thứ? Y căm hận bản thân mình, hận đến chết!
Vân Đình nhìn ánh mắt cầu khẩn của Lưu Phương, thật không thể nói ra nỗi đau trong lòng. Chẳng lẽ hắn phải vĩnh viễn bị y bức bách thế này? Tại sao hắn không thể một lần hạ quyết tâm căm hờn?
Vân Đình lạnh lùng nói:
“Ngươi nếu muốn rời khỏi ta, cần gì phải đi cầu ta?”
“Bệ hạ!” Lưu Phương thấy Vân Đình không chịu nhượng bộ, liền vội vàng quỳ xuống đất, dập đầu cầu xin, “Thỉnh cầu bệ hạ khai ân! Bệ hạ đã đáp ứng thần, thả bọn họ ra!”
“Ta… Ta đã đáp ứng ngươi, nhưng ngươi đáp ứng lại ta cái gì? Ngươi đã quên thì tại sao ta phải thủ ước?” Vân Đình vừa hận vừa đau, đôi môi phát run, lần này, hắn tuyệt đối sẽ không nhượng bộ, hắn không tin mình không khuất phục được y. Vân Đình nghiêng đầu không nhìn Lưu Phương, mặc y dập đầu.
“Bệ hạ! Thần chống lại thánh lệnh, muốn chạy trốn, thần đã biết sai rồi! Thần, thần thật rất hối hận! Cầu xin bệ hạ khai ân, thần không bao giờ dám tái phạm! Nếu muốn trách phạt thì hãy trách phạt thần! Xin thả những người này ra!”
Vân Đình nghe Lưu Phương cầu khẩn như thế, lại còn bảo bản thân đã hối hận, cơn giận trong hắn nhất thời lắng xuống. Hắn làm sao có thể trách phạt y, chẳng qua là… Y thật sự có thể thủ ước sao? Hắn không dám nghĩ đến, nhưng hắn không muốn nghe thanh âm dập đầu kia nữa. Vân Đình tung người xuống ngựa, đỡ Lưu Phương đứng dậy. Hắn đau lòng khi thấy y dập đầu đến chảy cả máu, liền vội vàng dùng ống tay áo thay y lau lên vầng trán xanh xao, vết thương cũ chưa lành, lại thêm vết thương mới, tại sao nhất định phải như thế?
Vân Đình nâng Lưu Phương lên ngựa, sau đó cũng nhảy lên Khiếu Thiên. Hắn kéo tay của Lưu Phương, ôn nhu trấn an, nói:
“Ngươi yên tâm, hắn sẽ không chết, ta đáp ứng ngươi, sẽ không bắt bọn họ. Ta nói được làm được, ngươi tại sao không tin ta? Nhưng… Ngươi cũng phải nhớ đã đáp ứng ta cái gì, cùng ta trở về có được không? Chúng ta bây giờ đi ngay?”
Long Dương từ từ tỉnh lại trong lòng Vương hậu, hắn xúc động nhìn đám người xung quanh mình, những gương mặt thân quen và xa lạ. Vừa rồi hắn hôn mê, tựa hồ nghe được Lưu Phương gọi hắn.
Là y sao? Y ở bên cạnh ta sao? Tại sao ta không nhìn thấy y?
Hắn không thể ngã xuống, có rất nhiều người đang dựa vào hắn, còn có Lưu Phương, cho dù phải chết, hắn cũng muốn chết đứng! Long Dương đẩy tay mẫu thân ra, dùng kiếm chống đỡ thân thể, ngẩng đầu nhìn về cửa thành, làm thế nào lại không dám tin vào đôi mắt của mình.
Người hắn nhìn thấy là ai? Bạch y trên bạch mã kia là thân ảnh ngày đêm hắn tư niệm, còn có thể là ai? Lưu Phương! Là Lưu Phương! Chẳng qua là phục trang trên người y sang trọng hơn, lại còn cúi đầu ở bên cạnh Vân Đình, mặc cho Vân Đình xoa lên trán y, kéo tay của y, ôn nhu nói chuyện với y. Y không thoát ra, không chống cự, chỉ gật đầu một cái rồi cùng Vân Đình quay đầu ngựa lại, đi ra khỏi thành.
Y… Y đây là muốn rời ta sao?
“Lưu Phương!!!!!!”
Long Dương kêu lên một tiếng, ba người phía trước dừng lại…
Long Dương! Là hắn đang gọi ta, hắn rốt cuộc cũng nhìn thấy ta!
Lưu Phương vội vàng muốn quay đầu lại, nhưng ngay lúc đó, y có cảm giác bị ghìm xuống, thì ra Vân Đình đang mạnh mẽ ấn đầu vai y, y có thể nhận ra lực của bàn tay kia càng lúc càng lớn, đó là lời cảnh cáo của Vân Đình! Y không thể quay đầu lại! Y đã khiến cho nhiều người phải mất mạng oan uổng rồi, dù chỉ là quay lại nhìn hắn một cái thì trong tức khắc cũng có thể làm máu chảy thành sông. Lưu Phương nhắm chặt hai mắt, từng giọt nước mặn đắng lăn dài trên má y, thân thể của y kịch liệt run rẩy trong hắc bào của Vân Đình, giống như có vật gì mãnh liệt đâm vào tim. Nhưng rồi y lại tự nói với chính mình…
Lưu Phương, ngươi không thể tiếp tục phạm sai lầm nữa, không phải ngươi đã quyết định rồi sao, không phải ngươi muốn một mình gánh chịu tất cả sao? Nỗi đau ly biệt này, ngươi nhất định phải nếm trải, không bao lâu cũng sẽ qua thôi, ngươi phải kiên cường hơn nữa, kiên trì hơn nữa.
Không có bất kỳ phản ứng nào từ người phía trước, thậm chí y không một lần quay đầu nhìn hắn, Long Dương đứng lặng, trơ mắt nhìn Vân Đình ôm Lưu Phương, sánh vai nhau, dần dần cách xa.
“Lưu Phương!!! Lưu Phương!!!”
Long Dương vẫn tiếp tục gọi lớn tên y. Nhưng Lưu Phương thủy chung không quay đầu lại, cũng không chậm lại mà càng chạy nhanh hơn. Đôi mắt Long Dương đã bị nước làm mờ nhạt, hắn không còn nhìn thấy rõ bóng lưng của họ.
Không! Hắn không thể tin được! Đây thật sự là Lưu Phương sao? Tại sao ngay cả nhìn lại y cũng không nhìn? Tại sao chỉ một câu nói y cũng không thốt ra?
Sau đó, Long Dương nhìn thấy một người quỳ lạy phía sao lưng Vân Đình, cao giọng nói:
“Cung tiễn Dương vương bệ hạ! Cung tiễn Ân vương điện hạ! Nguyện cho nhị vương tại thiên bỉ dực, tại địa thành đôi, phu thê ân ái, vĩnh kết đồng tâm!”
Một trận cười ầm từ phía sau vọng đến, những thanh y thị vệ thắng trận không khỏi vui mừng khôn xiết khi thấy đại thần Khương Quốc vì quá sợ hãi mà miệng đã đầy lời điên khùng, bọn chúng càng hân hoan, liền muốn tên đó học tiếng sủa của chó. Long Dương cảm thấy lửa giận dâng trào, hắn cắn mạnh răng, ngưng thân nâng kiếm, hắn muốn xung phong liều chết, không ngờ lại bị mẫu hậu gắt gao ôm lấy chân.
“Dương Nhi! Dương Nhi! Không được đi! Con bây giờ làm sao đánh lại bọn chúng! Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn! Con không thể tự tìm đường chết oan uổng như thế! Nếu con chết, mẫu hậu phải sống thế nào?”
“Vương huynh! Không được! Cố đạo trưởng đã đi rồi, y nhất định hy vọng huynh được sống! Huynh phải sống, Vương huynh!”
Long Dương rốt cuộc đứng ngẩn ở nơi đó, không nói được lời nào. Lưu Phương đi rồi, hắn vì cái gì mà phải chiến đấu? Giết chết mấy tên này, Lưu Phương có thể trở về sao?
Ta còn có mẫu thân, còn có muội muội, còn biết bao người cần ta, ta chết đi thì những người đó sẽ ra sao? Vua của một nước, ha ha ha, Long Dương, ngươi thật là một kẻ buồn cười, ngươi ngay cả đến người thân ái nhất của mình cũng không bảo vệ được thì còn nói gì đến giang sơn xã tắc! Vân Đình! Vân Đình! Nếu như ta không chết thì chắc chắc sẽ tìm ngươi báo thù, ta muốn ngươi nợ máu trả bằng máu!
Đám người bên trong gào khóc, tràng cuồng tiếu của Long Dương ầm ĩ truyền tới. Kỳ Lân nghe được tiếng cười của chủ nhân, thống khổ hí dài, trên đỉnh núi, Ánh Tuyết tựa hồ có điều cảm ứng, cước bộ chậm lại.
Rốt cuộc không còn thấy được Long Dương, Vân Đình lúc này mới buông vai Lưu Phương ra, hắn biết y rất đau đớn, nhưng lại không biết an ủi y như thế nào, tiếng cười chất chứa bi thương kia, làm sao y có thể chịu đựng được?
“Bệ hạ có rượu không?” Lưu Phương cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói đã lấy lại bình tĩnh, “Thần nhận được trọng ân của Khương vương, hôm nay xa cách, khó có ngày gặp lại nhau, thần muốn từ biệt ở nơi đây.”
Vân Đình thấy Lưu Phương muốn uống rượu để ly biệt cùng Long Dương, trong lòng chẳng những không buồn mà ngược lại còn có chút thoải mái. Lưu Phương không phải là người bạc tình, nếu làm như vậy có thể giảm bớt nỗi đớn đau trong lòng y thì hắn cần gì phải ngăn cản. Thế nhưng… Long Dương kia vẫn còn ở trong tâm trí Lưu Phương, đối với Vân Đình, ký ức đó vẫn còn mới mẻ, vừa rồi, y đã mãnh liệt lao xuống chiến trường, muốn cùng Long Dương đồng sinh cộng tử! Vân Đình đầy mâu thuẫn, nhưng rồi, khi nhìn thấy vết thương trên mặt Lưu Phương, hắn vẫn phải gật đầu một cái.
“Ngài ở đây đợi ta!”
Vân Đình không yên lòng, ánh mắt hắn cứ chăm chú nhìn vào Lưu Phương, hắn sợ y sẽ chạy tới một nơi nào đó tự vẫn, nếu như y chết, hắn tuyệt đối không bỏ qua cho đám người kia, tuyệt đối sẽ không! Vân Đình nắm chặt cây thương trong tay, hướng sang Đoạn Nhật gật đầu một cái, để Đoạn Nhật thả nam đồng kia ra. Khi nhận thấy xung quanh bốn phía hoàn toàn vắng lặng, hắn mới lấy rượu từ trong túi ra, rót đầy chén và đưa cho Lưu Phương.
Ở nơi xa, đã không còn thấy được mặt của Long Dương, chỉ có thể nhìn thấy đám người dưới thành, tiếng khóc của họ trở nên rất nhỏ, chẳng còn nghe rõ nữa. Lưu Phương quỳ trên mặt đất, hướng về phía Long Dương, hai tay nâng chén rượu trước ngực, mặc niệm…
Long Dương, người ta yêu nhất, hôm nay từ biệt, Lưu Phương sẽ không còn cơ hội nhìn thấy nụ cười và giọt nước mắt của ngươi, cả những lúc ngươi say sưa trong men rượu. Nhưng, ngươi nhất định phải sống thật tốt, tự chiếu cố mình thật tốt, Lưu Phương không phải là người hữu dụng, ngươi đúng hẹn trở về, nhìn thấy ta, nhưng ta lại không thể quay đầu mà còn phải rời đi! Ta nhất định đã làm tổn thương ngươi rất nhiều! Đối với ngươi, ta không hề vứt bỏ, thật sự không có, ngươi sẽ hiểu, đúng không? Hôm nay, Lưu Phương rời đi, không thể lưu lại cho ngươi đôi câu vài lời, chén rượu này chính là tâm của ta, dù thân xác ta không tồn tại bên ngươi nhưng tâm ta sẽ theo ngươi trọn kiếp! Vĩnh biệt!
Lưu Phương mặc niệm xong, liền ngửa đầu uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, ngay sau đó, y đứng dậy lên ngựa, chạy về phía bên kia của sườn núi. Vân Đình thấy Lưu Phương quả nhiên không hề lưu luyến, nhất thời nhiệt lệ tràn ra từ khóe mắt, hắn phóng ngựa theo sát phía sau y, cao giọng ra lệnh, “Đoạn Nhật, truyền lệnh ta đến ba quân, thả mọi người ra, lập tức thu binh, khải hoàn hồi triều, không được sai sót!”
Mang theo nỗi sầu bi vội vã lướt trên sườn núi, gió thổi qua những ngọn cỏ thấp, bạch mã phía trước dù muốn nhưng không thể nào nhìn lại. Nó lưu luyến, bồi hồi không tiến, nó rất muốn quay đầu trở về nhưng chủ nhân nó đã nắm chặt dây cương, như một cái vòng nhốt nó lại, khiến nó chỉ có thể đi về phía trước, đem bãi cỏ dưới chân đạp thành bùn lầy, rốt cuộc, vẫn không cách nào phát ra được một tiếng rên rỉ.
Bạch mã thuận theo chủ nhân, vó ngựa vút lên, chẳng bao lâu sau đã biến mất giữa thiên thủy bao la.
“Thử Sinh Bất Hoán”
Thời gian không ngừng lưu chuyển từ những khoảnh khắc trong quá khứ
Điều khắc cốt ghi tâm đổi dời, nào đâu phải đã quá xa xôi
Cho dù một vạn năm có trôi qua thì thâm tình cũng vẫn không thay đổi
Tình yêu giống như một ngọn lửa mãnh liệt, triền miên không dứt
Ký ức là một sợi dây dài uốn lượn phía chân trời
Giữa dòng đời chìm nổi, ta ngỡ rằng tình thâm duyên cạn
Ngờ đâu ngươi lại xuất hiện, khiến ta nhìn thấy lời thề
Ước hẹn giữa trời đất bao la
Quay đầu nhìn lại như chưa từng rời khỏi
Ánh mắt lưu luyến đó, cả đời này không đổi
Không thể quen với việc phân ly
Mọi suy tính cũng trở nên nan giải
Nhưng ly biệt càng khiến ta thêm dũng cảm
Nguyện cho tình yêu này đời đời kiếp kiếp
Quay đầu nhìn lại như chưa từng rời khỏi
Hoài niệm một người, lưu luyến đến quên về
Bao nhiêu giọt mồ hôi mới đủ ấm áp? Ngươi than khóc, ta kêu gào
Nghe rõ bên tai tiếng nói thì thầm
Đừng sợ hãi, gió đã nhẹ thổi, trời lại trong xanh
oOo
[1] – Hoàng sa: cát vàng
[2] – Quyết nhất tử chiến: quyết một trận sinh tử
[3] – Câu đầy đủ là “Tâm hữu linh tê nhất điểm thông”: ý nói về tình yêu đôi lứa, chỉ hai người có thể hiểu được lòng nhau mà không cần phải nói ra.
[4] – Chính diện giao phong: chiến đấu trực diện
[5] – Phá khẩu đại mạ: chửi như tát nước, chửi ầm lên
[6] – Vô địa tự dung: xấu hổ vô cùng, không chỗ dung thân