Lời tiên tri mới - tập 2 - TRĂNG LÊN

Chương 6

Docsach24.com

hân Lá bật lên khỏi mặt nước, thở hổn hển trong không khí khi cố gắng tìm mặt đất ở xung quanh. Đứng trên gò đất giữa lòng sông, cô lắc mạnh thân mình để những giọt nước lạnh giá rơi hết ra từ bộ lông. Bờ sông chỉ còn cách khoảng hai cái đuôi. Cô rùng mình trong ánh mắt trời nhợt nhạt của mùa lá trụi, khi nhìn lên cô thấy Cánh Bướm Đêm đang nhìn xuống từ một tảng đá nhô ra.

Đôi mắt màu hung của chiến binh bộ tộc Sông nhô ra thích thú. “Em không thể bắt cá bằng cách nhảy xuống sông đâu,” cô chỉ ra.

“Em biết,” chân Lá cáu kính vặn lại. “Em chỉ bị trượt chân thôi.”

“Chị tin em,” Cánh Bướm Đêm rù rừ, liếm nhanh vào nhúm lông vàng trên ngực mình. “Bây giờ thì lên đây, và chúng ta sẽ tới chỗ khác. Chị sẽ dạy em cách bắt cá như là việc cuối cùng mà chị có thể làm.”

“Em vẫn không chắc là chúng ta có nên làm thế này không,” chân Lá meo khi cô trở lại được bờ sông.

“Tất nhiên là chúng ta nên làm rồi. Những con thỏ và sóc đang dần biến mất, nhờ ơn của Hai Chân, nhưng vẫn còn rất nhiều cá cho mọi mèo.”

“Nhưng em phải đi vào lãnh thổ của bộ tộc Sông đấy,” chân Lá lo lắng chỉ ra. “Sao Báo Đốm sẽ nói gì khi bà ấy biết điều này?”

Cánh Bướm Đêm chớp mắt. “Cả hai chúng ta đều là mèo lang y, vì vậy ranh giới giữa các bộ tộc không quan trọng với chúng ta như những mèo khác.”

Chân Lá không nghĩ rằng luật chiến binh cho phép điều đó. Bạn của cô cũng đã nói như vậy từ hai ngày trước, khi cô ấy cứu chân Lá và Đuôi Nai thoát khỏi cuộc truy đuổi của các chiến binh bộ tộc Gió. Sáng nay cô ấy đã gọi chân Lá trong khi cô thu thập thảo dược ở gần gò đá Thái Dương, và dạy cho cô cách bắt cá. Chân Lá thật sự thấy lo lắng khi vượt qua biên giới bộ tộc, nhưng bây giờ cô đói và con mồi càng lúc càng khan hiếm trong lãnh thổ bộ tộc Sấm. Ngay lúc đó, cả tai và mũi của cô đều cảnh báo những dấu hiệu đầu tiên của một đội tuần tra bộ tộc Sông.

“Được rồi,” Cánh Bướm Đêm nói tiếp, “hạ thấp mình xuống bên cạnh chị, rồi nhìn xuống dưới nước. Khi thấy một con cá, hãy múc nó lên bằng chân của em. Rất dễ mà.”

Một vài con cá lấp lánh trên bờ sông minh chứng cho sự dễ dàng mà Cánh Bướm Đêm đã nói. Chân Lá nhìn chúng đầy thèm muốn, tự hỏi liệu rằng cô có bao giờ học được không.

“Em muốn không?” Cánh Bướm Đêm hỏi, nhìn theo ánh mắt của cô. Chân Lá cảm thấy tội lỗi khi được ăn đầy đủ trong khi bộ tộc của cô đang đói. Nhưng cô đã không ăn từ đêm hôm trước, và cô cũng chỉ có một con chuột đồng gầy xơ xác. “Em không thể…” cô thì thầm, cố gắng thuyết phục bản thân nếu cô bị bỏ đói, cô sẽ không giúp đỡ gì được cho bộ tộc của mình.

“Tất nhiên là em có thể. Có thiệt hại gì đâu chứ?”

Chân Lá không thể đợi được đến lần đề nghị tiếp theo. Cô cúi đầu trước một con cá, giữ chặt bằng một chân, và cắm hàm răng sắc nhọn vào thức ăn mát lạnh. “Tuyệt vời,” cô thì thầm.

Cánh Bướm Đêm có vẻ hài lòng. “Hãy học đi, và em có thể bắt được nhiều hơn cho bộ tộc của em.” Cô hít một hơi thật sâu, như thể cô đã ăn no căng bụng và không cần ăn thêm chút gì nữa.

Nuốt ực phần cá còn lại, chân Lá tự nhủ mình sẽ tự tìm thức ăn cho bộ tộc bằng cách này. Ngay khi ăn xong, cô ngồi xuống tảng đá cạnh Cánh Bướm Đêm và chỉ tập trung vào mặt nước phía dưới, chờ đợi một con cá của riêng mình. 

Một mùi lạ dâng lên trong cổ cô ngay khi Cánh Bướm Đêm rít lên, “Sương Diều Hâu!” chân Lá cảm nhận được mù cú đá vào mạn sườn, cô nghiêng sang một bên và rơi khỏi tảng đá, rớt xuống sông. Cô suy nghĩ trong khủng hoảng, tại sao Cánh Bướm Đêm lại nhấn nhìm cô. Sau đó, khi ngoi lên khỏi mặt nước, cô thấy thân hình to lớn của Sương Diều Hâu xuất hiện trên bờ sông, và nhận ra Cánh Bướm Đêm đã làm cách duy nhất có thể để giúp cô trốn đi nhanh chóng.

Bàn chân nhẹ nhàng quẫy đạp, giữ cho mũi luôn nổi trên mặt nước, chân Lá để mình trôi trên dòng sông cỡ vài cái đuôi cho đến khi cô tới một bụi lau sậy, nơi cô có thể ngay lập tức vào được biên giới bộ tộc Sấm từ dòng sông và ẩn nấp.

Sương Diều Hâu đã dừng lại để nói chuyện với em gái, và chân Lá nhận ra bạn mình đang phải cúi đầu run rẩy, cho đến khi anh ấy quay đi và cô chui ra khỏi nơi ẩn nấp, xuất hiện trở lại trên lãnh thổ bộ tộc Sấm.

“…để mắt đến bộ tộc Gió,” cô nghe tiếng meo của Sương Diều Hâu khu hướng về mặt nước. “Anh biết là có rất nhiều cá đã bị ăn trộm, và một ngày nào đó anh sẽ bắt sạch chúng.”

“Không phải ở đây mà, đúng không?” Cánh Bướm Đêm ngây thơ trả lời. “Nếu bộ tộc Gió bắt cá, họ sẽ bắt ở gần điểm Bốn Cây.”

“Bộ tộc Gió và bộ tộc Sấm,” Sương Diều Hâu rít lên. Anh thêm, “Anh có thể ngửi thấy mùi bộ tộc Sấm còn rất mới ở quanh đây.”

Chân Lá rùng mình và tiếp tục chui vào đám lau sậy.

“Vậy sao? Nó có thể bay đến từ bên kia bia giới mà,” Cánh Bướm Đêm chỉ ra. “Thật là kì lạ nếu anh không ngửi thấy mùi bộ tộc Sấm.”

Sương Diều Hâu càu nhàu. “Có điều gì đó không đúng ở trong rừng. Nhiều mèo đã mất tích từ tất cả các bộ tộc, mỗi bộ tộc một con. Em vẫn nhớ những gì các tộc trưởng nói ở cuộc Tụ Họp lần trước chứ? Có nhiều hơn bốn mèo, bên cạnh Lông Bão và Đuôi Phi Điểu. Anh không biết họ đã đi đâu, nhưng anh sẽ tìm ra.”

Chân Lá căng thẳng. Cô đã nói với Cánh Bướm Đêm về những con quái vật của Hai Chân, nhưng rõ ràng là Cánh Bướm Đêm không chia sẻ tin đó với bộ tộc của cô. Giọng Sương Diều Hâu như run lên vì đói, chân Lá cầu nguyện với bộ tộc Sao rằng cô ấy đừng nói gì về việc đó vào lúc này. Nhẹ nhõm, bạn cô vẫn im lặng. “Không có gì thay đổi trong bộ tộc Sông cả, vậy tại sao chúng ta phải quan tâm chứ?”

“Em có ong trong não à?” Sương Diều Hâu cộc cằn. “Đây có thể là cơ hội rất tốt cho bộ tộc Sông. Nếu các bộ tộc khác suy yếu, chúng ta có thể thống trị cả khu rừng.”

Cái gì?” Cánh Bướm Đêm hoảng hốt. “Anh mới đang có một con ong trong não đó. Anh nghĩ anh là ai – Sao Cọp à?”

“Còn có nhiều mèo tồi tệ hơn để bắt chước,” Sương Diều Hâu meo. 

Cơn rùng mình sợ hãi chạy khắp chân Lá. Sao Cọp đã chuẩn bị để giết bất kì mèo nào dám chống lại ông ta trên con đường thực hiện tham vọng quyền lực của ông ấy. Và bây giờ có một mèo khác cũng đang đi theo con đường đó.

Một suy nghĩ khác lóe lên trong tâm trí cô. Đây có phải là những gì Cánh Bướm Đêm muốn nói khi cô nói về những con mèo tham vọng, trong cái ngày cô ấy cứu chân Là và Đuôi Nai. Cô ấy đang lo lắng cho anh trai của mình! Một vài ngày trước, chân Lá đã chắc chắn rằng trong rừng sẽ không có thêm một Sao Cọp nào khác; bây giờ cô chỉ có thể căng tai, kinh hoàng trước những gì Sương Diều Hâu nói.

“Anh đã quên những gì xảy ra với Sao Cọp rồi sao?” Cánh Bướm Đêm meo khô khốc. “Ông ta đã thất bạn, và bây giờ ông ta chỉ là cái tên đủ hù trẻ con thôi.”

“Anh sẽ học hỏi từ những sai lầm của ông ấy.” Giọng Sương Diều Hâu ầm ầm trong lồng ngực. “Mẹ của chúng ta đã nói mọi thứ về ông ấy. Ông ta không tuân thủ luật chiến binh, và ông ta xứng đáng phải nhận thất bại. Anh sẽ làm tốt hơn.”

Chân Lá nhìn chằm chằm vào cây lau sậy trước mặt cô, bối rối.

Mẹ của Cánh Bướm Đêm, Sasha, mèo giả mạo đã nói gì với họ về Sao Cọp? Làm thế nào mà cô ta biết được? Chân Lá chưa bao giờ gặp Sasha – con mèo ngoài tộc – đã ở trong bộ tộc Sông một thời gian, đủ dài để quyết định những đứa con của cô sẽ lớn lên như một phần của bộ tộc. Không mèo nào biết được trước kia cô đã ở đâu.

Trong cơn hoang mang, chân Lá không nhận ra hướng gió đã thay đổi, một làn gió thổi xuống thượng nguồn đã mang theo mùi hương của cô.

“Anh có thể ngửi thấy mùi bộ tộc Sấm,” Sương Diều Hâu bất ngờ tuyên bố. Tim chân Lá gần như rơi ra khỏi lồng ngực. “Mùi còn mới quá. Nếu có một trong những chiến binh của họ ở trên lãnh thổ của chúng ta, anh sẽ cào nát nó ra.”

Phía trên đầu, chân Lá nghe Cánh Bướm Đêm cào cào bàn chân. “Anh nói đúng,” cô la lên. “Hướng này này. Đi thôi!”

Chân Lá nghe thấy tiếng bạn mình khi cô ấy đi về hướng ngược lại. “Óc chuột!” Sương Diều Hâu bực bội. “Phải là ở hạ lưu…”

Chân Lá không thể đợi để nghe gì thêm nữa. Trong khi anh ta đi theo Cánh Bướm Đêm, cô chui ra bụi lau sậy và chạy dọc bờ sông về biên giới bộ tộc Sấm. Cô thật may mắn khi chui được ngay vào bụi dương xỉ ở cạnh biên giới bộ tộc Sấm.

Quay lại nhìn một lần nữa, cô thấy Sương Diều Hâu đang băng băng xuống hạ lưu dòng sông, dừng lại trước bụi cây lau sậy mà cô vừa ấn nấp trước khi Cánh Bướm Đêm gào lên thất vọng. Một lần nữa, chân Lá bị ấn tượng bởi vẻ mạnh mẽ của anh mèo rất giống với một mèo khác; nhưng cô không thể nhớ ra được đó là ai. 

Cô đã ở quá xa để có thể nghe được hai mèo bộ tộc Sông nói gì với nhau, nhưng chỉ sau chốc lát, cả hai đã tiếp tục di chuyển xuống hạ nguồn để nhảy lên những hòn đá kê chân, sang phía bên này dòng sông. Khi họ biến mất sau đám lau sậy, chân Lá hít một hơi nhẹ nhõm và bắt đầu chạy nước kiệu về trại.

Cảm giác tội lỗi về cái bụng no đầy gần như đã bị lãng quên khi mấy sợ lông dựng đứng khó chịu nhớ về những gì Cánh Bướm Đêm đã nói. Sương Diều Hâu có những tham vọng giống hệt Sao Cọp – và không có chỗ để cho rằng khu rừng đang đứng trên bờ vực của sự diệt vong. 

Ánh nắng mặt trời xuyên qua những đám mây và trải dài trên nền đất rừng như một vệt máu. Chân Lá đoán Da Xỉ Than sẽ hỏi mình đi đâu, nhưng cô cần thời gian để tìm hiểu xem Cánh Bướm Đêm và Sương Diều Hâu đã biết về Sao Cọp như thế nào. Cô ngồi xuống và bắt đầu chải khô bộ lông của mình.

Sasha là một mèo cô đơn lang thang ở trong rừng, cho đến khi tới bộ tộc Sông cùng những đứa trẻ và ở đó một thời gian ngắn. Cô ta chắc hẳn đã ghé thăm bộ tộc Bóng Tối khi Sao Cọp làm tộc trưởng. Nó có thể… 

Chân Lá rùng mình. Cô chợt nhớ ra một mèo trông rất giống Sương Diều Hâu. Vuốt Mâm Xôi! Và mọi mèo đều biết cha của Vuốt Mâm Xôi là ai. Có khả năng Sao Cọp cũng là cha của Sương Diều Hâu và Cánh Bướm Đêm không? Nếu đúng, thì Sương Diều Hâu và Vuốt Mâm Xôi chính là anh em.

Cô nhìn chằm chằm vào thân cây như thể cô có thể thấy câu trả lời của mình ở trên đó. Suy nghĩ của cô bị gián đoạn bởi tiếng đập liên hồi của một đôi cánh. Cô nhìn lên và thấy một nhánh cây trên đầu rung lên. Ngay lập tức có tiếng ca thán. “Phân chuột thật!”

Bụi cây trước mặt cô rung lên và Vằn Xám xuất hiện, liếc nhìn lên cành cây với sự thất vọng trong đôi mắt màu vang. “Mình đã bỏ lỡ nó,” ông lẩm bẩm. “Ta không biết là có vấn đề gì với mình không nữa.”

Chân Lá nhổm dậy khi thủ lĩnh trợ tá tới gần, cô cúi đầu trân trọng và phát ra tiếng rù rừ. Cô hy vọng bộ lông của mình đã đủ khô để Vằn Xám không nhận ra là cô vừa bơi xong.

“Chào, chân Lá,” ông meo. “Xin lỗi nếu ta làm cháu bị giật mình. Thật sự là, ta không biết mình đang bị gì nữa,” ông tiếp, chót đuôi giật giật khó chịu. “Ta không thể đuổi được hình ảnh của Lông Bão và Đuôi Phi Điểu ra khỏi đầu mình. Ta ước ta có thể biết chúng đang ở đâu. Vuốt Mâm Xôi và chân Sóc cũng vậy.”

Cảm giác về một tội lỗi khác lại nhói lên trong chân Lá. Cô có thể giúp Vằn Xám thoát khỏi lo lắng nếu cô nói cho ông biết về lời tiên tri, nhưng cô đã hữa sẽ giữ im lặng với những mèo tham gia cuộc hành trình.

“Cháu cảm giác được là họ vẫn an toàn,” cô mạo hiểm, “Và họ sẽ sớm trở về với chúng ta thôi.”

Vằn Xám ngước lên trời với tia hy vọng trong ánh mắt. “Bộ tộc Sao đã nói với chau như thế phải không?”

“Không hẳn, nhưng mà…”

“Ta không thể lí giải được những việc Hai Chân làm,” Vằn Xám cắt ngang. “Những mèo bị mất tích – Hai Chân xâm nhập vào lãnh thổ của chúng ta…” Chân ông cào cào trên mặt đất, xới tung lớp cỏ bằng móng vuốt.

“Vằn Xám, cháu có thể hỏi một vài điều không?” Chân lá meo, tuyệt vọng thay đổi chủ đề. 

“Chắc chắn rồi, cháu hỏi đi.”

“Ông đã gặp Sasha – mẹ của Cánh Bướm Đêm và Sương Diều Hâu chưa?”

Vằn Xám ngạc nhiên nhìn cô. “Một lần. Tại cuộc Tụ Họp.”

“Cô ấy trông như thế nào?” chân Lá tò mò hỏi. 

“Đủ tốt,” Vằn Xám nói với cô. “Trầm tĩnh và khá thân thiện. Có chút giống Cánh Bướm Đêm. Nhưng rõ ràng có rất nhiều mèo hoảng sợ khi nhìn thấy cô ấy. Ta không ngạc nhiên khi cô ấy rời khỏi rừng ngay khi Cánh Bướm Đêm và Sương Diều Hâu đủ lớn để không cần cô ấy nữa.”

“Có mèo nào biết cha họ là ai không?”

Thủ lĩnh trợ tá lắc đầu. “Không. Ta luôn cho rằng đó chỉ là một chiêu lừa đảo khác.”

“Lừa đảo?” Có tiếng bước chân ở phía sau họ, chân Lá quang sang xung quanh và thấy Sao Lửa xuất hiện từ hướng gần trại.

“Anh đã thấy những chiêu lừa đảo đó chưa?” ông nhắc lại, căng thẳng rõ ràng hiện lên trong từng sợi lông màu lửa. “Vì bộ tộc Sao, đó là điều cuối cùng chúng ta cần bây giờ.”

“Không, không, không phải thế.” Vằn Xám meo nhanh. “Chỉ là chân Lá hỏi tôi về Sasha, và cha của của Cánh Bướm Đêm với Sương Diều Hâu.”

Sao Lửa quay sang chân Lá, mắt ông bối rối. “Tại sao con lại muốn biết?”

Chân Lá do dự. Cô không muốn thừa nhận mình đã dành thời gian cho Cánh Bướm Đêm ở trong lãnh thổ bộ tộc Sông. “À, chỉ là con thấy Sương Diều Hâu,” cô meo. Anh ấy đang tuần tra biên giới lãnh thổ.” Hay lắm, cô tự an ủi mình, đó không hoàn toàn là lời nói dối. Không có cách nào để cô có thể đề cập đến những nghi ngờ của mình về việc Sao Cọp chính là cha của Cánh Bướm Đêm và Sương Diều Hâu, không thể khi ông ta và Sao Lửa đã có thời gian là kẻ thù.

Sao Lửa gật đầu. “Được thôi, bố không có ý kiến. Sasha có thể đã nói co vài mèo bộ tộc Sông biết, bố nghĩ vậy.”

Ông tiến tới để chạm mũi với người bạn cũ, Vằn Xám như thể ông đoán được những phiền muộn trong suy nghĩ của ông mèo. Cả hai mèo đều đã mất con trong sau mèo biến mất mất khỏi khu rừng. Họ giương mắt nhìn lên cây, nơi một cơn gió lạnh thôi qua nhánh cây cho đến khi sà xuống thổi tung đám lá khô trên nền đất rừng.

“Có lẽ chúng đang bị lạnh, và không có nơi trú ẩn mỗi đêm,” Vằn Xám thì thầm.

“Ít nhất là chúng cũng đang ở cùng nhau,” Vằn Xám meo, ép mình vào hông Vằn Xám một lần nữa.

Trong chốc lát, cả hai mèo đều im lặng; sau đó Sao Lửa quay trở lại con gái mình. “Chân Lá, thỉnh thoảng con vẫn biết những gì chân Sóc nghĩ, đúng không? Con có nói với chúng ta là con bé đi cùng với những mèo bộ tộc Sông. Con có biết chút gì về nơi ở hiện tại của chúng không?”

Chân Lá chớp mắt. Cô không thể phủ nhận với cha là cô có cơ hội để biết chân Sóc có còn sống hay không – và cô chỉ biết được khi tập trung hết sức. Cô nhắm tịt mắt lại và tập trung vào mối quan hệ với em gái. Tâm trí cô trống rỗng, tập trung quyết liệt. Cô thở hổn hển để cảm nhận con sóng lạnh và ẩm ướt, rùng mình khi một luồng gió băng giá luồn vào bộ lông khô của mình. Nhưng không có dấu hiệu của chân Sóc ở bất cứ đâu – chỉ có nước, không khí bùng nổ, và những bãi đá vô tận.

Mở mắt ra, chân Lá chớp chớp mắt bối rối khi nhận ra lông mình vẫn khô, và khu rừng vẫn vậy. Cô thật sự đã kết nối được với em gái mình.

“Chị ấy vẫn sống,” cô thì thầm. Bên cạnh cô, mắt Sao Lửa sáng lên. “Và ở nơi nào đó, chị ấy đang mắc mưa…”