Editor: Gà
Máu đỏ tươi như đóa hồng bị nghiền nát, thấm ướt mặt đất, nhìn thấy ghê người.
Không biết ai là người thứ nhất thét lên một tiếng, tiếp đó Đỗ Nhược cũng hét ầm lên: "Chị đã đẩy chị ấy xuống rồi! Cho dù chị Mộng Đình tranh giành học sinh ba tốt với chị thì chị cũng không thể đẩy chị ấy như thế!" Nói xong bình bịch chạy xuống lầu, ôm nửa người trên của Hồ Mộng Đình lên đặt trên đùi, lo lắng kêu: "Chị Mộng Đình, chị sao rồi? Mau gọi xe cứu thương, xe cứu thương!"
Hồ Mộng Đình đưa lưng về phía cầu thang thẳng tắp lăn xuống, đầu ngã càng nghiêm trọng, Đỗ Trình Trình nhớ đến tư thế ngã xuống, chỉ sợ xương cũng bị gãy.
Ở đó nhất thời ánh mắt vài người cũng nhìn Đỗ Trình Trình, Đỗ Trình Trình không thể nào hình dung được loại ánh mắt này, để đáy lòng cô cảm nhận được sự lạnh lẽo, càng lạnh hơn khi Đỗ Nhược nói câu ấy, vậy mà khi cô nhìn về Đỗ Nhược thì lại thấy Đỗ Nhược nghiêng mặt sang bên chỉ có cô mới có thể chứng kiến nụ cười quỷ dị ấy, trên người ả ta dính máu đỏ tươi của Hồ Mộng Đình, dính lên váy công chúa, trên tay đều là máu, cười như thế, như ác quỷ leo ra từ địa ngục, vô cùng đáng sợ.
Cô cũng không biết thế nào trả lời một câu: "Không phải chị đẩy, em hãm hại chị!"
Nét mặt Đỗ Nhược đau đớn và không dám tin hét lớn: "Chị, lúc này chị còn muốn đùn đẩy trách nhiệm sao? Mau gọi xe cứu thương đo, hu hu hu hu, chị Mộng Đình sẽ chết sao? Thật đáng sợ, làm sao chị có thể đẩy chị ấy, chị ấy chỉ muốn nhận lỗi với chị thôi mà!"
Trong đầu Đỗ Trình Trình không biết thoáng qua điều gì, đáy lòng tràn đầy hồi hộp và hốt hoảng, nhưng biết bây giờ không phải lúc nói điều này, vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi xe cứu thương, lại vội vã nhìn vài học sinh vây bên cạnh nói: "Nhanh, mau đến ký túc xá xem có thầy ở đó không, nhanh đến phòng cứu thương kêu bác sĩ đến đây, kêu thầy cô đến đây!"
Cô làm trưởng lớp đã lâu, sau khi khôi phục tinh thần, lập tức an bài hiện trường, khí thế vốn có cũng xuất hiện, vài người nghe nói Đỗ Trình Trình đẩy Hồ Mộng Đình xuống, mặc dù tức giận, nhưng lại bị khí thế của cô áp đảo, phản xạ có điều kiện nghe theo lời cô.
"Đi gọi giáo viên!" Hai học sinh nghe Đỗ Trình Trình phân công vội vàng co cẳng chạy, vừa chạy vừa hô to: "Thầy ơi! Cô ơi! Có người bị thương, Đỗ Trình Trình lớp sáu ban A đẩy người ngã xuống lầu chảy thật nhiều máu!"
Đỗ Trình Trình nghĩ nghĩ muốn nói không phải cô đẩy, nhưng cô biết giờ phút này không phải lúc nói điều này, lại vội vàng gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp, kể loại tình huống này một cách đơn giản rõ ràng.
Chủ nhiệm lớp tan việc đang trên đường trở về, nhận được điện thoại của Đỗ Trình Trình thì vội vàng quay đầu xe lại, chạy về trường, còn vừa hỏi cô: "Ngã nghiêm trọng không? Gọi xe cứu thương chưa?"
"Chảy rất nhiều máu, đã gọi xe cứu thương, đã để cho người đến phòng y tế gọi giáo viên y tế!" Dù sao Đỗ Trình Trình mới mười hai tuổi, nói đến đây đã nghẹn ngào, nhìn khắp người Hồ Mộng Đình đầy máu và hôn mê bất tỉnh, tay hơi run, cho dù không phải cô đẩy, nhưng tình huống như thế vẫn làm cô sợ.
Cô nhìn vết máu trên đất, hít sâu một hơi, nói với hai bạn học trong lớp: "Nhanh, đến tủ vệ sinh của lớp tìm hai cái khăn lông khử trùng đến đây, nhất định phải sạch sẽ, Đỗ Nhược đừng động vào cậu ấy!"
Hai học sinh trực nhật bên cạnh cũng rất sợ, nghe vậy vội vàng chạy đi tìm vài cái khăn sạch sẽ đến, Đỗ Trình Trình cầm khăn lông muốn lau vết thương chảy máu cho Hồ Mộng Đình, dùng khăn lông ấn chặt vết thương, Đỗ Nhược thấy Đỗ Trình Trình đến, thì khóc hô to: "Chị! Chị đẩy chị Mộng Đình xuống lầu còn chưa đủ, còn muốn làm gì nữa? Em sẽ không để chị làm chị Mộng Đình tổn thương đâu!"
Dù Đỗ Trình Trình có ngu nữa cũng biết đã xảy ra chuyện gì, vừa nãy ở đây chỉ có ba người họ, nếu không phải mình đẩy, hoặc Hồ Mộng Đình tự mình uốn éo rồi ngã xuống, còn một khả năng nữa chính là Đỗ Nhược đẩy, trực giác của cô chính là người sau.
Giờ phút này cô chỉ cảm thấy Đỗ Nhược vô cùng kinh khủng, cô hoàn toàn không tưởng tượng nổi, ả hận mình bao nhiêu, mới có thể dùng cách đẩy người vô tội xuống lầu như vậy để hãm hại mình, ả có biết chuyện này nguy hiểm cỡ nào hay không? Nếu...... Nếu Hồ Mộng Đình có chuyện gì......
Cô hơi không khống chế được mà hét lớn với Đỗ Nhược: "Em câm miệng cho tôi!"
Sau đó cầm khăn sạch ấn vào vết thương của Hồ Mộng Đình, Đỗ Nhược lại cười quỷ dị với Đỗ Trình Trình, đột nhiên đứng dậy, ném nửa người của Hồ Mộng Đình vốn được ả ôm trong lòng xuống đất, nếu không phải Đỗ Trình Trình chụp nhanh, Hồ Mộng Đình vốn đã bị thương rất nặng sợ rằng còn phải bị thương nặng thêm, cho dù như thế, để cả người Đỗ Trình Trình đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt kinh dị nhìn Đỗ Nhược như nhìn kẻ biến thái: "Là em đẩy cậu ấy!"
Giọng nói của cô vô cùng khẳng định.
Đỗ Nhược lại kêu lên một tiếng, khóc lớn hơn: "Chị đủ rồi nha! Rõ ràng chị đẩy chị Mộng Đình xuống lầu, em chính mắt thấy được, chị còn nói do em, em chỉ gặp chị Mộng Đình có một lần, tại sao em phải đẩy chị ấy? Sao chị có thể ác độc như vậy?"
Đỗ Trình Trình ngẩng đầu tìm trên góc tường, nhưng không thấy camera.
Ở khu lầu giáo viên sao có thể gắn Camera chứ? Không phải là ký túc xá hoặc là nơi để đồ vật quan trọng gì.
Bác sĩ và giáo viên nhanh chóng chạy đến, bác sĩ phòng y tế xử lý đơn giản vết thương cho Hồ Mộng Đình trước, giáo viên hỏi chuyện gì xảy ra, Đỗ Nhược vội vàng khóc ròng nói: "Do chị đẩy, chị đẩy Hồ Mộng Đình xuống lầu!" Rồi lau nước mắt.
Đỗ Trình Trình cũng giải thích: "Không phải em làm!"
"Bọn họ đều thấy được, do chị đẩy, không tin thầy hỏi bọn họ đi!" Đỗ Nhược vừa lau nước mắt, vừa chỉ vào những người lúc ấy không nhìn thấy bên này, những người khác không biết lúc ấy đến tột cùng mọi chuyện đã xảy ra thế nào, một người trong đó nói: "Em thấy Hồ Mộng Đình kéo tay Trình Trình, sau đó Hồ Mộng Đình thành ra như vậy!"
Sau khi Đỗ Trình Trình hất tay Hồ Mộng Đình ra thì lướt qua người cô ta để đi về, cụ thể như thế nào thì lại không thấy, bọn họ chỉ dựa vào lời của Đỗ Nhược nói về tình cảnh lúc ấy, chủ quan cho rằng do Đỗ Trình Trình đẩy Hồ Mộng Đình.
"Hồ Mộng Đình đến kéo em...em tránh tay cậu ấy ra rồi đi ngay, mới vừa đến cầu thang, thì cậu ấy bỗng ngã ngửa xuống, không phải em làm, em không đẩy cậu ấy!"
Đỗ Trình Trình suy nghĩ rõ ràng, nói rõ hoàn cảnh lúc ấy, nói rất rõ ràng với những người xung quanh, tức giận: "Em nói không phải em chính là không phải em, không tin có thể báo cảnh sát, chú cảnh sát có kỹ năng trinh sát, nhất định có thể biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!" Cô nhìn Đỗ Nhược một cái, vẻ mặt không vui: "Tất cả chờ sau khi Hồ Mộng Đình tỉnh lại sẽ có kết quả mà!"
Đỗ Nhược khóc ròng nói: "Chị vì chuyện học sinh ba tốt nên căm tức chị Mộng Đình, chị không để ý đến chị ấy, chị Mộng Đình đến đây để xin lỗi chị, đi lên kéo tay chị nói muốn lên lầu nói chuyện, chị tức giận, không cẩn thận rồi dùng sức đẩy, chị Mộng Đình lập tức ngã xuống, ô ô ô ô!"
"Được rồi được rồi, trước tiên đưa Hồ Mộng Đình đến bệnh viện rồi nói, những thứ khác lại nói sau!" Xảy ra chuyện như vậy, chủ nhiệm lớp cũng vô cùng phiền não, dù sao những học sinh này đều nói Đỗ Trình Trình đẩy cô ta, tình huống trước mắt này khiến bọn họ không thể không lo lắng, ngay cả bác sĩ cũng nói tình huống rất nghiêm trọng.
Lần đầu tiên chủ nhiệm lớp hung ác trợn mắt nhìn Đỗ Trình Trình, trong lòng cảm thấy nếu không phải cô làm thì sao sẽ xảy ra chuyện như vậy, làm sao nói chuyện với gia đình của Hồ Mộng Đình đây, trong trường học này học sinh nào không phải đại thiếu gia đại tiểu thư được trăm cưng nghìn sủng, làm bọn họ bị thương nhẹ thôi cũng đã không thể nói chuyện với trường với gia đình rồi, chứ đừng nói là vết thương nghiêm trọng như thế, người lớn như bọn họ nhìn vết máu trên đất thôi mà trong lòng cũng đã run sợ.
Đỗ Trình Trình bị chủ nhiệm lớp trừng thì run lên, lại mím môi quật cường nhìn ông ta.
Chủ nhiệm lớp và bác sĩ hiểu rằng chờ Hồ Mộng Đình tỉnh lại thì sẽ biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói thật ở trường mặc dù ngày thường Đỗ Trình Trình hơi kiêu ngạo và có tính đại tiểu thư, nhưng nhân phẩm và học vấn của cô đều ưu tú, thầy cô cũng không tin là do cô, nhưng em cô nói chắc nịch rằng thấy Đỗ Trình Trình đẩy Hồ Mộng Đình, còn là vì chuyện bình chọn học sinh ba tốt, nếu vì chuyện này, chuyện ầm ĩ giữa trẻ con, lỡ tay đẩy Hồ Mộng Đình nhưng không dám thừa nhận cũng có thể lắm, giờ phút này sắc mặt vô cùng khó coi, cũng không để ý đến suy nghĩ của Đỗ Trình Trình nữa.
Bác sĩ nói: "Trước không nên quan tâm những chuyện đó, đưa cô bé đến bệnh viện quan trọng hơn, cũng không biết xương cột sống của cô bé có bị gãy hay không, té xuống với tư thế này, tiếp theo điều không tốt là......" Bác sĩ không nói tiếp vấn đề phía sau, chỉ nói: "Đợi các cô chủ nhiệm lớp đến, nhanh chóng gọi điện thoại cho người nhà của cô bé."
Thầy giáo gật đầu, lại bảo vài học sinh khác nhanh chóng ra về.
Chủ nhiệm lớp đến rất nhanh, hỏi nguyên nhân hậu quả, mặc dù còn có những học sinh khác và Đỗ Nhược nói do Đỗ Trình Trình đẩy, nhưng Đỗ Trình Trình kiên quyết phủ nhận, mặc dù chủ nhiệm lớp nhức đầu, nhưng cũng cảm thấy bây giờ an nguy của Hồ Mộng Đình quan trọng hơn, bà vừa đến, xe cứu thương của bệnh viện cũng đã đến ngay.
Đỗ Hoành học sơ trung, mặc dù cùng một giáo khu, nhưng không ở cùng một trường học, ở giữa còn cách một khoảng, gần tối sẽ vào trường học ăn, ăn xong rồi phải đến lớp tự học buổi tối.
Trong khoảng thời gian này Đỗ Trình Trình đã tự lập thành thói quen, cũng không nhớ đến phải gọi điện thoại cho cậu, vì vậy cậu không biết bên này đã xảy ra chuyện.
Đỗ Thành Nghĩa nhận được điện thoại, hỏi tình huống, lại hỏi tình trạng của Hồ Mộng Đình, biết Hồ Mộng Đình vẫn còn bên trong phòng bệnh cấp cứu, vội vàng tan họp, chạy đến bệnh viện.
Trong lòng Đỗ Trình Trình rất sợ, nhưng chuyện không phải cô làm, cô cũng trấn định, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn kiên định, nhưng sắc môi trắng bệch, tay vẫn hơi run, trông rất kiên cường.
Đỗ Thành Nghĩa đến trường học nhìn thấy trên tay và quần áo của Đỗ Trình Trình đều dính máu, nghĩ rằng cô có chuyện, vội vàng kiểm tra cô có bị thương không, hỏi: "Trình Trình con sao vậy? Có bị thương không?"
Đỗ Trình Trình cắn môi lắc đầu nói: "Không có, là Hồ Mộng Đình, ba con không đẩy cậu ấy, không phải con đẩy."
Cô nói xong, nước mắt đã tràn ở hốc mắt, lúc này cô mới bộc lộ dáng vẻ yếu ớt của đứa trẻ ở độ tuổi này, nhưng vẫn cố nén không khóc.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao đột nhiên xảy ra chuyện như vậy?" Sau khi xác định con gái thật không có việc gì, ông lại bắt đầu tìm hiểu tình hình.
"Hôm nay tan học Hồ Mộng Đình chợt đến tìm, nói muốn nói chuyện với con......" Đỗ Trình Trình lần nữa kể lại tình cảnh lúc ấy: "Cậu ấy ngã xuống, Đỗ Nhược bỗng kêu to do con đẩy cậu ấy, còn nói tận mắt thấy con đẩy cậu ấy vì việc bình chọn học sinh ba tốt, nhưng con hoàn toàn không đẩy cậu ấy, lúc con tránh tay cậu ấy ra thì cậu ấy còn đứng vững vàng, con vừa xuống lầu, không biết vì sao cậu ấy ngã ngửa xuống, ba, thật sự không phải con!"
Đỗ Trình Trình bị dọa sợ, nhào vào lòng ôm Đỗ Thành Nghĩa hu hu khóc lên.
"Không sao không sao, ba tin con, lau nước mắt nào."
Đỗ Trình Trình hít mũi, móc khăn giấy ra lau mặt, trên tay cô còn vết máu, lau mặt hệt như con mèo mướp, nhếch nhác khác thường.
Hôm nay trường hợp này thật dọa hỏng cô rồi, ngày thường mâu thuẫn giữa cô và bạn học chung lớp nhiều nhất chỉ cãi nhau rồi liếc mắt xem thường, nghiêm trọng hơn thì sẽ kiện lên cô giáo, chưa từng gặp trường hợp máu me như vậy, bây giờ Hồ Mộng Đình vẫn còn trong phòng cấp cứu, sống chết chưa biết, cô chỉ cảm thấy tay chân lạnh lẽo rét run.
Ba mẹ Hồ Mộng Đình nhanh chóng chạy đến, nghe nói thảm tình của con gái, nước mắt bà Hồ lập tức rơi xuống, chỉ vào Đỗ Trình Trình hoảng loạn rống to: "Nếu con gái tôi có chuyện gì, tôi muốn cô đền mạng!"
Đa phần thế hệ này họ chỉ có một đứa con gái, bà Hồ chỉ có một đứa con gái này, thấy dưới đất đầy vết máu, nghĩ đến con gái chịu khổ chỉ cảm thấy đau lòng muốn chết, càng không ngừng cầu khẩn bác sĩ, lo lắng đi lại bên ngoài phòng cấp cứu.
Tình trạng Hồ Mộng Đình vô cùng nguy cấp, may mà Đỗ Trình Trình kịp thời cầm khăn khử trùng cầm máu cho cô ta, đợi giáo y đến xử lý đơn giản, không đến nỗi nguy hiểm đến tính mạng, nhưng dù sao cô chỉ mới mười ba tuổi, ngã xuống như vậy, một khúc cầu thang như lưỡi dao sắc bén, toàn bộ tập trung vào xương cột sống của cô ta, nếu xương cột sống gãy, có thể cô ta sẽ tê liệt cả đời.
Bà Hồ nghe bác sĩ nói, suýt chút nữa đã hôn mê.