Editor: Gà
Chuyện này như Đỗ Trình Trình nghĩ, cho dù không chỉ mặt gọi tên, nhưng vẫn đưa đến sóng gió không nhỏ.
Học sinh ba tốt chỉ có ba người, mà người có em gái, vừa là nòng cốt văn nghệ, cũng chỉ có Đỗ Trình Trình thôi, cái này có khác gì chỉ mặt gọi tên đâu, học sinh trong trường đã nhanh chóng đoán ra là ai, bàn luận ầm ĩ.
Tính tình Đỗ Trình Trình cứng cỏi, trong mắt không thể chứa một hạt cát, hơn nữa không chịu nổi uất ức, cô lập tức nói vào ống phát thanh: "Xin mời tất cả phóng viên và thành viên đoàn ủy của các cấp lớp đến phòng họp lầu năm."
Lặp lại ba lần như vậy.
Tiểu học Gia Luân không có hội học sinh, người như Đỗ Trình Trình từ nhỏ đã được các thầy cô giáo yêu thích, lại đảm nhiệm các loại chức vụ ở trường học, vô tình đã dưỡng thành không phải hội học sinh, mà còn hơn hẳn hội học sinh, hơn nữa năm sau cô học lớp sáu, có thể được xem là đàn chị rồi, cái thông báo này vừa phát ra, các phóng viên và thành viên đội thiếu niên tiền phong hầu như không hề phản kháng mà đến phòng họp lầu năm.
Học viện Gia Luân đã nhất thể hóa, vừa là trường học quý tộc, tất cả thiết kế đều bắt chước phong cách quý tộc Anh quốc, không riêng gì thiết bị và điều kiện cao cấp của trường học, ngay cả quản lý nội bộ của học sinh cũng bắt chước trường học có tiếng của nước ngoài, phòng hội nghị này cũng là một trong số đó. Trường học vì muốn bồi dưỡng năng lực tự thân tổ chức và năng lực quản lý của bọn trẻ, đã mở ra một phòng học, đặc biệt để bọn trẻ dùng, cho dù hiệu quả thế nào, cũng phải cho người ngoài nhìn thấy dáng vẻ của trường quý tộc, dù trên thực tế tác dụng như trẻ con, hoặc chỉ bày để đó thôi cũng không sao cả.
Đỗ Trình Trình đứng ở vị trí chủ tọa của bàn dài, hai bên là tất cả ban ký giả ngồi, một đứng, còn lại ngồi, khí thế của Đỗ Trình Trình có khuynh hướng vượt trên mọi người. Cô đứng đó, nhìn mọi người, vì tức giận, gương mặt hồng hồng như hoa nở vào xuân, kiều diễm nhưng có gai quét qua mọi người, hầm hừ nói: "Buổi trưa phòng phát thanh thông báo một mẩu tin tức, chắc hẳn các bạn đều nghe được."
Những người khác thấy khí thế cô như bạo quân, nên không dám nói gì.
"Ban đầu chọn các bạn làm phóng viên sân trường đã từng nói, tin tức phải là thật, không thể viết bậy, hẳn các bạn còn nhớ."
Cô vừa dứt lời, thì có một bé trai không phục nói: "Tin tức do em viết, đều là thật, xảy ra ở lớp chúng em, mặt bạn học Đỗ Nhược bị bỏng đỏ bừng, còn có vết phồng rộp, bạn học lớp chúng em đều thấy rõ ràng, đây là sự thật, em sẽ không vì chị là học sinh ba tốt mà bao che cho chị!"
"Nếu chị làm chị sẽ nhận, nhưng chuyện chị không làm người khác đừng mơ tạt nước bẩn lên đầu chị, không cần cậu bao che!" Hai mắt Đỗ Trình Trình sáng ngời như đốm lửa nhìn bé trai, nặng nề hỏi: "Cậu lấy đâu ra mẩu tin nói chị tạt nước vào mặt em ấy, trước tiên chị hỏi cậu...cậu có tận mắt thấy chị tạt nước vào mặt em ấy không!"
Bé trai kia bị khí thế hùng hổ dọa người của Đỗ Trình Trình đè ép, toàn thân yếu đi ba phần, giọng nói hơi nhỏ: "Không phải chị, chẳng lẽ tự bạn ấy tạt vào mặt mình hả?" Nói đến đây, cậu bé như được khuyến khích, ưỡn ngực tự hào nói: "Chị là đồ hai mặt, không có đạo đức, tôi sẽ không khuất phục thế lực tà ác, đưa tin thật chi tiết!"
Đỗ Trình Trình giận đến mức suýt nữa vỗ xuống bàn.
Rốt cuộc tuổi cô cũng lớn hơn thằng nhóc này, cũng sắp lớp sáu rồi, tự giác mình là người lớn, nén giận nói: "Ai nói cho cậu biết chuyện mặt em ấy bị bỏng là do chị làm?"
"Cái này......" Bé trai cứng họng: "Đỗ...... Đỗ Nhược nói."
"Được, bây giờ chị gọi Đỗ Nhược đến, nếu cậu không nói thật, vu cáo cho chị, khiến danh dự chị bị tổn thất, thì cậu nói xem phải làm sao?"
Bé trai yếu thế: "Vậy...... Vậy em nhận lỗi với chị."
Đỗ Trình Trình hài lòng cười, nói với một bé gái bên cạnh bé trai: "Làm phiền em đi hỏi xem Đỗ Nhược có thể đến đây không?"
Cô bé kia vốn bị khí thế của Đỗ Trình Trình khiến cho sửng sốt, yên lặng, đột nhiên nghe Đỗ Trình Trình gọi mình, cô bé vội vã gật đầu, nhấc chân chạy ra ngoài.
Nơi này trừ Đỗ Trình Trình ra, còn có những phóng viên lớp khác, nhưng thành tích học tập của bọn họ không được như cô, ở trước mặt cô tự cảm thấy thấp hơn một cái đầu, cộng thêm sức mạnh cô tràn đầy, đứng nơi đó rực rỡ như một đám lửa, nhất thời trong phòng họp lại không ai dám cướp đoạt mũi nhọn này.
Đây hoàn toàn là khí thế vốn có của cô.
Đỗ Nhược nhanh chóng bị kêu đến.
Các phóng viên khác đều thấy gương mặt bị bỏng và vết phồng rộp của Đỗ Nhược, hơn nữa cô ta vừa vào phòng họp đã sợ hãi nhìn Đỗ Trình Trình, hầu như không dám nói câu nào, sẽ khiến tất cả mọi người đều đứng về phía cô ta.
Dù sao mọi người đều đồng tình người yếu hơn, hơn nữa Đỗ Trình Trình hùng hổ dọa người, càng cảm thấy Đỗ Trình Trình khi dễ Đỗ Nhược.
Đỗ Trình Trình cũng không để ý những thứ kia, thấy cô ta đi vào thì bình tĩnh hỏi cô ta: "Chu Hoành lớp em nói: em nói với cậu ta, do chính chị làm mặt em bị bỏng, đúng không?"
Đỗ Nhược càng rụt rè hơn, nước mắt bỗng chảy ra, ô ô khóc không nói lời nào.
Đối lập với dáng vẻ đáng thương của Đỗ Nhược, nhìn lại Đỗ Trình Trình cường thế, mọi người càng thêm đồng tình với Đỗ Nhược.
Đỗ Trình Trình tức giận, rốt cuộc cô chỉ mới mười hai tuổi thôi, dù thông minh cũng có hạn, nhất là khi nhìn thấy cô ta im lặng khóc, không phải việc mình làm đều như trở thành việc mình đã làm vậy, điều này khiến cô vô cùng buồn bực.
Cô hét lên: "Em khóc gì chứ? Chị gọi em đến đây chỉ muốn em nói rõ chân tướng thôi!"
Đỗ Nhược như bị cô hù dọa, nước mắt càng rơi dữ dội hơn.
Cô ta vừa rơi lệ, vừa dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Đỗ Trình Trình, như đang nói: Đỗ Trình Trình, tôi hãm hại chị đấy, chị có thể làm gì tôi?
Đỗ Trình Trình thấy ánh mắt này của cô ta đầu tiên là sững sờ, tiếp đó nổi giận phừng phừng, ngực như bị thứ gì ngăn chặn, còn hơi trợn mắt há mồm.
Cô ta cố ý?
Lúc này Chu Hoành tức giận kéo Đỗ Nhược qua, như kỵ sĩ nhỏ đứng trước mặt cô ta, giận dữ mắng mỏ vu bà Đỗ Trình Trình bạo lực ác độc, chính nghĩa nghiêm nghị nói: "Không cần bạn ấy nói, chúng tôi đều thấy cả rồi, nếu không phải chị thường xuyên bắt nạt bạn ấy khi ở nhà, bạn ấy sẽ sợ chị như vậy sao?"
Đỗ Trình Trình tức kinh khủng, nhìn ánh mắt Đỗ Nhược rõ ràng mang ác ý hãm hại, tâm tình ngược lại bình tĩnh, cô hỏi Đỗ Nhược: "Lúc ấy có phải anh đang giúp chị gội đầu không?"
Đỗ Nhược hít mũi khiếp đảm nhìn cô không nói lời nào.
"Chị đang nằm trên ghế phải không?"
Đỗ Nhược cười lạnh.
"Có phải chốt mở vòi nước cách chị 1m đúng không?"
"Chị nằm trên ghế, anh giữ tóc chị, chị có thể mở vòi nước ư?"
"Từ đầu đến đuôi, tay chị đã chạm vào vòi hoa sen rồi sao?" Đỗ Trình Trình yên tĩnh, ánh mắt quét về phía mọi người đang ngồi: "Như vậy tôi có thể làm em ấy bị bỏng à, tôi là Harry Potter hả?"