Lời tiên tri mới - tập 2 - TRĂNG LÊN

Chương 12

Docsach24.com

ông Bão dùn mình trên tảng đá nhô ra và cúi xuống để nhìn thung lung ở phía dưới, cách đó vài cái đuôi. Mặt trời đã lặn được bốn lần, kể từ khi anh và bạn bè đến hang của mèo bộ lạc. Mặc dù những suy nghĩ về mọi chuyện xảy ra ở trong rừng như một đám mây đen lơ lửng ở trên đầu, họ vẫn không thể di chuyển. Vai của Da Hung đã được chữa lành một lần nữa, nhờ những thảo dược của Đá Nứt, nhưng chân của cô ấy vẫn còn quá cứng để đi lại.

Trong khi đó, Lông Bão bắt đầu nghĩ anh đã quen với cách săn bắt của mèo bộ lạc. Nó phụ thuộc vào việc giữ im lặng hơn là rình rập con mồi giữa những tảng đá ở trong rừng, hay bắt cá ở dòng sông.

Tai anh vểnh lên khi bắt được tiếng vỗ cánh phành phạch, bóng tối tràn xuống chỗ anh. Một con chim đã đậu trên mặt đất ngay phía dưới. Cơ bắp căng lên, anh phóng tới. Móng vuốt cắm phập vào sâu trong lớp lông vũ, tiếng kêu điên cuồng báo động bị cắt ngang khi anh giết chết nó chỉ với một cú đánh.

Lông Bão đứng dậy, con mồi ở trong hàm răng của anh, và nhìn thấy lờ mờ bóng dáng của một mèo bảo hộ đầy bùn đang tiếp cận thung lũng. Mồi tươi trong miệng đã lất át mùi mèo bảo hộ, và anh thật sự không nhận ra Vách Đá cho đến khi ông ấy lên tiếng.

“Bắt giỏi lắm! Cậu sẽ là một thợ săn cừ khôi.”

Lông Bão gật đầu cảm ơn, nhưng câu nói của Vách Đá khiến anh lo lắng; anh phải hiểu nghĩa của nó là “cậu sẽ là một thờ săn cừ khôi,” hay “cậu đã”?Mèo bảo hộ thỉnh thoảng vẫn nhìn anh như  thể ông nghĩ rằng Lông Bão sẽ ở lại với bộ lạc. Nhưng không có cơ hội cho ông nói điều đó; Khe Suối xuất hiện với mớ mồi tươi, trong khi đội tuần tra trở về hang, thu thập những con mồi đã bắt được trước đó trên đường đi.

Khi đến mặt hồ, Lông Bão nằm xuống nghỉ một chút trước khi leo lên những tảng đá để trở về phía sau thác nước. Mặt trời đã lặn, để lại trên đỉnh bầu trời màu xanh một dải màu máu. Lông Bão rùng mình, cố gắng không nghĩ về hình ảnh đổ máu đó khi trở về nhà ở khu rừng. Tuy rằng anh cảm thấy hạnh phúc khi đi săn cùng với bộ lạc, nhưng họ phải đi ngay khi có thể.

Khe Suối bước tới cạnh anh, đôi mắt trong veo lấp lánh. “Một ngày đi săn tuyệt vời,” cô rù rừ. “Anh học rất nhanh đấy, Lông Bão.”

Một tia sáng ấm áp lan tỏa từ tai tới tận chóp đuôi anh. Thậm chí còn nhiều hơn trước, anh biết anh sẽ nhớ cô nhiều đến thế nào khi rời đi. Trong những ngày cuối cùng, cô đã trở thành bạn anh; thậm chí cái chất giọng lạ của cô cũng trở nên quen thuộc đối với anh. Anh đoán cô cũng cảm thấy như vậy; ít nhất, cô luôn hỏi anh có đi săn với cô không, trong khi những mèo rừng khác rảnh rỗi. Lông Bão tự hỏi Khe Suối có nghĩ như về anh không. Cô sẽ nhớ anh khi anh đi chứ?

Anh há quai hàm và nhận ra một mùi hương mạnh mẽ. Nó không giống với bất kì mùi nào mà anh đã ngửi thấy trước đây; có một chút giống mùi mèo, nhưng gay gắt hơn và hôi thối. Anh cảm nhận lông cổ mình dựng lên với điềm báo nguy hiểm.

 “Đó là cái gì?”

Mắt Khe Suối mở to sợ hãi, nhưng cô không trả lời. Những mèo khác trong đội săn đã gom đủ mồi, nhanh chóng tìm kiếm sự an toàn trong hang động. Vách Đá đến gần và đẩy Lông Bão vào trong.

Ngước nhìn lên, Lông Bão nghĩ anh phát hiện ra một bóng tối ở phía trên thác nước, nhưng anh không chắc. Sau đó anh tập trung giữ thăng bằng để đi trên mép đá ẩm ướt, căng thẳng nhìn xem có con chim ưng nào không. Không mèo nào cố gắng giải thích cho sự  hoảng loạn bất thường này, và Lông Bão đã học được rằng, anh không nên có bất cứ yêu cầu nào.

Trong hang động, anh mang theo mồi tươi đi tìm bạn bè mình. Phát hiện ra họ đang ngủ ở trong hốc tối, anh tiến tới chỗ họ, né tránh một vài cặp đôi đang huấn luyện với một bảo hộ. Họ sử dụng những thế di chuyển khác lạ; Lông Bão muốn đến tham gia cùng, học hỏi và dạy cho những mèo bộ lạc vài thủ thuật của bộ tộc Sông. Có thể để sau, anh tự hứa.

Những mèo bộ tộc khác đang vây quanh Da Hung, mèo đang nằm trên mấy bàn chân, xoay đầu để kiểm tra vai. Đuôi Phi Điểu quét lưỡi trên lông cô.

“Nó đỡ hơn nhiều rồi,” cô meo. “Không còn sưng nữa, và vết thương sạch sẽ hơn. Cảm thấy thế nào, Da Hung?”

Chiến binh bộ tộc Bóng Tối uốn cong cái vai bị thương, sau đó hạ thấp mình vào tư thế săn mồi, len lõi cỡ vài cái đuôi trên nền hang. “Đá Nứt biết rõ những thứ ông ấy làm,” cô nói. “Tôi không biết thứ thảo dược mà ông ấy dùng, nhưng nó cũng tốt như gốc cây ngưu bàng vậy. Vai chỉ còn cứng một chút thôi,” cô nói thêm. Vươn mình đứng thẳng trở lại. “Sẽ ổn thôi nếu tôi kiên trì tập luyện. Tôi chỉ ước mình có thể cắm vài móng vuốt vào tên chuột cống!’

“Đó là lúc chúng ta đã rời khỏi đây,” Vuốt Mâm Xôi meo. “Em sẽ nói chuyện với Đá Nứt, và chúng ta sẽ đi vào sáng mai.”

“Tốt lắm!” Mắt chân Chim sáng lên. “Và họ sẽ không cố gắng giữ chúng ta ở lại đây.”

“Họ sẽ không làm thế đâu,” Đuôi Phi Điểu ấn mõm vào hông cậu. “Tôi chắn chắn là cậu đang lo lắng vô ích. Mèo bộ lạc đã không làm gì ngoại trừ những điều tốt đẹp từ khi chúng ta đến đây.”

“Có thể họ sẽ vui mừng khi chúng ta đi,” chân Sóc vui vẻ tán đồng. “Họ cũng đang phải đối mặt với việc khan hiếm con mồi vào mùi lá trụi.”

“Nó đã đến gần,” Đuôi Phi Điểu meo. “Những tảng đá đã bị phủ trắng bởi sương giá sáng nay.”

“Phải rồi,” chân Sóc vẫy đuôi. “Vì vậy họ sẽ không muốn chúng ta ngồi chình ình ở đây đâu.”

Lông Bão có thể nhìn ra sự lo lắng trong ánh mắt của Vuốt Mâm Xôi khi nhìn mèo đồng tộc của anh ấy, nhưng anh không nói gì. Thay vào đó, chân Chim lại lên tiếng khi phát hiện ra Lông Bão đang tới chỗ họ.

“Anh đây rồi!” cậu la lên, môi cong khinh miệt. “Đã quyết đinh đi với chúng tôi rồi à? Anh đã chán những mèo bạn mới trong bộ lạc rồi sao?”

“Đừng,” Đuôi Phi Điểu thì thầm, phất đuôi vào mình cậu.

Đau nhói, Lông Bão cuống cuồng đến chỗ lính nhỏ trẻ tuổi của bộ tộc Gió. “Nếu cậu ấy muốn nói, cứ để cậu ấy nói.”

“Chỉ là anh dành tất cả thời gian của mình cho họ. Có lẽ anh chỉ thích ở đây với họ vì thức ăn. Dù sao thì mọi thứ sẽ lại khó khăn khi chúng ta lên đường trở về rừng.”

“Đừng ngu ngốc thế,” Lông Bão vặn lại. Quay đầu sang chân Chim, anh thấy tất cả những mèo khác đang nhìn anh với vẻ nghiêm trọng, như thể họ đang nửa đồng ý với những gì lính nhỏ bộ tộc Gió đã nói. “Thôi nào,” Lông Bão tiếp, cảnh báo. “Tôi đã làm gì? Đi săn một vài lần, đó là tất cả. Chính anh đã nói, Vuốt Mâm Xôi, là chúng ta nên tự bắt mồi cho mình khi ở đây. Anh nghĩ tôi quan tâm đến những gì đang xảy ra với khu rừng ít hơn anh sao?”

“Không mèo nào nghĩ thế cả,” Đuôi Phi Điểu dịu dàng meo.

Cậu ta nghĩ thế.” Lông Bão giật tai về phía chân Chim. “Điều này không giống với giấc mơ, phải không? Chỉ vì tôi không được bộ tộc Sao chọn… cậu có nhiều giấc mơ hơn tôi à, sao không nói về nó đi?”

Anh rút móng vuốt ra, cào vào lớp đá cứng chứ không phải mặt đất mềm hay mớ lau sậy. Chân Chim anh có thể hiểu; lính nhỏ luôn luôn gây khó dễ, và sẽ chiến đấu hết mình vì bộ tộc Sao. Nhưng những mèo khác cũng nghi ngờ lòng trung thành của anh – thậm chí cả em gái anh… Nó giống như khoảnh khắc tồi tệ nhất lúc Sao Cọp sáp nhập hai bộ tộc lại với nhau, và anh với Đuôi Phi Điểu đã suýt chết vì mang trong mình hai dòng máu khác biệt.  Ít ra thì Đuôi Phi Điểu cũng phải nhớ điều đó mà hiểu. Lông Bão nén tiếng thở dài của cảm giác tội lỗi khi nhớ về sự thoải mái khi anh ở với bộ lạc, nhưng anh vẫn quyết tâm trung thành với bộ tộc Sông.

“Không, chúng tôi không có giấc mơ nào nữa cả,” Vuốt Mâm Xôi trả lời. “Ngồi xuống đi, Lông Bão, và chân Chim nữa, ngừng gây gỗ đi. Chúng ta đã có đủ vấn đề để nghĩ rồi.”

“Đó là thác nước,” Da Hung bất ngờ meo. “Tiếng ồn của nó, cả ngày lẫn đêm làm tôi phát điên. Bộ tộc Sao đã gửi cho chúng ta những dấu hiệu dưới ánh mặt trời, nhưng chúng ta chưa bao giờ nghe nó. Tôi sẽ rất vui khi chúng ta ra ngoài và bắt đầu đi từ chỗ này.”

Chân Chim gầm gừ khi nói. “Chúng ta phải trở về rừng, và bảo vệ nó như những chiến binh thực sự. Lông Bão có thể đi hoặc không.”

“Im đi, đồ óc chuột,” chân Sóc phản đối. “Lông Bão cũng trung thành y như anh thôi.”

Lông Bão chớp mắt biết ơn cô. “Tất nhiên tôi sẽ đi cùng mọi mèo,” anh meo.

“Trước tiên là chúng ta phải ăn, và ngủ thật ngon đêm nay đã,” Vuốt Mâm Xôi gầm gừ. “Đây có thể là cơ hội cuối cùng của chúng ta trong một thời gian dài sắp tới.”

Lông Bão nhìn lên và co rúm, bất ngờ khi thấy một vài mèo bộ lạc đã nghe được cuộc nói chuyện của chúng, và nhìn chúng với vẻ mặt nghiêm trọng.

Vách Đá bước tới. “Tại sao các bạn lại ra đi?” ông meo. “Mọi mèo không nên vượt qua dãy núi vào mùa nước đóng băng. Ở lại với chúng tôi đến khi mặt trời quay trở lại đi.”

“Chúng tôi không thể làm thế!” chân Sóc giải thích. “Rắc rối đang đến với ngôi nhà của chúng tôi – chúng tôi đã nói với ông khi đến đây rồi đấy.”

“Chúng tôi rất biết ơn về lời đề nghị này,” Vuốt Mâm Xôi meo có vẻ ngoại giao hơn, phất đuôi qua miệng chân Sóc để giữ cô im lặng. “Nhưng chúng tôi phải đi.”

Những mèo bộ lạc liếc nhìn nhau, lông cổ dựng lên nổi giận. Đột nhiên nhìn chúng như đe dọa. Một vài mèo bảo hộ mạnh mẽ di chuyển tới chắn ngang giữa họ và lối ra vào. Hai hay ba mèo mẹ bắt đầu lo lắng lùa lũ con chui vào đường hầm dẫn vào nhà trẻ.Ý nghĩa thật rõ ràng; Lông Bão biết họ phải gắng hết sức mới ra khỏi đây được, bây giờ họ phải lao vào một cuộc chiến.

Phát  hiện ra Khe Suối ở nhóm mèo phía sau, anh đẩy mèo bảo hộ qua một bên và tới trước mặt cô. “Chuyện gì đây?” anh hỏi. “Tại sao lại đối xử với chúng tôi như tù nhân?”

Khe Suối không nhìn vào mắt anh. “Xin vui lòng…” cô thì thầm. “Anh không thấy hạnh phúc à, ở lại đây đâu phải là điều gì tồi tệ?”

“Rất tồi tệ. Chúng tôi phải thực hiện sứ mệnh của mình, chúng tôi không có bất kì sự lựa chọn nào khác.” Lông Bão xoay vòng lại để hỏi Vách Đá, nhưng mèo bảo hộ tránh ánh mắt anh, và anh biết tình bạn đã được dẹp sang một bên cho lòng trung thành với bộ lạc, cho những lí do mà anh không thể đoán ra. Anh tin rằng những mèo bộ lạc cũng thích anh như anh thích họ, và nỗi đau về sự phản bội cào xé anh như móng vuốt của một con đại bàng.

“Cục phân cáo này!” chân Chim lẩm bẩm, cố gắng buộc tội mèo bảo hộ theo cách của cậu ấy.

Vách Đá giơ một chân lên, và một mèo bảo hộ khác đẩy chân Chim lùi trở lại với một tiếng rít giận dữ. Lông cổ và đuôi của lính nhỏ bộ tộc Gió xù lên cho thấy anh đã sẵn sàng để tấn côngcả hai mèo cùng một lúc.

“Đợi đã,” Đuôi Phi Điểu kêu lên, chen vào giữa chân Chim và các bảo hộ. “Hãy tìm hiểu xem tất cả những điều này có ý nghĩa gì.”

“Có nghĩa là rắc rối,” chân Chim gầm gừ. “Không có mèo nào có thể ngăn tôi ra khỏi đây.”

Anh lách qua vai Đuôi Phi Điểu và nhảy lên lưng Vách Đá, lăng vòng cùng với mèo bảo hộ trên nền hang. Chân sau của Vách Đá đập vào bụng cậu, nhưng trước khi trận chiến đi xa hơn, Vuốt Mâm Xôi đã cắm răng vào gáy và lôi cậu ta ra.

Lính nhỏ quay lại đối mặt với anh, đôi mắt rực cháy. “Buông tôi ra!” cậu gầm gừ.

“Sau đó thì dừng ngay cái trò óc chuột này lại đi!” Vuốt Mâm Xôi rít lên, như đang giận dữ. “Bọn bảo hộ có thể biến cậu thành thịt quạ. Chúng ta phải tìm hiểu xem họ muốn gì.”

Lông Bão ghét phải thừa nhận thất bại, nhưng nếu họ chiến đấu vào đêm nay – ngay cả khi có thể - họ sẽ đối mặt với một đêm lạnh giá xa lạ trên dãy núi. Nhìn những mèo bảo hộ với cơ bắp rắn chắc, hầu như không thay đổi hơi thở khi đánh nhau với chân Chim, Lông Bão biết họ không thể hi vọng tồn tại sau trận chiến mà không có vết thương, điều đó sẽ làm cho hành trình khó khăn hơn bao giờ hết. Tại sao Nửa Đêm không thấy trước điều này? Anh tự hỏi trong tuyệt vọng. Hoặc cô ấy có thấy, nhưng dấu nó với chúng?

Anh thấy Đá Nứt xuất hiện từ đường hầm của ông ấy. Có lẽ bây giờ chúng ta sẽ có câu trả lời, anh nghĩ. Những mèo bảo hộ lùi lại để tộc trưởng của họ tới gần hơn chỗ mèo rừng; Vuốt Mâm Xôi bước tới đối mặt với ông. “Tôi nghĩ chúng ta đã có chút hiểu lầm,” anh bắt đầu. Lông Bão có thể nhìn ra sự nổ lực của anh để giữ bình tình. “Chúng tôi phải đi vào ngày mai, và bộ lạc của ông dường như không muốn chúng tôi đi. Chúng tôi đã rất vui vì được ông giúp đỡ về thức ăn và nơi trú ẩn, nhưng…”

Anh dừng lại; Đá Nứt không nghe. Đôi mắt lấp lánh của ông đanh nhìn vào những hòn đá xung quanh nhóm mèo. Cất giọng, ông meo, “Tôi đã nhận được một dấu hiệu từ Bộ lạc Săn Bắt Vĩnh Hằng. Đây là thời gian cho một Lời nói.”

“Một lời nói? Đó là cái gì?” chân Sóc meo.

“Có thể nó giống như một cuộc Tụ Họp,” Lông Bão thì thầm.

“Nhưng không có những bộ lạc khác để gặp nhau.”

“Có thể họ sẽ làm điều gì đó với Bộ lạc Săn Bắt Vĩnh Hằng.” Thay vì lo lắng rằng họ sẽ không được phép ra khỏi hang động, Lông Bão lại không thể dấu nỗi cảm giác tò mò muốn khám phá thêm những đức tin kì lạ của bộ lạc này.

Những mèo bảo hộ tới gần nhóm mèo bộ tộc và bắt đầu lùa chúng chui vào đường hầm, nơi Đá Nứt xuất hiện lúc nãy.

“Lùi lại!” Da Hung rít lên với một trong số chúng. “Ngươi định đưa chúng ta đi đâu?”

Lông Bão cũng tự hỏi như vậy. Cho đến khi anh thấy đường hầm thứ  hai mà anh nghĩ là nó sẽ dẫn đến hang đức tin của Đá Nứt.

“Đây là Hang Động của Những Hòn Đá Nhọn,” Đá Nứt trả lời. “Có lẽ, nhiều điều sẽ được làm sáng tỏ ngay đây.”

“Và nếu chúng tôi không muốn đi thì sao?” Không đợi câu trả lời, chân Chim tung mình tới mèo bảo hộ gần nhất, to gấp đôi kích thước của cậu. Mèo bảo hộ đập vào cậu bằng một cú đánh mạnh làm cậu mèo choáng váng lăn xuống nền hang. Đuôi Phi Điểu phun phì phì vào tên bảo hộ, chân giơ lên với móng vuốt xòe rộng.

Lông Bão cảm giác như lông cổ anh rụng rời, nhưng trước khi cuộc chiến có thể bắt đầu, Vuốt Mâm Xôi đã rít lên, “Không!” Nếu chúng ta cần một lời giải thích, chúng ta phải lắng nghe. Sau đó chúng ta sẽ quyết định nên làm gì tiếp theo. Cậu có nghe không, chân Chim?”

Lính nhỏ, loạng choạng đứng dậy với bộ lông bị rách và đuôi phất cao, nhìn trừng trừng vào anh nhưng không nói gì.

“Đi thôi,” một trong số bảo hộ gầm gừ.

Lông Bão bị vấp, suýt mất thăng bằng khi bảo hộ gần nhất thúc anh hướng về phía trước. Phải mất tất cả sự kiểm soát để di chuyển trong lặng lẽ. Sau đó anh nhận ra Khe Suối ở ngay bên cạnh mình. Có gì đó như an toàn trong mắt cô khi cô meo. “Đừng lo. Mọi thứ sẽ được làm sáng tỏ ngay thôi.”

“Tôi không lo.” Giọng Lông Bão lạnh tanh. Anh đã nghĩ họ là bạn, nhưng cô đã phản bội anh. “Cô không thể giữ chúng tôi ở đây mãi được.”

Anh gần như hài lòng khi cô nhăn mặt. “Xin anh…” cô thì thầm. “Anh không hiểu. Đó là vì lợi ích của bộ lạc.”

Lông Bão cong môi quay đi. Anh bước tới cạnh Da Hung, với hai bảo hộ ngay phía sau cô.

Trong bóng tối, anh nghe giọng Đá Nứt vang lên như một bài thánh ca. “Khi Bộ lạc Săn Bắt Bất Diệt gọi, chúng tôi đến để lắng nghe.”

Nhiều hơn những hỏi phát ra từ phía sau anh, không chỉ có mèo bảo hộ, các mèo bộ lạc khác cũng chui vào đường hầm. “Trong đá và trong hồ, trong không khí và trong ánh sáng trên mặt nước, thông qua tiếng con mồi kêu và tiếng khóc của trẻ con, thông qua móng vuốt và nhịp đập của máu, chúng tôi đã nghe các ngài.”

Tiếng nói vang vọng trong bóng tối. Lông Bão thấy ánh trắng chiếu xuống từ nơi nào đó trước mặt, và tai Da Hung vạch lên một đường xám. Anh bước vào một hang động khác, trong chốc lát nỗi sợ hãi và thất vọng biến mất; anh đứng với quai hám há rộng kinh ngạc.

Hang động này nhỏ hơn nhiều so với hang động lúc nãy. Một vệt nứt dài kéo dài trên trần hang để cho ánh trăng chiếu xuống vũng nước đục màu dưới nền. Lông Bão đang đững giữa một rừng đá nhọn, nhiều hơn hẳn trong hang động chính; vài cái trong số chúng mọc ra từ bên dưới trong khi những cái khác nhô ra từ trần hang phía trên đầu anh. Một vài cái nép vào nhau như thể để chống đỡ trần hang, con suối nhỏ gợn sóng màu vàng nhạt chảy xuống hồ nước trên tầng đá cứng.

Sớm nay trời đã mưa, và để lại những vũng nước đọng quanh chân Lông Bão. Tiếng gầm rú của thác nước, rất lớn ở bên ngoài hang động đã bị nhấn chìm khi ở đây, đủ nhỏ để anh có thể nghe thấy tiếng nước rơi từ trần hang. Tất cả mèo bộ tộc im lặng, kinh ngạc như nhau, khi Lông Bão cảm nhận được tia sáng trong ánh mắt họ. Nơi này nhắc anh nhớ về hang Miệng Mẹ, cũng là một hang động được chiếu sáng dưới ánh trăng, cũng có sự hiện diện của một điều gì đó lớn hơn bản thân mình. Nhưng đây không phải là nhà của bộ tộc Sao, đây là chỗ của bộ lạc Săn Bắt Vĩnh Hằng, và họ thậm chí cũng quan tâm tới những mèo đến từ nơi rất xa lãnh thổ của họ sao? Một cơn rùng mình xuyên qua trong tâm trí nhắc anh gửi một lời cầu nguyện tới bộ tộc Sao. Hãy bảo vệ và hướng dẫn chúng con, ngay cả ở đây.

Những mèo bảo hộ đẩy mèo bộ tộc vào sâu trong hang động hơn, trong khi Đá Nứt đợi chúng cho đến khi ông đứng giữa rừng đá. Rồi quay lại đối mặt với bầy mèo. “Chúng ta đang đứng trong Hang Động của Những Hòn Đá Nhọn,” ông meo; giọng ông cảm và cảm xúc. his voice was high and expressionless. “Trăng lên ở đây, trong đá và trong nước như muôn đời vẫn thế. Đây là thời gian cho một Lời Nói. Chúng ta kêu gọi Bộ lạc Săn Bắt Vĩnh Hằng bày tỏ ý muốn của họ.”

“Cho chúng tôi thấy ý muốn của Ngài,” những mèo bộ tộc khác hồi đáp thành một đoạn điệp khúc. Hầu hết bọn họ đều bị đẩy sây vàng hang động sau bầy  mèo bộ tộc; không khí nóng nực bởi nhiệt độ cơ thể trở nên ẩm ướt và hơi thở mờ ảo.  

Di chuyển như một cái bóng, Đá Nứt quay lại, nhìn chăm chú vào vũng nước. Mắt ông sáng lấp lánh dưới ánh trăng, và bùn trên bộ lông ông trông nham nhở hơn bao giờ hết, giống y hệt một hòn đá. Khe Suối đã nói với Lông Bão rằng tộc trưởng của cô đã được cho chín mạng từ Bộ lạc Săn Bắt Vĩnh Hằng, y hệt như tộc trưởng các bộ tộc được cho chín mạng từ bộ tộc Sao, nhưng anh thấy thật khó tin cho đến lúc này. Ánh sáng tập trung lại từ dòng nước chảy và từ những hòn đá xung quanh, Đá Nứt trông quyền năng hơn tất cả mèo rừng cộng lại.

Cuối cùng tộc trưởng của bộ lạc cũng dựng lại bên cạnh  một vũng nước lớn nhất, và thì thầm, “Chúng tôi chào đón Ngài, Bộ lạc Săn Bắt Vĩnh Hằng, và chúng tôi cảm ơn sự thương xót của các ngài đã cứu với chúng tôi khỏi Răng Sắc Nhọn (là tên của một con sư tử núi khổng lồ - theo mình search trên warriors.wikia.com).”

 “Chúng tôi cảm ơn,” bầy mèo bộ lạc thì thầm đáp lại. Lông Bão căng thẳng. Trao đổi ánh mắt với bạn bè, anh thấy sự căng thẳng của mình phản chiếu trong ánh mắt họ. Đá Nứt có nghĩa là gì?  Răng Sắc Nhọn là gì, và tại sao Bộ lạc cần được cứu?

“Tại sao…” chân Sóc bắt đầu, chỉ chịu im lặng khi một bảo hộ gần đó rít lên.

Đá Nứt tiếp tục. “Bộ lạc Săn Bắt Vĩnh Hằng, chúng tôi cảm ơn vì đã gửi xuống đây một mèo như đã hứa.”

“Chúng tôi cảm ơn,” bầy mèo bộ lạc lặp lại một lần nữa, tiếng nói của họ trở nên mạnh mẽ hơn.

Ngẩng đầu lên, Đá Nứt ra lệnh. “Để anh ta bước tới đây.”

Trước khi Lông Bão có thể phản đối, hai trong số bảo hộ đã đẩy anh tới trước. Bị bất ngờ, anh trượt vào một vũng nước, đập vỡ ánh trăng thành hàng ngàn mảnh vụn. Hơi thở hổn hển vì sốc vang lên từ bộ lạc, và anh nghe tiếng một mèo lầm bầm. “Một điềm xấm!”

Cố gắng giữ bình tĩnh, anh lắc chân để rũ nước và bước tới trước cho đến khi đứng cạnh Đá Nứt ở giữa rừng đá nhọn.

“Ông đang làm gì vậy?” anh yêu cầu.

Đá Nứt nâng chân lên trong im lặng. Mắt ông lấp lánh trong ánh trắng với chiến thắng bộc lộ rõ khi ông thì thầm, “Đừng đặt câu hỏi. Đây là số phận của cậu.”

Liếc nhìn xung quanh, Lông Bão thấy tất cả mèo bộ lạc đang nhìn anh chằm chằm với sự mong đợi trong đôi mắt và chút niềm vui, như thể anh là cảnh tượng tuyệt với nhất mà họ từng thấy. “Đó là số phận của anh,” họ lặp lại.

Anh đã đúng ngay từ đầu. Bộ lạc đối xử đặc biệt với anh, và bây giờ thì anh đã tìm ra lí do tại sao. “Đã đến lúc,” Đá Nứt xướng lên long trọng.

“Mèo ngài hứa đã đến, và cuối cùng chúng ta cũng đã có thể được cứu thoát khỏi Răng Sắc Nhọn.”

“Tôi không hiểu!” Lông Bão bật ra. “Tôi chưa bao giờ nghe về Răng Sắc Nhọn.”

Như thể lời nói của anh phá vỡ câu thần chú, bạn bè tiến tới trước và đứng bên cạnh anh, chỉ bị đẩy ra một lần nữa bởi mèo bảo hộ. Chân Sóc phun nước bọt, và cả chân Chim cùng Da Hung uốn cong móng vuốt trên tảng đá lạnh, nhưng Vuốt Mâm Xôi tập trung họ với một lời cảnh báo. Những bảo hộ thật sự cũng không muốn đánh nhau; họ vẫn giữ im móng vuốt trong vỏ bọc; chỉ cố gắng giữ chặt nhóm mèo rừng.

“Răng Sắc Nhọn là một con mèo khổng lồ,” Đá Nứt bắt đầu, dấu nỗi sợ hãi trong giọng nói. “Hắn ta sống trên dãy núi, và bắt bộ lạc làm mồi. Đã nhiều mùa nay, hắn bắt từng mèo một.”

“Ông ta trông giống một con sư tử,” Vách Đá thêm, và hỏi, “Anh có biết về sư tử không?”

“Chúng tôi có truyền thuyết về bộ lạc Sư Tử,” Lông Bão trả lời, vẫn tự hỏi Răng Sắc Nhọn có thể làm gì anh. “Sư tử được biết đến với sức mạnh và sự khôn ngoan của họ, và họ có một cái bờm vàng trông như ánh mặt trời ấm áp.”

“Răng Sắc Nhọn không có bờm,” Đá Nứt meo. “Có lẽ ông ta đã mất nó vì quá ác. Hắn là kẻ thù của bộ lạc chúng tôi.” Giọng ông ảm đạm, đôi mắt lạnh lẽo với những hồi ức. “Chúng tôi sợ rằng hắn sẽ không chịu nghỉ ngơi cho đến khi giết hết mèo của bộ lạc.”

“Nhưng sau đó Bộ lạc Săn Bắt Vĩnh Hằng đã gửi cho chúng tôi một mèo hứa.” Lông Bão quay đầu nhìn xung quanh khi nghe thấy giọng Khe Suối. Cô tới gần anh, và nhìn anh chằm chằm, đôi mắt đầy sự ngưỡng mộ. “Lông Bão, anh chính là mèo đã được chọn. Anh sẽ cứu tất cả chúng tôi. Tôi biết anh sẽ làm được.”

“Tôi có thể làm gì chứ?” Sự tức giật đốt cháy Lông Bão, thay thế cho sự hoang mang của mình. “Cô đang mong chờ tôi làm gì?”

“Trong mùa trăng tròn lần trước, Bộ lạc Săn Bắt Vĩnh Hằng đã gửi cho chúng tôi một lời tiên tri,” Đá Nứt giải thích. “Họ nói rằng một mèo bạc sẽ cứu thoát chúng tôi khỏi Răng Sắc Nhọn. Chúng tôi biết ngay khi nhìn thấy anh ở hồ nước, rằng anh chính là mèo họ hứa mang đến cho chúng tôi.”

“Nhưng tôi không thể,” Lông Bão phản đối. “Tôi đến từ một khu rừng rất xa nơi này, và tôi chưa bao giờ thấy Răng Sắc Nhọn.”

“Đó là sự thật.” Vuốt Mâm Xôi bước tới cạnh Lông Bão. “Chúng tôi xin lỗi vì Răng Sắc Nhọn đang đe dọa mọi mèo, nhưng bộ tộc của chúng tôi ở nhà cũng đang gặp nguy hiểm.”

“Thậm chí còn tệ hơn thế này,” Đuôi Phi Điểu thêm vào lo lắng. “Chúng tôi phải đi.”

Đá Nứt búng tai. Không một lời nói, bảo hộ bao quanh những con mèo rừng và bắt đầu đẩy họ ra khỏi lối vào hang động – tất cả trừ Lông Bão, mèo được bao quanh bởi một đội tuần tra thiêng liêng riêng biệt. Đuôi Phi Điểu cố gắng trong tuyệt vọng lao tới chỗ anh trai mình, nhưng bảo hộ gần nhất đã đá cô lăn vòng trên nền hang.

“Bỏ chân ra khỏi cô ấy, đồ phân cáo!” chân Chim phun phì phì, tung mình vào mèo bảo hộ và cào vào tai mèo bộ lạc. Hai mèo lăn vòng trên nền với các móng vuốt tung ra loạn xa cho đến khi Vuốt Mâm Xôi kéo chân Chim đi.

“Không phải bây giờ,” anh ra lệnh cho cậu lính nhỏ đang tức giận. “Sẽ không có mèo nào có thể giúp cậu không bị xé ra thành từng mảnh đâu.”

“Chúng ta phải chiến đấu!” chân Chim gầm gừ. “Tôi thà chiến đấu rồi chết còn hơn là mắc kẹt ở đây.”

“Chỉ cần nói một từ thôi,” Da Hung rít lên với em trai. “Chị sẽ xé xác chúng ra làm mồi cho đại bàng.”

“Bộ tộc Sao, cứu con!” Đuôi Phi Điểu khóc khi quay trở lại đường hầm. “Hãy nhìn đi, các ngài không thể bỏ rơi chúng con!”

“Đừng sợ,” Đá Nứt meo trấn an. “Đây là ý muốn của Bộ lạc Săn Bắt Vĩnh Hằng.”

Lông Bão cảm thấy mình như đang rơi xuống hố nước sâu đen ngòm khi bạn bè bị tách ra khỏi anh, đẩy trở ra hang động chính. Khi anh cố gắng đi theo, Vách Đá và mèo bảo hộ khác đã di chuyển để ngăn chặn lối đi của anh.

 

“Trong đó,” Vách Đá meo, phất đuôi về phía cuối Hang Động của Những Hòn Đá Nhọn. “Cậu sẽ thấy một chỗ ngủ đã được chuẩn bị sẵn.” Khi Lông Bão đối mắt với ông bằng đôi mắt bừng bừng cháy, Vách Đá lúng lúng thêm. “Không đến nỗi tệ vậy đâu. Cậu sẽ giết Răng Sắc Nhọn cho chúng tôi – như Bộ lạc Săn Bắt Vĩnh Hằng đã nói – và sau đó có thể rời đi nếu cậu vẫn muốn thế.”

“Giết Răng Sắc Nhọn!” Lông Bão la lên, nhớ lại cái mùi nồng nặc và bóng tối mà anh nhìn thấy trên thác nước. Đó là Răng Sắc Nhọn, đang rình mò lối ra vào hang động; không có thắc mắc nào cho Khe Suối và những mèo còn lại trong đội tuần tra khi họ quá sợ hãi. “Tôi có thể làm thế nào, nếu như tất cả các ngươi đều đã thất bại? Đúng là óc chuột. Tất cả các ngươi là đồ điên.”

“Không.” Lại là Đá Nứt, đến đứng cạnh vai Lông Bão. “Cậu phải có niềm tin vào Bộ lạc Săn Bắt Vĩnh Hằng. Dấu hiệu đã rõ ràng, và cậu đã đến như những gì họ hữa.”

“Niềm tin của tôi là bộ tộc Sao,” Lông Bão vặn lại, cố gắng che dấu nỗi sợ hãi bên trong. Linh hồn của những chiến binh tổ tiên thật sự đã bỏ rơi anh?

“Đi ngủ đi,” Đá Nứt meo. “Chúng tôi sẽ mang mồi tươi đến cho cậu. Chúng tôi đã chờ đợi cậu từ rất lâu, và đừng sợ hãi khi chúng tôi chăm sóc cậu như mèo ốm.”

Không, nhưng ông sẽ giữ tôi như tù binh, Lông Bão nghĩ trong tuyệt vọng. Anh quay trở lại hang động để tìm chỗ ngủ như Vách Đá nói, và tìm thấy nó đã được lót một lớp cỏ khô và lông vũ. Cách đó vài cái đuôi cũng có một cái ổ khác, xếp ngang hàng với chỗ ngủ của anh, mà anh đoán đó là nơi Đá Nứt ngủ.

Lông Bão liếm láp nước ở vũng nước gần nhất và nằm xuống, gác đầu lên đôi chân trước, cố gắng tìm cách thoát ra ngoài. Nhưng thật khó nghĩ, với nỗi đau về sự phản bội vẫn còn đây. Anh thật sự không thể tin được những mèo bộ lạc thích anh, mà không cần hỏi câu nào về huyết thống với bộ tộc Sông hay lòng trung thành. Chỉ vì họ muốn anh thực hiện lời tiên tri của họ.

Một lát sau Khe Suối xuất hiện, với một con thỏ trong quai hàm, thả xuống trước mặt anh. “Tôi xin lỗi,” cô thì thầm. “Ở với bộ lạc thật sự tệ như vậy sao? Tôi… tôi muốn trở thành bạn của anh, Lông Bão, nếu anh cho phép.” Cô do dự, sau đó thêm, “Bây giờ tôi sẽ ở với anh, nếu anh thích. Chúng ta chải lông cho nhau, và ở cạnh nhau trong lúc khó khăn này. Chúng tôi gọi đó là sự thoải mái gần.”

Ý cô ấy là chia lưỡi, Lông Bão nhận ra. Không bao lâu trước, ông còn mong được chia lưỡi với Khe Suối. Nhưng bây giờ ý tưởng đó xúc phạm anh. Cô ta thật sự nghĩ anh muốn ở gần cô ấy, trong khi cô đã phản bội và lừa dối anh?

“Lông Bão…?” Ánh mắt Khe Suối phản chiếu lòng tư bi, nhưng nó lại như ngọn lửa thiêu đốt trái tim anh. Anh quay đầu đi mà không nói bất cứ điều gì.

Anh nghe thấy tiếng thở hổn hển mờ nhạt của Khe Suối, và sau đó tiếng bước chân cô biến mất vào đường hầm. Khi cô đi, anh quay lại với con thỏ cùng cơn đói. Anh đã đói từ cuối ngày đi săn nhưng bây giờ những suy nghĩ khiến anh mệt mỏi. Tuy nhiên, anh vẫn phải cố ăn một chút, vì anh biết cho dù chuyện gì xảy ra ở phía trước, anh cũng cần phải có đủ sức mạnh.

Anh cuộn tròn trong ổ và nhìn chằm chằm vào đường hầm, nơi bạn bè anh đã biến mất. Vách Đá và những bảo hộ khác làm nhiệm vụ ở lối ra vào. Đá Nứt xuất hiện từ hang động chính, giữa các bảo hộ. Giữa họ và Lông Bão cách nhau một vũng nước, phản chiếu ánh trăng lạnh. Nó nhắc cho Lông Bão nhớ về dòng sông, nhưng anh đã bỏ lỡ nó trong tiếng thì thầm và trong ánh sáng của dòng nước chảy.

Khi anh nhắm mắt và cố ngủ, anh đã nhận ra nỗi buồn tự tận đáy lòng rằng anh không bao giờ có thể trở về từ chuyến hành trình  nữa. Anh không phải là mèo được bộ tộc Sao chọn, chưa bao giờ anh có một giấc mơ. Nhưng ngay bây giờ anh có thể làm bất cứ điều gì để cuộc đời mình trở thành một giấc mơ. Giá mà anh có thể ngủ một giấc, sáng mai thức dậy nhận ra mình đã trở về trong lãnh thổ bộ tộc Sông.

 

Tôi là Gió. Mà Gió thì phải được tự do...