Vợ chồng Lý Ngọc Hàm hết sức kinh ngạc.
Liễu Vô My hỏi:
-Hương soái sợ rượu có độc?
Tiểu Phi thở dài:
- Dù rượu không độc, than thể hắn cũng đã nhiễm độc rồi! Lý Ngọc Hàm giật mình:
-Hồ huynh vừa rồi có uống rượu?
Tiểu Phi lắc đầu:
-Rượu không hại hắn! Chính bàn tay hắn hại hắn! Bây giờ, mọi người nhận ra bàn tay của Hồ Thiết Hoa sưng vù. Chỗ sưng ẩn ướt có bốc hơi đen.
Lý Ngọc Hàm biến sắc:
-Hồ huynh làm sao trúng độc?
Hồ Thiết Hoa đưa tay kia vuốt chóp mũi cười khổ:
-Có lẽ tại hạ gặp quỷ! Tiểu Phi hỏi:
-Có phải ngươi dùng bàn tay đó, moi mấy mũi Bạo vũ Lê hoa Đinh chăng?
Hồ Thiết Hoa gật đầu:
-Phải! Tiểu Phi thở dài:
đúng rồi! Ngươi tưởng bàn tay lành lặn không vết trầy, độc không nhiễm được! Ngờ đâu độc từ mũi đinh, len qua kẽ móng tay vào da thịt! Ngươi bị hại là lẽ đương nhiên! Lý Ngọc Hàm cãi:
-Cứ theo tại hạ biết, thì Bao vũ Lê hoa Đinh không hề có tẩm độc, bởi nó thừa sức giết người, ai trúng phải nó là cầm chắc cái chết! Tiểu Phi cười khổ:
-Lý huynh nói đúng! Song vị bằng hữu nào đó, sợ vật không đủ giết nổi tại hạ, nên tẩm thêm độc, mà là loại tuyệt độc! Lý Ngọc Hàm và Liễu Vô My cùng nhìn nhau, không nói tiếng nào.
Họ đưa ngọn đèn đến gần đống Lê hoa Đinh.
Liễu Vô My lấy cây trâm trên tóc xuống, vít một mũi đinh lên quan sát một lúc.
Lý Ngọc Hàm cũng quan sát với vợ.
Gương mặt họ trầm trọng vô cùng! Hồ Thiết Hoa đặng hắng mấy tiếng hỏi:
-Có độc không?
Lý Ngọc Hàm và Liễu Vô My nhìn nhau.
Liễu Vô My gật đầu:
-Có! Tiểu Phi thốt:
-Từ lâu, tại hạ nghe nói Lý lão tiền bối am tường y thuật, dù không dùng độc hại người, song vẫn gia tâm nghiên cứu. Lý huynh gần đèn ắt phải sáng, chắc kiến thức cao minh hơn người! Hồ Thiết Hoa mỉm cười:
-Cho nên, hai vị cho là đinh có độc, thì hẳn nhiên là sự thực rồi! Tiểu Phi tiếp:
- Do đó, tại hạ muốn thỉnh giáo Lý huynh, chẳng hay Lê hoa Đinh được tẩm chất độc gì?
Lý Ngọc Hàm thở ra:
độc có rất nhiều loại trên đời. Đến gia phụ, chưa chắc gì đã hiểu hết! Tiểu Phi sững sờ! Hồ Thiết Hoa trừngmắt:
-Như vậy, là không phương giải cứu tại hạ rồi?
Liễu Vô My gượng cười:
-Nào ai nói là vô phương?
Hồ Thiết Hoa trầm giọng:
-Hai vị tất phải dấu diếm tại hạ? Tại hạ nào phải là trẻ nít? Hai vị không biết là chất độc gì, thì làm sao hoá giải được mà bảo là chẳng vô phương?
Lý Ngọc Hàm và Liễu Vô My lại nhìn nhau, không ai thốt được lời nào! Bỗng, Hồ Thiết Hoa cười lớn:
-Làm gì các vị sịu mặt như đưa đám tang thế? ít nhất hiện giờ tai hạ vẫn chưa hẳn là chết mà! Đem rượu ra đây! Uống cho say một lần! Lần cuối cùng! Có chết cùng thành con ma say hơn là con ma khát! Còn lại một tay, y đưa bàn tay chụp bình rượu.
Tiểu Phi giữ nhanh tay lại.
Hồ Thiết Hoa gắt:
-Còn lại mấy phút giây, sao ngươi không để cho ta thoa? thích? Ta chết rồi, ngày ngày ngươi đem rượu tưới mộ ta, không có ích gì?
Tiểu Phi hừ một tiếng:
-Ta điểm huyệt, nhốt độc khí nơi cánh tay. Nếu ngươi đừng uống rượu, thì độc khí không phát tác... Một khắc thời gian ngươi được yên! Hồ Thiết Hoa cười lạnh:
-Rồi một khắc sau đó? Cho dù là mười hai khắc đi nữa liệu trong khoảng thời gian đó, ngươi tìm giải dược cho ta được chăng?
Tiểu Phi cúi thấp đầu một chút:
-Vô luận làm sao, hy vọng vận hơn tuyệt vọng! Hồ Thiết Hoa bật cười ha hả:
-Hay! Bằng hữu ơi! Huynh đệ Ơi! Đừng vì ta mà cầu khẩn ai! Cứ cho ta uống rượu đi! Ta uống rượu vào, là nhất định không thể chết! Bỗng, y lấy trong chiếc giầy ra một ngọn đoản kiếm, cười lớn rồi tiếp:
-Ngươi xem! Giải dược của ta đây! Phương pháp này hay nhất! Tiểu Phi kêu lên:
-Ngươi định... Hồ Thiết Hoa càng cười vang:
-Người ta thường nói, bị rắn độc cắn, tráng sĩ chặt tay. Có gì lạ đâu, ngươi kêu lên làm quái gì?
Tiểu Phi nhìn ánh thép, đổ mồ hôi lạnh ướt đầu.
Hồ Thiết Hoa không hề biến đổi thần sắc.
Lý Ngọc Hàm thở dài:
-Hồ huynh đúng là bậc tráng sĩ! Bất quá... Liễu Vô My chặn lời:
-Bất quá ca ca muốn đợi đúng mười hai khắc thời gian! Hồ Thiết Hoa trầm giọng:
để làm gì?
Liễu Vô My đáp:
-Chỉ vì tôi nghĩ đến một cách giải độc cho cát hạ! Nàng không đợi ai nói gì, liếc mắt sang Lý Ngọc Hàm rồi tiếp:
-Ca ca quên vị tiền bối có bảy móng tay rồi chăng?
Lý Ngọc Hàm sáng mắt:
đúng! Hiền muôi nhắc, ngu ca mới nhớ! Hai hôm trước đây, Tứ biểu đệ có đề cập đến vi tiền bối đó, cho biết là người hiện ở tại Cổ Tùng trang, người cùng Hùng lão bá gây cuộc rượu đã bảy ngày đêm, chưa ai thắng ai bại. Nếu vị tiền bối ấy còn đó, thì Hồ huynh cầm như được cứu! Liễu Vô My mỉm cười:
-Cuộc rượu chưa kết thúc, đương nhiên người còn ở đó! Hùng lão bá khi nào để cho đi đâu?
Hồ Thiết Hoa hỏi liền:
-Cổ tùng trang ở tại địa phương nào? Hùng lão bá là ai? Vị tiền bối bảy móng tay là nhân vật như thế nào? Tại sao tại hạ không hề nghe ai nói đến họ?
Lý Ngọc Hàm đáp:
-Hùng lão bá dù là bằng hữu của gia phụ và nhiều vị tiền bối khác, song không phải là khách giang hồ, Hồ huynh làm gì nghe nói đến lão nhân đó?
Liễu Vô My tiếp:
-Còn như vị tiền bối có bảy móng tay đó, thì nhất định Hồ huynh có nghe đại danh. Bất quá trong mấy năm gần đây, vì một chuyện thương tâm, người không muốn ai nhắc đến tên họ thôi! Lý Ngọc Hàm cười nhẹ:
-Vị tiền bối đó rất nhiệt tình, song tánh lại rất cổ quái. Nếu biết bọn tại hạ nói lén đến tên họ, thì chẳng bao giờ dung tha vợ chồng tại hạ.
Hồ Thiết Hoa mỉm cười:
-Lão ấy có tánh cổ quái, tại hạ lại không quen biết, thiết tưởng chúng ta có đi tìm lão, cũng chỉ vô ích thôi! Đi mà bị lão ấy từ khước, thà ở đây chờ chết còn hơn! Liễu Vô My vội thốt:
-Cần gì Hồ huynh phải đi? Vợ chồng tôi đi cũng đủ rồi! Bất quá tôi làm mấy món cho Hồ huynh ăn, ở nhà đây, chờ bọn tôi trở lại! Nhàng nhìn thoáng qua Lý Ngọc Hàm tiếp:
-Lão ấy thích gì, ca ca biết chứ? Tìm món lão thích, đưa đến đương nhiên là lão phải thích! Chắc chắn lão không sừng sộ đâu! Lý Ngọc Hàm mỉm cười:
đúng vậy! Chúng ta nên đi gấp. Tuy Cổ tùng Trang cách đây không xa, nhưng cũng chẳng gần lắm! Hà huống, chúng ta còn tìm cái thích hiến cho lão! Hồ Thiết Hoa thở dài:
-Hai vị có nhiệt tình như thế, nếu tại hạ ngăn cản thì không thành thật chút nào! Nhưng... Y nhìn sang Tiểu Phi tiếp:
-Lão xú Trùn! Ngươi đi theo hai vị đi! Liễu Vô My vội khoát tay:
-Khỏi! Khỏi! Lưu hương huynh còn phải... Nàng dừng lại, trố mắt nhìn Tiểu Phi tuy ngồi nghiêm chỉnh tại chỗ, song thân mình rung, mặt biến sắc vàng.
Hồ Thiết Hoa kinh hãi, rung giọng hỏi gấp:
-Ngươi... ngươi... Y chưa hỏi gì, Tiểu phi đã ngã xuống! Lý Ngọc Hàm, Liễu Vô My lướt tới nâng chàng.
Fù có lớp y phục bên ngoài ngăn cách. Cả hai nghe nóng suýt bỏng tay.
Hồ Thiết Hoa vọt mình tới, lắp bắp hỏi:
-Ngươi... không lẽ ngươi cũng trúng độc?
Tiểu Phi lắc đầu:
Hồ Thiết Hoa cau mày:
-Không trúng độc thì việc gì thế? Lý huynh, xem hắn tại sao như vậy?... Nhanh lên... Tiểu Phi cắn răng, gượng điểm một nụ cười:
-Bình sanh, ngươi không hề thấy con người sanh bệnh lần nào à? Hà tất phải bồn chồn la hét?
Hồ Thiết Hoa trố mắt:
-Ngươi mạnh như trâu, bao nhiêu năm qua rồi, ta có thấy ngươi sanh bịnh lần nào đâu? Tại sao bỗng nhiên lại sanh bịnh?
Tiểu Phi cười khổ:
-Lần này, ta nhiễm bịnh thực sự, mà bịnh lại đến không hợp lúc! Hồ Thiết Hoa chuẩn bị chặt tay, cười nói như thường, chẳng mảy may lo lắng.
Đó là việc của y.
Nhưng, bây giờ bằng hữu của y lâm nguy, y lo ngại đến xuất hạn ướt mình.
Y rung giọng kêu lên:
-Bình sanh không bịnh, nếu có bịnh là phải nặng, Lý huynh... Liễu Vô My ôn tồn bảo:
-Hồ huynh không quá khẩn trương làm chi! Tôi thấy gần đây Lưu hương huynh lao luỵ vô cùng, bên trong tinh thần tiêu hao, bên ngoài phong sương dãi dầu, vừa rồi lại bị chấn động vì tình trạng của Hồ huynh, do đó phải sanh bịnh bất thường! Tiểu Phi gật đầu:
đúng vậy!... Bịnh này... kể ra cũng không đáng ngại lắm? Hai vị cứ đi!... Cái việc tìm thuốc giải độc là việc tối trọng!... Chàng nói là không đáng lo ngại song chàng cố gắng mở miệng, rõ ràng cố gắng lắm mới nói được một câu.
Hồ Thiết Hoa cao giọng:
-Tình trạng của tại hạ không đáng ngại! Hai vị nên chiếu cố đến hắn trước! Tiểu Phi cau mày:
đừng nói nhảm! Hồ Thiết Hoa hừ một tiếng, hét vang:
-Nếu ngươi không để hai vị lo cho ngươi trước, dù có mang thuốc về, ta nhất định không dùng! Tiểu Phi nổi giận:
-Ngươi sống đến ngần đó tuổi, lại không biết thế nào khinh, thế nào là trọng à?
Bịnh của ta, dù có đợi thuốc ba ngày, cũng chẳng sao! Còn ngươi, nếu chậm trễ nửa khắc là mất mạng.
Chàng cố gượng đứng lên, nhưng vừa đứng là ngã xuống liền.
Hồ Thiết Hoa lại hấp tấp đỡ chàng.
Y không nói gì được, chỉ dậm châm lộ vẻ bực tức! Lý Ngọc Hàm cười dài:
-Các vị có nghĩa khí đáng phục! Bất quá... Liễu Vô My tiếp:
-Bất quá, với chứng bịnh đó, Lưu Hương huynh không nên sôi động tính khí. Do đó chúng ta không thể cãi lời Lưu hương huynh được, nếu cãi là Lưu hương huynh nổi nóng liền. Cũng may còn một ít Thạch Sa Tán đây, loại thuốc đó, trị bịnh này, rất có công hiệu! Lý Ngọc Hàm nối theo:
-Phải đấy! Cứ cách một khắc thời gian, Lưu hương huynh uống một gói. Tuy không hoàn toàn lành bịnh, song chẳng sợ biến chứng. Đợi vợ chồng tại hạ về hẵng hay! Ngày dài như năm! Hiện tại, Hồ Thiết Hoa cho là câu đó rất đúng! Bao nhiêu việc đã qua trong đêm? Huống chi toàn là việc trọng đại?
Thoạt tiên Liễu Vô My bạo bịnh.
Rồi kẻ vô danh tìm đến toan ám sát đầu độc.
Hiện giờ thì Hồ Thiết Hoa trúng độc, sắp sửa chặt một cánh tay, Tiểu Phi lại ốm đau nằm giường.
Bao nhiêu sự việc, dồn trong một đêm, và cần phải giải quyết gấp! Một đêm vừa chết vừa sống, vừa đau, vừa tức, vừa buồn thương tủi hận! Một đêm phiền phức bằng một cuộc đời.
Hồ Thiết Hoa cố đưa thuốc cho Tiểu Phi.
Nhưng chàng quờ quạng thế nào, chén Thạch sa tán đổ xuống nền, rồi chàng ngủ luôn như chết.
Hồ Thiết Hoa nghe đói, gọi nhà hàng mang thức ăn đến.
Tiểu nhị định nói lấy lòng, cười vuốt:
-Rượu hôm qua, khách quan khen ngon, nhà hàng còn một vò, loại Sơn Tây, chính gốc đấy! Không nhắc rượu còn khá, nhắc đến rượu rồi, tiểu nhị vô tình khêu gợi niềm oán độc nơi Hồ Thiết Hoa. Y nhảy dựng lên, dù một cánh tay tê dại.
Y hét:
-Ta có phải là quỷ rượu đâu, vừa mở mắt là nốc rượu?
Tiểu nhị cụt hứng, lại kinh hãi, chạy bay đi, phút chốc mang cơm đến.
Tiểu Phi ngủ một giấc rất lâu, mãi đến chiều mới thức dậy.
Hồ Thiết Hoa đinh ninh là chàng mơ màng, thấy chàng tỉnh lại y thở phào hỏi:
-Ngươi nghe trong người ra sao?
Tiểu Phi cười, chưa nói gì, Hồ Thiết Hoa tiếp:
đừng lo cho ta. Chất độc đó, không độc lắm. Bất quá ta bị ngươi điểm huyệt, cử động khó khăn một chút, chứ ta vẫn ăn uống được như thường.
Hoàng hôn xuống, trong phòng, bóng tối đã len vào. Hồ Thiết Hoa đốt đèn, cho Tiểu Phi ăn cháo.
Tay Tiểu Phi còn rung, cầm không nổi chén cháo.
Hồ Thiết Hoa tuy cười nói, song tâm tư trầm trọng phi thường.
Tiểu phi hỏi:
-Họ chưa trở lại?
Hồ Thiết Hoa nhìn trời đêm qua cửa sổ, trầm ngâm một lúc thốt:
-Trên giang hồ, làm gì có vị tiền bối có bảy ngón tay? Ta không nghĩ ra vậy! Tuy trước kia có cái lão Thất chỉ Thần ông, song chẳng phải lão có bảy ngón, mà chỉ vì bàn tay hữu có hai ngón nhánh, thành ra bàn tay đó có đến bảy ngón. Cộng cả hai tay, lão có đúng mười hai ngón. Người đó, chẳng những không rành y thuật, lại chết từ lâu... Tiểu Phi hỏi:
-Như vậy là ngươi cho rằng vợ chồng họ bịa chuyện?
Hồ Thiết Hoa nửa thừa nhận, nửa phủ nhận:
-Tại sao họ bịa chuyện?
Tiểu Phi thở dài, nhắm mắt lại.
Hồ Thiết Hoa cười nhẹ:
-Ta mong họ trở lại sớm? Nếu không thì... người bằng hữu trong đêm vừa qua còn lưu luyến chúng ta, chúng ta chỉ còn cách nộp mạng cho y làm thịt! Tiểu Phi chưa rõ cảm giác thế nào, Hồ Thiết Hoa thốt câu đó rồi, nghe lạnh khắp mình.
Tiểu Phi không cầm nổi một cái chén, còn y thì hỏng một cánh tay.
Thích khách trở lại, cả hai như miếng thịt trước con dao đồ tể! Thích khách quyết giết họ, thất bại lần đầu, đương nhiên phải trở lại lần hai, lần ba... Lúc Hồ Thiết Hoa nghe Tiểu Phi nêu lên ý nghĩ đó chưa dám nghĩ gì rõ rệt.
Dần dần y càng thấy có lý, y càng sợ.
Bây giờ, y sợ thật, sợ nhiều lắm rồi. Y bước đến cửa sổ đóng lại.
Tiểu Phi thở dài:
-Nếu y đến, ngươi đóng cửa mà ngăn chặn được y hay sao?
Hồ Thiết Hoa sững sờ.
Mồ hôi lạnh đổ ra ướt mình, y vẫn chưa hay.
Trăng và sao chưa hiện, một cơn mưa lất phất đã bắt đầu rơi.
Mọi tiếng động của ngày, dần dần tắt lặng, chỉ còn tiếng mưa, mưa dập xuống mắt đất, mưa bay vào cánh cửa sổ.
Mưa xuống càng lúc càng nhanh lên, càng nặng hạt hơn.
Sau cùng, mưa nhanh quá, nặng hạt quá, nghe như trống trận nổi liên hồi, giục cuộc chiến khai diễn gấp! Máu trong người cũng chảy rộn hơn lên! Trong lúc đó, nếu có khách dạ hành xê dịch, dù gây tiếng động mạnh cũng chẳng bị phát giác, bởi cơn mưa che chở trọn vẹn.
Ngoài tiếng mưa, còn có tiếng gió lộng đùa cành.
Tiếng động nào lại không bị chìm? Huống chi khách dạ hành giảm thiểu tiếng động tối đa?
Mưa đêm, là cơ hội thuận tiện nhất cho khách dạ hành! Hồ Thiết Hoa vụt mở cửa sổ, giương tròn mắt nhìn ra ngoài.
Cây ngô đồng nơi sân, chao chao theo gió, cành rung như ngàn bóng quỷ đnag nhảy múa chập chờn.
Mọi người như đồng hướng mặt về đó.
Bỗng, một tiếng soạt vang lên, một bóng đen lướt qua ngang bên ngoài cửa sổ.
Hồ Thiết Hoa giật mình, rồi bật cười khan! Bóng đó chính là một con mèo.
Tiểu Phi hấp tấp kêu lên:
-Có người đến à?
Hồ Thiết Hoa cười khổ:
-Mèo! Chưa có người! Y nói với giọng thản nhiên, nhưng lòng rợn lên mấy lượt! Cả hai tiếu ngạo giữa vòng sanh tử qua bao nhiêu năm rồi. Trước mắt họ, chẳng có một ai, kể cả tử thần! Họ chưa hề cau mặt.
Giờ đây, họ như trẻ nít sợ ma, dù ma chưa hiện.
Nhưng, ma tưởng tượng đáng sợ hơn ma thật! Một con mèo nhảy, đủ làm cho họ đổ mồ hôi lạnh.
Anh hùng ôm bịnh, dưới bóng đèn mờ, dưới đêm mưa, chờ cừu nhân! Chờ như thể ta chờ chết! Chờ chết trong khi họ chưa muốn chết! Nếu khóc được, họ khóc ngay! Mưa rơi bên ngoài.
Đèn chao leo lét bên trong! Hai mươi bảy mũi Lê hoa Đinh còn trên bàn chớp chớp lạnh lùng.
Hai mươi bảy mũi đinh, đang thị Oai trước mặt Hồ Thiết Hoa.
Bỗng y sáng mắt, một ý niệm chợt hiện.
ám khí hãm hại y, ám khí cũng bảo vệ được y chứ? ám khí đã ở trong tay, tại sao không lợi dụng?
Y còn lại một cánh tay, song cánh tay đó cũng không phải là vô dụng.
Bàn tay vẫn linh hoạt, chứ có phải bất động đâu?
Từ nhiỏ y thường luyện tập cách phóng tụ tiễn, đồng tiền, y khá thành thục về thủ pháp đó.
Song, vốn là người chính trực quang minh, y không hề dấu tiễn trong tay áo, hoặc mang ống đồng theo mình.
Bây giơ trong trường hợp bất khả kháng, bắt buộc y phải giở đến thủ đoạn đó.
Y lấy đũa, kẹp từng chiếc đinh, bỏ vào hộp.
Làm xong cái việc đó, y thở phào lẩm nhẩm:
-Xong! Bây giờ tiểu tử có muốn đến, cứ đến! Bỗng, một tiếng soạt vang lên. Lại một bóng đen lướt ngang qua cửa sổ.
Lần này, Hồ Thiết Hoa trấn định tâm thần, nhìn kỹ, nhận ra cũng chỉ là một con mèo hoang.
Nhưng lần này, con mèo thay vì chạy luôn, lại trở lại vọt vào phòng.
Hồ Thiết Hoa cười nhẹ mắng:
-Hổ lìa rừng, chó cũng khi! Con mèo quỷ này cũng biết khinh người trong cơn bất lực nữa à?
Y khoát tay đuổi con mèo.
Con mèo không chạy đi, nó nhảy lên mặt bàn, làm chiếc bàn dao động, ngọn đèn rơi xuống.
Hồ Thiết Hoa đưa tay đỡ lấy cây đèn.
Y phát hiện ra con mèo chỉ còn thoi thóp thở, nó sắp chết trong phút giây.
Nơi cổ con mèo, có cột một mảnh giấy.
Tự nhiên Hồ Thiết Hoa gỡ mảnh giấy, đọc:
đạo soái lưu Hương! Lưu Hương! Ngươi thấy chăng? Hiện tại ngươi chẳng khác con mèo này! Ngươi còn nuôi hy vọng sống sót được sao?
Hồ Thiết Hoa vừa kinh hãi, vừa phẫn nộ. Nếu không cố dằn, y đã thét mắng ầm lên rồi. Bất quá, y sợ làm kinh động đến Tiểu Phi.
Y cắn răng, dồn cơn phẫn uất xuống tận đáy lòng.
Mảnh giấy đó, là cái lịnh của Diêm vương, lịnh cầu hồn.
Nhưng dù là Diêm vương có làm như vậy đi nữa, Diêm vương cũng vô lễ vì buông giọng khinh người, cái giọng mà kẻ quang minh không thể dùng.
Cái giọng của kẻ tiểu nhân lúc đắc thời, thắng thế.
Giả như Tiểu Phi đọc mảnh giấy đó, chàng sẽ có tư vị như thế nào?
Hồ Thiết Hoa biết rõ, giấy đến rồi, thì người cũng sắp sửa đến nơi.
Mad có lẽ người cũng đã đến rồi, đến cùng lúc với con vật.
Và lần này, họ không đến mờ ám, họ sẽ gọi y và Tiểu Phi, thách đấu công khai.
Dám thách đấu công khai, vì họ biết y và Tiểu Phi đã mất kháng lực hoàn toàn.
Thách đấu công khai để chứng tỏ họ có tài cao hơn y và Tiểu Phi.
Trên gianghồ, có ai biết được là họ giở thủ đoạn khiếp nhược, chặt chân người rồi bảo người chạy đua?
Mèo nằm trên mặt bàn, thoi thóp.
Tiểu Phi nằm trên giường, tho thóp.
Đột nhiên, Hồ Thiết Hoa không nhìn vật, không nhìn người nữa, chụp nhanh chiếc hộp, nhay qua cửa sổ ra ngoài.
Đợi bên trong, sao bằng đợi bên ngoài? Khoáng đạt hơn, dễ thấy hơn.
Huống chi, đợi bên trong cũng chết, đợi bên ngoài cũng chết.
Làm sao cũng chết, thà chết khoáng đạt hơn! Hồ Thiết Hoa làm như vậy là kém suy nghĩ. Nếu trong khi y ra ngoài, có người lẻn vào phòng, hạ sát Tiểu Phi thì sao?
Đó là điều đáng trách. Giả như y ở bên ngoài, may mắn hạ được kẻ kia, mà bên trong Tiểu Phi bị hạ sát, y phải làm sao?
Y sống được trong khi Tiểu Phi chết sao?
Y ra ngoài, đi quanh khu vực cao giọng gọi:
-Bằng hữu đã đến cứ xuất hiện, cùng Hồ này chơi nhau một độ, xem ai cao ai thấp như vậy chẳng khoái hơn sao? ẩn nấp làm chi mất mặt anh hùng?
Nói lớn sợ kinh động Tiểu Phi, nói nhỏ sợ kẻ kia không nghe lọt.
Cho nên, y bực tức chẳng biết phải làm sao, đành đứng lại dậm chân.
Ngờ đâu, có tiếng cườ từ nơi nào đó đưa đến.
Một người, cất tiếng sau tràng cười:
-Ta chờ ngươi tại đây, chứ ẩn nấp đâu? Chỉ tại ngươi không trông thấy ta thôi! Hồ Thiết Hoa quay phắt mình, đối diện hướng đó, đoạn nhún chân vọt đến nơi.
Nơi đó, là mái nhà đối diện, nơi đó có một người vận y phục đen, đầu bao khăn đen kín mặt.
Người đó cười lạnh:
-Muốn động thủ thì đến gần đây! Hồ Thiết Hoa vọt tới, người đó đã thoát ra ngoài xa hơn tám trượng.
Hắn đứng nhìn Hồ Thiết Hoa cười lạnh, cười thành tiếng cho y nghe, chứ y có thấy được nụ cười qua lượt khăn che đâu?
Họ chạy, họ đuổi dần dần, họ xuống đất, họ rời xa khách sạn. Khoảng cách chỉ độ bảy tám trượng, song Hồ Thiết Hoa không làm sao thu hẹp nổi.
Khoảng cách đó, không xa cho người đuổi, nhưng lại rất xa nếu y phóng ám khí.
Đã chắc gì trong khoảng cách đó, ám khi làm nên việc?
Huống chi ám khí là cái điểm tựa cuối cùng của y, khi nào y dám khinh dùng?
Trừ lúc nguy hiểm nhất! Dùng đến nó, là huỷ hoại nó, nếu chưa phải lúc tối cần, khi nào Hồ Thiết Hoa dám huỷ hoại nó?
Huỷ hoại rồi, địch vô hại y mới làm sao?
Đuổi không kịp kẻ kia, chẳng phải thuật khinh công kém hơn kẻ kia. Hồ Thiết Hoa hiện tại chỉ còn lại nửa phần lực với một cánh tay tê dại, đương nhiên phải thất thế.
Đuổi không kịp, dần dần Hồ Thiết Hoa thấy mình bị bỏ rơi lại sau xa.
Người áo đen đột nhiên bỏ đường, nhay lên nóc nhà. Rồi nhay xuống, loanh quanh trong các đường nhỏ.
Thân pháp hắn ảo diệu phi thường, như con cá lượn mình trong một chùm rễ cây chằn chịt.
Hồ Thiết Hoa hỏi:
-Ngươi muốn giết ta, hãy đứng lại đó, chờ ta đến mà giết, sao lại chạy mãi?
Người đó cười lạnh:
-Ta chưa muốn giết ngay thì sao?
Hồ Thiết Hoa vọt qua một đầu tường, đáp xuống bên kia, đúng lúc một lão gánh gánh mì đi tới.
Chắc chắn là song phương phải chạm nhau.
Bởi Hồ Thiết Hoa không làm sao thu thế được, cái thế của y đã nhanh, trong khi gã gánh mì vô tình, song phương phải chạm nhau là cái chắc.
Một loạt tiếng đủ loại vang lên:
rắt, bốp, xoảng... Gánh mì bật văng ra xa, đồ vật bắn tứ tung.
Mỡ dầu rơi vãi, trơn trượt, Hồ Thiết Hoa không thể giữ mình cho khỏi ngã...