-Tiền bối tỵ hiềm nơi khách sạn đông người, có phải... Đái Độc Hành gật đầu:
-Bên cạnh phòng của Hương Soái có mấy người lão phu theo dõi họ, đến đây không ngờ lại gặp Hương Soái! Tiểu Phi hỏi:
-Như vậy, tiền bối nên cảm kích họ mới phải. Nhưng chẳng hay họ là ai, họ đã làm những gì, khiến tiền bối chiếu cố đến họ?
Đái Độc Hành cười nhẹ:
-Tánh khí của lão phu, xưa nay là thế, hay can thiệp vào việc bất bình, cần gì bọn họ có chạm đến lão phu.
Rồi lão trầm giọng tiếp:
-Bọn đó, tuy là những tiểu tốt vô danh trên giang hồ, song gần đây, chúng có những hành động đáng hận, lão phu nhất định không tha thứ chúng.
Lão không nói, chúng hành động như thế nào làm lão hận. Tiểu Phi chỉ chờ nghe chứ không hỏi. Bình sinh chàng không thích hỏi ai việc chi, nếu việc đó chẳng liên quan với chàng.
Đái Độc Hành tiếp:
-Lão phu theo đến đây, gặp chúng rồi, song lại chưa hạ thủ, có lẽ Hương Soái lấy làm lạ?
Tiểu Phi gật đầu:
đúng vậy, tiền bối! Đái Độc Hành thở dài:
-Bọn chúng chừng như ma đưa lối, quỷ dẫn đường, nơi nào chúng không đến, lại đến địa phương này. Hương Soái có biết không, quanh vùng phụ cận này, không ai được làm cái việc sát nhân.
Tiểu Phi lại gật đầu:
đúng vậy, tiền bối! Tại hạ có nghe Thần Thuỷ Cung, chừng như chu vi là trăm dặm, trong vòng trăm dặm, nếu ai giết người thì người đó phải đền mạng cho kẻ bị giết.
Đái Độc Hành mỉm cười:
đành là thế, song lão phu đâu có ngán bà? Bất quá, lão phu là nam, bà là nữ, nam đâu thể giao đấu với nữ? Huống chi, lão phu đã đến từng này tuổi rồi, lẽ nào còn nông nổi, sanh chuyện với nữ nhân?
Cái tính quật cường của lão, càng già lại càng tỏ rõ con người đó dù gần đất xa trời, cũng chẳng hề chịu khuất phục trước một ai. Tự nhiên, lão cũng không chịu tỏ vẻ ngán ai, thà chết chứ chẳng nhận kém.
Tiểu Phi cười thầm, nhưng lại phụ hoa. theo lão:
-Tiền bối có lý! Cùng nữ nhân sanh chuyện, thì sao đáng mặt nam nhân?
Đái Độc Hành cười tươi:
-Lão phu muốn mời Hương Soái uống chén rượu, song nghĩ lại thân phận mình, thuộc hạng khất cái, vào hạng quân hèn, thì không xứng với Hương Soái, vào hiệu sang thì lại quá phận lão phu, cho nên bất đắc dĩ phải tạm mượn nơi này tiếp khách quý, và mong rằng ngày mai, vị sư phó của ngôi trường này không phát hiện một dấu vết gì của chúng ta! Tiểu Phi mỉm cười:
-Tiền bối có chuẩn bị thịt chó à? Tại hạ xin cho tiền bối biết tại hạ không ăn được thứ thịt ấy đâu nhé.
Đái Độc Hành vỗ tay lên vai chàng, bật cười lớn:
-Hương Soái nghe giang hồ truyền thuyết là bọn khất cái thích thịt chó? Không đâu, giới khất cái cũng như mọi người khác, vẫn có người thích loại thịt đó, có người không và lão phu là một trong số người không thích.
Cây đèn sáp đã tàn phân nửa, vò rượu được mở nắp ra, trên bàn có mấy bao giấy dầu, đựng thức nhắm.
Mới hôm nào đây, lão không muốn hội diện với Tiểu Phi, sao bây giờ lão mời chàng uống rượu? Trong mấy hôm vừa qua, có việc gì làm cho lão cải biến chủ ý.
Đột nhiên, Tiểu Phi phát hiện ra chẳng phải tình cờ mà lão gặp chàng. Nhất định là lão theo dõi chàng, tìm chàng. Mà chừng như một sự việc gì quan trọng lắm.
Uống xong vài chén rượu, Tiểu Phi hỏi:
-Chắc tiền bối đã biết trước là Thần Thuỷ Cung đang gây phiền phức cho tại hạ.
Do đó, dù làm gì tại hạ cũng đến đây, và tiền bối đến trước, chờ đón tại hạ? Có thể là tiền bối cũng chuẩn bị tiếp trợ tại hạ một tay?
Đái Độc Hành giật mình. Nhưng lấy ngay bình tĩnh, nâng cao chén rượu cười lớn:
-Người ta bảo rằng, Hương Soái thông minh tột bậc, lại có cái gan bằng sắt. Quả thật như vậy. Đến Thần Thuỷ Cung là làm một việc mạo hiểm, hiểu được ý nguyện của lão phu là thông minh xuất chúng.
Tiểu Phi mỉm cười:
-Hệ thống thông tin của Cái Bang tuyệt diệu nhất trần đời mà tiền bối lại trọng đạo nghĩa giang hồ, khiến ai cũng kính phục. Nhưng việc này thì... Đái Độc Hành chặn lời:
-Lão phu thừa hiểu, việc này người ngoài không ai can thiệp được. Cho nên lão phu chỉ muốn thông báo cho Hương Soái biết một tin tức, gọi là đáp lại phần nào ơn trọng của Hương Soái đối với Cái bang.
Tiểu Phi nghiêng mình:
-Tiền bối nói quá lời! Đái Độc Hành tiếp:
-Việc mà lão phu sắp nói cho Hương Soái biết có liên quan đến tên nghiệt đồ Nam Cung Linh.
Tiểu Phi cau mày:
-Vô Hoa?
Đái Độc Hành đặt chén rượu xuống mặt bàn, thở dài mấy tiếng rồi thốt:
-Phải! Chính Vô Hoa! Hắn không giữ gìn quy củ vào Thần Thuỷ Cung, dẫn dụ một tiểu cô nương làm điều dâm ô. Sự việc đó chắc Hương Soái cũng biết rõ... Tiểu Phi gật đầu:
-Song tại hạ không hề tiết lộ với ai. Thế do đâu tiền bối biết được?
Đái Độc hành đáp:
-Hương Soái có cái tâm tốt đẹp là giấu việc xấu cho người, chỉ nêu việc tốt của người, cốt gây danh dự cho họ, đó là một đức tính cao quý, đáng kính. Tuy nhiên, thiên vòng khôi, khôi sơ nhi bất lậu, điều bí mật gì cuối cùng rồi cũng phải bị phơi lộ trước thế nhân.
Lão tặc lưỡi tiếp:
-Tội ác của Nam Cung Linh rất nhiều, song hắn đã chết rồi, thì cầm như dứt khoát. Các vị trưởng lão trong Cái Bang sở dĩ lấy lễ bang chủ mai táng hắn là vì các vị ấy nghĩ rằng không nên biểu dương cái xấu của mình cho người ngoài biết được. Thực là một điều khó khăn, gây khổ sở cho người trong bang vô cùng. Chắc Hương Soái cũng lượng xá! Tiểu Phi gật đầu:
-Tại hạ hiểu.
Đái Độc Hành tiếp:
đệ tử bổn bang kiểm điểm những vật dụng của Nam Cung Linh trước khi mai táng, thấy có một con cá gỗ bằng cây... Tiểu Phi cau mày:
-Một con cá gỗ?
Đái Độc Hành gật đầu:
-Phải! Một con cá gỗ, hay là cái mõ bằng gỗ, của người xuất gia dùng. Đệ tử Cái Bang không hề tu phật thì làm sao có mõ kinh? Do đó, tất cả đều nghĩ rằng đó là vật của Vô Hoa.
Tiểu Phi gật đầu:
đúng vậy! Đái Độc Hành tiếp:
-Trọn đời, Nam Cung Linh bị ác tăng Vô Hoa hãm hại mãi, cho nên, tất cả đều căm hận... Lão thở dài, tiếp:
-Phải biết, thuở nhỏ, Nam Cung Linh là kẻ hiền lương thuần hậu, các vị trưởng lão đều yêu mến.
Tiểu Phi lại gật đầu.
Nhưng chàng thầm nghĩ:
-Thói thường, ai cũng thế, có con, cháu lúc nhỏ hiền lương, lớn lên, làm điều bại hoại, hẳn phải cho rằng đứa bé bị kẻ xấu dụ dẫn vào đường hư.
Đái Độc Hành tiếp:
-Vương trưởng lão là người dễ bị khích động hơn hết trong bọn, chụp chiếc mõ kinh, quăng xuống đất. Chiếc mõ kia vỡ tan, trong chiếc mõ có một mảnh giấy.
Hay đúng hơn một quyển sổ nhỏ.
Tiểu Phi lấy làm lạ:
-Một quyển sổ nhỏ? Sổ đó có ghi chú những gì?
Đái Độc Hành tiếp:
-Quyển sổ không ghi chú tâm pháp võ công, mà là một sự bí mật lớn lao. Lão phu không thích tìm hiểu việc riêng tư của người, toan đốt đi, nhưng Vương trưởng lão không đồng ý, cho rằng điều bí mật đó có liên quan trọng đại với Cái Bang, phải xem qua cho biết.
Cái Bang có quy củ nghiêm mật là không được tìm hiểu việc riêng tư của ai.
Nếu họ bắt buộc ai phạm quy củ, hẳn quan trọng lắm. Đái Độc Hành giải thích, tự nhiên Tiểu Phi thông cảm điều đó ngay.
Lão uống một hớp rượu, tiếp:
-Quyển sổ ghi chú những sự bí mật của Vô Hoa. Lão phu hết sức lấy làm lạ tại sao Vô Hoa lại ghi chú những việc làm bại hoại trong đời hắn.
Tiểu Phi cười nhẹ:
-Tiền bối cho rằng bại hoại, song Vô Hoa lại rất đắc ý với những việc làm đó.
Hắn không thể khoe khoang với đời thì hắn ghi chép lại, để thấy khoái mỗi lần đọc đến! Đái Độc hành mỉm cười:
-Hương Soái rất am tường tâm lý của những kẻ bại hoại. Thảo nào mà Hương Soái hiểu thấu bất cứ âm mưu nào của chúng.
Tiểu Phi khiêm tốn, nghiêng mình nói nhún mấy tiếng, đoạn hỏi:
-Những điều Vô Hoa ghi chú ở quyển sổ đó, hẳn có liên quan đến Thần Thuỷ Cung chứ?
Đái Độc Hành gật đầu:
-Chínhg vì thế lão phu đến đây, mong gặp Hương Soái.
Tiểu Phi trầm ngâm một chút:
-Tiền bối tìm tại hạ để trao quyển sổ đó cho tại hạ?
Đến lượt Đái Độc Hành suy nghĩ.
Giây lát, lão đáp:
-Bổn ý của lão phu thế là song Vô Hoa đã xưng là Diệu Tăng. Nhiều danh môn, thế gia trên giang hồ, tự cho là một vinh hạnh nếu nghinh tiếp được hắn làm khách.
Nhờ thế, hắn biết rất nhiều bí mật về các vị thiên kim tiểu thơ. Nếu quyển sổ đó được tiết lộ trên giang hồ, thì chẳng biết bao nhiêu gia đình sẽ phải tan vỡ. Và bao nhiêu nữ nhân hổ thẹn mà tự tử. Cho nên, lão phu đã đốt quyển sổ đó rồi.
Tiểu Phi gật đầu:
đốt là phải! Đái Độc Hành tiếp:
-Trong quyển sổ đó, hắn có ghi chú một đoạn liên quan đến Thần Thuỷ Cung, lão phu có đọc qua và nhớ rõ. Vì hắn là nam nhân duy nhất vào lọt nơi đó, nên hắn ghi chú sự việc hết sức tỉ mỉ, xem như một thành tích lớn lao trong đời.
Tiểu Phi trân trọng:
-Vãn bối xin nghe! Đái Độc Hành tiếp:
-Quả thật, hắn thông minh xuất chúng. Hắn thuyết pháp hay đến độ Thần Thuỷ Cung cũng khâm phục hắn và kính nể hắn vô cùng. Hương Soái cũng biết Thần Thuỷ Cung chủ sùng đạo lắm chứ! Tiểu Phi gật đầu:
-Tại hạ có nghe giang hồ nói đến điều đó! Đái Độc Hành tiếp:
-Hắn vào cung, mượn việc thuyết pháp để có dịp dò dẫm Thiên Nhất Thần Thuỷ.
Tiểu Phi thở dài:
-Một độc thuỷ tối thượng. Làm cho người chết song chẳng lưu lại một chứng tích nhỏ.
Đái Độc Hành tiếp:
-Vào trong đó rồi, hắn không có dịp đánh cắp được độc thuỷ đó. Vì cung chủ ước thúc đệ tử vô cùng nghiêm mật. Vô Hoa không làm sao tiếp cận chúng để thăm dò.
Tiểu Phi kêu khẽ:
-A! Đái Độc hành tiếp:
-Tuy hắn có đến Thần Thuỷ Cung song sự thực thì hắn không hề lưu trú tại đó.
Đến giờ ngọ mỗi ngày, cung chủ cho người vời hắn vào cung thuyết pháp. Xong cuộc thuyết pháp rồi, có người đưa hắn ra khỏi cốc liền. Hắn muốn ở lại một vài giây cũng không được, dù hắn được cung chủ lễ trọng.
Tiểu Phi trầm ngâm một lúc:
-Những ai trong cung tiếp cận hắn?
Đái Độc Hành tiếp:
đưa và rước hắn mỗi ngày, có bốn nữ đệ tử. Bốn nàng đó giám sát lẫn nhau, dù có một nàng nào muốn giúp hắn cái gì, cũng không làm sao giúp mà không bị ba nàng kia phát hiện. Vô Hoa tự nghĩ là hắn không còn mảy may hi vọng gì. Ngờ đâu, một hôm hắn phát hiện ra trong bốn nàng, có một nàng nhìn lén hắn mà cười.
Tiểu Phi thở dài:
-Vị cô nương đó hẳn là Tư Đồ Tịnh! Đái Độc Hành gật đầu:
-Chính nàng! Lúc đó Vô Hoa làm gì mà biết được tên của nàng, hắn chỉ nhận ra trong ánh mắt của nàng ẩn ước một tình cảm đặc biệt với hắn. Tuy nhiên, cả hai chưa nói với nhau một tiếng nào.
Tiểu Phi cười khổ:
-Về vấn đề câu dụ nữ nhân, đối với Vô Hoa là một việc quá dễ dàng. Phải nhìn nhận hắn có kỹ thuật tinh vi.
Đái Độc hành mỉm cười:
- Dù hắn có kỹ thuật tinh vi, thiếu cơ hội thì hắn cũng chẳng làm gì được! đúng vậy! Song hắn cũng thừa thủ đoạn tạo cơ hội.
Đái Độc hành trầm giọng:
-Cái bại hoại của hắn do đó mà phát sinh.
Lão tiếp:
-Cứ theo những gì hắn ghi chép trong quyển sổ, thì Thần Thuỷ Cung là một sơn cốc. Trong cố, có hoa đủ loại, nở đủ mùa, chẳng khác nào động Đào Nguyên. Dười những tàng cây mát mẻ, có nhiều ngôi nhà, cao thấp khác nhau, bọn nữ đệ tử ở trong những ngôi nhà đó.
Tiểu Phi thầm nghĩ:
-Thế là Tô Dung Dung nói đúng. Còn Liễu Vô My? Địa phương do nàng tả là nơi nào?
Đái Độc Hành tiếp:
-Trong sơn cốc, có thác nước, nước đổ như bức màn, nước đọng thành ao lớn, trong ao có tảng đá to, ló khỏi mặt nước. Chính nơi đó, Vô Hoa thuyết pháp hàng ngày.
Lão tiếp luôn:
-Vào cốc, hắn đến thẳng phiến đá đó, ngồi xuống, thuyết pháp, xong cũng từ đó trở ra, không hề được đi đâu. Hắn có muốn cũng chẳng làm sao thực hiện ý muốn.
Tiểu Phi trầm ngâm một lúc:
-Hắn có làmg gì chăng?
Đái Độc hành gật đầu:
-Khi nào hắn chịu cúi đầu trước định mệnh. Dĩ nhiên hắn có cơ mưu nào đó. Một hôm, hắn vờ sẩy chân, rơi xuống ao. Hắn là một cao thủ võ lâm, không ai tin được hắn tự nhiên mà ngã. Song trên mặt đá, rêu xanh phủ đầy, rất trơn trượt, vả lại mỗi ngày đến đó thuyết pháp, có sự gì buộc hắn giữ mình mãi đâu mà khỏi phải ngã.
Cho nên, hắn rơi xuống nước rồi, ai ai cũng tưởng sơ ý thật sự, chứ không dè là mưu kế của hắn.
Tiểu Phi cười khổ, lại nghĩ:
-Chính ta cũng phải lầm hắn, huống hồ các đệ tử Thần Thuỷ Cung? Ta bị gạt thì trên đời này còn ai không bị hắn gạt?
Đái Độc Hành tiếp:
-Hắn ướt đẫm mình, cuộc thuyết pháp phải dở dang cho ngày đó. Trước hết hắn phải hơ lửa cho y phục khô, hoặc giả phải thay y phục khác. Cung chủ cho người đưa hắn xuống chân núi, nơi đó có một ngôi miếu nhỏ. Người đưa đường cho hắn, đốt cho hắn một đống lửa.
Tiểu Phi thốt:
-Muốn hơ cho y phục, ít nhất cũng mất nửa khắc thời gian.
Đái Độc hành gật đầu:
-Lúc đó, chính Tư Đồ Tịnh ở cạnh hắn, cùng đi với nàng, có mấy nàng khác. Sau khi đốt lửa rồi, các nàng bỏ hắn lại đó, rút lui. Trước khi rút lui, chúng khoá cửa miếu, thành thử Vô Hoa không làm gì được ngoài việc hong y phục cho khô. Ngờ đâu, một lúc sau, Tư Đồ Tịnh từ trong bức màn bước ra. Vô Hoa không cần dùng ngôn ngữ mê hoặc nàng. Chính nàng tự nguyện hiến thân cho hắn. Vô Hoa ghi chú sự việc này bộc lộ rõ rệt sự đắc ý của hắn.
Tiểu Phi lẩm nhẩm:
-Tư Đồ Tịnh từ sau bức màn bước tới, hẳn bên dưới nên miếu có địa đạo... Đái Độc Hành không nói gì về ý kiến của chàng, chỉ tiếp tục:
-Chừng như Tư Đồ Tịnh là một đệ tử thân cận trong số đệ tử được cung chủ tin cậy nhất. Nàng khuynh tâm đối với Vô Hoa, còn hắn thì không thực sự yêu nàng.
Bất quá, hắn lợi dụng nàng làm một phương tiện để thực hiện mưu đồ. Cuối cùng, nàng trộm một bình Thiên Nhất Thần Thuỷ trao cho hắn.
Tiểu Phi kinh ngạc:
-Giản đơn như vậy à?
Đái Độc Hành gật đầu:
-Hắn cũng không tưởng là thành công dễ dàng như vậy. Chỉ hai hôm sau, Tư Đồ Tịnh trao bình độc thuỷ cho hắn. Lúc đưa hắn ra khỏi sơn cốc, nghe nói thần thuỷ rất độc, lạnh như giá băng... Lão thở dài tiếp:
-Tư Đồ Tịnh tự nguyện hiến thân, như vậy có khác nào một dâm phụ, mà dâm phụ còn dám giết chồng để được tự do thông gian, thì làm gì nàng không trộm nổi một bình Thiên Nhất Thần Thuỷ?
Tiểu Phi cau mày:
-Một đệ tử thân tín của cung chủ mà là một dâm nữ được sao? Cung chủ không hiểu rõ tánh nết của đệ tử à?
Đái Độc Hành thở dài:
-Nhà Phật gọi đó là nghiệp chướng! Tiểu Phi lắc đầu:
-Theo tại hạ nghĩ, sự tình có nhiều bí ẩn chứ không đơn giản như vậy đâu! Đái Độc Hành thốt:
-Vô luận như thế nào, sự việc vẫn đã xảy ra rồi. Lão phu thuật lại để giúp Hương Soái hiểu rõ sự tình trong Thần Thuỷ Cung là thế đó.
Lão mỉm cười tiếp:
-Quyển sổ đó, Vô Hoa ghi chép sự việc của hắn làm, có đề một mình hắn đọc.
Thỉnh thoảng lại những điều đã làm, thiết tưởng phải đúng sự thậh. Theo lão phu nghĩ, đến Thần Thuỷ Cung, hắn ở tại trong lòng núi, hoặc dưới triền núi, hoặc quanh cái ao chỗ hắn thuyết pháp, cho nên lúc Vô Hoa giảng kinh, cung chủ nghe rõ cả.
Vừa lúc đó, cả hai cùng đứng lên.
Bên ngoài, có tiếng y phụ phất trong gió. Một người cười lớn thốt vọng vào:
-Có rượu, có thịt, lại không gọi tại hạ. Đái lão tiền bối sao lao xem rẻ khinh người trọng thế! Chính Hồ Thiết Hoa đến.
Nhưng, y không màng đến việc ăn uống, y cần nói, nói gấp.
Tiểu Phi nghe y thuật lại những diễn biến vừa rồi, đưa tay vuốt chóp mũi một lúc lâu.
Hồ Thiết Hoa hừ một tiếng:
đừng vuốt mũi vô ích. Tô Dung Dung chẳng việc gì đâu. Nàng khôn khéo hơn ngươi tưởng nhiều. Ngươi khỏi phải lo cho nàng.
Tiểu Phi thốt:
-Sáu người chết đó, chắc chắn là không phải những tay hữu danh trên giang hồ rồi.
Đái Độc Hành tiếp:
đúng vậy! Chúng là những kẻ tầm thường. Thực ra, lão phu cũng không phải theo dõi chúng mà đến, bất quá đến đây rồi mới gặp chúng.
Hồ Thiết Hoa gật đầu:
-Chúng không đáng cho tiền bối quan tâm. Tiền bối không giải thích bọn tại hạ cũng thấy rõ.
Tiểu Phi mơ màng:
-Vậy là Cung Nam Yến rời cốc hành sự, chẳng phải vì bọn đó. Chỉ tại chúng đến số, nên xui xẻo gặp nàng.
Đái Độc hành hỏi:
-Làm sao biết chắc như vậy?
Hồ Thiết Hoa cười vang:
-Tiền bối không hiểu ý của hắn à?
Đái Độc Hành cười nhẹ.
Hồ Thiết Hoa tiếp:
-Cung Nam Yến đại diện cho Thuỷ Mẫu Âm Cơ, tìm một vị đại tài như Hương Soái, hẳn nàng cũng là một nhân vật trọng yếu trong cung. Nàng rời khỏi cốc hành sự hẳn phải có một nhiệm vụ lớn, chứ nào phải để đối phó với bọn vô danh tiểu tốt.
Tiểu Phi trừng mắt nhìn Hồ Thiết Hoa:
-Hôm nay, ta nhận thấy ngươi uống ít, trái lại nói nhiều.
Đái Độc Hành chen vào:
-Song Hồ đại hiệp lại nói đúng lý. Một người được sai phái đi tìm Hương Soái, tất phải có thân phận cao. Nhất định nàng ấy không vì việc đối phó với sáu gã kia mà xuất ngoại. Nàng phải có một nhiệm vụ khác, quan trọng hơn.
Hồ Thiết Hoa tiếp:
-Xem đó, đủ biết Cung Nam Yến rời sơn cốc là để đối phó với Lưu Hương rồi, song tại sao họ biết được là Lưu Hương đã đến đây?
Tiểu Phi trầm ngâm nghĩ ngợi, chẳng nói gì.
Đái Độc Hành thu dọn bình rượu, chén rượu, cho vào một chiếc bao, tắt ngọn đèn, thốt:
-Một ngọn đèn leo lét giữa đêm khuya, dễ dẫn dụ người lưu ý. Hồ đại hiệp tìm đến đây được, thì người khác cũng tìm đến được. Chúng ta thay đổi địa điểm rồi uống rượu sau.
Tiểu Phi bước ra đến cửa, đột nhiên dừng chân lại.
Hồ Thiết Hoa cũng nhìn ra ngoài.
Xa xa, có hai bóng người. Hai người đó thân pháp rất nhanh, người bên tả lùn mập.
Hồ Thiết Hoa bỗng thở dài. Y nghĩ bình sinh y tự cho mình có thuật khinh công rất cao, song so với Tiểu Phi vẫn còn kém cỏi một bậc. Rồi y lại gặp Đái Độc Hành, bây giờ đến hai bóng người kia. Không kể vợ chồng Lý Ngọc Hàm, Liễu Vô My. Trên đời, sao có lắm người giỏi khinh công hơn y như thế.
Đái Độc hành ra hiệu cho Tiểu Phi và Hồ Thiết Hoa, rồi cả ba rời cửa sổ bên hông thoát đi, bên ngoài cửa sổ là một gò cao, cỏ mọc chằng chịt.
Họ đi không xa, bất quá ra ngoài, họ tìm chỗ ẩn nấp, chờ hai bóng người kia, xem cho biết là những ai.
Đúng là hai người đó chạy thẳng đến học đường. Chừng như chúng đã đến đây nhiều lần. Chúng chạy đi ung dung không cần nhìn lối, không cần nhận hướng, vẫn đến như thường, và đến nhanh. Đến rồi, chúng không cần nhìn ngang, nhìn dọc, như chủ nhà, tất cả đều quen thuộc từ bao nhiêu năm nay... Người lùn thấp chợt kêu lên:
-Sao cửa này không đóng?
Người kia cười nhẹ:
-Trẻ nít, học xong buổi gấp về nhà, có tên nào nhớ đến việc gì khác? Quên đóng, là việc thường! Người lùn trầm giọng:
-Trẻ nít vô tư, thế còn vị sư phó của chúng? Vương tiên sinh vốn là người cẩn thận kia mà! Người cao lại cười nhẹ, chặn lời:
-Có lẽ hôm nay, lão ta bị bọn trẻ làm cho điên đầu, nên chẳng còn cẩn thận nữa.
Huống chi, tại học đường, có gì đáng giá mà sợ mất?