Bước xuống tam cấp, Thanh cất tiếng gọi, người bảo vệ khập khiễng một chân vì thương tật vội vàng đi đến.
Giọng ông Tám rổn rảng:
− Cô cần gì ạ.
Đan Thanh hỏi:
− Con bé ấy là ai mà dẫn xe từ phòng bảo vệ ra vậy?
Ông Tám trả lời thật vô tư:
− A! Xe con bé bị xì bánh nên gởi ở phòng bảo vệ.
Đan Thanh khó chịu:
− Nó là học viên của trung tâm à?
Ông Tám lúng túng:
− Tôi không rành.
− Vậy sao bác dám cho gởi? Nhỡ đó là xe ăn cắp thì sao?
Ông Tám phân bua:
− Con bé đó quen với giám đốc Sơn. Chính cậu ấy dắt chiếc xe xì bánh vào gởi tôi đấy.
Nghe nhắc đến Sơn, Đan Thanh càng quan tâm hơn. Cô gặng lại:
− Quen với giám đốc Sơn? Bác có chắc không đấy?
Ông Tám cao giọng:
− Chắc chứ. Sau khi gởi xe xong, cậu Sơn chở con nhỏ đó về mà.
Máu ghen bỗng chạy rần rật trong người Thanh, cô nhìn ra cổng và thấy con nhỏ đang dắt xe đến chỗ sửa ở bên kia đường. Trông dáng thấy khá đẹp nhưng không biết mặt mũi ra sao mà Sơn phải chịu khó ga lăng đến thế.
Tự dưng Đan Thanh thấy lo lắng. Linh tính của một phụ nữ đang yêu mách cho cô biết, cô sẽ gặp bất trắc vì con nhỏ chưa rõ lai lịch này.
Đan Thanh dằn gót giầy quay lại phòng làm việc. Máy điều hòa không khí không làm cô dịu cơn nóng. Thanh nhìn đồng hồ rồi bước vội ra khỏi phòng. Cô định băng qua đường để xem mặt mũi con nhóc ấy ra sao. Thanh không chịu nổi khi nghĩ tới việc đã có một người khác cô ngồi sau lưng cho Sơn chở. Con nhóc đó có ôm Sơn, vùi mặt vào lưng anh như cô không? Hai người có từng hôn nhau chưa?
Bất giác, Đan Thanh nóng mặt. Cô sải những bước dài ra cổng. Vừa tới lề đường, Thanh đã khựng lại khi thấy Sơn. Anh dựng chiếc Dream kế bên chỗ sửa xe và đang nghe con bé tíu tít gì đó.
Nhìn con bé nũng nũng nịu nịu và nhìn gương mặt rạng rỡ của Sơn, Đan Thanh ghen toát cả mồ hôi. Hai tay nắm chặt lại, cô nghe bác Tám gọi to:
− Cô Thanh ơi! Điện thoại.
Đan Thanh như bừng tỉnh. Cô đứng tần ngần rồi quay vào, ngực phập phồng như muốn vỡ tung ra. Vậy là rõ ràng Sơn không trung thành, thủy chung tuyệt đối như Thanh tưởng rồi.
Trở vào phòng nhấc ống nghe lên, cô muốn khóc khi nghe giọng ông Hiệp ân cần:
− Thanh đấy hả? Ngày mai ba mới về. Con đừng trông nhé.
Đan Thanh ấm ức:
− Lại một mình. Con quá chán một mình rồi, ba biết không?
Ông Hiệp cười trong máy:
− Biết. Ba biết. Rồi ba sẽ gợi ý với Sơn chuyện này.
Đan Thanh cắn môi:
− Không cần đâu ba. Con tự biết mình phải làm gì mà.
− Vậy ba stop nhé.
− Vâng.
Gác máy, Đan Thanh ôm đầu. Cô phải làm gì đây nếu Sơn không yêu cô? Mà đã bao giờ anh nói lời yêu đâu. Chỉ là những nụ hôn, những cái vuốt ve mê hoặc khi có hai người rồi thôi. Sơn biết cô quá yêu anh nên có hơi tự kiêu. Anh có quyền kiêu hãnh vì anh là đàn ông. Nhưng anh không có quyền quen một cô gái nào khác Đan Thanh.
Cửa phòng xịch mở, Thanh không nhìn cũng biết đó là Sơn. Chỉ có anh mới vào phòng và không gõ cửa.
Tay cứ ôm đầu, mắt nhắm nghiền mệt mỏi, Đan Thanh nghe giọng anh ngạc nhiên:
− Em không khỏe à?
Thanh làm thinh. Cô co người lại khi Sơn ôm mình. Cơn ghen lại âm ỉ trong người, Thanh vùng mạnh ra:
− Đừng đụng vào tôi.
Sơn cau mày vì thái độ của Thanh, nhưng anh vẫn kiên nhẫn nhỏ nhẹ:
− Sao lại cáu với anh?
Đan Thanh đứng phắt dậy:
− Còn giả vờ nữa. Anh thừa biết mà.
Tay bấu chặt vào thành ghế, Thanh tức tưởi òa lên:
− Anh là... thằng đểu. Đã nhận tình yêu của tôi sao còn dám quen với người khác. Tôi không tha thứ cho anh đâu.
Mặt Sơn đỏ ửng, anh sửa lại gọng kính và nghiêm nghị.
− Bình tĩnh một chút coi Đan Thanh. Em phải đắn đo lựa lời trước khi nói chứ.
Thanh vẫn hùng hổ:
− Bộ tôi nói sai sao? Anh thật lớn gan khi dám chở con nhỏ đó.
Sơn không dằn được cơn nóng, anh sẵn giọng:
− Tôi có quyền tự do của mình. Thanh chẳng có tư cách nào để cấm đoán tôi cả.
Đan Thanh giẫy nẫy:
− Anh đúng là vong ân bội nghĩa nên mới đáp lại những gì tôi đã mang đến cho anh bằng thái độ đó.
Sơn lạnh lùng:
− Tôi không làm gì sai hết và tôi cùng chẳng cần những gì Thanh mang đến cho tôi đâu. Bắt đầu từ giờ phút này, tôi không làm việc ở đây nữa.
Dứt lời, anh mở cửa bước ra. Không khí oi bức bên ngoài phả vào mặt Sơn làm tròng kính anh đeo mờ đục.
Sơn không ngờ Đan Thanh lại ghen khủng khiếp thế. Nhưng đầu giận mất khôn, cô cũng phải tôn trọng anh một tí chứ. Ai đâu lại bốp chát như người vô văn hóa thế kia.
Nhớ tới gương mặt dúm dó vì ghen của Đan Thanh, Sơn phát ngán. Anh tưởng tượng đến nụ cười có chiếc răng khểnh của Ca Dao mà nôn nao trong lòng.
Trước đây, đối với Ca Dao, Sơn luôn dè dặt vì ít nhiều anh cũng kiêng mặt Đan Thanh. Nay thì khỏi, cô ta đã sỉ nhục Sơn bằng thái độ của sư tử Hà Đông, vậy thì anh cần gì giữ ý nữa. Sơn sẽ đến với cô gái anh thích, mặc kệ Đan Thanh cùng cơ nghiệp của cô ta.
Dắt chiếc Dream ra, Sơn chạy đến chỗ Ca Dao sửa xe. Bằng giọng đầy quyền uy, anh ra lệnh.
− Đi uống cà phê với anh.
Ca Dao nhìn Sơn trân trối:
− Còn chiếc xe của em thì sao?
Sơn cười nửa miệng:
− Cứ gởi cho bác ấy, anh quen mà.
Bác sửa xe gật đầu:
− Muốn gởi bao lâu cũng được.
− Nhưng em còn phải vào lớp.
Mắt Sơn tha thiết:
− Dành một tối cho anh không được sao, Ca Dao?
Cô lúng túng:
− Đúng giờ tan học, anh phải đưa em tới đây đó.
Mặt Sơn hớn hở:
− Anh hứa. Nào! Lên xe, anh chở cô bé.
Ca Dao e dè ngồi meo một bên, thái độ của cô khiến Sơn phì cười. Anh nheo mắt:
− Làm gì sợ anh dữ vậy? Ngồi như vầy, anh không dám chở đâu. Sát vào một tí nữa mới an toàn chứ?
Ca Dao đỏ mặt, cô ngại ngùng nép sau lưng Sơn mà tim cứ đập thình thịch.
Dường như đoán được tâm trạng của Dao, nên Sơn nghiêng đầu ra sau, hỏi:
− Lần đầu em đi uống cà phê với người... dưng phải không?
Dao chối:
− Đâu có. Em vẫn đi với bạn hoài ấy chứ.
Giọng Sơn diễu cợt:
− Chắc chuyện đó xảy ra từ thời học cấp một?
Ca Dao trấn tĩnh lại, cô nói:
− Không, từ thời mẫu giáo cơ.
Hai người cùng cười. Tự dưng Ca Dao thấy dạn dĩ hơn. Cô thoải mái ngồi sau lưng Sơn và lơ đãng nhìn quanh. Phố vào đêm người đông như trẩy hội. Lần đầu tiên Ca Dao đi phố đêm với tâm trạng vui chơi. Cô thật sự hòa nhập với dòng người và ngơ ngác nhận ra mình là một con nhóc cù lần. Cù lần đúng như Uy từng chế giễu. "Dao còn chưa biết khối cái, mà anh lại thiếu kiên nhẫn làm huấn luyện viên. Bởi vậy, đừng cố lôi Dao vào bộ nhớ của anh".
Giờ thì Dao đã tìm được huấn luyện viên lẫn hướng dẫn viên cho riêng mình rồi. Cô sẽ cho Uy và Phương Phi biết tay. Mà Dao sẽ làm gì nhỉ? Chẳng lẽ la làng cho cả thế giới biết cô đã có người yêu chớ không hề ế độ như Uy từng rêu rao à?
Mặt Ca Dao chợt nóng bừng vì cái từ "người yêu" vừa cả gan lướt qua trong hồn. Vừa lúc ấy, Sơn lách một gã chạy ngược chiều. Chiếc xe chao mạnh, Ca Dao đổ ập người vào lưng Sơn. Hồn vía lên mây, cô vòng hai tay ôm anh cứng ngắc. Một luồng cảm xúc bất ngờ ập đến nhanh như điện làm Ca Dao rung động toàn thân. Sự va chạm tự nhiên đầu đời khiến cô như bị choáng.
Cô ấp úng:
− Anh làm em hết hồn.
Dứt lời cô nhích ra và buông tay ôm. Sơn vội giữ tay Dao lại:
− Anh mới hết hồn khi tưởng tượng lỡ như lúc nãy em bị ngã ra sau, thật kinh khủng nếu chuyện đó xảy ra đến với em.
Siết tay cô, Sơn trầm giọng:
− Bởi vậy, anh không buông em đâu.
Ca Dao tựa đầu vào lưng Sơn, cô muốn khóc hết sức khi nghe những lời ân cần, âu yếm của anh.
Ngừng xe trước một quán cà phê, Sơn nói:
− Đợi anh ở đây nhé.
Dắt chiếc Dream vào bãi gởi xong, Sơn tự nhiên nắm tay Ca Dao vào. Không khí trầm lắng của quán khiến Ca Dao dè dặt từng bước chân. Cô nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế bọc nhung tím than Sơn vừa kéo ra cho mình và ngỡ đang lạc vào chốn thần tiên nào đó.
Nhạc không lời mở nhẹ như tiếng thì thầm của những đôi tình nhân đang âu yếm nhau, khiến hồn Ca Dao cứ bâng khuâng lạ kỳ.
Sơn đắm đuối nhìn cô:
− Em thích không?
Dao gật đầu để tránh ánh mắt của Sơn. Cô nhìn ra vách kính với tất cả chăm chú.
Giọng Sơn lại vang lên:
− Sao im lặng thế nhỏ? Anh rất thích nghe em nói.
Ca Dao chớp mi:
− Em phải nói thế nào đây?
Sơn nhỏ nhẹ:
− Nói về mình. Anh đã biết gì về em đâu? Nhớ hai câu thơ tiền chiến:
"Chưa biết tên nàng biết tuổi nàng
Mà sầu trong dạ đã mang mang:"
Anh thấy tâm trạng mình ngày đầu gặp em không khác tác giả hai câu thơ ấy là mấy.
Ca Dao cong môi lên:
− Em có làm gì đâu mà anh sầu cơ chứ?
Sơn tủm tỉm cười thay cho câu trả lời. Anh nhẹ nhàng hỏi:
− Ngoài lúc ở quầy và ở lớp, em làm gì ở nhà?
Ca Dao trầm giọng:
− Thời gian của em gần như hầu hết ngoài quầy, về đến nhà làm những công việc vặt cho cá nhân, học bài và ngủ. Thế là hết một ngày.
Sơn kêu lên:
− Không giải trí sao?
− Anh thấy đấy. Em có rảnh đâu.
Sơn xót xa:
− Cực thân em quá. Thế còn hai bác và những người khác trong nhà?
Ca Dao buồn buồn:
− Ba em mất lâu lắm rồi. Còn mẹ làm quản thủ thư viện quận. Chính vì tiếp xúc với sách báo thường ngày, nên mẹ mới nẩy sinh ra ý mở quầy văn hóa phẩm. Và nhờ quầy văn hóa phẩm này mà em và anh hai mới có điều kiện ăn học.
Sơn nghiêng đầu nhìn cô:
− Em có ngán khi phải ngồi mãi ngoài quầy không?
Ca Dao điềm đạm:
− Không hề. Vì em rất thích đọc sách báo. Tuy chỉ là một quầy nhỏ, nhưng chả thiếu loại sách báo nào đâu nha. Bao nhiêu tác phẩm lớn bé của nhân loại đều có trong đầu em cả đấy.
Sơn trợn mắt:
− Ghê thật. Anh đang ngồi cạnh một kho kiến thức mà không hay.
Ca Dao che miệng cười:
− Cần truy cập gì về thông tin văn hóa, nghệ thuật và những thứ linh tinh cứ hỏi em.
Sơn lắc đầu:
− Anh không truy cập những thứ thường tình ấy đâu.
Ca Dao tò mò:
− Vậy anh cần gì?
− Thứ anh cần chỉ chứa trong tim và không phải ai cũng truy cập được.
− Em đang muốn truy cập đây.
Sơn nhướng mày:
− Cứ tự nhiên.
Ca Dao nói:
− Em rất muốn biết về anh.
Sơn im lặng. Đợi người phục vụ đi khuất anh mới bảo:
− Gia đình anh chẳng có gì vui. Ba anh mất từ lúc anh mười lăm tuổi. Dù mẹ không đi thêm bước nữa, nhưng không vì thế mà anh được hạnh phúc như những đứa bạn đồng trang lứa. Càng lớn anh càng nhận ra thiếu cha là cả một thiệt thòi.
Ca Dao nhỏ nhẹ:
− Điều này em rất hiểu. Người ta thường hát "Còn cha gót đỏ như son" mà.
Sơn nhếch môi:
− Tuy mẹ không để gót anh lấm bùn, nhưng chính sự cưng yêu chiều lụy quá sức của bà lại khiến anh luôn sống trong một mặc cảm tự ti kỳ cục, mãi đến bây giờ anh vẫn còn giữ nguyên nếp nghĩ "ai đó quan tâm đến anh chẳng qua vì họ thương hại."
Ca Dao cắn môi:
− Trong tình yêu cũng thế sao?
Sơn thở dài:
− Anh từng có vài mối tình, nhưng cũng chả tới đâu. Chính mặc cảm thân phận đã khiến anh xa những cô gái ấy.
Ca Dao thắc thỏm:
− Em vẫn không hiểu mặc cảm của anh dù em cũng là con mồ côi.
Sơn vụt hỏi:
− Thế em đã yêu chưa?
Ca Dao cứng mồm vì câu hỏi thẳng thừng của Sơn. Cô nhún vai:
− Tình yêu không ảnh hưởng đến số phận của em.
Sơn cười nhẹ:
− Chỉ cần nghe em trả lời, anh đã biết với cuộc đời em cứ như một con bé quàng khăn đỏ.
Ca Dao xịu mặt:
− Cách ví von của anh không hay lắm đâu.
Sơn nhìn cô:
− Chỉ vì nó quá đúng, phải không?
Dao nhịp tay lên bàn:
− Anh muốn ví mình như chó sói à?
Sơn lắc đầu:
− Không. Anh là chàng thợ săn. Một vai phụ trong câu chuyện cổ tích ấy, nhưng lại là vai không thể thiếu được mà cô bé khăn đỏ rất cần.
Ca Dao khịt mũi:
− Anh quan trọng ghê nhỉ?
− Lẽ nào em không thích anh chàng thợ săn ấy?
Ca Dao chưa kịp trả lời, Sơn đã chuyển đề tài:
− Anh hai của Dao đang làm gì nhỉ?
Ca Dao trả lời:
− Anh Thiện đang học kinh tế năm chót.
− Uy là bạn Thiện, đúng không?
− Anh cũng biết ông Uy sao?
Sơn lừng khừng:
− Có biết, nhưng không thích.
Ca Dao gật gù:
− Em cũng đoán thế.
Sơn ngập ngừng:
− Uy đã nói gì với em về anh?
− Không, ông ta không nói gì hết. Hình như anh ấy không để ý tới anh.
− Lần nào ghé quầy báo, anh cũng gặp Uy, hắn chẳng khác nào kỳ đà là mấy. Em bảo Uy không để ý tới anh là lầm. Thật ra hắn rất ghét anh.
Ca Dao không khỏi ngạc nhiên:
− Tại sao vậy?
Sơn nhún vai:
− Biết nói sao nhỉ? Với anh, đó chỉ là chuyện vặt, nhưng với hắn lại là chuyện lớn.
Ca Dao vẫn thắc mắc:
− Nhưng cụ thể là chuyện gì?
Sơn trầm ngâm một lúc rồi mới kể:
− Ngày xưa, mẹ Uy là bạn của mẹ anh. Lúc mẹ con hắn bị ông bố bỏ rơi, mẹ anh đã cưu mang giúp đỡ. Nhưng sao đó họ đã phản bội.
Ca Dao ngạc nhiên:
− Họ đã làm gì bác gái?
− Mẹ anh giúp vốn cho Uy làm ăn. Nhưng khi có đồng ra đồng vào, họ lại bán đứng mẹ làm mẹ anh phá sản. Nhưng sống trên đời "Ở hiền gặp lành" gia đình anh vẫn tồn tại và gầy dựng lại sự nghiệp. Anh chẳng đời nào để bụng chuyện này, nhưng Uy thì khác. Mặc cảm là kẻ vong ân, khiến hắn luôn có thái độ hằn học, thậm chí căm thù anh.
Ca Dao dò dẫm:
− Chắc bác gái rất giỏi kinh doanh?
Sơn gật đầu:
− Đúng vậy. Tiếc là thời gian gần đây sức khỏe mẹ anh kém nên bà phải nghỉ ngơi.
Dao tò mò:
− Thế còn việc làm ăn?
Sơn nói nhanh:
− Mẹ giao lại cho một người khác.
− Anh không giúp gì bác gái sao?
− Với cương vị giám đốc, anh đang tìm người giúp mình thì có.
Ca Dao không giấu vẻ thán phục, cô tưởng tượng ra gia đình Sơn với một bà mẹ sang trọng, giỏi giang, còn anh là một thiếu gia sớm thành đạt. Nhưng với những điểm hơn người đó, tại sao Sơn lại mặc cảm nhỉ? Anh có cuộc sống nội tâm khó hiểu quá.
Đang lúc Ca Dao còn thắc mắc về Sơn thì anh lại lên tiếng nói về vai trò và công việc hiện tại của mình. Qua đó, Ca Dao thấy anh là một người tài năng nên được cân nhắc lên chức vụ cao nhất của trung tâm tin học khá bề thế trong thành phố.
Càng nghe Sơn nói, Ca Dao càng thấy gia đình mình quá thua kém so với những gì Sơn có. Một chút mặc cảm mơ hồ bỗng hình thành trong hồn Dao. Anh đầy những điều kiện tốt, thế sao lại quen biết con bé như Ca Dao chứ? Thời buổi internet này chẳng lẽ còn tồn tại chuyện "Tiếng sét ái tình" mà dầu có đi chăng nữa, Ca Dao cũng không đủ đẹp hay quyến rũ để Sơn bị trúng tên chết sững ngay phút đầu.
Giọng Sơn bỗng trầm hẳn xuống:
− Với anh, tiền tài, địa vị đều đã có. Riêng trái tim vẫn trống vắng. Giờ đây, anh hạnh phúc biết bao khi chợt nhận ra mình đã tìm thấy tình yêu mình từng tìm kiếm.
Ca Dao ấp úng:
− Xin chúc mừng anh.
Rồi như thấy những lời của mình sáo rỗng quá, Dao cắn môi lặng thinh.
Sơn lại dịu dàng nói tiếp:
− Anh rất sung sướng khi quen một cô bé như em. Dao có tin định mệnh không? Buổi sáng hôm đó đúng là buổi sáng mà định mệnh đã xếp đặt cho anh gặp em.
Ca Dao nghe tim mình đập mạnh. Cô luống cuống đan những ngón tay vào nhau và nghe có người gọi to tên mình bằng giọng đầy ngạc nhiên.
Hoảng hồn ngó lên, Dao thấy Uy. Vẫn nụ cười nửa miệng đểu giả, anh đến bên bàn và ngạo nghễ bảo:
− Xin lỗi đã làm em hết hồn. Lẽ ra không nên gọi em ở chốn đông người, nhưng vì muốn xác nhận xem mình có nhìn lầm không, anh phải buộc lòng làm thế. Bây giờ thì... cứ tự nhiên nhé.
Đưa tay lên thay lời chào, Uy rút vào cái bàn ở góc quán với một đám thanh niên mà chỉ nhìn sơ cũng đủ biết là dân chơi.
Sơn nhếch môi khinh bỉ:
− Bọn này chơi hàng trắng đấy.
Ca Dao lạnh người vì câu nói của Sơn. Cô nhìn đám thanh niên chuyền nhau một điếu thuốc mà lo ngai ngái khi nghĩ tới Thiện. Nếu anh hai của Dao vây vào ma túy, chắc mẹ cô sẽ chết sớm.
Bồn chồn, Dao liếc Uy. Cô thấy anh cũng đang hút thuốc. Thế là rõ rồi. Nhất định Dao phải nói cùng mẹ chuyện này để bà cấm anh Thiện giao du với Uy mới được.
Giọng Sơn dè bỉu:
− Đúng là Uy không làm điều gì tốt. Từ khi biết hắn tới nay, Uy vẫn thế. Côn đồ đàng điếm lưu manh.
Ca Dao chợt nhăn mặt vì nhận xét trên. Dường như Sơn đã quá lời rồi. Dù chả mấy ưa Uy, nhưng Dao vẫn thấy anh không tệ như lời Sơn vừa nhận xét.
Mà sao kỳ cục, lần nào Dao gặp Sơn thì y như rằng có Uy... chứng kiến. Anh ta đúng là kỳ đà cảm mũi.
Kín đáo nhìn đồng hồ, Ca Dao tiếc nuối vì đã đến giờ phải về. Cô còn biết bao điều muốn nói với Sơn, vậy mà...
− Mình phải về thôi, nhóc ạ.
Ca Dao thẫn thờ:
− Thời gian qua như là gió. Nhanh quá.
Sơn đứng dậy trước và đưa tay cho cô. Ngần ngừ một giây, Ca Dao nắm tay anh. Hai người bước ra cửa như một đôi nhân tình đang yêu nhau say đắm.