Lolita

Chương 44

Gần Lễ Giáng Sinh nàng bị cảm lạnh và được khám bởi người bạn của cô Lester, một bác sỹ Ilse Tristramso nào đó (xin chào, Ilse, cô là người đáng yêu, không tò mò, và cô đã chạm vào con bồ câu của tôi thật nhẹ nhàng). Bác sỹ chẩn đoán viêm phế quản, vỗ nhẹ vào lưng Lo (lông tơ trên lưng dựng hết lên vì sốt) và bắt nàng phải nằm trên giường trong một tuần hoặc lâu hơn. Thoạt đầu, nói theo kiểu Mỹ, nàng "nóng hôi hổi", và tôi không thể cưỡng lại năng lực hằng nhiệt nhạy bén của những khoái cảm bất ngờ — Venus febriculosa — mặc dù đó là một Lolita rất lừ đừ đang than van, ho và rùng mình trong vòng tay tôi. Và ngay khi nàng khoẻ lại, tôi tổ chức một Buổi Tiệc có Bọn Con Trai.

Có lẽ tôi đã uống hơi nhiều vào lúc chuẩn bị cho thử thách. Có lẽ tôi đã đặt mình vào tình thế ngu ngốc. Các cô bé trang hoàng và cắm điện một cây thông nhỏ — theo phong tục Đức, ngoại trừ việc bóng đèn mầu thế chỗ cho nến sáp. Những chiếc đĩa hát được lựa chọn và bỏ vào chiếc máy quay đĩa của chủ nhà của tôi. Dolly thanh lịch diện bộ đầm xám tuyệt đẹp với áo vừa khít và váy xòe rộng. Ngân nga trong miệng, tôi lui về phòng làm việc ở tầng trên — và rồi cứ sau mười hay hai mươi phút tôi lại mò xuống chỉ trong vài giây y như một thằng ngốc; ra vẻ nhặt chiếc tẩu của tôi lên từ trên mặt lò sưởi hoặc tìm tờ báo; và với mỗi lần thăm viếng mới thì những điệu bộ đơn giản này càng trở nên khó diễn hơn, và làm tôi nhớ lại những ngày rất đỗi xa xôi khi tôi thường phải lấy hết can đảm để thản nhiên bước vào một căn phòng trong ngôi nhà ở Ramsdale nơi Carmen bé nhỏ đang hiện diện.

Buổi tiệc không được thành công cho lắm. Trong số ba cô bé được mời, một chẳng thèm đến, còn một cậu trong bọn con trai đưa anh Roy của nó đến, vậy là thừa ra hai cậu, hai anh em trai thành thạo mọi bước nhảy, còn mấy cậu bé kia thì hầu như chẳng biết khiêu vũ chút nào, và dành hầu hết buổi tối vào việc lục tung căn bếp lên, rồi không ngừng tranh cãi luyên thuyên xem đánh bài kiểu nào, và một lúc sau, hai cô bé và bốn cậu bé ngồi bệt trên sàn phòng khách, với tất cả các cửa sổ mở toang, chơi trò giải ô chữ mà Opal không tài nào hiểu nổi, trong khi Mona và Roy, một cậu bé gầy gò đẹp trai, uống bia gừng trong bếp, ngồi trên bàn đung đưa chân, sôi nổi tranh cãi về Định Mệnh và Luật Trung Bình. Sau khi tất cả bọn chúng đã ra về, Lo của tôi nói: "gớm quá", nhắm mắt, buông mình xuống ghế với tất cả tứ chi dang rộng để biểu lộ tình trạng kiệt sức và sự chán ghét đến tột cùng và thề rằng đó là lũ con trai đáng tởm nhất mà nàng từng gặp. Tôi mua cho nàng một cây vợt tennis mới vì lời nhận xét này.

Tháng Một nóng ẩm, còn Tháng Hai lừa lũ Liên Kiều[1]: dân thị trấn chưa ai từng thấy thời tiết thế này. Những món quà khác tới tấp trút xuống. Nhân ngày sinh nhật tôi mua cho nàng chiếc xe đạp, một chiếc xe đẹp hoàn hảo nhìn như con hươu cái đã từng được nhắc đến — và thêm vào cái này là cuốn Lịch Sử Hội Họa Hiện Đại Hoa Kỳ: cách nàng dùng xe đạp, tôi muốn nói cách nàng đến gần nó, chuyển động của hông lúc cưỡi lên, vẻ uyển chuyển và vân vân, mang cho tôi khoái cảm tột đỉnh; nhưng cố gắng của tôi nhằm nâng cao thẩm mỹ hội họa của nàng đã thất bại; nàng muốn biết liệu chàng trai ngủ trưa trên cỏ khô của Doris Lee có phải là cha cô gái tinh nghịch giả vờ khêu gợi trên tiền cảnh hay không, và không thể hiểu tại sao tôi lại nói Grant Wood hoặc Peter Hurd rất giỏi, còn Reginald Marsh hoặc Frederick Waugh quá kém cỏi.

[1]. Nguyên bản tiếng Anh: forsythia - một loài cây nở hoa vàng vào mùa Xuân.