Lời Nói Dối Cuối Cùng

Chương 9-2

Tằng Nữu kêu Nghiêm Tư Cẩn làm gì, anh liền làm cái đó, vô luận có làm bao nhiêu điều xấu hổ đi chăng nữa, anh cũng sẽ làm. Anh sẽ không tức giận, cũng không khổ sở, càng sẽ không cười, cho dù cười, anh cũng chỉ cười lạnh.

Dần dần Tằng Nữu không chịu đựng được, ban ngày rời biệt thự đi công chuyện, buổi tối trở lại biệt thự liền ép Nghiêm Tư Cẩn uống thuốc, sau đó, nam nhân như con điếm dâm đãng nghênh hợp Tằng Nữu, ở dưới thân cậu trằn trọc rên rỉ, đói khát mong được thỏa mãn.

Sau khi hoan ái xong, Nghiêm Tư Cẩn sẽ lộ ra biểu tình giống như trước, nhưng qua thêm một tuần, Tằng Nữu lại cảm thấy phiền ── Nghiêm Tư Cẩn như vậy là điều cậu không hề muốn.

Cậu ôn nhu sờ lên mặt Nghiêm Tư Cẩn, hỏi anh, có muốn làm vậy hay không? Nói chuyện cùng cậu không tốt hay sao? Trở lại như lúc ban đầu đối xử tốt với cậu không được à?

Nghiêm Tư Cẩn chỉ lãnh đạm nở nụ cười trào phúng, trăm phần trăm nói cho Tằng Nữu biết, đó chỉ là trước đây.

Thế là, Tằng Nữu sẽ giận tím mặt, cậu sẽ bạo hành Nghiêm Tư Cẩn một trận, ép anh uống thuốc làm tình cùng mình. Nhưng cho dù cậu đối xử như thế nào, Nghiêm Tư Cẩn vẫn như cái xác di động, mặc cho cậu bài bố, không phản kháng, cũng không chạy trốn.

Tằng Nữu càng không thể chịu đựng được, cậu nhìn thật sâu vào Nghiêm Tư Cẩn đã mất đi cảm giác, khẩu khí khá là quyết tuyệt hỏi, “Rốt cuộc anh muốn như thế nào?”

Yên lặng ngồi trên đầu giường, toàn thân Nghiêm Tư Cẩn lõa lồ, trần như nhộng, chỉ có chiếc chăn đơn ám muội che khuất đi phần eo của anh, mà lưng anh thì lại dựa vào giường.

Nam nhân không tức giận nhúc nhích con ngươi, nói, “Cậu sẽ đáp ứng sao?”

“Cái gì.” Tằng Nữu mặc âu phục sẫm màu, đứng cách giường rất gần cửa sổ sát đất.

“…… Cậu sẽ thả tôi đi sao?”

Nghiêm Tư Cẩn mới mở miệng, Tằng Nữu đã vọt tới trước mặt anh, cậu đưa tay nghĩ muốn bắt lấy vai nam nhân chất vấn anh, lại phát hiện đối phương trước tiên nhắm mắt lại, như sớm báo trước Tằng Nữu nhất định sẽ đánh anh.

Biểu tình bỗng nhiên ổn định lại, cũng nhấm nháp tư vị đến buồn cười, Tằng Nữu bắt đầu hoang mang, cậu từ khi nào bắt đầu trong lòng Nghiêm Tư Cẩn đã biến thành loại chỉ biết đánh người, không lẽ…… Nghiêm Tư Cẩn đã quên đi cậu đã từng rất nghe lời, Tiểu Ngưu rất ngoan ngoãn hay sao?

“Đừng như vậy.” Tay vốn định thô bạo nhưng cuối cùng lại khinh nhu sờ lên mặt Nghiêm Tư Cẩn, Tằng Nữu thấp giọng nói, đồng thời phát hiện, mặt Nghiêm Tư Cẩn có dấu hiệu gầy đi, nhưng da dẻ không biết có phải là do nhờ cậu quan hệ mà nó càng thêm mềm mại.

Nghiêm Tư Cẩn nghe vậy, chậm rãi xốc lên mí mắt, con ngươi vẫn không có tiêu điểm nhìn Tằng Nữu.

Tằng Nữu nói, “Cái này, em không thể đáp ứng anh…… Đến cùng là anh bị làm sao vậy, tuy rằng chúng ta đã không còn thân phận như lúc trước, em cũng không còn làm việc cho anh, nhưng anh vẫn là ông chủ của em, em vẫn là Tiểu Ngưu của anh mà.”

Nghiêm Tư Cẩn khá là buồn cười, “Không phải cậu tên Tằng Nữu sao, đâu phải là Tiểu Ngưu; tôi không là của cậu, cậu cũng không là của tôi.”

“Tằng Nữu vẫn là Tiểu Ngưu, tất cả đều là em hết. Anh là của em, chính là của em!”

Nghiêm Tư Cẩn lắc đầu phủ nhận ── đối với anh mà nói, Tiểu Ngưu đã chết rồi, mà Tằng Nữu lại không muốn thả tự do cho anh.

Tằng Nữu ôm thân thể Nghiêm Tư Cẩn vào trong ngực, lẩm bẩm nói, “Rốt cuộc anh muốn em làm thế nào? Em đã trở thành chủ nhân Tằng gia rồi.”


Nghiêm Tư Cẩn nghe không hiểu lời Tằng Nữu, chẳng qua cảm thấy đối phương ôm anh quá chặt, khiến anh hít thở không thông.

Nhưng Tằng Nữu tiếp tục nói, “Em ở bên Mỹ nỗ lực học hành, tiết kiệm mỗi một thời gian, cuối cùng Tằng gia do em làm chủ, bệnh viện cũng là của em rồi. Em muốn làm cái gì cũng được, tại sao anh lại đối với em như vậy?”

Nghiêm Tư Cẩn nghĩ, Tằng Nữu nói, đều không có quan hệ gì với anh.

── bản thân bọn họ chỉ là quan hệ giữa tên lừa đảo cùng kẻ ngu ngốc, cũng đã hơn ba năm không có liên lạc, bất luận Tằng Nữu trong ba năm đó có phát sinh chuyện gì, cũng không còn quan hệ đối với anh nữa.

“Lúc em còn ở bên Mỹ, vẫn luôn suy nghĩ đến chuyện, chính là trở về đây gặp anh.” Tằng Nữu hơi nhu tình nhìn chăm chú nam nhân, lòng bàn tay xẹt qua môi Nghiêm Tư Cẩn, “…… Em rất nhớ anh.”

Cùng đối phương một trời một vực, Nghiêm Tư Cẩn đã sớm không còn nhung nhớ gì đến Tằng Nữu nữa, huống chi, anh đã quên cậu rồi.

Nhìn nam nhân trước mắt vẻ mặt thâm tình, bị Tằng Nữu nhìn đến có chút mê hoặc, đến cùng Tằng Nữu muốn cái gì? Nói ra những lời triền miên như vậy, sẽ giống như trước nói lời ngon tiếng ngọt lừa dối anh, lẽ nào…… Cậu lại định trêu đùa anh một lần nữa?

Chỉ là, lần này, Nghiêm Tư Cẩn chắc chắn sẽ không tin cậu……

Tằng Nữu bắt đầu nói kéo dài không ngừng kể ra những lời cảm động đến Nghiêm Tư Cẩn.

Cậu vẫn luôn dùng viagra ép Nghiêm Tư Cẩn nuốt xuống, cũng trở nên cực kỳ ôn nhu; nhưng trong lòng Nghiêm Tư Cẩn, cái đó không có gì là khác nhau cả.

Tằng Nữu bắt đầu hưng phấn đàm luận “Thiên trường địa cửu”, bắt đầu biểu lộ thẳng thắn “Thích” Nghiêm Tư Cẩn. Nghiêm Tư Cẩn nghe xong, thật muốn cười ── đã dùng nhiều chuyện cũ mèm này rồi, Tằng Nữu còn định sử dụng tiếp? Anh sao có thể ngốc lại tin cậu nữa đây?

Tằng Nữu thề non hẹn biển, Nghiêm Tư Cẩn cũng xem như rác rưởi, anh đặc biệt không thích Tằng Nữu dùng lời ôn hòa dối trá cùng vẻ nhu tình mật ý, bởi vì điều đó làm cho anh nhớ lại chuyện lúc trước.

Một ngày nào đó, Nghiêm Tư Cẩn nôn mửa ──

Sau khi Tằng Nữu rời đi biệt thự, nam nhân nằm ở trên giường chịu không nổi, liền chạy nhanh đến phòng WC, đem những thứ đồ ăn Tằng Nữu đút cho mình nôn hết ra ngoài.

Nghiêm Tư Cẩn vẫn chưa đem chuyện này nói cho Tằng Nữu biết, anh thậm chí chờ mong, một ngày nào đó, không chừng anh còn phun ra cả máu, thậm chí cuối cùng chết đi. Nếu như chuyện này phát sinh, cái kia thật sự quá tốt rồi, như vậy anh có thể thoát khỏi Tằng Nữu.

Khi cậu thấy Nghiêm Tư Cẩn càng ngày càng gầy, Tằng Nữu còn cho rằng anh không ăn được, nghỉ ngơi không tốt.

Cậu biết mình buổi tối có gây sức ép tổn thương lên anh, nên đến ban ngày cậu đút Nghiêm Tư Cẩn ăn những món có giá trị dinh dưỡng phong phú hơn, chăm sóc càng cẩn thận chú ý hơn.

Cậu cũng không đánh Nghiêm Tư Cẩn nữa, cậu đối xử Nghiêm Tư Cẩn như bình hoa dễ vỡ, chỉ là khi đến buổi tối lúc dùng thuốc sẽ dùng bạo lực một chút, nhưng cậu cảm thấy, cái đó cũng không ảnh hưởng đến thân thể Nghiêm Tư Cẩn.

Khi Tằng Nữu phát hiện có gì đó không đúng, thì Nghiêm Tư Cẩn đã bị làm đến ngất xỉu, nam nhân vẫn không tỉnh lại, ngủ cả một buổi sáng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.


Cậu không yên lòng, lo lắng không ngớt, thế là, Tằng Nữu lập tức tìm đến bác sĩ tốt nhất trong bệnh viện của mình.

“Dinh dưỡng không đầy đủ, áp lực quá lớn, không nghỉ ngơi thật tốt.”

Bác sĩ đưa ra chẩn đoán bệnh như một cú tát lên mặt Tằng Nữu, cậu không rõ Nghiêm Tư Cẩn làm sao vậy, sao dinh dưỡng lại không đầy đủ ── cậu đáp ứng thức ăn rất tốt kia mà.

Bác sĩ lập ra một danh sách kế hoạch ăn uống nghiêm mật, chu cấp dinh dưỡng thật tốt cho Nghiêm Tư Cẩn.

Tằng Nữu liền theo yêu cầu vì Nghiêm Tư Cẩn chuẩn bị thức ăn. Chờ Nghiêm Tư Cẩn ăn xong, cậu mới rời khỏi biệt thự đi làm.

Nhưng mỗi ngày về đến nhà, cậu vẫn cảm nhận Nghiêm Tư Cẩn tiều tụy đi thấy rõ.

Tằng Nữu không thể khống chế chính mình buổi tối không động vào Nghiêm Tư Cẩn, mà nam nhân vẫn có thể dùng thuốc chống đỡ, tiếp tục cùng cậu hoan hảo.

Chỉ là, nam nhân vẫn gầy đi……

Một ngày, Tằng Nữu không có tâm tình đi làm, cậu ngồi trong phòng khách đờ ra, cậu muốn biết làm sao có thể đối xử tốt với Nghiêm Tư Cẩn, sau đó, cậu nghe được tiếng động trên lầu hai.

Cậu cho rằng Nghiêm Tư Cẩn đã xảy ra chuyện gì, vội vã chạy lên, lại phát hiện anh đang nôn, nôn ra những thức ăn mà chính tay cậu đút cho nam nhân ăn!

Một giây đó, Tằng Nữu thật sự nổi giận ── Nghiêm Tư Cẩn đang làm cái gì? Cố ý chà đạp tâm ý của cậu?

Không một chút thương tiếc, cậu tát một bạt tai thật mạnh lên gò má Nghiêm Tư Cẩn, Nghiêm Tư Cẩn liền lung lay lảo đảo, dường như muốn ngã xuống, lúc này Tằng Nữu mới nhớ tới, hiện tại nam nhân dinh dưỡng không đầy đủ, thân thể không còn rắn chắc như trước đây.

Thế là cậu hối hận, lúng túng ngập ngừng xin lỗi, liền đưa Nghiêm Tư Cẩn trở lại trên giường.

Nghiêm Tư Cẩn không sợ cũng không còn sức, chỉ là không có phản ứng.

Tằng Nữu thấy thế, rất là lo lắng, nhanh chóng gọi điện thoại mời bác sĩ tới đây.

Bác sĩ nói, “Thân thể của hắn không có vấn đề gì quá lớn, nôn mửa đi kèm với triệu chứng khác chẳng qua là do tâm lý có vấn đề.”

Tằng Nữu nghe xong, nổi giận kinh hoàng, rống lớn mắng lấy đối phương, “Tôi cho hắn ăn thức ăn tốt nhất! Ông mau kê toa chống ói, đừng để hắn ói.”

“Cái đó không có tác dụng.” Bác sĩ giải thích.

Nhưng Tằng Nữu không tin, bác sĩ không thể làm gì khác hơn là kê toa cho anh.

Quả nhiên, Nghiêm Tư Cẩn uống thuốc xong, nôn đến lợi hại; ngay cả khi không ăn, anh cũng có thể nôn, giống như muốn nôn hết cả mật ra ngoài.

Tằng Nữu lại mệnh lệnh bác sĩ truyền dịch cho Nghiêm Tư Cẩn.

Nghiêm Tư Cẩn cánh tay gầy trơ cả xương cứ như thế bị kim châm truyền dịch, dịch dinh dưỡng từng giọt nhỏ xuống đưa vào trong thân thể anh.

Tằng Nữu nghĩ, anh sẽ tốt lên.

Mỗi ngày cậu đều đút cháo pha loãng cho anh uống, sau đó lại truyền dịch dinh dưỡng vào người.

Nhưng mà, Nghiêm Tư Cẩn vẫn cứ nôn, thân thể của anh gần như gầy gò hẳn.

Ánh mắt anh không biết dừng lại ở nơi đâu, mà vốn dĩ đôi mắt anh vốn cũng không lớn hiện tại do thân mình quá gầy gò nên lại càng xẹp hơn, nhưng Tằng Nữu lại cảm thấy cực kỳ khó coi, thậm chí phải nói là khủng bố.