hân của Lông Bão đau nhức và nước mưa nặng trĩu trên bộ lông ướt sũng khi anh trượt chân trên đá và vấp ngã đau đớn. Anh cảm thấy như thể mình phải chạy trốn trong cả mùa trăng. Thế giới xung quanh dường như chẳng còn gì ngoại trừ đá, mưa và gió.
Khi anh bò trên mặt đá nứt, anh nhận ra mưa đã ngớt. Ngay sau đó là một cơn gió lớn. Bầu trời bắt đầu trong hơn, mặt trăng cố gắng đấu tranh để chiếu thứ ánh sáng bàn bạc qua những đám mây.
Vuốt Mâm Xôi dừng lại, và những mèo khác tập trung xung quanh anh. Họ đứng trên một rìa một tảng đá bự, phía trên là một con dốc đầy những hòn đá nhỏ, trong khi bên dưới tảng đá là bóng tối.
“Tôi không biết chúng ta đang ở đâu,” Vuốt Mâm Xôi thừa nhận. “Tôi xin lỗi, tôi đã nghĩ là sẽ mang các bạn trở lại con đường mà bảo hộ đã chỉ, nhưng tôi chưa từng thấy chỗ này trước đây.”
“Đó không phải là lỗi của anh,” chân Sóc meo, liến nhìn chân Chim như thể cô chờ cho lính nhỏ lại nói điều gì đó thô lỗ. “Mưa đã rửa sạch mùi, và trời quá tối để có thể nhìn ra được cái gì.”
“Thế này là tốt rồi,” Da Hung chỉ ra, “nhưng chúng ta làm gì bây giờ? Nếu chúng ta không cẩn thận, mèo bộ lạc có thể bắt được chúng ta.
“Hoặc Răng Sắc Nhọn,” Đuôi Phi Điểu thêm với một cái rùng mình. Lông Bão hắng giọng. Anh cảm thấy tội và phản bội khi nghĩ mèo bộ lạc là bạn của mình, và anh muốn quên họ cùng tất cả mọi thứ đã làm ngay khi có thể. Nhưng họ đã dạy anh những kĩ năng để tồn tại, và thật óc chuột khi không dùng nó.
“Tôi nghĩ tôi có thể tìm thấy đường,” anh meo. “Tôi đã đi săn cùng với bộ lạc, và nhớ được nhiều thứ hơn các bạn.”
“Vậy anh dẫn đường đi,” Vuốt Mâm Xôi trả lời ngay lập tức. “Chỉ cần chúng ta vượt qua được ngọn núi thôi.”
Lông Bão cảm thấy ấm áp khi chiến binh bộ tộc Sấm tin tưởng anh. Anh sẽ không ngạc nhiên nếu mất lòng tin của Vuốt Mâm Xôi, sau khi anh đã sống với những con mèo bộ lạc. Bây giờ anh đã biết tình bạn giữa anh và Vuốt Mâm Xôi có ý nghĩa như thế nào.
“Sẽ mất một vài ngày để vượt qua dãy núi,” anh cảnh báo với chiến binh màu hung, nhớ lại những ngày Khe Suối đưa anh đến đỉnh cao và cho anh nhìn thấy những lớp đá trải dài bất tận ởp hía trước. Ít nhất họ có thể để ánh sáng mặt trời hướng dẫn đường đi cho họ khi ánh sáng ban ngày đến. “Nhưng tôi nghĩ tôi có thể đưa các bạn ra khỏi lãnh thổ bộ lạc.”
“Càng sớm càng tốt,” chân Chim thì thầm. Anh đang đứng rất gần Đuôi Phi Điểu để lông họ chạm vào nhau. Dường như có một sự kết nối vô hình giữa họ, Lông Bão tự hỏi có chuyện gì đã xảy ra giữa họ trong lúc anh bị giam trong hang động.
Lông Bão dẫn họ dọc theo rìa tảng đá, và sau đó bước cheo qua bãi đá nhỏ, bàn chân anh bị trượt trên những hòn đá lỏng lẻo. Đến sườn núi, anh dừng lại để tìm ra hướng đi đúng từ rêu mọc trên đá và từ những mẫu cây. Cảm giác tội lỗi dâng lên trong suy nghĩ khi anh nhận ra tìm đường theo cách của mèo bộ lạc dễ đến thế nào, như thể anh đã trở thành một mèo bộ lạc thay vì một chiến binh trung thành của bộ tộc Sông.
“Có chuyện gì vậy?” Đuôi Phi Điểu lặng lẽ hỏi, đến bên cạnh và cọ lông vào anh. Anh biết cô sẽ dễ dàng nhận ra nỗi buồn của anh.
“Anh tin họ.” Lông Bão nghẹn ngào. “Khe Suối, Vách Đá và những mèo khác. Anh không bao giờ nghĩ… Và sau đó họ đã bắt anh làm tù nhân, chính bọn em đã mạo hiểm để cứu anh ra khỏi đó.”
“Bọn em không thể đi mà không có anh.” Đuôi Phi Điểu bật ra tiếng rù rừ an ủi.
“Họ chưa bao giờ nói với anh về lời tiên tri, em biết đây, cả những lúc bọn anh đi săn cùng nhau. Làm anh càng sốc hơn khi nghe những gì Đá Nứt nói trong Hang của Những Hòn Đá Sắc Nhọn.”
“Chúng ta đều biết điều đó mà,” em gái anh thì thầm.
“Nhưng chúng ta phải đứng đây để nói về chuyện đó sao?” Chân Chim ngay lập tức yêu cầu khi anh trờ tới sườn dốc. “Chúng ta phải di chuyển.”
“Họ đã sai.” Lông Bão không để tâm đến lính nhỏ bộ tộc Gió, nhìn vào mắt Đuôi Phi Điểu và cố gắng thuyết phục mình một lần nữa. “Anh không thể là mèo hứa, phải không? Nó chẳng có ý nghĩa gì cả.”
“Không, tất nhiên là không,” Đuôi Phi Điểu meo. “Đừng tự trách mình nữa, Lông Bão. Không ai trong chúng ta biết chuyện gì đang xảy ra. Và bộ lạc, họ không phải là mèo xấu - chỉ là họ đang tuyệt vọng.”
Lông Bão hy vọng em gái mình không nhìn ra cảm giác tội lỗi đang xào xé bụng anh. Nếu lời tiên tri là đúng, và Bộ lạc Săn Bắt Vĩnh Hằng thực sự đã chọn anh để giúp đỡ mèo bộ lạc thì sao? Bộ tộc Sao đã chọn ra bốn mèo để cứu lấy khu rừng, nhưng anh không phải là một trong số họ. Anh đến chuyến hành trình vì anh không thể để Đuôi Phi Điểu đi đâu mà không có anh. Bây giờ, anh tự hỏi có phải bằng cách nào đó Bộ lạc Săn Bắt Vĩnh Hằng đã quyết định để anh đến nơi này để tiêu diệt Răng Sắc Nhọn.
Nhưng anh đã quay lưng với bộ lạc lúc họ cần anh nhất. Anh vẫn nhớ khoảnh khắc Răng Sắc Nhọn rời khỏi hang, quai hàm hắn gặm chặt Vì Sao khi cô ấy kêu gào trong vô vọng mong được giúp đỡ. Nếu mèo tiếp theo phải chết là Vách Đá thì sao? Nếu là Khe Suối thì sao? Trong suy nghĩ của Lông Bão xuất hiện hình ảnh của một cô mèo xinh đẹp bị kẹp cứng trong những hàm răng thô bạo, và anh cố gắng đẩy hình ảnh đó đi.
Anh rùng mình, hầu như không nhận ra bạn bè vẫn đang đứng đó để đợi anh.
“Có gì không đúng à?” Vuốt Mâm Xôi hỏi.
Lông Bão lắc mình. “Không,” anh meo. “Hướng này.”
Ở phía bên kia sườn núi, mặt đất đã thấp dần trong một dốc đá cạn, đủ thấp để cho mèo nhảy xuống. Khi anh cúi xuống từ cạnh hòn đá, anh nhìn thấy một con chim núi ngay bên dưới.
Chân Sóc, ở bên vai, thúc giục anh và chỉ với tai của cô ấy. Để được an toàn, Lông Bão búng nhẹ đuôi qua quai hàm cô và ra hiệu cho những mèo còn lại im lặng.
“Tôi sẽ bắt nó,” anh thì thầm. “Các bạn ở lại đây.”
Anh kinh sợ khi nhận ra những kĩ năng mới có vẻ ăn sâu vào máu anh, như thể anh đã biết nó trong cả cuộc đời mình. Con chim ở trên một mỏm đá hẹp, vì vậy anh không thể nhảy xuống mà không sợ bị lăn vòng. Trong rừng, mèo sẽ không do dự mà nhảy xuống từ cành cây, nhưng ở đó có mặt đất mềm, không phải là đá lởm chởm có thể cào nát da họ và để cả lộ xương.
Thay vào đó anh thận trong leo xuống dưới, đi theo đường vòng cách nó vài cái đuôi, và lén lút quay trở lại, sử dụng tảng đá vỡ để làm bia ẩn dấu. Khi anh đến đủ gần, anh vồ lấy con chi, ghì chặt nó trên bề mặt đá, nơi mà con chim vỗ cánh bất lực trong vai nhịp tim đập cho đến khi mất hẳn sự sống.
“Thật tuyệt!” chân Sóc la lên, uốn đuôi trong sự ngưỡng mộ. “Anh thật sự rất giống một mèo núi, Lông Bão à.”
“Tôi không hy vọng vậy đâu,” Lông Bão meo.
Sau con mèo tập trung lại để cùng chia sẻ con chim. Ngay khi anh xong, một cơn mưa mỏng bắt đầu rời và những đám mây lại che khuất mặt trăng một alàn nữa.
“Đây không phải điều chúng ta muốn,” Vuốt Mâm Xôi meo, quét lưỡi xung quanh mõm. “Tôi nghĩ chúng ta nên tìm nơi trú ẩn cho đêm nay.”
“Miễn là mèo bộ lạc không theo dõi chúng ta xuống đấy,” Da Hung cảnh báo. Lông Bão để ý thấy vai cô không còn đau nữa; thảo dược của Đá Nứt đã giúp cô ấy rất nhiều. Ít nhất, họ cũng có điều để cảm ơn mèo bộ lạc.
“Tôi nghĩ bây giờ chúng ta đã ở đủ xa rồi,” anh meo. “Vuốt Mâm Xôi nói đúng. Chúng ta không thể tiếp tục đi trong trời mưa. Chúng ta hãy tìm xem có hang động nào không.”
Anh lại dẫn đầu một lần nữa, lần này là tìm kiếm một nơi nào đó để trú ẩn. Anh sớm tìm thấy nó, một hốc tối ở dưới chân tảng đá, được che chắn bởi vài cây bụi nhỏ.
Anh thận trọng tiếp cận và ngửi nó. “Mùi thỏ,” anh báo cáo. “Nó đã được bỏ trống một thời gian rồi.”
“Quá tệ,” chân Sóc meo. “Tôi có thể làm vài thứ với một con thỏ.”
“Cũng có mùi mèo bộ lạc,” chân Chim thêm, đứng cạnh Lông Bão để đánh hơn. “Và nó khá mới. Tôi sẽ không ở đó đâu.”
“Vậy thì ở ngoài và chịu ướt đi,” chân Chim vặn lại, bước về phía trước.
“Chờ một chút.” Da Hung sử dụng đuôi để ngăn không cho chân Sóc vào hang động. “Để tôi kiểm tra nó đã.”
Cô trượt vào hang trong khi chân Sóc nhìn phẫn nộ từ phía sau cô. Đây là lần đầu tiên trong đêm nay Lông Bão cảm thấy vui vẻ và ấm áp hơn với sự dũng cảm của lính nhỏ bộ tộc Sấm. Cô vẫn không chịu để những nhiệm vụ nguy hiểm cho các chiến binh.
Một lát sau giọng của Da Hung vang lên từ trong hốc, vang vọng như thể cô đang nói từ một không gian rộng lớn bên dưới.
“Được rồi. Mọi thứ đều ổn.”
Lông Bão dẫn họ chui qua miệng hang chật hẹp, lông của anh cọ vào bức tường ở cả hai bên. Lối nhỏ hẹp đến mức, anh phải hít vào, sợ bị mắc kẹt, sau đó đột nhiên con đường càng lúc càng mở rộng. Mặc dù bóng tối bao trùm, tiếng vang bọng của từng bước chân trên nền cho anh biết anh đang đứng trong một cái hang khá rộng lớn.
“Thật tuyệt vời!” giọng chân Sóc vang lên từ phía sau. Anh cảm nhận được những giọt nước văng ra khi cô rũ lông và thêm, “Tất cả những gì chúng ta cần vào lúc này là một đống mồi tươi.”
Lông Bão kiểm tra mùi của cả sáu mèo, thậm chí chân Chim cũng vào hang. Anh chỉ bắt đầu thư giãn khi một mùi khác tràn qua mũi anh, và anh sững sờ khi nhận ra: Đó là một mèo bộ lạc, nhưng bằng cách nào đó nó khác với những mèo bộ lạc mà anh biết.
Cùng lúc, giọng meo cất lên từ bóng tối. “Và các ngươi có thể là ai?”