-Lần này lại phải nhờ tới nó, mong rằng kế hoạch thành công! - Lỗ Nhất Khí thầm cầu nguyện trong lòng.
Quỷ Nhãn Tam đang một mình lầm lũi ở góc phòng đột nhiên đứng bật dậy, một tay giơ ngang cây xẻng lưỡi cày:
-Thi khí!
Lỗ Nhất Khí nhìn thấy vẻ kinh hãi lộ ra trong con mắt duy nhất của Quỷ Nhãn Tam, bất giác tim nảy lên một nhịp. Là thứ thi khí gì mà ngay cả Quỷ Nhãn Tam vốn sở hữu con mắt Thi Vương cũng phải căng thẳng đến vậy?
Ngay sau đó, Lỗ Nhất Khí cũng đã cảm thấy làn thi khí từ dưới lầu bốc lên. Và cậu cũng lập tức hiểu ra, vì sao Quỷ Nhãn Tam lại kinh sợ đến thế. Bởi vì làn thi khí cực kỳ phức tạp. Có câu mỗi người mỗi mùi, mỗi xác mỗi khí, vậy mà làn thi khí phía dưới kia dễ có tới trăm nghìn loại đan xen hỗn độn. Chẳng lẽ là cả một đám người cùng mang thi khí ư?
Đối mặt với làn thi khí ngùn ngụt bao trùm, Quỷ Nhãn Tam không dám đón đầu trực diện ở trước cầu thang, mà nép vào một bên lan can, chuẩn bị tập kích.
Đám người đang ăn uống cũng bắt đầu căng thẳng. Hành động của Quỷ Nhãn Tam chính là lời cảnh báo nguy hiểm đang tới gần. Bọn họ bất giác siết chặt vũ khí trong tay.
Đến Lỗ Nhất Khí cũng đã đứng dậy. Cậu buông tay khỏi túi vỏ cây, thuận thế rút lấy khẩu pạc-hoọc đã lắp đầy đạn ra khỏi thắt lưng.
Lão mù chỉ hơi nhỏm dậy rồi lại ngồi xuống như cũ. Chỉ có mình lão vẫn bình thản như không.
Lão Lợi đứng dậy, rũ vuông nhiễu đỏ trên chuôi đao một cái, rồi lại từ từ ngồi xuống.
Đám người trên lầu đang thủ thế chờ xuất chiêu, dưới lầu đã thấy giao tranh ầm ĩ. Đầu tiên là tiếng bàn ghế đổ rầm rầm, tiếng bát đĩa rơi loảng xoảng, tiếng binh khí va chạm chát chúa. Tiếp đến là những tiếng rú thất thanh, tiếng gào đau đớn, tiếng người bị quăng bình bịch ra khỏi cửa quán, tiếng đao kiếm rơi leng keng trên đường phố tít phía xa. Mặt cầu thang dội lên tiếng bước chân gấp gáp, có người đang muốn xông lên. Song mới chỉ được vài bước, đã được thay thế bằng tiếng lăn huỳnh huỵch còn gấp gáp hơn nữa, thẳng xuống tận chân cầu thang.
Đám người trên lầu bắt đầu cảm thấy quái lạ, đặc biệt là Quỷ Nhãn Tam và Lỗ Nhất Khí. Bởi lẽ làn thi khí quái dị kia lại cố thủ ở lưng chừng thang gác, trong khi đao khí ngùn ngụt phía dưới đều đã bị làn thi khí quét sạch.
Dưới lầu đã trở nên tĩnh lặng. Không chỉ trong quán rượu, mà ngay cả đường phố vừa mới huyên náo là thế, lúc này cũng lặng ngắt như tờ. Đội kỵ mã hai đầu phố đã dừng bước, thận trọng quan sát tình hình trong quán rượu.
Làn thi khí cũng đã im lìm bất động, thế nhưng sát khí và sức mạnh tích tụ trong nó vẫn hết sức đáng gờm.
Hứa Tiểu Chỉ đưa ngón tay kẹp lấy một chiếc đĩa sứ thô to tướng ở trên bàn, cổ tay lắc một cái, chiếc đĩa sứ lập tức bay vèo xuống dưới cầu thang mang theo nửa số thịt gà còn lại trên đĩa.
Không có bất kỳ âm thanh nào. Chiếc đĩa như thế đã rơi xuống vực sâu vô tận, mãi chưa đến đáy.
Mọi người còn đang sửng sốt, thì luồng thi khí lại chuyển động, vùn vụt lao lên, tốc độ cực nhanh.
Lỗ Nhất Khí chỉ kịp bật chốt khẩu pạc-hoọc.
Quỷ Nhãn Tam đang chiếm giữ vị trí thuận lợi, hắn dự định đợi khi thi khí lên tới mặt sàn tầng hai sẽ tập kích. Tuy nhiên vào đúng thời khắc then chốt, khi chiếc xẻng lưỡi cày chuẩn bị chém ngang đi, con mắt Thi Vương bên dưới tấm vải đen đột nhiên đau đớn dữ dội. Cơn đau xộc thẳng lên tận óc, khiến hắn chết điếng, phản ứng đờ đẫn, tay chân không còn kiểm soát nổi.
Một áng mây đỏ rực bay vụt lên. Vào khoảnh khắc áng mây băng qua lan can tầng hai, một đĩa thịt gà lao đánh vụt vào giữa mặt Hứa Tiểu Chỉ.
Hứa Tiểu Chỉ phản ứng vô cùng mau lẹ, tay trái vung lên chụp lấy chiếc đĩa sứ, tay phải năm ngón cùng động, nhanh như chớp xẹt kẹp lấy từng miếng thịt gà đang bay tung toé bỏ lại vào trong đĩa.
Sau khi quăng vụt chiếc đĩa đi, áng mây đỏ khẽ nhún một cái lên lan can, rồi bay vụt về phía đám Lỗ Nhất Khí.
Niên Thiết Cao dang rộng hai tay nghênh chiến. Chiêu này trông như cửa nẻo thông thống, song kỳ thực giữa hai tay có sợi tơ tằm lửa sắc bén hơn cả đao kiếm. Chỉ cần đối thủ tấn công vào qua “cánh cửa” mở sẵn, thì tay tới lìa tay, chân tới lìa chân.
Không biết áng mây đỏ kia đã nhận ra mánh khoé của Niên Thiết Cao, hay là vốn dĩ không có ý định quấy rối hắn, chỉ thấy lắc một cái, đã vụt qua dưới nách Niên Thiết Cao. Niêt Thiết Cao sợ đến vã mồ hôi lạnh, đám mây đỏ vừa băng qua sát sạt cơ thể hắn, chỉ cần trong tay có dao kiếm, hẳn mạng sườn hắn đã bị cắt rời.
Vừa giương súng lên, Lỗ Nhất Khí đột nhiên cảm thấy chiêu thức và động tác của áng mây đỏ trông vô cùng quen mắt.
Chiếc gậy thép mảnh nhọn đã ấn chặt lên cánh tay của cậu. Tuy lão mù không nhìn thấy, song vẫn nhận ra cậu đang giương súng, nên đã vội vã ngăn chặn. Chẳng ai có thể dám chắc tuyệt đối mình có thể né tránh được đường súng của Lỗ Nhất Khí, cậu bắn súng dựa vào cảm giác, mà sau những ngày tháng lăn lộn rèn giũa trong giang hồ, khả năng kiểm soát cảm giác của cậu đã đạt tới mức xuất thần, kỹ xảo bắn súng cũng được nâng cao đáng kể. Đặc biệt đối với những cao thủ tốc độ cực nhanh, cậu đã mày mò ra được một kỹ xảo đặc biệt để đối phó lại.
-Bé Mập, dừng tay! Còn phá phách nữa lại tanh bành hết cả lên giờ. Mất mặt quá! – Lão mù quát lớn, song trong tiếng quát lại tràn đầy niềm yêu thương xen lẫn tự hào.
Phải rồi, Lỗ Nhất Khí lúc này mới nghĩ ra, chiêu thức và động tác của áng mây đỏ rất giống với chiêu Bình bộ thanh vân túng mà lão mù đã từng thi triển trên Phi nga sách, chỉ có điều động tác của áng mây linh hoạt, phiêu diêu hơn nhiều.
-Hi hi! Cha! Cha biết trước là con tới ư? Bằng không đã chẳng ngồi im re thế này! - Giọng nói lảnh lót trong trẻo vừa cất lên, làn thi khí liền dừng lại, tan biến, áng mây đỏ rực đang bay vun vút cũng biến thành một lá cờ buông rủ.
Người mới đến là một cô gái trẻ, mình mặc một bộ quần áo chẽn bằng lụa mịn đỏ rực, mép viền vải đen hình mây, ngang lưng thắt dải đai to bản màu đen, trên đầu quấn ngang một vuông khăn lục đỏ, lộ ra bím tóc đuôi sam đen bóng. Dưới chân đi đôi ủng đế mỏng nền đỏ có vân mây màu đen, được làm từ da, nỉ và vải bông, trông nhẹ nhàng thanh thoát lại rất bền chắc. Trên lưng mang một chiếc túi da hươu dài màu đỏ sẫm bề ngang chừng miệng chén, chiều dọc khoảng ba thước, có lẽ chứa món binh khí nào đó bên trong.
Phục sức trên mình cô gái đỏ tới chói mắt, khuôn mặt trắng mịn, lại thêm mũi thẳng mắt sâu, trông rõ là người dân tộc thiểu số, cực kỳ xinh đẹp. Không những khuôn mặt giống người sơn cước, mà thân hình cũng vậy, khoẻ mạnh nở nang, mông mẩy vai tròn, ngực căng chân to, song rất cân đối, căng tràn sức sống, hoàn toàn không tương xứng với cái tên “bé Mập” mà lão mù vừa gọi.
Lỗ Nhất Khí biết vợ lão mù là người dân tộc Duy Ngô Nhĩ, và con gái lão không hề giống cha. Nhưng không thể ngờ sự khác biệt lại lớn tới vậy.
Tất cả những người có mặt đều không thể tin nổi lão mù lại có cô con gái xinh đẹp đến thế.
Chỉ có Quỷ Nhãn Tam có thể khẳng định chắc chắn. Năm xưa lão mù đã ăn trộm sợi xích sắt lạnh khảm vàng trói Cương Thi Vương để chế thành vũ khí cho con gái mình. Sợi xích sắt này có thể khống chế Cương Thi Vương, nên món vũ khí được chế tạo từ đó đương nhiên cũng có thể chế ngự Cương Thi Vương. Con mắt Thi Vương của Quỷ Nhãn Tam vốn được lấy trên mình Cương Thi Vương, bởi vậy vừa rồi khi hắn định tấn công, con mắt bỗng đau đớn kịch liệt, có lẽ chính là phản ứng trước món vũ khí mà con gái lão mù mang tới.
-Thảo nào cứ ngồi im re, hoá ra đã biết tỏng là con gái mình! - Hứa Tiểu Chỉ có vẻ bực bội làu bàu – Lão Lợi kia chắc chắn cũng biết rồi nên mới im thin thít như vậy, chắc lão mù ra hiệu cho lão rồi chứ gì?
-Không! - Tiếu Phật Nhi cười tít mắt – Là thanh đao đã ra hiệu cho tôi!
-Vuông lụa huyết hồn của lão Lợi vừa phất lên đã rũ xuống, là do nó cảm giác thấy thi khí không có ý làm hại chúng ta. – Lão mù tuy không nhìn thấy, nhưng những sự việc xảy ra đều không lọt qua đôi tai của lão.
Con gái lão mù tên là Hạ Táo Hoa, từ nhỏ đã theo cha sống trong ngôi mộ nghìn xác. Trong mấy đứa con của lão, chỉ có Hạ Táo Hoa là học được bản lĩnh của lão mù, hơn nữa còn ham mê đọc sách, dung hoà kỹ nghệ, tuổi trẻ mà tài cao, quả là sóng sau đè sóng trước. Đặc biệt là công phu Tịch trần của Lỗ gia, tuy lão mù chưa từng muốn học, song cô đã rèn tập đến mức độ nhuần nhuyễn. Sống nhiều năm trong ngôi mộ nghìn xác, khiến cơ thể Táo Hoa khó tránh khỏi hấp thu nhiều loại thi khí, hơn nữa sợi xích sắt khảm vàng do lão mù trộm được từ tay Nghê gia vốn dĩ được dùng để trói Cương Thi Vương, nên càng tích tụ thi khí cực nặng.
Mọi người lại lục tục ngồi xuống. Hạ Táo Hoa đã sán tới bên lão mù, ríu rít luôn miệng:
-Sáng sớm nay con đã nghe lén được chuyện treo món tiền thưởng kếch xù từ băng nhóm Cao Bao Tử, thì đoán rằng có lẽ liên quan tới cha, nên đợi sẵn trong thị trấn, không ngờ lại gặp cha thật. Vừa nãy, đám đao khách của đội kỵ mã Đại Tước Đầu bên dưới muốn xông lên tấn công mọi người, con đã quẳng hết bọn chúng ra ngoài rồi nhé...
Hạ Táo Hoa nói liến thoắng một thôi một hồi. Lỗ Nhất Khí ngồi một bên im lặng quan sát cô gái vô tư nhí nhảnh, vẻ như đang nghĩ ngợi điều gì. Làn da của cô thực trắng, còn trắng hơn cả Dưỡng Quỷ Tỳ. Phải rồi, trong người cô có một nửa dòng máu Duy Ngô Nhĩ, từ nhỏ lại theo lão mù ẩn nấp trong ngôi mộ nghìn xác khuất ánh mặt trời, đương nhiên làn da sẽ trắng trẻo hơn hẳn người thường. Không biết làn da trong suốt của Dưỡng Quỷ Tỳ là do bẩm sinh, hay là do chưa từng tiếp xúc với ánh nắng? Cô gái này thân hình khoẻ mạnh, tràn đầy sức sống, rất giống với Thuỷ Băng Hoa. Có điều tính cách cởi mở vô tư, khác hẳn với vẻ thận trọng kín kẽ của Thuỷ Băng Hoa, cũng khác với nét dịu dàng thuần tĩnh của Dương Quỷ Tỳ.
Hạ Táo Hoa bỗng nhiên im bặt, vì cô đã phát hiện ra bên cạnh có một gã thanh niên đang nhìn mình chăm chăm, thần hồn ngơ ngẩn.
Lỗ Nhất Khí cũng bừng tỉnh, cậu đã ý thức được cử chỉ thất lễ của mình.
-Đúng rồi, còn chưa giới thiệu các vị đây cho con biết. Con còn nhớ bác Lỗ năm xưa đã tới thăm chúng ta không? Đây chính là cậu cả Nhất Khí mà bác ấy luôn miệng nhắc tới trước mặt con đó. Vị kia là chú Tam của dòng họ Nghê nức tiếng trong phái Dời non phá núi. Năm xưa cha vì muốn kiếm món binh khí cho con, đã báo hại hắn phải tổn thương một con mắt. Còn mấy vị đây là... – Nhân lúc con gái tạm thời ngừng liến thoắng, lão mù vội vàng giới thiệu những người đang có mặt với cô.
Vừa giới thiệu đến Lỗ Nhất Khí, khuôn mặt trắng như tuyết của Hạ Táo Hoa bỗng dưng thoáng chút ửng hồng, ánh mắt cũng trở nên mơ mơ màng màng, những lời lão mù giới thiệu sau đó chẳng lọt vào tai cô đến nửa chữ. Kỳ lạ hơn nữa là từ lúc đó trở đi, Hạ Táo Hoa mím chặt đôi môi xinh xắn, chỉ im lặng ngồi bên lão mù, song thi thoảng lại liếc trộm Lỗ Nhất Khí một cái.
-Cậu cả Lỗ, hành tung của chúng ta đã lộ rồi. Cô bé kia vừa náo loạn tưng bừng, mọi thế lực ngầm ẩn đều đã bị khuấy đảo lên hết. Giờ đã đến lúc kéo tóc bỏ chậu[37], thu đao chùi máu! – Lão Lợi cảm thấy thời cơ đã tới.
Câu nói này đã thức tỉnh Lỗ Nhất Khí, trong lòng thầm trách mình chẳng ra sao, vừa nhìn thấy con gái đẹp đã suýt quên bẵng cả việc chính.
Song cũng khó trách cậu, Lỗ Nhất Khí dù gì vẫn là kẻ non nớt giang hồ, hơn nữa đang trong lứa tuổi thanh niên, khí huyết phương cương, tự dưng nhìn thấy một cô gái xinh đẹp, tâm tư rối loạn chút đỉnh cũng là chuyện bình thường. Nếu không, cần gì phải có những tay giang hồ lão luyện kia giúp đỡ?
Lão Lợi vừa dứt lời, lão mù đã bấm đốt ngón tay nhẩm tính. Bên chiếc bàn trong góc, Quỷ Nhãn Tam cũng đang dùng số rượu có sẵn vẽ ra bùa chú “Thông hoạt” trong thuật Mao Sơn.
-Từ cửa ngõ thị trấn tới quán rượu, xe ngựa phải đi hai trăm ba mươi lăm bước, trong khi đội kỵ mã ở phía đông chỉ cách đây chưa đầy một trăm hai mươi bước. Chúng ta lên xe trước cửa quán, có nhanh cỡ nào cũng không thể chạy thoát khỏi vòng xung kích của bọn chúng! – Lão mù vốn là Tây Bắc tặc vương, đương nhiên vô cùng thông thạo phương thức tấn công của đội kỵ mã.
-Hơn nữa, chúng không cần phải đuổi đến một trăm hai mươi bước. Tới từ phía đông là băng Hộ Thương, chúng sẽ dùng hoả khí tấn công từ ngoài vài chục bước. – Sau một hồi lâu im lặng, Hạ Táo Hoa giờ mới lên tiếng. Xem ra cô rất thông thạo các băng đảng giang hồ nơi đây.
-Đúng vậy! Huống hồ phía tây cũng không thể đi, ở đó cũng có đội kỵ mã chắn đường. Tốt nhất là ra khỏi quán rượu, không lên xe ngựa, mà đi bộ ngoặt vào con phố lên phía bắc, xông ra khỏi thị trấn rồi tính tiếp. - Kế hoạch của Biện Mạc Cập rất thực tế.
-Hay là cứ cố thủ ở đây, đợi khi trời tối hãy xông ra? – Dương Tiểu Đao khẽ phẩy lưỡi đao, súc đùi dê nướng trên bàn tay vụt lên một lát thịt béo ngậy, rơi thẳng vào trong miệng gã.
-Không được! Hai phía đông và bắc của quán rượu đều tiếp giáp với nhà, con phố hướng tây và nam không đủ cho hai xe đi qua, dễ tấn công khó phòng ngự. – Lão mù và lão Lợi đều không đồng tình.
-Đi về phía bắc cũng không được, lần này chỉ có một đường sống là đi về phía tây. - Quỷ Nhãn Tam không ngẩng đầu lên, mắt vẫn dán vào bùa chú “Thông hoạt”.
-Chú Tam, chú giỏi thật đấy, sao chú lại tính ra được? Cháu đã tận mắt nhìn thấy đám người của băng Cao Bao Tử đang đào hố sập, rắc đầy gai độc vướng móng ngựa trên đường lên phía bắc. Còn ở phía nam đội kỵ mã Đại tước đầu đã giăng hàng rào chắn ngựa, có tới mười bảy rào chắn to cỡ xà nhà, ở giữa nhốt hàng nghìn con ngựa hoang chưa được huấn luyện xếp vòng tròn, chắc chắn không thể đi qua. - Hạ Táo Hoa tỏ ra hết sức khâm phục và kính trọng Quỷ Nhãn Tam, kẻ trên người cũng phảng phất làn thi khí giống mình.
-Xem ra chỉ còn có thể xông ra từ phía tây ư? Lần này hiện hình không đúng chỗ rồi! - Lỗ Nhất Khí lẩm bẩm như tự hỏi mình.
-Lần này hiện hình chỉ chọn thời điểm không chọn nơi chốn, thời điểm đã chính xác, nơi chốn không thể lựa chọn được. Chỉ không ngờ các lực lượng băng nhóm nơi đây lại đoàn kết đến thế, bố trí cũng rất chặt chẽ nghiêm mật. – Lão Lợi đang an ủi Lỗ Nhất Khí.
-Đoàn kết với chặt chẽ cái gì, ba băng đảng của thị trấn này tồn tại song song, giữa chúng không ngừng kèn cựa ẩu đả lẫn nhau, tranh giành cao thấp, chỉ là một đám ô hợp mà thôi! – Thông tin của Hạ Táo Hoa vừa đưa ra rất có giá trị.
-Vậy ba băng đảng kia cùng nhau cai quản thị trấn, hay mỗi băng đảng cai quản một bộ phận? - Lỗ Nhất Khí nhìn thẳng vào đôi mắt hơi pha sắc biếc của Hạ Táo Hoa mà hỏi, giọng nói tuy bình thản, song trái tim vẫn bất giác đập rộn lên.
Hạ Táo Hoa thấy Lỗ Nhất Khí hỏi mình, sắc mặt lại càng thêm đỏ hồng. Có điều con gái của Tây Bắc tặc vương không biết thẹn thùng, lại đưa đôi mắt biếc thăm thẳm nhìn thẳng vào Lỗ Nhất Khí, trả lời:
-Mỗi băng đảng cai quản một phía, lấy trung tâm thị trấn làm ranh giới, lợi hay hại đều phân chia rất rõ ràng, không được lấn sang ranh giới của nhau.
-Sẽ không trợ giúp nhau, liên kết với nhau để cùng tấn công chứ? - Lỗ Nhất Khí vốn không thích hỏi nhiều, song khi hỏi Hạ Táo Hoa, cậu lại cảm thấy rất tự nhiên. Hiện tượng này nhất thời thực khó mà lý giải.
-Tình huống này chưa bao giờ xảy ra. - Hạ Táo Hoa vẫn nhìn chằm chằm vào mắt Lỗ Nhất Khí, giống như là muốn nhìn thấu tâm can cậu.
-Vậy tôi đã có cách rút lui êm xuôi, các vị nghe thử xem có được không... - Lỗ Nhất Khí hạ thấp giọng, mọi người lập tức xúm lại lắng nghe, kể cả Quỷ Nhãn Tam từ đầu tới cuối vẫn ngồi thu lu một góc.
Một lát sau, Hạ Táo Hoa lại hệt như áng mây đỏ rực lao vụt xuống dưới lầu, xông thẳng ra phố. Vừa nhìn thấy đám đao khách của đội kỵ mã Đại tước đầu, cô lập tức xông vào đấm đá túi bụi.
Cảnh tượng diễn ra trên phố khiến người qua đường đều cảm thấy nực cười. Cả một đám đàn ông lực lưỡng bị một cô gái nhỏ quăng quật túi bụi, đánh cho bò lê bò toài khắp đất. Đặc biệt là hai đội người ngựa còn lại, bọn chúng đứng xem một cách vô cùng thích chí, tay chân chỉ trỏ, cười nói ồn ào như xem diễn kịch. Đám đao khách của đội kỵ mã Đại tước đầu nhục nhã không để đâu cho hết, bị đánh cũng mất mặt, mà cả đám quây lại đánh một cô gái lại càng mất mặt, chỉ còn cách tạm thời tránh đi. Bởi vậy, bọn chúng quyết định lùi về địa bàn của mình, đợi con ranh điên khùng kia bỏ đi mới hành động tiếp.
Đội kỵ mã Đại tước đầu vội vã rút lui về phía nam, ở đó có hàng rào chắn ngựa mà chúng đã dựng sẵn. Dựa vào hàng rào kiên cố và đám ngựa hoang ở đó, chắc hẳn có thể né tránh được “con điên” kia.
Hạ Táo Hoa thấy đao khách của đội kỵ mã Đại tước đầu rút về phía nam, liền bám sát theo sau ở một khoảng cách không xa không gần.
Chú thích
[37] Tiếng lóng trong nghề đao phủ. Khi chém đầu, dùng một sợi dây thừng đỏ buộc chặt lấy tóc phạm nhân, khi đao chém xuống, một người phía trước sẽ lôi mạnh sợi dây, giật phần đầu vừa chém đứt rơi vào trong một chậu gỗ đã chuẩn bị sẵn. Ý của lão Lợi là kéo mọi người đi.