ây là điều điên rồ, thật sự rất điên rồi. Từng từ cứ lặp đi lặp lại theo từng bước chân của Lông Bão khi anh để Vách Đá và một vài bảo hộ khác hộ tống anh vào bên trong thác nước. Những con mèo rừng khác ở sát phía sau anh, với nhiều hơn những bảo hộ ở hai bên, trong khi đó Gót Chân và những ngoài bộ lạc của anh ấy ở phía sau cùng. Một đội tuần tra đã phát hiện ra chúng khi chúng trờ tới dòng sông; Lông Bão chắc chắn rằng bây giờ họ là tù nhân chứ không phải khách, và anh không biết mèo bộ lạc sẽ làm gì họ. Họ đã chiến đấu theo cách của mình vào hai đêm trước, vì vậy có lí do để chờ đợi sự thù địch. Gót Chân và bạn của anh ấy cũng có nguy cơ lớn y chang vậy, vì họ đã trở về mà không thực hiện được mệnh lệnh.
Tia sáng đầu tiên của ánh trắng đã chiếu qua thác nước, vào hang động, và sớm thôi Răng Sắc Nhọn sẽ đến. Lông Bão không chắc anh có thể làm cho bộ lạc nghe theo kế hoạch của chân Sóc. Khi anh tìm kiếm lòng can cảm, mùi hương của Suối Bạc trôi dạt ở xung quanh. Lông Bão liếc trở lại, tự hỏi Đuôi Phi Điểu cũng có thể cảm nhận được điều đó. Em gái anh ở ngay phía sau anh, đôi mắt màu xanh lo lắng. Nhưng không có ai trong số họ do dự bước vào hang khi bảo hộ bao vây ở phía sau tảng đá, khi họ ẩn nấp bằng bộ lông bụi của họ. Loong Bão cảm thấy nể phục sự dũng cảm của bạn bè miình, bởi lòng trung thành của họ dành cho anh và cho luật chiến binh ở một nơi cách xa khu rừng. Anh biết họ sẽ làm điều gì đó giúp bộ lạc, hoặc sẽ chết.
Đá Nứt rõ ràng là được báo trước khi họ đến, và đang đợi họ ở chính giữa hang động. Dưới lớp bùn, Lông Bão có thể thấy một phần lông đã bị xé toạc ra trong cuộc chiến với Răng Sắc Nhọn, và anh cũng có thể thấy một vết thương trên tai.
Lông Bão sải bước về phía ông và thả xuống dưới chân ông ấy một mảnh mồi anh mang theo trên đường quay trở lại: một con thỏ núi, với lớp da bắt đầu trắng bệch trong mùa lá trụi.
“Đây là cái gì?” Giọng Đá Nứt lạnh lùng, và đôi mắt thù địch. “Tại sao anh quay trở lại?”
“Để giúp ông đánh bại Răng Sắc Nhọn,” Lông Bão trả lời.
Tim anh bắt đầu đập nhanh hơn khi nhận ra họ không được chào đón, cũng không được an toàn trong biểu hiện của Đấng Chữa Lành. “Và ông nghĩ ông có thể làm được gì?”
Ánh mắt ông quét quanh hang động; theo đó, các mèo bộ tộc khác ra khỏi bóng tối. Họ trông tò mò nhưng thận trọng. Tình bạn trong mắt bầy mèo đã bị đốt cháy sau cuộc tấn công của Răng Sắc Nhọn, và sự thất bại của Lông Bão để cứu họ theo lời hứa của tổ tiên chiến binh. Giống như Đá Nứt, nhiều mèo trong số chúng mang những vết sẹo hoặc những bước chân khập khiễng từ vết thương đã lành. Lông Bão tìm Khe Suối, nhưng anh không thể thấy cô ấy.
“Răng Sắc Nhọn đã bắt Vì Sao ngày hôm qua,” Đá Nứt gầm gừ. “Nhiều mèo đã bị thương khi cố gắng đuổi hắn đi. Một mèo đã chết, và hai mèo khác đang nằm trên ranh giới của Bộ lạc Săn Bắt Vĩnh Hằng. Nhưng lúc đó anh không giúp chúng tôi. Anh bỏ chạy.”
Sự khinh bị của ông đánh vào Lông Bão như một móng vuốt. Tệ hơn nữa khi tiếng rì rầm đồng ý vang lên giữa bầy mèo bộ lạc, như thể họ cảm thấy bị phản bội từ cuộc chiến, giống như anh cảm thấy bị phản bội khi họ biến anh thành tù binh. Anh nghe một tiếng rít thù địch từ một mèo bộ tộc – anh đoán đó là chân Chim – và hy vọng lính nhỏ sẽ giữ im lặng.
“Tôi không tin mình là mèo hữa,” anh meo trung thực. “Và tôi không thích bị mắc kẹt giữa Hang của Những Hòn Đá Sắc Nhọn. Nhưng kể từ khi trốn thoát, tôi nghĩ… và tôi đã tự nguyện trở lại. Cho dù tôi không phải là mèo được nhắc đến trong lời tiên tri, tôi cũng sẽ làm tất cả để giúp đỡ.”
“Chúng tôi cũng vậy,” Vuốt Mâm Xôi thêm, đứng đên bên vai Lông Bão.
Đấng Chữa Lành của bộ lạc bắt đầu thư giãn. Có nhiều tiếng rì rầm từ phía sau ông, và một số ít cuối cùng cũng đã tán thành.
Sau đó, anh nghe thấy giọng Khe Suối từ phía sau ông. “Lông Bão! Tôi biết anh sẽ quay trở lại.”
Lông Bão quay trở lại nhìn qua qua đám đông. Một con rùng mình chạy qua bộ lông anh, khi anh nhìn thấy ánh mắt và nghe tiếng chào mừng của cô.
“Chúng ta nên nghe anh ấy nói,” cô gọi Đá Nứt. “Bộ lạc Săn Bắt Vĩnh Hằng đã gửi anh ấy xuống cho chúng ta. Tại sao anh ấy quay trở lại, khi đã nhìn thấy tất cả những gì Răng Sắc Nhọn có thể làm?”
Đá Nứt nhìn như thể không còn chút năng lượng để tin bất cứ điều gì, ông cúi đầu. “Được thôi,” ông nói. “Nhưng anh sẽ làm gì trước những cố gắng đã bị thất bại của chúng tôi? Răng Sắc Nhọn đã giết chết chiến binh tốt nhất trong bộ lạc như thể họ là đồ chơi.”
Lông Bão búng tai để ra hiệu cho chân Sóc tiến về phía trước. Cô mang theo một nắm lá trong quai hàm.
“Nhìn xem những gì mà ông có này Đá Nứt,” anh meo, và nói thêm vào tai cô. “Tôi hy vọng là em không nuốt chút nào chứ.”
Chân Sóc thả đám lá xuống. “Tôi không phải là não chuột!” cô thì thầm phẫn nộ.
Quay trở lại Đá Nứt, Lông Bão đặt một chân vào con thỏ. “Đây là mồi của Răng Săc Nhọn,” anh meo.”
“Và ở bên trong nó, chúng ta sẽ đặt thứ này.” Cẩn thận, anh lấy ra khỏi bọc lá một đống nhỏ thứ quả mọng màu đỏ.”
Một đứa trẻ đang ngồi trong lòng mẹ nó ở hàng đầu tiên của bộ lạc, bước tới trước và ngửi thứ quả đó; chân Sóc phẩt đuôi đẩy nó trở lại cho mẹ.
“Đừng đụng vào,” cô meo. “Nó sẽ cho em một cơn đau bụng dữ dội chưa từng có – nếu em may mắn sống sót.”
Đứa trẻ nhìn chằm chằm vào cô với đôi mắt mở to nhưng không nói gì.
Liếc nhìn đám quả, Đấng Chữa Lành của bộ tộc bật lên một tiếng rít và bước lùi lại. “Hạt đêm?”
“Ông biết nó không?” Lông Bão hỏi. “Trong bộ tộc của chúng tôi, chúng tôi gọi nó là quả mọng tử thần.”
“Tôi biết tất cả các loại thảo mộc và quả mọc ở trong rừng,” Đá Nứt trả lời. Trong chốc lát, có chút quan tâm trong đôi mắt ông ấy, sau đó ông lại cúi đầu và giọng nói như thể vừa bị đánh bại. “Và không có cách nào sử dụng triệt để chúng được đâu. Răng Sắc Nhọn quá mạnh. Thậm chí cả quả mọng tử thần cũng không thể đánh bại hắn ta.”
“Ba quả là đủ để trở thành một chiến binh mạnh nhất.” Chân Sóc mạnh dạn lên tiếng. “Tôi nghĩ chừng đó đối phó Răng Sắc Nhọn được rồi.”
Đá Nứt nhìn kinh ngạc. “Cô chắc chứ?”
“Cho dù chúng không giết chết được hắn,” Lông Bão thêm. “Chúng cũng sẽ làm hắn bị suy yếu đi để chúng ta có thể đánh bại được.”
Đá Nứt vẫn chưa quyết định. Vai ông chùng xuống như có cả một ngọn núi đè lên trên.
Sau đó Lông Bão nghe có tiếng rì rầm từ bầy mèo bộ lạc, tiếng rì rầm thù địch dần dần chuyển hóa thành tiếng gầm gừ tức giận. Gót Chân được đẩy về phía trước Đấng Chữa Lành, nhờ bóng tối mà bộ lạc trong hang động chỉ vừa mới nhận ra anh ấy đã trở lại.
Gót Chân vẫn đứng một mình, trong khi bầy mèo bộ lạc ném những lời buộc tội vào anh.
“Hắn đã được chỉ định sẽ giết Răng Sắc Nhọn!”
“Hắn đã thất bại!”
“Đá Nứt, anh ta không tuân lệnh của ông mà trở về đây. Giết anh ta đi!”
Theo bản năng, bầy mèo bộ tộc tụ tập xung quanh Gót Chân, sẵn sàng bảo vệ anh ta. Lông cổ chân Chim xù lên, và Da Hung đã rút móng vuốt ra. Ngay cả Đuôi Phi Điểu cũng nhẹ nhàng phất đuôi từ bên này sang bên kia. Lông Bão cảm thấy tự hào về những chiến binh của anh như tất cả các tộc trưởng bộ tộc.
Đá Nứt phất đuôi ra hiệu im lặng, nhưng sau vài nhịp tim đập tiếng rì rầm mới thật sự tắt. “Gì đây?” Đấng Chữa Lành gầm gừ. “Tôi hy vọng là anh có lí do để đến đấy.”
“Lí do tốt nhất,” Gót Chân trả lời. “Ngài có thể giết tôi nếu muốn, nhưng điều đó không làm cho ngài mạnh hơn để đối chọi với Răng Sắc Nhọn. Kẻ thù của ông ở bên ngoài hang động này, không phải ở đây. Mèo bạc đã đến, và tin vào lời tiên tri của Bộ lạc Săn Bắt Vĩnh Hằng. Nếu chúng tôi thất bại, ông có thể giết chúng tôi sau đó.”
Cả bộ lạc im lặng. Thái độ thù địch của họ đã biến thành không chắc chắn; Lông Bão cảm thấy lông cổ mình lại nằm bẹp xuống.
“Chúng ta không thể giết hắn trong hang ổ của hắn,” Gót Chân tiếp, “vì chúng ta không biết hắn sống ở đâu. Vì vậy chúng ta phải dụ hắn đến đây để giết.”
“Ở đây?” Khe Suối kêu lên, thêm nhiều tiếng kêu la phẫn nộ. “Trong hang động của chúng ta?”
Lông Bão phất đuôi lên vai cô, để cô bình tĩnh lại. Cô phải tin anh, cho dù kế hoạch của họ có vẻ rất nguy hiểm.
“Đúng, ở đây,” Gót Châm gầm gừ. “Đây là nơi chúng ta biết rõ, nơi chúng ta trú ẩn, nơi chúng ta phục kích Răng Sắc Nhọn để đánh cho hắn những đòn chết chóc.”
“Và làm thể nào để mang hắn ta đến đây?” Đá Nứt lạnh lùng hỏi.
“Với máu.”
Gót Chân nâng một bàn chân to lớn lên và cắn mạnh; máu nhỏ giọt xuống mặt đất như mưa. Sau đó anh ngẩng đầu lên, hét lên dữ dội, vang vọng khắp hang động, lấn át cả tiếng thác nước bên ngoài. Anh quay lại, lao đầu ra khỏi hang. Tảng Đá và Cánh Chim chạy theo anh.
Họ để lại những khuôn mặt sững sờ. Lông Bão thở dài. Kế hoạch đã bắt đầu. Dấu vết của máu đã rải xuống. Vuốt Mâm Xôi là mèo đầu tiên nói. “Chân Sóc và Lông Bão, đặt thỏ đi. Hãy chắc chắn rằng hai bạn không bị dính chút nước nào của quả mọng tử thần trên lông, và nếu làm xong, hãy đi rửa ráy ngay tức khắc.”
“Vâng, thưa mèo lang y.” Chân Sóc cúi đầu giả vở tôn trọng, đôi mắt màu xanh lấp lánh. “Chúng tôi biết mình phải làm gì!”
Lông Bão lắng nghe trong khi Vuốt Mâm Xôi và Da Hung thảo luận nơi tốt nhất để đặt thỏ. Đá Nứt ra lệnh cho bảo hộ, đưa con nít và mèo mẹ vào nhà trẻ. Bảo hộ được đặt ở lối ra vào hang động, trong khi nhiều bảo vệ và thợ săn chia ra đứng ở xung quanh nên những bức tường, nơi họ có thể nhảy xuống để tấn công Răng Sắc Nhọn. Bộ lông bùn của họ pha trộn với màu đá làm Lông Bão khó có thể nhìn ra nơi họ đang ẩn nấp.
Tất cả đều mang mùi sợ hãi. Bằng cachs nào đó anh nghĩ một điều khủng khiếp sẽ xảy ra. Nhưng tại sao, đây lại là những điều Bộ lạc Săn Bắt Vĩnh Hằng muốn anh làm? Anh uống không khí, nhưng lúc này không còn mùi hương của Suối Bạc, anh cũng không cảm nhận được sự hiện diện của bà ấy để anh có thể an tâm.
“Sẽ ổn thôi mà.” Đuôi Phi Điểu bước đến và ấn mõm vào lông anh. “Em biết anh đang sợ hãi, nhưng bộ tộc Sao gửi anh xuống đây, với giấc mơ về mẹ của chúng ta. Chúng ta biết mình phải làm điều này.”
Chân Chim, một cái bóng màu xám đen lởn vởn bên cạnh vai Đuôi Phi Điểu, gật đầu nhưng không nói gì.
Một bàn chân lạnh băng nắm chặt Lông Bão. Có điều gì đó đã sai, anh biết. Có điều gì đó họ chưa hiểu rõ, một điều gì đó không nằm trong kế hoạch. Anh nhìn xung quanh tìm Vuốt Mâm Xôi, muốn chia sẻ nỗi sợ hãi của mình với anh ấy, và thấy anh ấy đang kéo lê một con thỏ, đặt nó ngay lối ra vào, cách vài cái đuôi so với bên trong hang động. Da Hung theo dõi, đo khoảng cách giữa con mồi và lối ra, trong khi chân Sóc làm việc hữu ích với cái đuôi của cô ấy.
Lông Bão đến bên cạnh họ, cảm giác những đôi mắt vô hình của mèo bộ lạc đang nhìn chằm chằm vào anh từ mọi ngóc ngách của hang động. Nhưng trước khi anh có thể nói bất cứ điều gì, một tiếng rít xé toạch không khí ở bên ngoài. Gót Chân, tảng Đá, và Cánh Chim lao vào hang động.
“Răng Sắc Nhọn!” Cánh Chim thở hổn hển.
“Hắn ở đây!” Tảng Đá gừ, giọng anh vang lên thành tiếng than khóc. “Hắn đã đến!”