Hồ Thiết Hoa là khách giang hồ, quen thói phong sương, từng chan nắng gió, dù có mỏi mòn, tiều tụy, phờ phạc xác xơ, trông cũng chưa đến đổi nào.
Chứ như Tỳ Bà công chúa, vốn là cành vàng lá ngọc, đóng khung trong lầu son, gác tía, lâm cái cảnh này thì tình trạng bi đát làm sao?
Con người đó, có ai ngờ lại có ngày cũng y phục tả tơi, cũng đạp sỏi vày sành, cũng tắm sao gội nguyệt, cũng bị nắng đốt sương mưa? … Giơ đây, nằm cạnh Hồ Thiết Hoa, khí lực như giả từ nàng, hơi thở có thể bị đứt đi bất cứ phút giây nào.
Hồ Thiết Hoa tay che mắt lẩm bẩm:
-Chúng ta không còn hy vọng gặp lại Lão Xú Trùn rồi! Chắc chắn là phải làm mồi cho chim ưng trước khi tìm gặp hắn! Tỳ Bà công chúa ảm đạm vô cùng:
đáng lẽ chúng ta không nên theo con đường nầy! Nơi ánh mắt của Hồ Thiết Hoa một tia lửa giận bắn lên, y cao giọng thốt:
đúng vậy! Đúng ra, chúng ta không nên đi theo con đường nầy! Tuy nhiên, tại hạ có gì đáng trách chứ? Chính công chúa đã nói, tại sa mạc, tại hạ không sánh được công chúa kia mà! Thì, tại sao công chúa không đóng vai hướng đạo? Tại sao công chúa lại đi theo tại hạ? Theo như con chó ngoan theo chủ?Theo để rồi cả chủ lẫn chó đều kiệt quệ mà nằm ngay đơ?
Tỳ Bà công chúa rơi lệ, thốt qua nghẹn ngào:
-Thực ra thì ta không nên theo ngươi, ta theo ngươi, nào chỉ làm khổ cho ta mà thôi, ta còn gây phiền lụy cho ngươi nữa! Nếu không có ta cùng đi theo, chia phần, thì bình nước kia, một mình ngươi, ngươi có thể dùng gấp đôi thời gian, và như vậy,ít nhất ngươi cũng có thể chi trì đến mấy hôm nữa! Hồ Thiết Hoa trầm ngâmm ột lúc, rồi thở dài, nhếch nụ cười khổ:
-Ta hồ đồ quá! Rồi y tiếp:
-Sự việc như vậy, tại hạ làm sao trách được công chúa chứ. Tại hạ đường đường là một nam nhân, lại không bảo hộ được một nữ nhân, như vậy mà tại hạ còn trách công chúa, nghĩ cũng đáng thẹn thật! Tỳ Bà công chúa đột nhiên lăn mình đến cạnh y, bật khóc lớn:
-Ngươi không đáng trách, chính ta mới đáng trách! bây giờ ta muốn chết! Ta muốn chết thôi! Ta chết ngay! Hồ Thiết Hoa vỗ nhẹ lên mái tóc nàng,lẩm nhẩm:
-Chúng ta không thể chết! Chúng ta không nên chết! Nhưng chúng ta cũng không thể sống! Trong trường hợp này, chúng ta không còn hy vọng sống sót! Nhìn ra xa, tận mắt chỉ thấy toàn là cát, cát trắng, cát vàng.
Chừng như dưới gầm trời này chỉ có cát và cát.
Qua phút giây dao động tâm thần, Tỳ Bà công chúa ngẩng đầu lên nụ cười ảm đạm hiện héo hắt nơi môi:
-Bỗng nhiênta lại chết chung chỗ với ngươi! Đung là một sự tình chẳng ai tưởng nổi! Hồ Thiết Hoa bật cười lớn:
-Chết chung một chỗ với công chúa, là điều sung sướng nhất! Sợ có kẻ mơ được chết chung với công chúa, nhưng giấc mơ lại không thành đấy chứ! Công chúa là người đẹp nhất trần đời, công chúa … công chúa … Y bỗng nghẹn lời. Rồi y nhìn nàng đăm đăm, nhìn say mê, cuối cùng y lẩm nhẩm:
-Tuy nhiên, nếu có phải chết, chúng ta cũng chết cách nào cho khoái lạc mới được! Có phải vậy không, công chúa?
Tỳ Bà công chúa phát rung lên:
-Ngươi … ngươi muốn … ta … Hồ Thiết Hoa đưa ánh mắt từ đầu nàng xuống chân nàng.
Đôi chân đó, tuy hiện giờ có dấu máu vì đã vượt qua một đoạn đường quá dài, đạp lên sỏi cát, đôi chân vẫn đẹp, đẹp làm sao! Hơi thở của y khởi sự dồn dập, y đã cạn khô nước bọt, song cứ nuốt không có nước nuốt, y nuốt hơi, trái cổ hồi hộp lên xuống quá nhanh, rồi lồng ngực tiếp nối phập phồng. Mắt bừng sáng.
Lửa bên ngoài đốt phừng phừng, lửa bên trong cháy hừng hực.
Y gằn từng tiếng:
-Tại hạ muốn! Muốn công chúa! Tại hạ muốn gì, công chúa hiểu chứ? Giờ đây, ngoài công chúa, còn cái chi nữa đâu?
Tỳ Bà công chúa càng phút càng rung mạnh, gương mặt nhợt nhạt ửng hồng dần dần, nàng quở quạng tay, như tìm những mảnh vãi còn thừa thải trên mình, che kín phần nào cần che.
Đôi chân nàng phô bày lộ liễu quá, Hồ Thiết Hoa nhìn chòng chọc đôi chân, từ bàn chân lên đùi xa hơn một chút nửa, rồi lơ lững ở chỗ đó, nàng nhút nhít, tìm cách che giấu đôi chân, che giấu cái chỗ phải che giấu, dù chỗ đó chưa hiện lộ, mà nàng tưởng như đôi mắt của Hồ Thiết Hoa đã lột trần… Nhưng y phục đã rách bươm rồi, kéo mảnh này làm động đến mảnh khác, che chỗ này kín thì chỗ khác hở ra.
Nàng bối rối mà làm cái việc che giấu, lúng túng mà làm, càng bối rối lúng túng, con tim càng đập mạnh.
Con người vẫnlà một loài động vật, một loài động vật kỳ quái hơn mọi loài.
Bởi kỳ quái nên có những bất thường, chẳng hạn dục vọng của con người, lúc không nghĩ đến, lúc chẳng nên nghĩ đến thì lại bừng lên, mà có dục vọng nào khó kềm hãm hơn bằng sự đòi hỏi của xác thịt?
Khi xác thịt bùng lên, thì chẳng có cái gì mãnh lẹit bằng, kể cả sấm sét! Tỳ Bà công chúa cố chống trả bằng những cử chỉ che giấu, sự chống trả đó tố cáo là bên trong nàng cũng có một đòi hỏi mãnh liệt, chống trả mạnh thì đòi hỏi mạnh, thường thường thì đòi hỏi thắng chống trả.
Cuối cùng, nàng nhắm mắt lại như chuẩn bị tiếp nhận.
Nàng nhắm mắt chờ, hồi hộp chờ, chừng như nóng nảy chờ! Trước khi chết, còn có dịp hưởng hoan lạc thì có gì khoan khoái hơn?
Ngươi ta chết với ảo tưởng hoan lạc, cònnàng chết với hoan lạc thực sự, thì còn gì khoan khoái hơn?
Cát, tuy không mịn như gấm, như lụa, song vẫn mềm, nằm trên cát cũng êm dịu như trên nệm … Gia dĩ cát lại gây cảmgiác nhọt nhạt rất thích thú.
Gia dĩ, cát âm ấm lại càng nung nấu dục vọng, bời dục vọng chỉ kỵ cảm giác lạnh thôi.
Hồ Thiết Hoa tràn mình qua, đè lền mình nàng.
Cả hai, cùng thương tâm, cùng bi ai, cùng tuyệt vọng, giờ đây họ kết hợp tất cả những thứ đó, để tạo thành một hoan lạc, những thứ đó tan biến bởi dục vọng để kết thành một hoan lạc.
Bỗng, Hồ Thiết Hoa rú lên một tiếng, bật đứng lên, hai tay che chỗ kín, trừng mắt nhìn nàng:
-Tại sao công chúa làm thế? Công chúa không … ham muốn à?
Tỳ Bà công chúa khóc:
-Ham muốn chứ! Sao ta lại không ham muốn? trước khi chết, ta nguyện, còn cái gì, ta cũng hiến dâng cho ngươi, hiến dâng tất cả, song ta không không cho ngươi biết một việc! Cho ngươi biết việc đó rồi, chúng ta có muốn gì, hãy muốn! Hồ Thiết Hoa trố mắt:
-Việc gì?
Tỳ Bà công chúa khép nửa mặt mơ màng:
-Thân thể của ta không còn nguyên vẹn! Ta đã trót hiến dâng cho một người! Hồ Thiết Hoa nắm chặt đôi tay:
-Ai?
Tỳ Bà công chúa gằn từng tiếng:
-Ta đã hiến dâng cho hắn! làm sao Hồ Thiết Hoa chẳng biết hắn là ai?
Y cảm thấy một thùng nước lạnh ụp xuống đầu, không khí đang nóng như có lửa đốt chung quanh, vậy mà y nghe lạnh khắp người lạnh đến độ cóng thân hình, thừ ra một đống.
Tỳ Bà công chúa thê thảm vô cùng:
-Ta ham muốn, ta không còn cách gì kềm hãm nổi sự ham muốn, ta quên hết, ta chỉ muốn chết trong tay ngươi, nhưng … ta chẳng biết phải che giấu việc đó với người bằng cách nào! Hồ Thiết Hoa hét:
đừng nói nữa! Đừng! … Đừng! … Y tung chân đá vào gò cát bắn lên, bay mù trời.
Qua mỗi cái đá y mắng một câu:
lão Xú Trùn! Y đá mãi, cát bay thành vầng, bao bọc y, che khuất y, y xoay mình ra đá bốn phương tám hướng.
Tỳ Bà công chúa cất giọng u buồn:
-Ngươi hận hắn?
Hồ Thiết Hoa buông gọn:
-Ừ! Tỳ Bà công chúa thở dài:
-Ngươi hận hắn, ta chẳng trách chi ngươi! Cũng có lúc ta hận hắn, vô luận là ai, hiệp chung với hắn, thì đừng mong hưởng vinh quang, thắng lợi. Tất cả đều về hắn! Nàng dừng một chút rồi tiếp:
-Vô luận là ai nghĩ gì, hắn nhìn thoáng qua là biết rõ tâm tư. Còn điều lo nghĩ của hắn, đừng mong ai hiểu nổi! Hồ Thiết Hoa đã dừng chân đá, rồi nhìn nàng một lúc lâu, hỏi:
-Công chúa tưởng tại hạ hiệp chung với hắn như vầy, là thua thiệt chăng?
Tỳ Bà công chúa hừ một tiếng:
-Chứ không phải vậy sao?
Hồ Thiết Hoa lại hỏi:
-Nhưng bọn tại hạ cam tâm tình nguyện theo hắn, hiệp chung đã lâu hắn không hề bức bách bọn tại hạ. Công chúa có thấy như vậy chăng?
Tỳ Bà công chúa cúi đầu:
đúng vậy! Hồ Thiết Hoa vụt cười khanh khách:
-Công chúa tình nguyện, tại hạ cam tâm, rồi cả hai chúng ta cùng hận hắn, cả hai chúng ta đồng tâm bịnh, mà đồng bịnh thì tương liên, có đúng vậy không?
Y loại bỏ Cơ Băng Nhạn ra, để ghép Tỳ Bà công chúa vào với y cho hợp người hợp cảnh hơn.
Tỳ Bà công chúa gật đầu:
đúng! Hồ Thiết Hoa lại cười vang:
-Thế mà chúng ta vẫn thích hắn! Chúng ta cứ thích hắn! Tỳ Bà công chúa thở ra:
Lắm lúc, ta tự hỏi, tại làm sao thế?
Hồ Thiết Hoa cười nhẹ:
-Tại vì lão Xú Trùn xứng đáng cho thiên hạ thích! Có phải vậy không?
Tỳ Bà công chúa trâm ngâm một lúc.
Sau cùng, nàng bật cười thốt:
-Mà ngươi cũng xứng đáng là bằng hữu của hắn! Bỗng, nàng trừng mắt nhìn Hồ Thiết Hoa trong ánh mắt, niềm kinh hãi hiện lên rõ rệt.
Nàng há hốc mồm, song không một lời nào thoát lọt.
Hồ Thiết Hoa mỉm cười:
-Công chúa nhìn gì? Chẳng lẽ đương không tại hạ lại mọc thêm một chiếc đầu nữa?
Rồi chính y đưa tay sờ đầu.
Rồi y cũng há hốc mồm, ánh mắt ngời niềm khủng khiếp.
Y nhìn sững bàn tay y.
Bàn tay nhuộm đỏ! Bàn tay vấy máu tươi! Bàn tay vấy máu, máu trên đầu y! Không một vết thương nơi đầu thì làm gì có máu chảy?
Hồ Thiết Hoa ngẩng mặt nhìn lên.
Trên cao, trong vầng cát bốc thành mây, có hai bóng đen. Hai bóng đó bay vần vần từ trên cao xuống thấp.
Chừng như sắp đáp xuống tại đó.
Hai bóng đen là hai con chim ưng! Máu dĩ nhiên từ hai con chim ưng rơi xuống. Chim ưng, dĩ nhiên bị thương.
Nếu Hồ Thiết Hoa không quá chán nản đến đổi bất cần mọi sự thì y đã phát hiện ra điều đó ngay.
Tỳ Bà công chúa kinh ngạc hỏi:
-Chim ưng này từ đâu đến? Tại sao lại bị thương? Hay là có người xuất hiện quanh vùng phụ cận?
Nàng nừng với ý nghĩ có người quanh vùng phụ cận.
Nếu có người đến nơi này là nàng có hy vọng sống sót! Nhưng thần sắc của Hồ Thiết Hoa lại trầm trọng. Y nhớ đến cái chết của Bành gia ngũ hổ. Y nhớ đến chim ưng dùng móng vấu chiếc rương mang đi….
Chim ưng tại sa mạc là những tên nô lệ của Thạch Quan Âm! Chợt, một tiếng soạt vang lên.
Một con chim ưng vỗ cánh đáp xuống, nhanh như sao xẹt. Đúng hơn, nó rơi xuống.
Hồ Thiết Hoa bước tới quan sát.
Nơi ức của nó, giữa khoảng lông trắng xám mềm dịu, có một đốm đỏ.
Bụng nó cơ hồ rách ra làm hai.
Nó bị thương bằng nhát kiếm.
Con chim ưng này, chắc chắn là đáp xuống, xung kích kẻ nào đó, bị kiếm chém vào mình.
Hồ Thiết Hoa cau mày lẩm nhẩm:
-Kiếm pháp tuyệt diệu! Tỳ Bà công chúa chớp mắt, niềm hy vọng bừng lên, hỏi:
-Có phải do hắn không?
Hồ Thiết Hoa lắc đầu:
-Không phải đâu! Nếu hắn xuất thủ, thì con chim ưng này không thể bay xa được! Hà huống hắn không bao giờ giết một con vật! Con chim ưng thứ hai rơi xuống luôn.
Nó cũng bị kiếm chém trúng.
Tỳ Bà công chúa hỏi gấp:
-Hay một vị bằng hữu nào khác của ngươi?
Hồ Thiết Hoa lắc đầu:
-Làm gì có bằng hữu nào khác tại sa mạc? Còn Cơ Băng Nhạn thì không xử dụng kiếm! Bỗng, y mỉm cười, lẩm nhẩm:
-Vô luận làm sao, hai co chim ưng này đến đúng lúc quá! Tỳ Bà công chúa chưa hiểu rõ y muốn nói gì?
Hồ Thiết Hoa nhặt một con chim, quăng trước mặt nàng bảo:
-Ăn đi! Tỳ Bà công chúa kinh hãi:
-Ăn? Làm sao nuốt nổi?
Hồ Thiết Hoa trừng mắt:
-Nếu không tính chết, thì cố mà ăn cho được! Ăn được bao nhiêu, cứ ăn. Ăn đúng cái mức có thể ăn! Càng nhiều càng tốt! Công chúa biết chưa?
Trong các loại thịt, thịt chim ưng là thô nhất, dù có đem nấu nướng vị tất đã nhai nổi loại thịt đó, nói gì đến việc ăn sống?
Tỳ Bà công chúa lấy dao nhỏ thẻo một mảnh thịt nhắm mắt, há mồm đưa nó vào, rồi vừa cau mày vừa nhai.
Đã mấy lượt nàng nhờn nhợn, toan nhả ra.
Hồ Thiết Hoa hừ một tiếng:
-Ăn như công chúa thì đến lúc nào mới phục hồi khí lực? Đây, công chúa xem, tại hạ ăn như thế nào! Y cầm một mảnht hịt, máu còn chảy ròng ròng. Thoạt đầu y liếm hết máu bên ngoài, rồi y lấy dao xắt thành miếng nhỏ, bỏ vào miệng nhai sơ qua rồi nuốt liền.
Tỳ Bà công chúa tởm quá, không dám nhìn nữa nhăn nhó mặt ấp úng:
-Ta … ta không ăn được! Ta nuốt không trôi! Hồ Thiết Hoa mỉm cười:
-Công chú ahãy nhắm mắt lại, rồi tự tạo cho mình một ảo tường là có cao lương mỹ vị trước mắt, và chính mình đang ăn thứ đó! Thịt chim ưng, dù cứng, máu chim ưng dù tanh, đối với một kẻ sắp chết vì khát vì đói, vẫn ngon, vẫn ngọt như thường.
Và vẫn bổ dưỡng như thường.
Hồ Thiết Hoa dần dần khôi phụ khí lực, gương mặt hồng hào trở lại.
Công chúa cũng hồi sinh song chậm hơn.
Bỗng, Hồ Thiết Hoa biến sắc, trầm giọng bảo:
-Công chúa ở đây đợi nhé, tại hạ đến đó xem qua một chút.
Tỳ Bà công chúa không chị Ở lại một mình.
-Ta muốn đi với ngươi! Hồ Thiết Hoa thở dài, rồi cười khổ:
được! Thì cứ đi! Xem ra, trừ cái lão Xú Trùn, còn ai cầm chân công chúa nổi?
Tuy nhiên, công chúa hãy hết sức thận trọng! Sau gò cát, ánh đao chớp chớp, ánh kiếm ngời.
Trên mặt cát vàng có dấu máu.
Mấy xác người nằm la liệt, nhưng vẫn còn hơn mười đại hán vận áo đen vây hai người khác.
Song phương đang khai diễn cuộc ác đấu.
Bọn đại hán có thủ pháp khá kinh hoạt, đánh ra những đòn rất hung mãnh.
Tên nào cũng bừng bừng sát khí như muốn chặt đứt đối phương ra làm muôn đoạn.
Nhưng hai người bị vây võ công cao cường hơn chúng rất nhiều.
Họ dùng kiếm, kiếm pháp của họ tung hoành, họ xử dụng kiếm pháp của phái Hoa Sơn.
Bất quá khí lực của họ tiêu hao, mà địch lại đông người, do đó dù họ chưa bị hạ, họ vẫn phải mệt.
Bỗng Hồ Thiết Hoa kêu khẽ:
-Công chúa xem, có phải những tên mã phu của công chúa chăng?
Lúc đó cả hai nấp sau doi cát.
Hồ Thiết Hoa nhận ra trong hai người bị vây có Thạch Đà thân pháo chậm dần dần kiếm pháp lơi dần dần.
Người kia chính là Vương Xung, đấu pháp còn vững. Y là người khách kỳ dị của Quy Tư Vương, chạy theo Thạch Đà mấy hôm trước! Bọn mã phu hiển nhiên là thuộc hạ của Thạch Quan Âm.
Hồ Thiết Hoa nhìn một lúc không dằn lòng được nữa, trầm giọng bảo:
-Bây giờ công chúa phải ở đây đợi tại hạ! Lần này không được cãi lời tại hạ nữa! Tỳ Bà công chúa cắn môi:
-Nếu có tên nào thoát chạy ngang qua đây, thì ta nên xuất thủ chăng?
Hồ Thiết Hoa gật đầu.
Bất thình lình y hét lên một tiếng lớnrồi nhanh như chớp, vọt mình tới.
Bọn đại hán áo đen, đánh đã hơn nửa ngày, hao mấy mạng mới chiếm được ưu thế thấy có chút hy vọng bắt được những người bị chúng truy tầm, để hành hình xứng tội.
Ngờ đâu lúc sắp sửa đánh bại đối phương lại có người can thiệp.
Người can thiệp bỗng nhiên mà đến, như từ cung trời đáp xuống.
Chúng chưa hết kinh ngạc một đại hán đã bị nắm đầu quay nhanh, một đại hán khác bị đá bay ra xa ngoài ba trượng.
Một bàn tay nắm vút tới, đại hán thứ ba nát bét miệng.
Một đại hán thứ tư kại bị kẹp đầu như tên thứ nhất.
Vừa xuất thủ Hồ Thiết Hoa đã bóp nát đầu hai tên, đánh bể mặt một tên, đá bay một tên.
Trước thần oai đó, còn ai không khiếp?
Bọn đại hán còn lại sững sờ quên mất phản ứng! Dĩ nhiên, Thạch Đà và Vương Xung lêntnh thần ngay ánh kiếm chớp lên, hai đại hán nữa ngã gục.
Hồ Thiết Hoa cười lớn:
-Ta không mốn giết nhiều, nhất là những kẻ vô cố. Nếu các ngươi quăng đao, ta sẽ tha chết cho! Nào hay, bọn đại hán còn lại như ohát điên, cùng vung đao nhào tới.
Vương Xung vừa vũ lộng thanh trường kiếm, vừa hét:
-Chúng điên loạn, không còn lý trí nữa, giảng giải với chúng vô ích, chỉ còn cách là giết hết! Giết hết là xong! Hồ Thiết Hoa thở dài.
Hai thanh đao bay tới, hai tên cầm đao đỏ ngầu đôi mắt, như mắt cho điên.
Hồ Thiết Hoa tràn mình qua một bên, nhường hai thanh đao lướt qua, rồi cánh chỏ bên tả hất ra, bàn tay bên hữu vươn tới.
Thanh đao của đại hán bên hữu đã nằm gọn trong bàn tay y.
Rốp! Rốp! Đại hán bên tả gãy trọn một bên sườn ngực. Hắn vẫn còn hung hăng, vừa nhào trở lại, vừa quét đao ra.
Hồ Thiết Hoa thở dài:
-Sao chịu khổ như thế chứ?
Chớp mắt cả hai cùng nhào xuống bất động! Tỳ Bà công chúa đứng chực chờ, song bọn đại hán thà chết chứ không chịu lui, nàng chờ mãi mà chẳng có một tên nào thoát chạy! Nàng thở dài lẩm nhẩm:
-Nếu trong nước ta có những dõng sĩ như thế nầy, thì làm gì gia đình ta phải lưu vong?
Nàng không biết bọn đại hán đã bán linh hồn chúng cho Thạch Quan Âm! Chúng còn là con người, song chỉ là xác người bổn tánh thì mất từ lâu! Chúng là những cây thịt di động được thế thôi! Cuộc chiến không đối phương, đương nhiên đình chỉ.
Thạch Đà hai tay nâng kiếm, thở mạnh thở gấp. Gương mặt vẫn lạnh như ngày nào.
Vương Xung bước tới trước Hồ Thiết Hoa, làm lễ rồi thở dài:
đại ân không thể dùng mấy tiếng cảm tạ mà đủ. Nếu hôm nay không có Hồ đại hiệp thì bọn này đã táng mạng rồi! Hồ Thiết Hoa nhìn y,rồi nhìn Thạch Đà hỏi:
-Hai vị là huynh đệ?
Vương Xung đáp:
-Tình chẳng anh em, nghĩa đồng sinh tử! Hồ Thiết Hoa kinh ngạc:
-Như vậy hai vị đã nhận ra từ lâu?
Vương Xung gật đầu:
-Ngay từ hôm đầu tiên! Tại hạ lưu lãng khắp bốn phương trời là để tìm hắn! Hai mươi năm rồi đó. Hồ đại hiệp! Hồ Thiết Hoa nhìn thanh trường kiếm trong tay y, bỗng mỉm cười thốt:
-Hai mươi năm qua, trên giang hồ, kiếm pháo chánh tông của phái Hoa Sơn vắng bóng. Vừa rồi các hạ đánh ra chiêu Kinh Hồng Quán Nhật trông thật ảo diệu phi thường! Vương Xung thoáng biến sắc, song cố gượng cười:
-Hồ đại hiệp quá khen! Hồ Thiết Hoa chớp mắt, rồi nhìn thẳng vào mặt Vương Xung cười nhẹ:
-Theo tại hạ biết thì dù hai mươi năm về trước lúc Hoa Sơn phái đang cực thịnh, xử dụng được chiêu Kinh Hồng Quán Nhật linh ảo như vậy, cũng chẳng có mấy tay! Mà trong hàng kiếm khách Hoa Sơn không có tênVương Xung! Vậy các hạ là ai có thể cho tại hạ biết tên họ thật chăng?
Vương Xung lẩm nhẩm:
-Tại hạbất quá chỉ là một tiểu tốt vô danh trên chốn giang hồ các hạ hà tất … Hồ Thiết Hoa cười lớn, chận lại:
đến bây giờ các hạ vẫn chưa chịu tỏ thật lai lịch sao? Phải biết, người còn che giấu được chứ kiếm pháp chẳng che giấu được đâu! Vương Xung trầm ngâm một lúc lâu, sau cùng thở dài nhếch nụ cười khổ:
-Tại hạ họ Liễu tên Yên Phi … Hồ Thiết Hoa kêu lên thất thanh:
-Liễu Yên Phi! Có phải là Thần Long Tiểu Kiếm Khách, một nhân vật ngoài số Hoa Sơn thất kiếm chăng?
Liễu Yên Phi cười thảm:
-Năm xưa còn là kẻ hữu dụng, chứ nay thì râu tóc đã pha màu! … Hồ Thiết Hoa chớp mắt liếc sang Thạch Đà rồi hỏi:
-Các hạ là Liễu đại hiệp còn vị kia … Liễu Yên Phi đã quyết tâm gằn từng tiếng:
-Y là Hoàng Phủ Tạo, đại sư huynh của tại hạ! Hồ Thiết Hoa giật mình:
-Nhân Nghĩa kiếm khách? Người thủ lãnh Thất Kiếm Hoa Sơn mà cái danh nghĩa hiệp chấn dội khắp sông hồ?
Liễu Yên Phi gật đầu:
-Phải! Hồ Thiết Hoa lại nhìn sang Thạch Đà, thấy hắn đang nhìn về phía phương trời xa thẳm, tựa hồ chẳng nghe y và Liễu Yên Phi nói gì.
Một kiếm khách lừng danh của ngày xưa, giờ lại ra thân thể đó! Ai biết được sự tình mà không xúc động tâm tư?
Hồ Thiết Hoa thở ra mấy lượt, lại hỏi:
-Thạch Quan Âm oán hận gì Hoàng Phủ đạihiệp mà phải hạ thủ đoạn khiến người ra thân thể đó?
Liễu Yên Phi thở dài:
-Có nhiều uẩn khúc lắm. Hồ đại hiệp! Nói ra thì dài dòng lắm, chỉ xin đại hiệp biết cho là từ ngày Hoàng Phủ đdại ca lâm nạn nơi mụ ta, trở thành tàn phế, thì cơ nghiệp Hoa Sơn tạo tựu suốt mấy trăm năm dài cũng tiêu tan luôn, tiêu tan nơi tay nữ ác ma! Hồ Thiết Hoa trầm ngâm một lúc:
-Bây giờ, Liễu đại hiệp và Hoàng Phủ đại hiệp gặp nhau rồi, hai vị định làm gì?
Liễu Yên Phi cúi đầu:
-Tại hạ … tại hạ … Giọng nói của y uất nghẹn, rồi lệ thảm từ từ trào mi, lăn dài xuống má.
Hồ Thiết Hoa vội chụp tay y:
đại hiệp không nghĩ đến việc báo thù?
Liễu Yên Phi cười khổ:
-Báo thù! … Báo thù! … Y lập lại hai tiếng đó, chẳng biết bao nhiêu lần, giọng nói mơ màng xa vắng, trong khi đó, lệ thảm cứ rơi.
Rồi, y rút tay ra khỏi tay Hồ Thiết Hoa, run run giọng:
đại hiệp có biết tại sao Hoàng Phủ đại ca tại hạ cam sống đời kuân lạc, nguyện là thân lạc đà?
Hồ Thiết Hoa thở dài:
-Tại hạ đã thấy rồi, các hạ hà tất phải dùng lời khó, che giấu niềm đau?
Liễu Yên Phi tiếp:
-Hoàng Phủ đại ca ẩn lánh mai danh, chịu mọi đường nhục nhã là vì không muốn báo thù.
Hồ Thiết Hoa giật mình:
-Tại sao?
Liễu Yên Phi giải thích:
-Chỉ vì tệ sư huynh biết mình kém thế, kém lực! Nghĩ đến việc báo thù là làm cái việc trứng chọi đá. Tệ sư huynh không muốn vì cái việc báo thù mà phái Hoa Sơn phải bị tiêu diệt. Những đệ tử đời sau có tội tình chi, mà để cho chúng phải chết oan?
Tỳ Bà công chúa lúc đó đã bước tới, vội chen lời:
-Không lẻ phái Hoa Sơn đệ tử còn người nào sống sót?
Liễu Yên Phi gật đầu:
-Còn chứ, nhưng chẳng được mấy người! Tỳ Bà công chúa lạnh lùng:
-Thế ra, cũng còn được mấy người? Vậy mà ta cứ tưởng là đã chết hết?
Liễu Yên Phi thoáng biến sắc mặt rung rung giọng:
-Công chúa … Tỳ Bà công chúa cười lạnh chận lại:
-Năm xưa, Hoa Sơn thất kiếm tung hoành trong thiên hạ, oai phong biết bao nhiêu! Trên giang hồ, còn ai không ngưỡng mộ Hoa Sơn phái. Đến ta đây là người ngoài nước cũng phải khâm phục. Nhưng … nhưng … giờ đây … Nàng lắc đầu tiếp:
-Bây giờ thì thiên hạ đã quên mất phái Hoa Sơn rồi! Và người trong phái Hoa Sơn còn sống bao nhiêu có khác nào đã chết hết!