Lời Nói Dối Cuối Cùng

Chương 10-4: Kết thúc

Nghiêm Tư Cẩn cảm thấy, nhiệt độ cao như vậy như muốn thiêu đốt đi nước mắt của anh.

Tằng Nữu càng dùng sức hơn đưa tay ôm chặt toàn bộ bả vai Nghiêm Tư Cẩn, cậu đem thân thể nam nhân hướng về lòng ngực chính mình, cứ như rằng nếu không cẩn thận, đối phương sẽ ngay lập tức biến mất.

Tròng mắt mở to mê man, Nghiêm Tư Cẩn mặc cho Tằng Nữu hết một lần lại một lần hôn anh, muốn trải nghiệm cảm giác đối phương liếm láp đi vết thương của mình. Nhưng trong lòng anh biết rõ, cho dù có liếm cỡ nào vết thương cũng không tốt lên được.

Đương nhiên Nghiêm Tư Cẩn sẽ không phản kháng, tùy ý Tằng Nữu muốn ôm, hoặc hôn.

Tằng Nữu phát giác được Nghiêm Tư Cẩn mặc sức cho mình muốn làm gì thì làm, không chống cự cũng không chấp nhận, chỉ là cảm giác chết lặng mà thôi.

Nhưng cậu muốn cũng không phải như vậy……

Cuối cùng buông tha môi Nghiêm Tư Cẩn, nhưng Tằng Nữu vẫn ôm nam nhân thân mật vào trong lòng ngực, liều mạng ôm lấy bả vai Nghiêm Tư Cẩn.

“Xin lỗi, ông chủ…… Thật sự xin lỗi.”

Tằng Nữu siết chặt thân thể Nghiêm Tư Cẩn, đầu đặt trên vai nam nhân, đem cả khuôn mặt chôn vào cổ Nghiêm Tư Cẩn.

Đối phương hơi thở gấp gáp đều phun lên trên da thịt mình, Nghiêm Tư Cẩn vốn cho rằng Tằng Nữu lại muốn xâm phạm anh, nhưng vài giây sau, anh cảm nhận được loại hơi thở kia không liên quan đến chuyện tình dục.

Hơi thở nóng bỏng lan tràn ra khắp cổ Nghiêm Tư Cẩn, còn đi kèm theo hơi nước ẩm ướt.

Âm thanh Tằng Nữu khó chịu, “Xin lỗi, ông chủ, thật sự xin lỗi……”

── cậu cuối cùng cũng học được bài học ăn năn, cuối cùng cũng thấy rõ trước đây mình đã quá tàn nhẫn với anh, còn tự tay hủy diệt tất cả.


Cậu chỉ là hi vọng, Nghiêm Tư Cẩn sẽ quay lại như trước đây đối xử tốt với cậu, toàn tâm toàn ý.

Trước đây cậu không thèm khát những thứ này, nhưng hiện tại, chúng nó đã trở thành bảo vật quý giá mà cậu trân quý nhất, hơn nữa…… Có thể mãi mãi sau này sẽ không thể nắm giữ lần thứ hai.

Nghiêm Tư Cẩn không nói một lời.

Tằng Nữu bắt đầu cố chấp hôn lên cổ Nghiêm Tư Cẩn, nhưng Nghiêm Tư Cẩn lại cực kỳ bình tĩnh, Tằng Nữu còn nói đứt quãng khép nép, “Thật đó, em thật sự rất yêu anh…… Hãy tha thứ cho em. Hãy yêu em một lần nữa đi.”

Tằng Nữu hôn môi liên tục, nước mắt trên mặt bắt đầu rơi vào trên áo Nghiêm Tư Cẩn.

Nhưng cậu vẫn không ngừng cầu khẩn, không ngừng nói, “Là thật, em thật sự rất yêu anh…… Hãy tha thứ cho em, yêu em thêm lần nữa đi.”

Tiếng khóc Tằng Nữu như chú mèo nhỏ không còn nhà để về, Nghiêm Tư Cẩn nghe, liền đau lòng, nhưng Tằng Nữu vẫn cứ lặp lại những lời lẩm bẩm kia lại càng khiến anh đau xót.

“Thật đó, em thật sự yêu anh……”

Câu nói này, đến tột cùng Tằng Nữu đã lặp lại bao nhiêu lần? Mỗi một lần thổ lộ, đều là lừa anh; mỗi một lần nói tới, tựa như muốn đem cả trái tim hiến cho Nghiêm Tư Cẩn, nhưng cuối cùng…… Vẫn là lừa anh, tổn thương anh ── lấy cái gì khẳng định rằng Nghiêm Tư Cẩn sẽ đi tin tưởng cậu?

Tằng Nữu kiên trì nói, sức lực trên tay càng lúc càng lớn.

Sau đó cậu ngừng hôn môi lại, chỉ là đem đầu vùi vào cổ Nghiêm Tư Cẩn, tiếp tục nói, “Thật sự, em thật sự yêu anh……”

Khóe mắt Nghiêm Tư Cẩn cũng dần dần chảy ra nước mắt ── khi Tằng Nữu cười, đều là thời điểm anh thương tâm nhất; nhưng khi, gào khóc, bất lực lại khiến cho anh không thể không đau đớn.


Khẩn cầu Nghiêm Tư Cẩn tin tưởng vào tình yêu chính mình, khẩn cầu Nghiêm Tư Cẩn tha thứ cho mình, thậm chí hạ mình muốn Nghiêm Tư Cẩn lại yêu cậu thêm một lần nữa, đến cùng có phải là đang diễn kịch hay không, Nghiêm Tư Cẩn đoán không ra.

Nhưng anh biết rõ, tín nhiệm giữa bọn họ, từ rất nhiều năm về trước, đã tan nát thành nhiều mảnh.

Cần gì phải tiếp tục tha thứ cậu hoặc là tiếp tục yêu cậu làm gì chứ.

Thiếu niên này, hoặc phải nói là nam nhân sẽ thích hợp hơn, đem chuyện tình cảm chỉ là cái cớ, tùy ý lừa gạt anh, không ngừng tổn thương anh, rồi lại dùng cái gọi là yêu đến trói chặt anh.

Tằng Nữu khóc đến nỗi âm thanh run rẩy kịch liệt, cậu nói, “Là thật, em thật sự yêu anh…… Thật xin lỗi, em lại lừa anh, xin lỗi…… Ước định khi sức khỏe anh tốt lên em sẽ cho anh rời đi, em không thể tuân thủ…… Xin lỗi, nhưng em thật sự không thể mất anh được. Ông chủ, cầu anh, hãy tin tưởng em một lần.”

“Cầu xin anh, lần này sẽ là lần cuối cùng em lừa anh…… Bắt đầu từ bây giờ em sẽ không nói dối, thật sự, cũng không tiếp tục lừa anh, cũng sẽ không bao giờ thương tổn anh.”

“Em thật sự yêu anh, sau này nhất định sẽ cố gắng đối xử tốt với anh, thật sự…… Em thật sự yêu anh……”

Thở dài, Nghiêm Tư Cẩn cánh tay cứng ngắc cuối cùng vẫn giơ lên, sờ lên một đầu tóc đen mềm mại ướt sũng nước.

Đây rốt cuộc có phải là lần cuối cùng lừa mình hay không, Tằng Nữu có thật lòng yêu mình không, đã không còn quan trọng.

Nghiêm Tư Cẩn chỉ biết là, trừ khi nào thanh niên này chán ghét anh, nguyện ý thả tự do cho anh, anh trốn không thoát, cũng đừng nghĩ đến biến mất.

── Toàn văn hoàn.

※ ※ ※ ※ ※

Tác giả có lời muốn nói:

Đã sửa chữa xong, đây đã là lần thứ mấy sửa lại rồi? Nhưng cơ bản tình tiết vẫn không thay đổi, đặc biệt là kết cục này, là cái mà tôi yêu nhất.

Không thể nói quá nhiều, sẽ rất tiếc tiền, vậy hỏi một chút:

Mọi người có cảm tưởng gì? Kỳ thật có thể tiếp tục viết, mơ hồ đã định hình tình tiết, nhưng nhất định sẽ càng ngược ông chủ hơn, có muốn xem không?

Thank You!HẾT