Ca Dao vừa buồn, vừa tức. Cô không hiểu nổi vì lý do gì Sơn lại không đến với mình nữa.
Chẳng lẽ vì Sơn bị ông già hôm đó phê bình? Nếu thế, Ca Dao là người có lỗi rồi. Nhưng dầu thế nào, Sơn cũng nên nói với cô một lời chứ. Đằng này anh bặt tăm khiến cô không sao chịu được. Dao chỉ sợ Sơn đã quên cô thì cô buồn chết.
Phương Phi từ trong nhà bước ra. Cái dáng kênh kiệu của cô ta làm Ca Dao xốn mắt, nhưng vốn lịch sự, Dao vẫn mỉm cười.
Phi hất hàm:
− Uy đâu, mày biết không?
Ca Dao lắc đầu:
− Không. Lâu rồi ổng không ra đây nữa.
Phương Phi cay cú:
− Chắc tại Uy chán bản mặt mày quá chớ gì.
Ca Dao không vừa:
− Ổng chán chị thì có.
Phương Phi khinh khỉnh:
− Vừa phải thôi con nhóc. Mày liệu chừng tao đấy.
Dứt lời, Phương Phi bỏ vào nhà. Dạo này cô ta bớt quậy, bớt đi chơi và hay ngóng Uy. Nhưng chẳng hiểu sao cả tuần nay anh ta cũng biến. Ca Dao định hỏi Thiện nhưng lại thôi.
Sau vụ việc Dao kết án Uy chơi ma túy, nhưng Thiện khẳng định là không có và tiếp tục giao du với anh, Ca Dao rất ngại đụng tới Uy. Gặp anh, cô lơ là phớt tỉnh và Uy cũng ít tiếp xúc với Dao. Có thể anh còn dị ứng với nhận xét của cô không chừng.
Tất cả cũng tại Uy. Nếu hôm đó anh bảo "không" thì cô đâu quyết rằng anh hít heroin. Đằng này anh ừ một tiếng cộc lốc và bỏ đi. Tiếng "ừ" ấy khác nào lời thách thức, Ca Dao làm sao có thể im miệng được. Dầu Uy từng bảo "thích người khác nghĩ sai về mình" anh cũng không nên gây hiểu lầm như thế chứ.
Thiện trờ xe tới, anh huýt gió một bài nhạc trẻ đang nằm trong topten bằng giọng hết sức hạnh phúc khiến Ca Dao phải ganh tỵ. Anh và Tí Nị ngày càng... kết. Điều này khiến Dao nghi ngờ tính trung thực của tình yêu.
Rõ ràng Thiện đã chiếm được trái tim của Tí Nị bằng một màn kịch, vậy mà anh luôn ca tụng tình yêu chân thật, chân chính, còn cái màn kịch ấy chỉ là một trong nhiều cách giúp anh nhanh chóng tiếp cận mục tiêu.
Đàn ông đáng sợ thật. Cỡ nào họ cũng bào chữa được.
Bất giác Ca Dao lại thở dài khi nhớ tới Sơn. Anh đang làm gì và ở đâu nhỉ?
Giọng Thiện vang lên:
− Chuẩn bị đi học đi.
Ca Dao đứng dậy:
− Vâng.
Ngập ngừng một chút, cô hỏi:
− Sao dạo này không thấy ông Uy. Lúc nãy Phương Phi hỏi, em chả biết đâu mà trả lời.
Thiện vỗ đùi:
− Nhỏ Phi kết thằng Uy thiệt rồi.
Ca Dao nhếch môi:
− Bộ hỏi vậy là kết sao?
Thiện nói:
− Với người khác có thể là không, nhưng với nhỏ Phương Phi thì khác. Nó chấm Uy vì nhiều lẽ lắm đó.
Dao tò mò:
− Lẽ nào! Anh thử kể xem.
Thiện xoa cằm:
− Phương Phi là đứa lý tài, nên lý do nó chấm Uy chắc chắn phải vì tiền.
Dao bĩu môi:
− Chủ một sạp vải, giàu hơn quầy báo nhà mình thật, nhưng so với thiên hạ thì có thấm vào đâu.
Thiện trợn mắt:
− Ai nói với em mẹ Uy là chủ sạp vải.
− Thì ổng chứ ai.
Thiện chép miệng:
− Cái thằng đúng là thích hạ giá bản thân. Mẹ Uy là trùm phân phối vải trong chợ Soái Kình Lâm đó. Bác ấy là giám đốc một công ty trách nhiệm hữu hạn chớ không phải chủ sạp cò con như mẹ con mình đâu.
Ca Dao cố giữ giọng dửng dưng:
− Giàu như vậy thảo nào Phương Phi đeo cứng ngắc. Một bên có tiền, một bên có sắc cũng xứng. Nhưng chả hiểu tình yêu của họ rồi sẽ tới đâu.
Dứt lời, cô đạp xe tới trung tâm. Giáo viên dạy văn nổi tiếng giảng hay, hấp dẫn vẫn không khiến Dao tập trung hoàn toàn như mọi khi được. Cô thắc thỏm nhớ về Sơn với vô vàn thắc mắc.
Đến giờ về, trời lại đổ mưa, cơn mưa cuối mùa lớn, dai dẳng, khiến Ca Dao không dám về vì không mang áo mưa, vì sợ cây ngã, vì sợ sấm chớp.
Cùng vài ba người khác, Ca Dao đứng nép vào hàng hiên của trung tâm tin học. Vừa đợi tạnh mưa. Dao vừa hy vọng sẽ trông thấy Sơn, dầu chỉ thoáng qua thôi cho đỡ nhớ nhung.
Chờ mãi, mong ước của cô cũng thành hiện thực. Từ trên lầu, Dao thấy Sơn bước xuống cạnh một cô gái có vẻ hơi cứng so với anh. Chắc hai người là đồng nghiệp, vì họ vừa đi vừa trao đổi với nhau rất thân mật.
Như một phản xạ, Ca Dao tách khỏi đám đông, bước vội về phía Sơn. Vừa đi, cô vừa gọi tên anh thảng thốt.
Sơn và cô gái đồng quay lại. Gương mặt đang tươi vui của Sơn khẽ nhíu lại. Anh bước nhanh đến trước mặt cô, giọng vừa nghiêm vừa lạnh:
− Có chuyện gì không?
Ca Dao chợt lúng túng trước cái nhìn soi mói của cô gái. Cô vuốt mái tóc đẫm nước mưa và ấp úng:
− Lâu quá không gặp anh.
Sơn rành mạch:
− À! Anh rất bận. Rất... rất bận nên không ghé quầy mua báo được. Em có giữ cho anh mấy tờ Saigon Time với Kinh Tế Sài Gòn không?
Ca Dao gượng gạo gật đầu. Sơn mỉm cười:
− Vậy thì tốt quá. Hôm nào anh sẽ ghé lấy. Thôi nhá.
Ca Dao chưa kịp nói thêm lời nào, Sơn đã quay lưng. Riêng cô gái vẫn đứng tần ngần nhìn Dao rồi mới bước theo anh.
Mưa vẫn nặng hạt, nhưng Dao vẫn nghe rõ tiếng Sơn giải thích:
− Cô bé này có quầy báo ở gần công viên. Anh và bác Hiệp vẫn hay ghé mua.
Ca Dao thẫn thờ dựa cột ở hành lang, cô mặc kệ bụi mưa phất vào mặt ướt lạnh. Với Sơn, cô chỉ là một con bé bán báo, vậy mà lâu nay Dao cứ mơ tưởng.
Nhìn ra cổng, cô thấy Sơn chở cô gái lúc nãy, hai người chung một áo mưa, ngồi phía sau chắc cô ta đang ấm áp ôm lấy anh, chớ không lẻ loi, lạnh giá như Dao lúc này.
Những người trú mưa dần dà cũng đi mưa về gần hết. Người giữ xe đạp hối Dao ra nhận xe. Rùng mình cô bước đại ra sân rồi lơ ngơ đạp xe đi như kẻ mất hồn.
Vừa ra tới cổng, Dao chợt nghe có người gọi mình, Dao nghe tim thắt lại cô những tưởng là Sơn, nhưng khi chiếc xe tới sát bên, cô nhận ra Uy. Anh trùm áo mưa kín mít và đang gào lên:
− Mặc áo mưa vào.
Vừa nói, Uy vừa đưa áo cho Dao. Bao nhiêu giận dỗi uất ức nãy giờ cô bỗng đổ trút lên Uy.
Ca Dao cộc lốc:
− Không cần.
Bỏ mặc Uy, Dao gằm đầu đạp xe đi. Nước mắt thương thân hòa lẫn với nước mưa lạnh buốt.
Uy kè kè xe theo, anh léo nhéo:
− Bộ muốn chết hay sao mà ngu vậy?
Dao cau có:
− Mặc xác em.
Uy cười to:
− Nè! Bộ thất tình sao mà đày đọa mình thế? Trên thế gian này đâu phải mình Sơn là đàn ông.
Ca Dao vuốt mặt:
− Nói nhiều quá, coi chừng trời đánh đó.
Uy tỉnh bơ:
− Nếu đánh thì đánh có đôi chứ đâu phải chỉ mình anh.
Rồi anh gằn giọng:
− Mặc áo mưa vào đi.
Ca Dao mím môi làm thinh. Răng va vào nhau lập cập nhưng Dao vẫn lì.
Cô cũng không hiểu tại sao mình lại làm như vậy nữa. Càng lạnh Dao càng nhận ra mình đang buồn đến mức như tuyệt vọng. Tự đày đọa bản thân chỉ càng làm nỗi đau tâm hồn nhiều hơn lên.
Ca Dao tiếp tục đạp xe dưới mưa. Uy kè kè theo một bên. Nói mãi cô không nghe, bực mình Uy cúp đầu chiếc Su của mình vào đầu xe đạp của Dao khiến dù không muốn cô cũng phải thắng xe lại.
Giữ chắc tay cầm xe của Dao. Uy lầm lì ra lệnh:
− Mặc áo mưa vào.
Ca Dao cũng hét lên:
− Kệ xác tôi. Ai bảo anh quan tâm.
Uy mắng:
− Đồ ngốc! Tôi vì Thiện và vì bác gái nên mới dầm mưa đến đây chớ không hề quan tâm đến đồ ngốc như cô. Hừ! Nếu cô là em tôi, tôi đã cho vài bạt tai rồi.
Ca Dao nghênh mặt nhìn Uy, anh nhếch môi:
− Trông cô kìa. Xấu xí, gớm ghiếc chưa từng thấy. May là tôi chớ không phải là Sơn. Anh ta mẫu mực đàng hoàng, còn cô lôi thôi, lếch thếch thế này làm sao giữ chân anh ta nỗi.
Thấy Dao im lặng, Uy tấn công tiếp:
− Áo quần dính sát vào người, thật xốn mắt.
Bậm môi, Dao giật cái áo dưới mưa. Dầu ướt như chuột lột, nhưng cô vẫn đỡ lạnh hơn lúc nãy. Đi kế bên, Uy thôi không lách chách nữa. Dao lại thấy bực mình vì sự im lặng của anh. Cô chì chiết:
− Sao không lên giọng bà Tám nữa đi?
Uy cộc lốc:
− Tôi đâu có dư hơi.
Ca Dao cười khẩy:
− Cũng may là anh thiếu hơi đã thế thì về cho rồi.
Uy mỉa mai:
− Chỉ sợ em trúng gió bất tử thôi.
Ca Dao nghiến răng:
− Đàn ông gì mà độc mồm.
− Đâu phải với ai tôi cũng vậy.
Tới đầu ngõ, Uy chạy chậm lại. Anh đợi Ca Dao vào tận nhà mới vòng xe đi. Ra tới quầy, anh thấy Thiện có vẻ ngóng. Thiện hỏi ngay:
− Gặp Dao không?
Uy gật đầu rồi mắng vốn:
− Em mày vừa lì vừa ngang. Nó làm tao phát chán vì cái thói đỏng đảnh.
Thiện hạ giọng:
− Nó lại móc hầu móc họng gì mày?
− Không. Nhưng con bé có vấn đề.
Thiện hỏi tới:
− Vấn đề gì?
− Dường như đang yêu mà không được suôn sẻ lắm.
− Sao mày biết?
Uy lơ lững:
− Chỉ là tình cờ. Tao không muốn bị nhỏ Dao bảo nhiều chuyện mà muốn mày lưu ý tới con nhỏ một chút. Đừng chìm đắm trong hạnh phúc rồi quên mọi người xung quanh.
Thiện bật cười:
− Đúng là mồm mép của một nhà từ thiện. Nè! Mày chưa báo cáo với tao về chuyến đi cứu trợ vừa rồi đó.
Uy xua tay:
− Chuyện đó lúc khác sẽ kể, vì nó qua rồi. Quan trọng là cái trước mắt kìa.
Thiện nhăn nhó:
− Tao đùa vậy mà. Mày có thể bật mí một tí vấn đề của nhỏ Dao không?
Uy ngần ngừ rồi cũng kể. Cuối cùng anh kết luận:
− Chỉ sợ Sơn không thật tình, nhỏ Dao sẽ bị sốc. Chẳng hạn như tối nay, rõ ràng con nhỏ bị... tửng vì tình.
Thiện im lặng, một lát sau, anh hỏi:
− Giờ phải làm sao đây? Mày có cách nào không quân sư?
Uy đưa hai tay lên trời:
− Tao chịu. Nhỏ Dao rủa tao coi chừng bị trời đánh tao sợ lắm.
Thiện lầu bầu:
− Nếu hắn là thằng xạo, mình phải vạch mặt hắn chứ.
Uy lắc đầu:
− Vô ích thôi. Khi yêu, người ta sẽ tin người mình yêu, chớ đời nào tin tao hay mày. Mà biết đâu chừng, thông tin của tao sai. Hắn vẫn thích Ca Dao thì sao?
− Chuyện này không thể nói hàng hai được.
− Vậy thì nói hàng một. Nhỏ Dao nắm dao đằng lưỡi rồi.
Thiện liếm môi:
− Mày chắc chứ?
Uy gật đầu:
− Chắc.
Anh nói tiếp:
− Mẹ Sơn cũng chuyên môn kinh doanh vải, nên bà quen khá nhiều người trong giới. Đợt đi cứu trợ vừa rồi, tao ngồi cạnh bạn của bà Tú Anh, mẹ Sơn. Nghe bác ấy kể, mẹ Sơn khoe hắn có bạn gái tổng giám đốc trung tâm tin học gì đó. Cô ta là con gái duy nhất nên hậu vận của Sơn hết sức sáng lạn. Mày cứ nghĩ đi, dầu yêu Ca Dao cỡ nào chăng nữa, hắn cũng không chọn con nhỏ.
Thiện but miệng chửi thề:
− Mẹ nó!
Giọng Uy vẫn đều đều:
− Hiện giờ Sơn đang giữ chức giám đốc trung tâm. Một chức vụ không nhỏ, nếu không muốn nói là hơi... bị to so với dân sinh viên như bọn mình. Con gái đứa nào không lóa mắt vì danh vọng địa vị.
Thiện thở dài:
− Ôi! Đã rơi vào lưới tình thì chả ai cứu mình được.
Uy nhướng mày:
− Mày nghĩ vậy thật sao?
− Chẳng lẽ mày nghĩ khác?
Uy nói:
− Người ta có thể chết vì một tình yêu chân thật, nhưng trong tình yêu, người ta cũng hay ngộ nhận. Tao hy vọng Dao đang ngộ nhận để con bé mau hết khổ.
Mưa đã tạnh đường phố loang loáng nước dưới hai hàng đèn đường. Thiện vươn vai đứng dậy:
− Thôi dẹp mày! Dẹp cả một ngày đầy phiền phức.