- Mỗi một bước đều phải xác định chắc chắn không còn có dây, lẫy nào khác mới được hạ chân xuống! - Lỗ Nhất Khí vẫn vô cùng lo lắng.
Đã đi hết năm mươi sáu bước mà không hề có bất kỳ động tĩnh gì. Mà nửa đoạn đường còn lại, mụ già lưng gập đã đi qua, bởi vậy Quỷ Nhãn Tam rất thoải mái chuẩn bị bước lên bước thứ năm mươi bảy.
- Dừng lại! Trước hết hãy xem kỹ xung quanh có chốt lẫy ngầm nào nữa không? – May mà Lỗ Nhất Khí đã kịp thời ngăn cản, nên Quỷ Nhãn Tam lập tức khựng lại ngay đơ trong tư thế mũi chân chạm đất, chứ không phải cả lòng bàn chân tiếp đất.
- Sao thế? Giẫm phải phân à? – Dương Tiểu Đao cao giọng hỏi.
- Giẫm vào lông ngươi ấy! - Quỷ Nhãn Tam chửi trả Dương Tiểu Đao.
- Có mấy sợi? - Lỗ Nhất Khí bất ngờ đưa ra câu hỏi, chẳng lẽ lại giẫm lên dây lẫy thật ư?
- Nhìn qua là một, thực chất là ba dây quấn vào nhau. - Quỷ Nhãn Tam trả lời.
- Hai giả một thật. Chỉ khi cắt đứt dây thật, lực tác động của chốt lẫy tổng mới có thể buông chùng. Dây giả không được cắt, chắc chắn sẽ nối liền với chốt khởi động, nếu cắt đứt, toàn bộ khảm diện sẽ hoạt động! - Hạ Táo Hoa mỗi khi phân tích về khảm diện thường không cần suy nghĩ nhiều.
- Vậy có thể cắt đứt đồng thời cả ba sợi không? – Dương Tiểu Đao lại hỏi.
- Dây giả nhiều hơn dây thật một sợi, mục đích là để không thể cùng cắt một lượt. Hai sợi giả mắc với chốt lẫy đảo ngược, cùng cắt đứt thì sẽ phá vỡ thế cân bằng qua lại, cũng có thể khiến nút giết hoạt động.
- Giẫm hẳn xuống chưa? - Lỗ Nhất Khí quan tâm hơn tới sự an nguy của Quỷ Nhãn Tam.
- Chưa giẫm hẳn, tì dưới bàn chân. - Quỷ Nhãn Tam trả lời.
Lỗ Nhất Khí bất giác chau tít đôi mày. Trong tình trạng này, dây của chốt lẫy sẽ khó phân biệt thật giả nhất, bởi lẽ dây kéo trong trạng thái chịu lực một nửa sẽ liên tục rung động. Nếu lại tì bên dưới cơ thể con người, thì sự rung động còn chịu ảnh hưởng của hô hấp và nhịp tim.
- Nút này không dễ giải, hay là tìm lấy thứ gì thế chỗ cho Quỷ Nhãn Tam trước đã! - Nếu như so sánh, thì việc đưa Quỷ Nhãn Tam ra vẫn dễ dàng hơn, chỉ cần dùng vật có trọng lượng tương đương tì lên dây lẫy thay thế cho chân hắn.
- Chú Nghê Tam, chú áng chừng thử xem lực đạo dưới bàn chân nặng khoảng bao nhiêu? - Hạ Táo Hoa hiểu rõ nên làm như thế nào.
- Không được, quá nhẹ, không nhận ra.
Nghe Quỷ Nhãn Tam nói vậy, Hạ Táo Hoa bất lực ném mấy viên đá áng chừng đang cầm trong tay xuống.
- Vậy thì làm thế nào? Tay chột kia, ngươi chịu chết ở đó à? – Dương Tiểu Đao có vẻ hơi nôn nóng.
- Chú Dương, chú đừng rối lên như thế, không phải đã hết cách, mà là có hai việc khó khăn. - Hạ Táo Hoa giải thích với Dương Tiểu Đao.
- Việc khó gì, mau nói ra để mọi người cùng nghĩ cách. – Dương Tiểu Đao giục giã.
- Trước hết cần phân biệt đâu là sợi dây thật trong ba sợi dây quấn rối vào nhau, sau đó cắt đứt sợi dây thật trong tình trạng không được chạm vào hai sợi dây còn lại. Mà thôi, có nói với chú cũng vô ích! - Hạ Táo Hoa cũng bắt đầu tỏ ra bồn chồn.
- Nếu như có... Dịch Huyệt Mạch ở đây thì tốt quá. Ông ta thành thạo bắt mạch, chưa... chưa biết chừng có thể nhận ra độ căng chùng của ba sợi dây. - Biện Mạc Cập bị thương, mất máu rất nhiều, sau đó lại liên tục trốn chạy, giao đấu, lúc này đến cả lời nói nghe cũng yếu ớt, đứt đoạn.
- Cũng giống như trong ba sợi gân khều ra một sợi khác biệt phải không? Để cậu em Niên thử xem sao! – Dương Tiểu Đao nói.
Mọi người nghe vậy, đều mừng rỡ ra mặt.
- Ha ha! Chẳng phải hắn suốt ngày nắn vuốt một sợi gân ư? Nên tôi đoán là làm được! - Lời trêu chọc không đúng lúc của Dương Tiểu Đao khiến mọi người đều hụt hẫng ỉu xìu.
- Được hay không để tôi đến xem mới biết! – Niên Thiết Cao thường ngày rất ít khi mở miệng giờ đột ngột lên tiếng - Mọi người quan sát giúp tôi, nếu thấy tôi bước sai nhớ nhắc nhở ngay đấy. Xảy ra chuyện bất ổn, hãy mau mau lôi tôi về. – Niên Thiết Cao không phải là khảm tử gia, bây giờ phải bước chân vào một khảm diện có thể đoạt mạng trong nháy mắt, hắn không tránh khỏi căng thẳng, tự dưng cũng trở nên rườm lời.
Thực chất Niên Thiết Cao hành sự vô cùng thận trọng, mỗi bước đi đều chuẩn xác tới từng ly. Cũng giống như cách hắn bán bánh cắt, chỉ cần mắt liếc tay kéo, miếng bánh cắt ra sẽ giống hệt với trọng lượng yêu cầu, không sai đến một hoa.
Niên Thiết Cao mau chóng tới sau lưng Quỷ Nhãn Tam. Khi đã tới nơi, hắn chưa vội chạm vào dây lẫy ngay, mà dùng răng cắn chặt lấy đầu mút của sợi tơ tằm lửa bên trong chiếc nhẫn rồng, lần lượt kéo sợi tơ tằm lửa ra hai tấc, bốn tấc và sáu tấc. Sau đó dùng ngón trỏ và ngón cái của bàn tay phải lần lượt kẹp vào sợi tơ tằm tại những khoảng cách như trên, để cảm giác độ rung ở mỗi độ dài khác nhau. Hắn đang “khởi động” ngón tay, làm như vậy có thể đánh thức cảm giác của ngón tay trong thời gian ngắn nhất.
Sau khi cảm giác, trạng thái đều đã ổn định, Niên Thiết Cao hít vào một hơi thật sâu, hết sức thận trọng đưa ngón trỏ và ngón cái của bàn tay phải ra, nhẹ nhàng kẹp lấy ba sợi dây lẫy đang quấn vào nhau. Sau khi đã kẹp được vào tay, hắn liền nín thở, thuận theo nhịp tim đập để vê thật khẽ, thật chậm rãi hai đầu ngón tay với nhau, tựa như là đang vê xoa để kiểm tra thứ bột ngọc trai cực kỳ trơn tru nhỏ mịn.
Quỷ Nhãn Tam cố gắng nín chặt hơi thở, vì e sợ nhịp thở lên xuống sẽ gây ảnh hưởng tới phán đoán của Niên Thiết Cao.
Những người còn lại cũng căng thẳng đến không dám thở mạnh, đứng bất động mà nhìn Niên Thiết Cao không chớp mắt. Thời gian tựa như cũng ngừng trôi...
Niên Thiết Cao cuối cùng đã dừng hai ngón tay lại:
- Tôi nhìn không rõ, người anh em, anh thử nhìn xem, cái sợi mà tôi mò thấy là vị trí “Đinh” hay “Câu”[14].
Quỷ Nhãn Tam dùng con mắt cú vọ quan sát một hồi lâu, rồi nói:
- Là Câu!
Vị trí “Câu” thông thường ở dưới cùng, nhưng sợi dây ở đây lại hơi lệch sang bên cạnh. Nếu so sánh thì góc độ này là khuất nhất, rất khó xác định, khó ra tay. Nếu muốn cắt đứt nó mà không động tới hai sợi dây còn lại, đúng là đã khó càng thêm khó.
- Dây ở vị trí này rất khó cắt đứt! - Đến một người ngoại đạo về khảm tử như Niên Thiết Cao cũng đã nhận ra điểm khó khăn.
- Ngươi buông hai ngón tay ra, để ta nhìn thử xem! - Quỷ Nhãn Tam muốn Niên Thiết Cao buông tay ra để hắn nhìn dọc theo hướng đi của sợi dây xem có vị trí nào thích hợp hơn không.
Niên Thiết Cao thả ngón tay ra. Song hắn không để ý thấy trên đầu ngón tay trỏ và ngón tay cái loáng thoáng có hai vệt tím đen, chớp một cái đã biến mất tăm, chìm hút vào trong da thịt.
Quỷ Nhãn Tam vô cùng thất vọng khi nhìn thấy ba sợi dây quấn rối loạn vào nhau không theo trật tự gì, rời mắt khỏi vị trí Niên Thiết Cao vừa nắn lấy, lập tức không thể phân biệt được sợi nào với sợi nào.
- Có tìm thấy không? Sao mà ngốc thế nhỉ? – Dương Tiểu Đao đã không nhịn thêm được nữa, cố gắng ghìm giọng xuống mà hỏi.
- Thấy thì thấy rồi, song dây không dễ cắt! – Niên Thiết Cao đáp.
- Dễ cắt hay không phải để tôi xem chứ! Hai người cứ con cà con kê ở đó có tích sự quái gì! – Dương Tiểu Đao to tiếng quát lên.
Đúng vậy! Đao pháp Tích hào có thể róc xương lọc thịt mà không làm tổn thương tới huyết quản kinh mạch, nên chắc hẳn cũng có thể cắt đứt một sợi dây mà không động chạm tới hai sợi dây còn lại.
Niên Thiết Cao bèn lui về, Dương Tiểu Đao tiến lên thế chỗ. Sau khi hỏi rõ Quỷ Nhãn Tam vị trí của sợi dây, gã liền rút lưỡi đao nhỏ hình thù quái dị ra, vạch vẽ so đo một hồi để xác định xem nên dùng vị trí nào trên lưỡi đao để cắt dây lẫy chủ. Lưỡi đao của gã hình thù rất đặc biệt, có một vị trí lồi ra vừa hay rất thích hợp để cắt đứt sợi dây ở vị trí “Câu” hơi chếch về phía bên kia.
- Chắc chắn là sợi này chứ? – Dương Tiểu Đao hỏi lại một lần nữa, Quỷ Nhãn Tam và Niên Thiết Cao đã lùi về phía sau cùng gật đầu.
Dương Tiểu Đao cúi đầu lặng phắc. Một lúc sau, khi gã ngẩn đầu lên, mọi người lập tức nhìn thấy một Dương Tiểu Đao hoàn toàn khác. Vẻ nôn nóng, bồn chồn đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ mặt trầm tĩnh, ánh mắt sáng quắc như tia chớp, thân hình vững chãi tựa núi đá, hơi thở bình ổn như không thở. Cùng với nhịp tim đập nhịp nhàng, khí tướng quanh người gã cũng dập dờn lên xuống.
- Hự!
Dương Tiểu Đao thở ra một hơi trầm ngắn rồi xuất đao, đây chính là một đặc điểm của đao pháp Tích hào, có thể đạt đến mức độ khí tới lực tới, song không ảnh hưởng tới độ chuẩn xác của đao.
Theo lý mà nói, cắt đứt một sợi dây mỏng manh vốn không cần dùng đến quá nhiều sức lực. Nhưng ở đây lại khác, cần cắt đứt một sợi dây mà không động chạm tới hai sợi dây còn lại, bởi vậy không những phải vận lực, mà lực đạo còn phải lớn hơn khi đốn đẵn cây to rất nhiều. Chỉ có điều lực đạo này sẽ được phân tán thành nhiều phần là hư kình, huyền kình, thu kình.
Tiếng “hự” bật lên, lưỡi đao nhỏ vừa xẹt ra chớp mắt đã thu về, như chưa hề chạm vào bất cứ thứ gì. Sợi dây không hề có phản ứng nào, cả ba sợi vẫn quấn chặt lấy nhau như cũ.
- Hự!
Dương Tiểu Đao lại xẹt lưỡi đao ra một lần nữa. Tiếp đến là nhát thứ ba, thứ tư...
Đây là đao pháp cứa chậm. Mỗi lần xuất đao vừa chạm đã lập tức thu về, chỉ cứa vào sợi dây một ly, như vậy sẽ không động chạm tới những sợi dây khác. Thật không ngờ một sợi dây mỏng manh như vậy, gã vẫn có thể cắt làm mấy lần, thậm chí tới mấy chục lần.
Chốc lát sau, Quỷ Nhãn Tam đang đứng một bên đã hớn hở reo lên:
- Đứt rồi, dây lẫy thật đã đứt rồi!
Tiếng reo còn chưa dứt, hai bên vách đá đã rung lên bần bật, phát ra hàng tràng những tiếng nổ vô cùng quái đản. Tất cả mọi người đều giật bắn mình, hồn vía bắn tận mây xanh. Lưu Chi Thủ đang tì chân vào vách đá trên cao suýt nữa trượt chân ngã bổ nhào. Mấy con ngựa ở phía bên kia đường đều hoảng loạn hí vang, xoay tròn tại chỗ, móng sắt quẹt vào đá đến toé lửa.
Quỷ Nhãn Tam và Dương Tiểu Đao còn trong khảm diện vội vã gập lưng ôm đầu, tư thế như sẵn sàng chờ chết.
Một lát sau, những tiếng nổ vang đã dần biến mất. Nhìn lại sợi dây đang tì dưới lòng bàn chân Quỷ Nhãn Tam, thấy đều đã mềm oặt rơi trên mặt đất.
- A! Giải được rồi! Giải được rồi!
- A ha! Nút được giải rồi! Không sao rồi!
Tuy đều là những hán tử kiên cường không sợ chết, song có thể an toàn thoát khỏi một khảm diện hiểm ác hiếm có, hai người kia cũng không kìm được sung sướng mà hú hét lên ầm ĩ.
- Nút thứ hai đã được giải hoàn toàn rồi ư? - Lần này tới lượt Hạ Táo Hoa bán tín bán nghi – Nút thứ nhất “gai giẫm bật đàn hồi”, gai độc xuyên suốt toàn bộ khảm diện; nút lẫy thứ hai đáng lẽ phải là “phi tiêu tám vòng quanh người”, nút này khởi động ở vị trí giữa, sau đó bao trùm nửa sau của khảm diện. Nút thứ ba là “chuỳ tam giác mưa rơi”, bố trí ở phía cuối khảm diện, là đòn tấn công cuối cùng. Song chốt lẫy của nút thứ hai bố trí quá sơ sài, chỉ dùng một vị trí giẫm. Theo lý thuyết thì mỗi một điểm trong khảm đều có thể khởi động mới phải.
- Anh Tam, anh giẫm sang vị trí bên trái rồi xem trên vách đá có gì khác thường không? - Lỗ Nhất Khí nhắc nhở.
Quỷ Nhãn Tam thu bước đổi vị trí, cẩn thận quan sát kỹ lưỡng vách đá bên trái. Sau đó lại bảo Dương Tiểu Đao lùi lại, rồi đổi chỗ tiếp tục quan sát vách đá bên phải, nhanh chóng trả lời:
- Có! Trên tường giăng đầy tơ màu đen, nhưng chốt lẫy đúng là mắc vào ba sợi dây kia.
- Tuyệt đối không được động chạm vào đám tơ đen. Như vậy đúng rồi, tôi cũng đoán rằng mụ già kia sẽ không dùng tới “phi tiêu tám vòng quanh người”. Bà ta có biệt danh là “Bạch Ngọc Thiên Chức Nữ”, nên đã dùng sợi tơ độc để thay thế cho phi tiêu. Chỉ có điều dây lẫy vẫn có vẻ như còn thiếu. - Lỗ Nhất Khí cũng cảm thấy quái lạ.
- Mọi người thử nhìn xem vị trí bước chân tiếp theo có dây lẫy không? – Lưu Chi Thủ từ trên cao cũng đã nhìn ra sự bất hợp lý.
Quỷ Nhãn Tam không đợi nhắc nhở, lập tức bước tới vị trí dây lẫy vừa đứt, xem xét tình hình tại bước chân tiếp theo.
- Phía đuôi cọng que ở đây có thêm một sợi tơ đen.
- Biết rồi, đây là lẫy liên hoàn. Bước đầu tiên chạm vào dây lẫy chủ, chốt lẫy trước sau đều động. Song nếu bước đầu tiên không chạm phải dây lẫy, thì mỗi bước tiếp theo đều là điểm khởi động. Khi phía sau vận hành, sẽ không dẫn động các bộ phận nút lẫy phía trước, như vậy, sức bật của dây lẫy càng lớn, tốc độ vận hành của nút cũng càng nhanh. – Lưu Chi Thủ dù sao cũng là một cao thủ thiết kế khảm nút, chỉ vài câu nói đã chỉ ra nguyên lý rõ ràng.
- Nói vậy là đã giải được hoàn toàn rồi ư? – Dương Tiểu Đao có vẻ nôn nóng hỏi lại Lưu Chi Thủ.
- Nút thứ hai coi như đã ổn thoả rồi. Kẻ thiết kế khảm diện rất tự tin, nên không hề tính đến trường hợp dây lẫy chủ bị cắt đứt, bởi vậy cũng không đặt ra biện pháp bổ cứu cho dây lẫy chủ. – Lưu Chi Thủ khẳng định chắc chắn.
- Tốt quá, vậy chúng ta đã có thể vượt khảm diện rồi! – Dương Tiểu Đao tỏ ý muốn Quỷ Nhãn Tam tiếp tục tiến lên.
- Khoan đã, vị trí buộc sợi tơ ở đoạn đường phía trước đã khác với lúc nãy, giẫm vào đâu đây? - Quỷ Nhãn Tam không đồng ý hành động mạo hiểm.
- Không phải quan tâm đến sợi tơ, toàn bộ nút thứ hai đã được giải. Vẫn đi như lúc trước. – Lưu Chi Thủ đáp.
Đúng vào lúc này, lão mù đột nhiên trợn ngược tròng mắt, hạ thấp giọng mà nói:
- Đuổi tới rồi!
Tất cả mọi người đều im bặt, dỏng tai nghe ngóng. Quả nhiên, có kẻ đang âm thầm áp sát tới chỗ họ, số lượng không hề ít ỏi.
- Mọi người mau qua khảm, tôi sẽ chặn chúng lại! – Lão Lợi một tay nắm lấy chuôi đao sau lưng, nghiêng người dán mình sát vách đá, lẩn vào trong bóng tối nhanh chóng chạy vọt đi.
Thấy lão Lợi một mình xông lên, Niên Thiết Cao cũng lập tức nép sát người vào bên vách đá còn lại, chạy lên theo.
Lão Lợi chạy đi khoảng ba bốn chục bước thì dừng lại, ẩn mình vào phía sau một mấu đá chìa ra. Lão vẫn nắm chặt lấy chuôi đao, song chưa rút ra.
Niên Thiết Cao dừng lại phía sau lão Lợi khoảng mười bước, cũng nép sát vách đá, nhẹ nhàng rút sợi tơ tằm lửa từ chiếc nhẫn hình rồng ra. Song hắn lập tức cảm thấy có điều bất ổn, không hiểu tại sao ngón cái và ngón trỏ tay phải đã trở nên tê dại, cứng đờ.
Niên Thiết Cao cho rằng vừa rồi trong lúc vê ngón tay tìm dây lẫy do quá căng thẳng nên huyết mạch không thông, lập tức vê xát thật mạnh ngón tay. Song hắn lập tức thấy ngay hậu quả, độc tố theo máu vận hành, chớp mắt từ ngón tay tới cổ tay đều bầm lại đen kịt, toàn bộ bàn tay và cẳng tay nhanh chóng cứng đờ như gỗ.
- Á! Trúng chiêu rồi! – Niên Thiết Cao kêu lên.
Chất độc mà Niên Thiết Cao đã trúng phải là “Lộ kiến dương” của Đường môn, dính vào da lập tức xâm nhập cơ thể, có màu tím đen, nhưng vào trong cơ thể lại thành vô hình. Song chỉ cần trong giai đoạn này cứa mạch nặn máu độc, hoặc chặt đứt tay chân, vẫn có thể giữ được tính mạng. Nhưng nếu để nó phát tác thật sự, khiến cơ da biến trở lại thành màu đen, có chặt cắt đến đâu cũng vô ích, bởi chất độc đã chạy khắp huyết mạch toàn thân.
Tơ tằm lửa đã được kéo ra một cách khó khăn, song bàn tay kéo sợi tơ tằm đã rung lên bần bật, không chỉ vì cứng đờ tê dại, mà còn vì sợ hãi.
Do run rẩy, nên sợi tơ tằm lửa hơi ngân lên khe khẽ và loé lên một chớp.
Đám người của Dương Thanh Phan đều là cao thủ, dễ dàng phát hiện thấy dấu hiệu bất thường ở phía trước. Thế là hai tên dẫn đầu lập tức tách ra, áp sát vào vách đá bất động. Những tên phía sau cũng vội vàng tìm chỗ ẩn nấp, cố gắng giấu mình một cách tối đa.
Sau một hồi lặng yên nghe ngóng, Dương Thanh Phan quyết định thăm dò. Gã đưa tay ra hiệu, hai tên ở trên cùng lập tức khom người bước nghiêng, một tay rê đao ra sau, dùng cơ thể che lấp đao quang, rồi thoăn thoắt lao lên một cách lặng lẽ.
Hành động của đám thuộc hạ Chu gia khiến Niên Thiết Cao ý thức được rằng mình đã bị bại lộ, tiếp tục ẩn nấp chi bằng sẵn sàng tấn công. Thế là hắn bước ra đứng xoay nghiêng giữa đường đi, tay hình thành thế giương cung kéo căng sợi tơ tằm lửa. Với chiêu thức này, có thể tấn công cả hai bên trái phải.
Niên Thiết Cao xuất hiện đã thu hút sự chú ý của hai cao thủ đang lao tới, khiến chúng lơ là những mối nguy hiểm khác. Đao phong đột ngột quét lên, mang theo nụ cười ác độc của khuôn mặt quỷ. Đao thức đơn giản mà cực kỳ dứt khoát, đao quang và huyết quang cùng vọt lên một lượt. Một đao hai mạng, hơn nữa lại là hai mạng của bậc cao thủ võ nghệ tuyệt luân, quả thực là thứ đao pháp chỉ có trong cơn ác mộng.
Đao đầu quỷ một chiêu đắc thủ, lão Lợi lập tức thu mình rút lui. Hành động rút lui của lão đã khiến cho Dương Thanh Phan đang bàng hoàng trong dạ bỗng cảm thấy hoài nghi. Sao lại phải rút lui? Lão ta đang đứng ở vị trí chật hẹp nhất, dựa vào đao pháp của lão, hoàn toàn có thể chiếm được ưu thế một người giữ cửa, trăm người khó qua. Từ bỏ một vị trí thuận lợi đến thế, khả năng duy nhất chính là thanh đao kia vừa mới giở trò gì mờ ám.
Song kỳ thực lão Lợi không hề giở trò gì, lão chỉ sử thế đao “Song trì trảm” mà mình thuần thục nhất. Nhưng ý nghĩa của “Song trì trảm” chỉ là hai tay cầm đao, chứ không phải là một đao hai mạng. Để giết được hai thuộc hạ phe đối thủ, thực chất lão Lợi đã xuất liền hai đao. Đao thứ nhất thực hiện giống như kiểu cách hành hình trảm thủ, trước khi xuất đao đã tính toán chu toàn từng tiểu tiết của toàn bộ quá trình. Khi xuất đao, dùng vuông nhiễu đỏ che kín đao quang; sau khi hạ đao, lại dùng vuông nhiễu bọc kín huyết quang. Còn đao thứ hai lại là thuận thế mà giết, nên không kịp đưa vuông nhiễu đỏ che chắn đao thức, khiến đao quang và huyết quang lộ ra. Bởi vậy, người khác chỉ nhìn thấy nhát đao thứ hai.
Dương Thanh Phan lại giơ tay ra hiệu, tiếp tục có hai tên rút binh khí lách người xông lên. Lúc này mục tiêu đã rõ ràng, song hành động của chúng lại càng thêm thận trọng và cảnh giác.
Chú thích
[14] Cách phân chia vị trí trong ngọc quyết tam giác. Ngọc quyết là miếng ngọc tròn dẹt có lỗ ở giữa và có khe cắt ngang từ ngoài đến lỗ đeo, nếu là ngọc quyết tam giác, bất kể là đặt theo kiểu nào, thì đỉnh nhọn trên cùng đều gọi là “Bính”, cạnh dưới cùng là “Câu”, ở giữa là “Đinh”. Nếu trong đó có hai góc ngang nhau, thì góc bên trái là “Câu”, góc bên phải là “Đinh”, còn một góc còn lại gọi là “Bính”.