hân Lá nhăn mũi và cố gắng không hít thêm thứ mùi ghê tởm. Lắc mạnh đầu, cô vạch đám lông của Đuôi Nai bằng một chân và lăn một búi rêu thấm đầy mật chuột lên vai cô.
Đuôi Nai vặn vẹo khi cảm nhận được mật chuột thấm qua lông mình. “Tốt hơn rồi đấy!” cô meo. “Nó rớt ra chưa?”
Chân Lá há miệng và nhả đám rêu xuống. “Cho nó chút thời gian.”
“Chỉ có thể tốt hơn khi bôi thứ này,” Đuôi Nai meo. “Chúng cũng ghét mật chuột y chang chúng ta.” Đứng thẳng dậy, cô lắc mình thật mạnh. “Được rồi! Cảm ơn nha, chân Lá.”
Một cơn gió buốt thổi qua khu rừng cây tới tận hang mèo lang y. Vài chiếc lá rơi xuống; không khí se se lạnh trong buổi sáng nay nhắc cho chân Lá nhớ ra chỉ còn vài mùa trăng nữa là đến mùa lá trụi. Thời gian này sẽ lạnh hơn và khan hiếm con mồi. Chân Lá nhắm mắt rùng mình khi nhớ lại những gì cô đã thấy trong vài ngay trước cùng đội tuần tra và cha cô, Sao Lửa. Những con quái vật lớn nhất từ trước đến nay chạy thẳng vào khu rừng, đào sâu dưới mặt đất và nhổ hết mấy gốc cây lên. Quai vật to lớn và bóng loáng lăn tròn trên bụi cây dương xỉ, gầm gừ và ợ khói trong những con mèo đứng nhìn bất lực. Đây là lần đầu tiên, chân Lá bắt đầu hiểu nguy hiểm của khu rừng, những gì được cảnh báo trong hai lời tiên tri, một là giấc mơ của Vuốt Mâm Xôi đã đưa anh đến cuộc hành trình với chân Sóc, một là những hình ảnh mà Da Xỉ Than đã thấy về lửa và cọp. Sự diệt vong của khu rừng đã được báo trước, và chân Lá không biết rằng bất cứ mèo nào cũng không thể ngăn chặn được điều đó.
“Em không sao chứ, chân Lá?” Đuôi Nai meo.
Chân Lá chớp mắt. Khung cảnh về những thân cây đổ nát, cùng tiếng mèo than khóc tan biến, thay vào đó là hàng dương xỉ màu xanh và tảng đá màu xám trong hang của Da Xỉ Than. Cô vẫn an toàn, bộ tộc Sấm vẫn ở đây – nhưng trong bao lâu? “Vâng, em ổn,” cô trả lời. Sao Lửa đã ra lệnh cho đội tuần tra giữ im lặng về những gì họ thấy cho đến khi ông quyết định nên báo tin cho bộ tộc như thế nào. “Em đi rửa cái đám mật chuột này ra khỏi chân đây.”
“Chị sẽ đi cùng em,” Đuôi Nai đề nghị. “Sau đó chúng ta có thể đi dọc theo khe núi để bắt một ít mồi tươi.”
Chân Lá dẫn đường ra khỏi trảng trống. Chân Trắng và chân Chuột Chù đang thực hành mấy tư thế tấn công bên ngoài hang lính nhỏ, trong ánh nắng ấm áp của buổi sớm, trong khi ba đứa trẻ của Mây Dương Xỉ nhìn chúng với đôi mắt mở to ngưỡng mộ. Mẹ của chúng ngồi ở lối ra vào nhà trẻ, vừa rửa ráy vừa trông chừng lũ nhóc. Đội tuần tra bình minh – Da Bụi, Lông Chuột và chân Nhện – vừa chui qua đường hầm kim tước để vào trảng trống, mắt Da Bụi nheo lại vui mừng khi thấy Mây Dương Xỉ và mấy đứa con ông. Chân Lá nhìn quanh khu trại đang bận rộn và yên bình, thật khó để có thể nghe lại tiếng than khóc.
Khi hai lính nhỏ phát hiện ra chân Lá, chúng dừng việc thực hành chiến đấu lại và nhìn chằm chằm vào cô, sau đó thì thầm trao đổi với nhau. Ngay cả mấy mèo trong đội tuần tra vừa trở về cũng nhìn cô khó chịu khi chạy tới đống mồi tươi. Chân Lá biết tin đồn về đội tuàn tra ngày hôm qua đã bay khắp trại. Lúc rạng sáng, Sao Lửa đã gọi thủ lĩnh trợ tá của mình: Vằn Xám; mẹ của chân Lá, Bão Cát; cùng Da Xỉ Than vào họp trong hang của ông, và mọi mèo lại bắt đầu nghi ngờ có gì đó bất thường xảy ra vào ngày hôm trước.
Trước khi cô và Đuôi Nai có thể chui qua đường hầm kim tước, Sao Lửa đã xuất hiện từ hang của ông dưới chân Bục Đá. Vằn Xám và Bão Cát theo sau ông ra ngoài trảng trống với Da Xỉ Than khập phía phía sau cùng. Sao Lửa nhảy lên đỉnh tảng đá, bỏ lại ba mèo kia đang tìm cho mình một chỗ ngồi thoải mái dưới chân Bục Đá. Trong ánh nắng mùa lá rụng, bộ lông của ông rực sáng như một ngọn lửa.
“Tất cả các mèo đã đủ lớn để tự săn mồi cho mình hãy đến đây để họp bộ tộc,” ông gọi.
Chân Lá cảm thấy bụng mình cồn cào khi Đuôi Nai thúc nhẹ vào cô. “Em biết ông ấy định nói gì, đúng không?” chiến binh lông khoang thì thầm.
Chân Lá chán nản gật đầu.
“Chị biết đã có gì đó kì lạ xảy ra vào hôm qua,” Đuôi Nai nói tiếp. “Mấy mèo trở về trông như thể đã bị bộ tộc Bóng Tối tặng cho vài vết cào ở đuôi.”
“Em chỉ mong có thế,” chân Lá thì thầm.
“Tất cả các mèo của bộ tộc Sấm,” Sao Lửa bắt đầu, dừng lại chút xíu để thở thật sâu. “Ta… ta không biết các tộc trưởng trước đây của bộ tộc có dẫn dắt bộ tộc của mình vào bóng tôi như ta đang làm hay không.” Ông run rẩy nhìn Bão Cát, hy vọng tìm thêm chút sức mạnh trong ánh mắt cô. “Cách đây không lâu, chân Quạ có cảnh báo tôi về hoạt động của Hai Chân trên đường Sấm Rền. Nhưng tôi nghĩ nó không quan trọng, và không có phải bận tậm khi nó không diễn ra trên lãnh thổ của chúng ta. Nhưng hôm qua…”
Sự căng thẳng tràn khắp trảng trống. Sao Lửa thường không tỏ vẻ nghiêm trọng như vậy; chân Lá có thể thấy ông đang miễn cưỡng đến thế nào để có thể nói chuyện.
“Đội tuần tra của tôi ở không xa bãi đá Hang Rắn khi chúng tôi nhìn thấy một con quái vật rời khỏi đường Sấm Rền. Nó cào nát đất và đẩy ngã mấy thân cây. Nó…”
“Nhưng thật vô lí,” Lông Bồ Hóng ngắt ngang. “Quái vậy không bao giờ rời khỏi đường Sấm Rền.”
“Đây không phải là một giấc mơ nào khác của Ngài chứ?” Câu hỏi của Da Bụi quá nhỏ để Sao Lửa có thể nghe thấy, mặc dù chân Lá bắt đầu nghe những lời thì thầm. “Do ăn quá nhiều mồi tươi vào ban đêm chẳng hạn?”
“Im lặng và lắng nghe đi.” Đuôi Mây, cháu trai của Sao Lửa, trừng trừng nhìn Da Bụi.
“Tôi cũng thấy,” Vằn Xám xác nhận từ chỗ ngồi của mình dưới chân tảng đá.
Sự im lặng chết chóc bao trùm sau lời ông nói. Chân Lá liếc mắc nhìn những mèo khác đang sợ hãi. Đuôi Nai quay sang nhìn chân lá. “Đó thật sự là những gì em đã thấy?”
Chân Lá gật đầu. “Chị không thể tưởng tượng được nó trông như thế nào đâu.”
“Da Xỉ Than phải nói gì chứ?” Đuôi Chấm lên tiếng từ nơi bà ngồi ở giữa mấy mèo già. “Bộ tộc Sao đã cho cô thấy điều gì vậy?”
Mèo lang y đứng dậy, đối mặt với bộ tộc bằng đôi mắt màu xanh bình thản. Trong tất cả các mèo, kể cả Sao Lửa, cô có vẻ bình tĩnh nhất.
Trước khi trả lời, cô nhìn thẳng vào mắt Sao Lửa; chân Lá có thể nhìn thấy hai mèo đang trao đổi với nhau về lời tiên tri của lửa và cọp mà Da Xỉ Than đã nhìn thấy trong bụi cây dương xỉ cháy. Cô tự hỏi họ có quyết định sẽ nói cho bộ tộc biết, ngay trong cuộc họp này. Sao Lửa gật đầu khi ông cho phép Da Xỉ Than nói; cô thừa nhận có một dấu hiệu và tóm tắt tất cả sự việc.
“Dấu hiệu từ bộ tộc Sao không rõ ràng,” cô thừa nhận. “Tôi nhìn thấy thời điểm nguy hiểm đến và thay đổi toàn bộ khu rừng. Sự diệt vong khủng khiếp đang càn quét lên tất cả chúng ta.”
“Sau đó cô phải cảnh báo việc này! Tại sao không nói với chúng tôi?” Lông Chuột vụt đuôi thách thức.
“Đừng có óc chuột như vậy!” Đuôi Mây gầm gừ. “Chúng ta có thể làm gì đây? Rời khỏi khu rừng – và đi đâu? Lang thang ở một vùng đất xa lạ trong mùa lá trụi sao? Chị có thể thích điều đó, Lông Chuột, nhưng tôi thì không.”
“Nếu anh hỏi em, thì em nghĩ Vuốt Mâm Xôi và chân Sóc đã có quyết định sáng suốt,” Lông Bồ Hóng thì thầm với anh trai Ria Mưa của mình. “Khi nhận ra thì họ đã đi rồi.”
Chân Lá muốn nhảy ra để bảo vệ cho những mèo mất tích, nhưng cô vẫn ngồi yên và im lặng. Cô là mèo duy nhất trong bộ tộc biết chân Sóc và Vuốt Mâm Xôi phải đi vì bộ tộc Sao đã đặt ra cho họ nhiệm vụ phải cố gắng cứu lấy khu rừng khỏi mối hiểm họa. Lông Bão và Đuôi Phi Điểu, những đứa con của Vằn Xám ở bộ tộc Sông, cũng đi cùng họ, với mèo từ bộ tộc Gió và bộ tộc Bóng Tối. Nhưng nhiều mèo đồng tộc đã bỏ quên họ, chân Lá biết đó là điều tốt nhất cho bộ tộc khi họ đã ra đi.
Tuy nhiên nguy hiểm đã đến, cô nghĩ, lo âu cồn cào trong bụng, và những mèo mất tích vẫn chưa trở về. Điều đó có nghĩa là họ đã thấy bại? Bộ tộc Sao đã thất bại, cho dù đã gửi những lời cảnh báo?
Da Xỉ Than bình tĩnh chờ đợi bộ tộc. “Sẽ rất nguy hiểm,” cô lặp lại. “Nhưng tôi không tin bộ tộc Sấm sẽ bị diệt vong.”
Những mèo trong bộ tộc nhìn nhau, hoang mang và sợ hãi. Sự im lặng trải dài trong một ngàn nhịp tim đập, cho đến khi bị phá vỡ bởi một tiếng than khóc duy nhất từ đám mèo già. Như thể đó là một tín hiệu, có nhiều hơn nữa tiếng khóc và tiếng gào. Phải đối mặt với sự nguy hiểm từ những con quái vậy, chỉ có số ít trong bộ tộc có thể tin vào lời đảm bảo của Da Xỉ Than.
Mây Dương Xỉ quấn đuôi xung quanh ba đứa trẻ và kéo chúng vào sát bộ lông màu xám của cô. “Chúng ta phải làm gì?” cô khóc.
Da Bụi đứng dậy và ấn mũi nhẹ nhàng vào hông cô. “Chúng ta sẽ làm mọi thứ,” ông hứa. “Chúng ta sẽ cho Hai Chân thấy nơi này là của chúng ta.”
“Và ông sẽ làm điều đó như thế nào?” Lông Chuột hỏi, giọng khắc nghiệt. “Đã khi nào Hai Chân quan tâm đến chúng ta chưa? Họ chỉ làm những gì mình muốn thôi.”
“Mấy con quái vật của họ sẽ làm tất cả con mồi sợ hãi,” Lông Tần Bì thêm. “Chúng ta thừa biết khu rừng khan hiếm mồi như thế nào khi mùa lá trụi đến. Chúng ta sẽ ăn gì đây?”
Có nhiều hơn nữa những tiếng meo sợ hãi, và sau vài nhịp tim đập, Sao Lửa mới có thể nói tiếp. “Chúng ta không thể quyết định phải làm gì cho đến khi chúng ta biết rõ hơn,” ông meo, khi tiếng ồn đã hết, chỉ còn những tiếng thì thầm. “Những gì xảy ra ngày hôm qua là ở gần bãi đá Hang Rắn, khá xa nơi này. Có thể Hai Chân sẽ không tiến xa thêm nữa.”
“Tại sao bộ tộc Sao không gửi bất kì cảnh báo nào cho chúng ta?” Vuốt Gai hỏi. “Chúng ta phải đối mặt với nó, Sao Lửa – chúng ta không thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra được.”
“Tôi sẽ bố trí thêm các đội tuần tra,” Sao Lửa quả quyết, “Và tôi sẽ cố gắng nói chuyện với bộ tộc Bóng Tối. Chỗ đó ở gần biên giới của họ, và họ chắc hẳn cũng gặp rắc rối.”
“Ngài không thể tin bất cứ điều gì bộ tộc Bóng Tối nói đâu,” Đuôi Mâm gầm gừ. “Họ sẽ không cho ngài cả dù chỉ là một cái đuôi chuột khi ngài sắp chết đói.”
“Có thể không,” Sao Lửa trả lời. “Nhưng nếu Hai Chân đã xâm chiếm lãnh thổ của họ, họ có thể đã chuẩn bị để nói về việc giúp đỡ lẫn nhau.”
“Và con nhím có thể bay,” Đuôi Mây càu nhau. Anh quay sang thì thầm điều gì đó vào tai bạn đời của mình, Tim Sáng, mèo đã ấn mũi vào lông anh như thể muốn trấn an.
“Mọi mèo đều phải cảnh giác,” Sao Lửa tiếp tục. “Nếu ai nhìn thấy bất cứ điều gì bất thường, tôi muốn biết. Chúng ta đã sống sót trong lũ và lửa. Chúng ta đã sống sót qua bầy chó của Sao Cọp, và các mối đe dọa khác từ bộ tộc Máu. Chúng ta cũng sẽ sống sót trong hiểm họa này.”
Ông nhảy khỏi bục đá để kết thúc buổi họp.
Ngay lập tức mấy con mèo tụ tập lại thành từng nhóm, trao đổi với nhau về những lo lắng, sợ hãi mà họ vừa nghe được. Sao Lửa và Da Xi Than trao đổi với nhau điều gì đó, và sau đó Da Xỉ Than lại chỗ chân Lá.
“Sao Lửa sẽ đi gặp bộ tộc Bóng Tối,” mèo lang y thông báo. “Ông ấy muốn con đi cùng.”
Phấn khích và lo âu cào vào tâm trí chân Lá. “Tại sao lại là con?”
“Ông ấy muốn cả hai mèo lang y đi cùng. Ông ấy nghĩ Sao Đen sẽ nhận ra bộ tộc Sấm không muốn một trấn chiến.” Đôi mắt xanh của Da Xỉ Than sáng lên. “Đồng thời, chân Lá, ta cũng hy vọng con có thể thực hành những cách di chuyển trong chiến đấu.”
Chân Lá nuốt ực. “Vâng, thưa Da Xỉ Than.”
“Tốt.” Vẫy vẫy đuôi, bà đi đến nơi Sao Lửa đang đợi ngay lối vào đường hầm kim tước. Vằn Xám và Lông Diều Hâu ở cùng ông.
“Đi thôi,” Sao Lửa meo. “Và hãy nhớ, ta không muốn có bất kì rắc rối nào. Chúng ta chỉ đến đế nói chuyện thôi.”
Vằn Xám khịt mũi. “Hãy thử nói chuyện với bộ tộc Bóng Tối đi. Nếu một đội tuần tra bắt gặp chúng ta trên lãnh thổ của họ, họ sẽ cào ngay khi thấy chúng ta.”
“Hãy hy vọng chuyện đó không xảy ra,” Sao Lửa trả lời bằng cảm giác. “Nếu Hai Chân đang đe dọa cả hai bộ tộc, chúng ta không thể lãng phí sức lực vào việc đánh nhau với họ được.”
Vằn Xám vẫn còn nghi ngờ, nhưng ông không nói gì khi Sao Lửa dẫn họ lên khe núi tới ranh giới bộ tộc Bóng Tối. Chân Lá vểnh tai lên để có thể nghe được bất cứ âm thanh bất thường nào, và mỗi sợi lông trên da cô dựng đứng hết cả lên. Khu rừng vẫn an toàn cho đến khi cô đột nhiên nhớ lại cuộc xâm lăng của Hai Chân và quái vật của họ.
Sao Lửa dẫn đầu đội tuần tra đến bãi đá Hang Rắn, và chân Lá sớm nhận ra ông muốn nhìn nơi con quái vật đã đi qua khi rời khỏi đường Sấm Rền. Trước khi nhìn thấy, họ đã ngửi được mùi cay xè của quái vật và mùi của lớp đất bị cào xé. Khi cô lên tới đỉnh dốc bên cạnh đường Sấm Rền, cô dừng lại và nhìn xuyên qua bụi cây dương xỉ.
Ngay phía dưới cố, một vùng cỏ bị bới tung dài như đường Sấm Rền. Mọi thứ đều im lặng; chân Lá không thể nghe thấy tiếng chim, hay tiếng con mồi rục rịch trong cỏ. Nhưng con quái vật đã đi, và khi há quai hàm để nếm không khí, mùi Hai Chân đã cũ. Thậm chí mùi con quái vật cũng bắt đầu mờ dần.
“Họ không có ở đây ngày hôm nay,” Vằn Xám meo. “Có lẽ họ đã làm xong những gì họ muốn.”
“Tôi không tin vào điều đó đâu,” Sao Lửa trả lời cộc lốc.
“Thật… thật khủng khiếp.” Lông Diều Hâu có vẻ bị choáng. Anh không có mặt trong đội tuần tra ngày hôm qua. “Tại sao họ lại phá hủy khu rừng, Sao Lửa?”
Chóp đuôi Sao Lửa giật tới giật lui. “Tại sao Hai Chân lại làm thế? Nếu chúng ta biết, cuộc sống của chúng ta đã dễ dàng hơn rất nhiều.”
Khu vực xung quanh đã bị nát, nên ông dẫn họ đi dọc theo đường Sấm Rền. Bụng chân Lá nôn nao khi nhìn thấy nhiều thân cây cũng bị đốn ngã trong lãnh thổ bộ tộc Bóng Tối, và mặt đất còn bị bới tung nhiều hơn nữa.
Mỗi mèo bộ tộc Sấm đều dừng lại để nhìn chằm chằm qua bề mặt đen cứng. Lông Diều Hâu chuẩn bị sẵn sàng trong tư thế phóng thủ nếu như có bất kì sự tấn công nào nhằm vào anh, nhưng không có kẻ thù nào để chiến đấu cả.
“Nhìn kìa!” Vằn Xám run lên sợ hãi. “Ngài đã đúng, Sao Lửa. Bộ tộc Bóng Tối cũng gặp những rắc rối như chúng ta.”
“Sẽ dễ dàng hơn để nói chuyện với Sao Đen.” Sao Lửa cố gắng tự tin, nhưng tai ông nằm bẹp xuống.
Da XỈ Than nhìn thật lâu ở vùng đất bên kia trước khi quay trở lại, lắc đầu. Mặc dù cô không nói gì, nhưng đôi mắt màu xanh chứa đầy sự sợ hãi và hoang mang.
Một con quái vật gầm lên trên đường Sấm Rền, nhỏ hơn con đã ăn-cây ngày hôm qua nhưng vẫn ồn ào. Chân Lá co rúm người lại, nửa như chờ đợi nó sẽ chạy vào khu rừng nơi họ đang đứng. Nhưng nó vẫn ở trên đường Sấm Rền và gầm gừ cho đến khi biến mất sau mấy thân cây. Một con khái theo sau nó, sau đó vòng lại đi ngược hướng so với lúc nãy.
“Tôi không muốn băng qua đó đâu.” Vằn Xám thì thầm, chớp chớp mắt.
Sao Lửa gật đầu. “Chúng ta sẽ băng qua dòng suối chỗ điểm Bốn Cây và đi xuyên qua đường hầm,” ông quyết định. “Chỉ hy vọng đừng gặp chiến binh bộ tộc Bóng Tối nào bên kia đường Sấm Rền.”
Khi tới chỗ dòng suối, Sao Lửa băng qua chỉ với hai bước nhảy vào bục đá ở giữa. Chân Lã vẫn để mắt đến mèo bảo trợ của mình, để chắc chắn bà sẽ băng qua an toàn mặc kệ vết thương cũ ở một chân trong vụ tai nạn trên đường Sấm Rền từ nhiều mùa trăng trước. Khi cô băng qua phía đối diện theo sau Sao Lửa.
Một làn gió nhẹ thổi về phía họ, mang theo mùi của bộ tộc Bóng Tối. Ở biên giới, Sao Lửa và Vằn Xám làm mới các cột mùi, trước khi Sao Lửa dẫn họ chui qua đường hầm dưới đường Sấm Rền.
Chân Lá nhẹ nhõm khi không thấy dấu hiệu của mèo bộ tộc Bóng Tối ở dưới này. Những mèo già đã kể cho cô nghe về thời khắc đen tối trong lịch sử của bộ tộc họ, từ kẻ giết mèo Sao Gãy, mèo đã giết cả cha của mình, đến mối nguy hiểm Sao Cọp, mèo đã trở thành tộc trưởng bộ tộc Bóng Tối sau khi bị trục xuất ra khỏi bộ tộc Sấm. Tộc trưởng hiện tại, Sao Đen, không gây bất kì rắc rối nào, nhưng chân Lá biết Sao Lửa thật sự không tin ông ta. Khi đi theo theo bố ở dưới đường hầm, cô đã rất ngưỡng mộ ông ấy vì lòng can đảm, cố gắng trở thành đồng minh với kẻ thù cũ vì lợi ích chung của khu rừng.
Chân Lá rùng mình khi chứng kiến sự tĩnh lặng phía dưới đường Sấm Rền, chỉ bị phá vỡ bởi mấy giọt nước tí tách rơi và bàn chân của họ bước trên bùn ở giữa đường hầm. Ở rìa lãnh thổ, có mùi bộ tộc Bóng Tối mạnh hơn bao giờ hết. Mặc đất dưới chân chân Lá ẩm ướt và lầy lội, được phủ bởi một lớp cỏ mỏng. Ở đây chỉ có lau sậy bao quanh hồ, rất ít cây cao, không giống nơi trú ẩn của trại bộ tộc Sấm. Nó cảm giác như đang bước vào một thế giới khác.
“Trại bộ tộc Bóng Tối ở lối này,” Sao Lửa meo, hướng đầu vào bụi cây. “Chân Lá, Da Xỉ Than, đi sát theo ta. Vằn Xám và Lông Diều Hâu, giữ khoảng cách và tập trung quan sát. Và hãy nhớ rằng chúng ta không muốn có rắc rối.”
Chân Lá bước theo sau Sao Lửa khi họ đi sâu vào lãnh thổ bộ tộc Bóng Tối. Cô ghét phải đặt chân vào trong đám bùn nhão. Cô không muốn đi nữa. Thật khó để tưởng tượng ra mèo của bộ tộc Bóng Tối phải đi trên cái đám này mỗi ngày trong cuộc đời họ. Chắc chắn chân của họ phải to lắm? Các cơ trong chân cô bắt đầu căng thẳng cảnh giác; khi Lông Diều Hâu nhảy dựng lên lo lắng rồi sau đó lại hy vọng không có mèo nào nhận ra.
“Sao Lửa, đến đây xem này,” Lông Diều Hâu chỉ đuôi vào một thân cây mỏng, trơn với mấy nhánh cây tua tủa đều nhau, đang đứng thẳng trên mặt đất, cao cỡ một con mèo. Sao Lửa bước đến và nếm mùi nghi ngờ. “Đó là mùi hôi của Hai Chân,” ông meo.
“Có một cái ở đằng kia nữa,” chân Lá gọi, chỉ vào một khúc cây đánh dấu khác cách đó vài con cáo. “Và một – nguyên một đường thẳng dài! Họ đang làm cái gì…” Giọng nói của cô chết lặng. Khi từ phía sau bụi cây gỗ, có ba mèo bước ra. Cô nhanh chóng nhận ra Lông Táo Nâu, cô mèo sẫm màu, thủ lĩnh trợ tá của bộ tộc Bóng Tối; và hai chiến binh khác, một tối xám và một bị rách tai, hoàn toàn xa lạ với cô.
Chân Lá cố nuốt nỗi lo.
Sao Lửa thực sự đã xâm nhập vào lãnh thổ của bà ấy. “Chào bà, Lông Táo Nâu,” ông meo.
“Ông đã đột nhập vào lãnh thổ của chúng tôi,” thủ lĩnh trợ tá của bộ tộc Bóng Tối gầm gừ.
Với một cái phất đuôi, hai chiến binh tiến về phía trước. Chân Lá hầu như không có thời gian để né, khi ông mèo màu màu xám đậm nhảy bổ vào; cô cảm nhận được mấy móng vuốt đang cào vào hông mình khi lăn sang một bền và nhanh chóng đứng dậy, cố nhớ lại mấy tư thế di chuyển tấn công. Cô thoáng thấy Da Xỉ Than và Lông Táo Nâu rình rập nhau; cách đó một cái đuôi, Vằn Xám đang kẹp chặt con mèo màu xám; trong khi Lông Diều Hâu và một chàng mèo khác lại gào rú vật lộn nhau.
Ngay lúc đó cô không thể nhìn thấy Sao Lửa. Nhanh chóng liếc ra nhìn xung quanh, cô thấy ông đã nhảy lên một thân cây ngã. Ông gào rú và phùn phì phì gầm gừ.
“Dừng lại!”