-Anh Ngũ Lang, chạy mau! - Lỗ Thiên Liễu đã nhận ra hai người, đó là Quan Ngũ Lang và Du Hữu Thích.
-Không được lại đây! Nguy hiểm! – Ngũ Lang nghe thấy giọng của Lỗ Thiên Liễu, nhưng vẫn không quay đầu lại, chỉ nhả chiếc bàng quang lợn đang ngậm trong miệng ra, quát lên oang oang.
Lỗ Thiên Liễu và Lỗ Thịnh Nghĩa lập tức khựng quay lại, vì họ nhìn thấy những cái bóng thấp lùn đang dồn ép Quan Ngũ Lang và Du Hữu Thích giống hệt như những kẻ đang truy đuổi phía sau họ.
Lỗ Thịnh Nghĩa vừa dừng chân đã lập tức quay người, một tay cầm hộp mưa đinh Tý Ngọ, một tay cầm bào thập hình toái thân, hai thứ này đều có thể liên tục phóng ra ám khí tấn công ở tầm xa. Đã không còn đường chạy nữa, chỉ còn cách chặn không cho lũ quỷ anh đến gần.
Lũ quỷ anh đang đuổi phía sau không lập tức lao đến, mà dàn thành hàng ngang chặn mất đường đi. Sau đó, cũng giống như những đồng loại vừa ngoi lên từ dưới nước, chúng từ từ áp sát, bằng những bước chân chậm chạp và đều tăm tắp.
Trong bóng tối, lũ quỷ anh vẫn lũ lượt đổ ra từ con ngõ loanh quanh, tầng tầng lớp lớp bịt kín con đường. Từ dưới khe nước cũng liên tục có thêm quỷ anh ngoi lên, từ khe núi trên bờ bên kia cũng có. Chúng ùn ùn theo nhau lội xuống nước, lặn qua rồi leo lên bờ bên này.
Bốn người bị dồn lại một chỗ, đã không còn kẽ hở để tháo lui.
Lũ quỷ anh cũng đã dừng lại ở vị trí gần sát với bọn họ, rồi tầng tầng lớp lớp vây kín lấy bốn người. Những kẽ mắt lờ đờ vàng ệch nhìn chằm chằm vào bốn con người đang chìm trong kinh hoàng và tuyệt vọng.
Không biết mưa đã ngớt tự bao giờ, chỉ còn lất phất như sương giăng kín màn đêm.
Đến lúc này Lỗ Thiên Liễu mới nhìn rõ đám quỷ anh, vóc dáng và diện mạo của chúng quả thật giống hệt như trẻ nhỏ, nhưng động tác có phần đờ đẫn cứng nhắc. Nếu không phải tận mắt chứng kiến, chẳng ai ngờ được chúng có thể chạy nhanh đến vậy. Tất cả bọn chúng đều trần như nhộng, trên làn da trắng bệch nổi phồng lên những mạch máu ngoằn ngoèo màu tím xanh. Trên chiếc đầu lớn tròn xoe, lại mọc ra một đầu mũi nhọn hoắt và hàm răng nanh lởm chởm. Nơi đôi mắt là một khe hở rất dài và lớn, nhưng lại giống như không thể mở ra.
Lỗ Thiên Liễu rùng mình ớn lạnh, cảm giác lạnh lẽo giống hệt như lúc ở bên đầm nước lớn. Bây giờ thì cô đã hiểu cái ớn lạnh khi ấy từ đâu mà đến. Là mắt, mắt của lũ quỷ anh.
-Di chuyển đi, đừng để bọn chúng tập trung nhìn thẳng vào, sẽ khiến ý thức của chúng ta bị đóng băng! - Lỗ Thiên Liễu vội vàng nhắc nhở.
Bốn người bắt đầu chuyển động, lưng dựa vào nhau rồi xoay vòng tròn, như vậy lũ quỷ anh sẽ không thể tập trung ánh mắt lên bất cứ ai.
Lũ quỷ anh cũng bắt đầu chuyển động. Những con ở hàng trên cùng vẫn đứng yên, nhưng những con ở phía sau bắt đầu trèo lên cơ thể những con phía trước. Động tác trèo rất đều đặn, nhưng sau khi trèo lên, tư thế mỗi con một khác.
-Bọn chúng có bao nhiêu con? - Lỗ Thiên Liễu thấy lũ quỷ anh cứ chồng chất lên cao mãi, thì bật kêu lên.
-Chắc phải đến hơn trăm con! - Lỗ Thịnh Nghĩa đáp.
-Chúng định làm gì? – Du Hữu Thích hỏi.
-Xếp thành vách tường! - Lỗ Thịnh Nghĩa đáp.
-Là vách Bách anh? - Lỗ Thiên Liễu kêu lên kinh hãi.
-Không, còn lợi hại hơn, là vách Quỷ anh!
Vách Bách anh có rất nhiểu điểm khác biệt so với phương pháp của khảm tử gia, nó giống như ma thuật, chính xác hơn phải gọi là tà thuật. Nó sử dụng một đứa trẻ còn sống làm chủ soái, rồi dùng chín mươi chín xác chết trẻ nhỏ đã được ngâm thuốc và yểm bùa chú sinh tướng làm công cụ, dùng sức mạnh mê hoặc của âm thanh và hình thù để phá huỷ tâm thần của người bị bao vây, đến khi người bị bao vây không thể chịu đựng nổi mà tự sát. Không thể làm tổn thương những cái xác trẻ nít này, vì nếu làm cơ thể chúng bị tổn thương, sẽ thức dậy cổ chú “mệnh huyết phụ” trong người chúng, thôi thúc quỷ anh tấn công xâu xé không ngừng nghỉ kẻ đã gây tổn thương đến nó, cho đến khi máu tươi của kẻ đó tưới đẫm toàn thân, phủ kín mọi cơ quan bộ phận trên cơ thể quỷ anh, nó mới chịu dừng tay. Những cái xác trẻ con đã được ngâm qua thuốc, chân tay cứng như sắt thép, sức mạnh có thể đục đá phá đồng. Chúng lấy máu người bằng cách cào rách bụng ngực, bứt đứt động mạch cổ, người bị tấn công sẽ không còn cơ hội sống sót. Vì vậy, những khảm tử gia hiểu biết sau khi làm tổn thương cơ thể quỷ anh sẽ lập tức tự cứa tay cắt thịt, nhân lúc quỷ anh chưa kịp tấn công, nhanh chóng dùng máu tươi phun đẫm toàn bộ cơ thể chúng.
Vách Quỷ anh lại có chỗ khác biệt so với vách Bách anh. Quỷ anh ở đây được tạo ra bằng cách giết chết người phụ nữ đang mang thai sắp đến ngày sinh nở, sau khi chôn xuống đất bảy bảy bốn mươi chín ngày sẽ đào lên, mổ bụng, lấy thai nhi ra đem ngâm thuốc. So với xác chết trẻ nít của vách Bách anh, sức mạnh mê hoặc từ âm thanh, hình thù của nó còn ghê gớm hơn nhiều. Hơn nữa, chúng còn biết cách dùng ánh nhìn để mê hoặc. Ngoài ra, trong cơ thể chúng còn tràn đầy thứ dịch thể của xác chết có tính ăn mòn cực mạnh, chỉ cần tổn thương một chỗ, sẽ toàn thân phát nổ. Nếu để một giọt dịch thể văng trúng người, toàn bộ cơ thể sẽ rữa ra thành nước. Về số lượng, vách Quỷ anh cũng không giống với vách Bách anh, không chỉ giới hạn ở một trăm con. Vì chủ anh của nó không phải là đứa trẻ sống, nên không cần phải tính toán đến độ lớn nhỏ của sức mạnh điều khiển, vì vậy số lượng bao nhiêu không cần hạn chế.
Bây giờ vách Quỷ anh đã thành hình, giống như một chiếc ống tròn, chụp cứng lấy bốn người. Lũ quỷ anh sau khi tạo thành bức tường, hình dạng mỗi đứa một khác, thảo nào số lượng của chúng đông đảo hơn nhiều so với vách Bách anh. Vì chúng có lớn có nhỏ, lại méo mó biến dạng theo các kiểu khác nhau.
“Vách Bách anh, vòng tuyệt mệnh”, đây là câu nói mà tất cả các khảm tử gia trong giang hồ đều thuộc nằm lòng. Nhưng sau khi vách Bách anh đã tạo thành vòng, người bị vây vẫn có cơ hội thoát thân, đó là phải bắt được đứa trẻ sống làm chủ soái. Năm xưa Lỗ Thịnh Nghĩa và Lỗ Thiên Liễu đã từng cứu thoát già trẻ lớn bé nhà họ Nghê bị vây khốn trong vách Bách anh dưới khe Trích Thuý, phương pháp của họ chính là tìm ra chủ anh. Lúc đó, họ vốn dĩ định dùng cây đục ba ngạnh ghim chặt lấy cánh tay của đứa trẻ, nhưng do sự khúc xạ của mặt nước khiến họ nhận lầm vị trí, ngộ sát chủ anh, mà trúng phải cổ chú tuyệt tự.
Lúc này, vách Quỷ anh đã thành vòng, song Lỗ Thịnh Nghĩa không những không có hành động gì, mà còn lảm nhảm liên hồi trong miệng.
-Bao vây rồi! Chết chắc rồi!
-Cha, chẳng phải cha biết cách tìm ra chủ anh để phá vây ư? – Sau khi biết được đây là vách Quỷ anh tương tự như vách Bách anh, Lỗ Thiên Liễu đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
-Đúng! Nhưng... nhưng mà... nhưng mà không thể tìm ra chủ anh trên vách Quỷ anh! - Lỗ Thịnh Nghĩa bắt đầu nói năng rối loạn. Kỳ thực từ nãy đến giờ, ông vẫn liên tục tìm kiếm chủ anh trong đám quỷ anh, nhưng không thể tìm ra.
Vách Quỷ anh tạm thời chưa khởi động, mới chỉ bao vây. Dường như đối phương không muốn để họ chết ngay, hoặc là vẫn còn có mục đích nào đó chưa đạt được, nên để họ sống vẫn có ích hơn.
-Không thể cứ ở đây chờ chết được! – Du Hữu Thích cảm thấy cứ quay lòng vòng tại chỗ không phải là cách hay.
-Tôi mở một đường máu, mọi người chạy trước! – Không cần nghi ngờ về lòng dũng cảm của Ngũ Lang.
-Không được! Nếu anh động đao, quỷ anh bị thương phát nổ, dịch thể bắn tung toé, toàn bộ chúng ta sẽ tan rữa thành nước vàng! – Lúc này, Lỗ Thiên Liễu đã hoàn toàn trấn tĩnh. Cô vừa tận mắt chứng kiến đám nước vàng làm tan chảy lưỡi cưa sắt, nên vội vàng ngăn cản hành động liều lĩnh của Ngũ Lang.
-Đúng vậy! Quỷ anh không giống với những xác chết trẻ nít trong vách Bách anh, không được hành sự lỗ mãng! - Lỗ Thịnh Nghĩa nói.
-Là như vậy ư? Vậy thì không dùng đao nữa là xong! – Ngũ Lang lại nói.
Lỗ Thiên Liễu không đáp lời Ngũ Lang, vì ba giác nhạy bén của cô vừa phát giác ra một âm thanh quái lạ, giống như tiếng cây cổ thụ nghìn năm vừa bật rễ.
Lỗ Thịnh Nghĩa và Du Hữu Thích cũng không lên tiếng, vì họ đã nhìn thấy người. Một người vừa lặng lẽ xuất hiện, đứng trên sống nóc của ngôi nhà bên cạnh, tay giương một chiếc ô bằng giấy dầu. Trời tối mịt mù, không thể nhìn rõ mặt, lại thêm bóng ô trùm kín, nên chỉ nhìn thấy phần cơ thể phía dưới. Đó là một thân người cao lênh khênh đang đứng thẳng đơ.
-Phía đó có đường! - Lỗ Thịnh Nghĩa nói nhỏ.
-Vâng! - Lỗ Thiên Liễu đáp.
-Khi vách Quỷ anh vừa chuyển động, chúng ta sẽ nghĩ cách dụ kẻ đó xuống, con hãy thoát lên từ phía trên! - Lỗ Thịnh Nghĩa lại nói.
-Vâng, nếu có cơ hội con sẽ tẩu thoát! - Lỗ Thiên Liễu mặc dù là nhi nữ, tình cảm yếu mềm, nhưng khi hành tẩu trên giang hồ gặp cơn nguy cấp, nhất thiết phải tuân theo một nguyên tắc. Ngay từ nhỏ Lỗ Thịnh Nghĩa đã dạy cho cô nguyên tắc này: chỉ có bảo toàn được tính mạng của mình, mới là cách đền đáp đúng đắn nhất đối với những người đã bảo vệ và hy sinh tính mạng vì mình. Huống hồ sứ mệnh thiên bảo định cõi phàm còn quan trọng hơn tính mạng của bất cứ một ai, bắt buộc phải có người giữ lại mạng sống để tiếp tục thực hiện sứ mệnh.
Ngũ Lang và Du Hữu Thích cũng đều hiểu rõ, trong số họ, chỉ có Lỗ Thiên Liễu mới có khả năng tung mình nhảy lên mái nhà, di chuyển trên không, cũng chỉ có Lỗ Thiên Liễu mới có khả năng tiếp tục đại sự tìm bảo bối trấn hung huyệt. Vì vậy, cho dù phải hy sinh, cũng phải bảo vệ bằng được tính mạng cho cô.
Kẻ cầm ô có thể đi lên trên mái nhà, chứng tỏ nóc nhà ở đây không phải là đường chết, mà chính là con đường bí mật dùng để đột kích do đối phương thiết kế. Nếu ba người Lỗ Thịnh Nghĩa hợp sức phá vỡ vách Quỷ anh, sau đó thình lình ra chiêu đánh bật kẻ trên nóc nhà, Lỗ Thiên Liễu sẽ có hy vọng trốn thoát.
Xung quanh tĩnh mịch đến rợn người, chỉ nghe thấy tiếng xé gió của ba đoạn ván cầu đang xoay vùn vụt.
Đột ngột bùng lên một tiếng nổ dậy đất, khiến đám Lỗ Thịnh Nghĩa tim muốn bắn ra ngoài lồng ngực, kẻ đứng trên nóc nhà cũng giật nảy cả người. Tất cả bọn họ đều vội quay về phía phát ra tiếng nổ theo phản xạ, đó chính là khe núi nơi có dòng thác Nhạn Linh.
Lỗ Thiên Liễu đã nhìn thấy phản ứng của kẻ đứng trên nóc nhà, điều này có nghĩa là tiếng nổ vừa rồi cũng nằm ngoài dự liệu của đối phương, đối phương cũng đang bàng hoàng trước âm thanh đó.
Bốn người họ vẫn tựa lưng vào nhau xoay vòng vòng. Khi Lỗ Thiên Liễu xoay đến vị trí quanh lưng về phía kẻ đứng trên nóc nhà, cô đã dùng tay ra hiệu với Ngũ Lang ở bên cạnh. Tín hiệu này chỉ có Lỗ Thiên Liễu và Ngũ Lang hiểu được, là do họ cùng nghĩ ra. Mặc dù Ngũ Lang không thông minh, nhưng vừa nhìn thấy Lỗ Thiên Liễu ra hiệu, anh ta lập tức hiểu được ý đồ của cô.
Quả nhiên, không lâu sau, lại một tiếng nổ khủng khiếp nữa vang lên, lớn hơn hẳn lần trước. Thậm chí họ còn thấy dưới chân rung chuyển. Tiếng nổ dữ dội và cơn rung chuyển cũng khiến cho vách Quỷ anh chao đảo theo.
Khi dư âm tiếng nổ còn chưa dứt, Lỗ Thiên Liễu và Ngũ Lang cùng dồn hết sức bình sinh rú lên một tiếng kinh hoàng. Tiếng rú lanh lảnh của Lỗ Thiên Liễu xen lẫn với tiếng hét oang oang của Ngũ Lang hệt như một lưỡi cưa sắc bén xẹt ngang màn mưa bụi, cảm giác còn rùng rợn hơn cả nhìn thấy ma quỷ.
Lần này, kẻ đứng trên nóc nhà không chỉ nhìn về khe núi nơi phát ra tiếng nổ khủng khiếp, mà còn hớt hải đưa mắt nhìn khắp xung quanh. Hắn muốn biết hai kẻ kia đã bị thứ gì làm cho khiếp đảm đến nỗi phải rú lên đến thất thanh, thứ đó liệu có gây uy hiếp cho hắn hay không.
Đúng vào lúc này, Ngũ Lang cắm phập cây phác đao vào khe đá dưới chân, rồi tay không lao thẳng về phía vách Quỷ anh.
Chẳng ai ngờ được có người dám tay không lao vào lũ quỷ anh trông ghê tởm, nhơ nhuốc nhường đấy. Nếu như lũ quỷ anh có suy nghĩ, có lẽ ngay cả bản thân chúng cũng thấy bất ngờ. Nhưng vách Quỷ anh vẫn không bị phá vỡ, sức mạnh trời sinh của Ngũ Lang chỉ có thể khiến cho vòng tròn quỷ anh khẽ rung rinh.
Điều này cũng nằm trong dự liệu của Lỗ Thiên Liễu. Nếu như một đòn đã có thể phá vỡ, thì vách Quỷ anh đã không thể trở thành thứ khảm diện mà người giang hồ mới nghe tên đã bủn rủn chân tay. Không phải Lỗ Thiên Liễu muốn Ngũ Lang phá vỡ vách Quỷ anh, mà muốn mượn lấy sức mạnh tấn công của Ngũ Lang để tiếp thêm lực cho bước nhảy của mình. Ngũ Lang vừa lao đi, Lỗ Thiên Liễu cũng lập tức xoay mình liễu nhảy vọt lên. Vào khoảnh khắc Ngũ Lang đâm trúng vách Quỷ anh, Lỗ Thiên Liễu đã kịp giậm chân lên vai Ngũ Lang, cơ thể lập tức lộn nhào trong không trung, lao vọt qua bên trên bức tường quỷ anh, rồi đáp xuống nóc nhà bên cạnh.
Hiểu con không ai bằng cha mẹ. Khi Lỗ Thiên Liễu vừa rú lên, Lỗ Thịnh Nghĩa đã biết hai đứa trẻ sẽ hành động, nên lập tức khởi động hộp mưa đinh Tý Ngọ và bào thập hình toái thân.
Kẻ trên nóc nhà không hề chuyển động, chỉ hơi nghiêng tán ô giấy dầu về phía Lỗ Thịnh Nghĩa, giống như đang che chắn gió táp mưa xiên. Thế nhưng chiếc ô giấy dầu rất đỗi tầm thường chớp mắt đã hất văng mấy chục mũi đinh nhọn và mười lưỡi bào rơi cả trên mái ngói. Nếu đây là cây dù thép Vũ Kim Cương của nhà họ Nghê ở Sơn Tây, chắn được những món vũ khí sắc bén nhường kia không có gì quái lạ. Thế nhưng nó chỉ là một chiếc ô bằng giấy dầu rất mực tầm thường!
Đang tung người lên không, Lỗ Thiên Liễu cũng phóng Phi nhứ bạc bay đi. Sợi xích thép trên Phi nhứ bạc đã quấn trúng một đầu gọng nhô ra phía ngoài tán ô, rồi đột ngột vận lực vào tay giật lại. Tính toán của cô rất thấu đáo, nếu giật được chiếc ô, sẽ trợ giúp cho cha tấn công bằng ám khí thành công, ép kẻ đó phải nhường đường; nếu không giật được, sẽ mượn lực giật về của hắn để nhảy vọt qua đầu hắn.
Chiếc ô quả nhiên đã bị hắn giật ngược lại, nhưng không những không kéo được cơ thể Lỗ Thiên Liễu bay lên, ngược lại còn giật phăng luôn sợi Phi nhứ bạc đang lồng trên tay cô. Vòng khuyên ở cuối sợi xích của Phi nhứ bạc xé rách toạc nửa ống tay áo, để lại trên cổ tay cô một vết đỏ bầm.
Lỗ Thiên Liễu hạ xuống trên mép ngói ngay trên rìa mái hiên, nhưng chưa kịp đứng vững, kẻ cầm ô đã hành động. Hắn không đi cũng không nhảy, cơ thể vẫn thẳng đuột mà trượt đánh vèo từ trên nóc nhà xuống không một tiếng động, chiếc ô giấy dầu vụt xuống, mặt ô lao thẳng về phía Lỗ Thiên Liễu.
Lỗ Thiên Liễu rất thành thạo về cấu tạo và cách sắp xếp của rãnh ngói, việc chạy nhảy qua nóc nhà, mái ngói cũng là sở trường của cô. Song lúc này, cô lại không hề có một mảy may phản ứng trước kẻ kia, cứ đứng đực ra kệ cho đỉnh ô đánh thẳng vào giữa ngực, cơ thể văng đi như một phiến lá rụng, rơi trở lại trong vách Quỷ anh.
Ngũ Lang và Du Hữu Thích đỡ lấy Lỗ Thiên Liễu đang rơi ngang xuống, lúc này mới phát hiện ra tổn thương lớn nhất của cô chính là về mặt tinh thần. Lúc này, Lỗ Thiên Liễu bàn tay lạnh toát, người run cầm cập, tinh thần hoảng loạn, hai mắt đờ đẫn, miệng lảm nhảm như người dại:
-Không có đầu! Không có đầu!