Bộ Bán Thốn ngoắc bánh lái vào sợi chão bên cạnh, rồi giơ một tay bám lấy sợi thừng treo, cứ thế đu người tự bệ lái tới bên cạnh cột buồm, thuận tay tháo luôn nút thắt của sợi chão treo buồm. Cánh buồm soàn soạt rơi thẳng xuống, tốc độ thuyền giảm xuống tối đa. Sau đó, hắn cũng lao thẳng tới đầu thuyền, giật phăng lấy chiếc câu mâu từ trong tay Sa Khẩu rồi nói với hắn:
-Ta chống đầu, ngươi xuống khoang đáy đạp ngược guồng, đạp nhẹ thôi, để thuyền dừng lại là được.
Bộ Bán Thốn không muốn Sa Khẩu gắng sức đạp mạnh để thoái lui, bởi lẽ lúc này không những không thể rẽ ngoặt sang trái phải, mà ngay cả lùi lại cũng không được nữa. Phía sau đuôi thuyền đã dày đặc ảo ảnh thuyền.
Hai chân Sa Khẩu một nhảy một trượt trên sàn thuyền trơn bóng, đã tới trước cửa khoang thuyền. Vừa định chui vào trong, hắn bỗng khựng lại bởi một giọng nói vô cùng điềm tĩnh:
-Không đúng! Băng trôi làm sao có thể đến tận đây được!
Tuy Lỗ Nhất Khí không hiểu mấy về những ám ngữ và tiếng lóng của nhà thuyền, song nghe thấy từ “băng trôi”, cậu vẫn có thể đoán ra ý nghĩa của nó. Sông băng đều tập trung ở Nam Cực và Bắc Cực, nếu tảng băng kia lở xuống từ lục địa băng Bắc Cực mà trôi theo dòng biển tới đây, thì với cự ly cả vài nghìn dặm, không biết sẽ phải trôi mất bao nhiêu ngày? Trước nhiệt độ của dòng hải lưu và sự bào mòn của sóng biển, đáng lẽ nó phải tan biến từ lâu rồi mới phải. Hơn nữa, ngay cả ở cảng Nha Đầu, cũng chưa bao giờ nhìn thấy tảng băng trôi to lớn đến nhường đó, cùng lắm cũng chỉ cỡ ba con thuyền buồm mà thôi.
-Vậy đó là thứ gì? - Bộ Bán Thốn lẩm bẩm, đầu óc lùng nhùng như bùn nhão.
Trong lúc hắn còn đang bần thần kinh ngạc, mũi thuyền đã chỉ còn cách khối trắng khổng lồ kia trong gang tấc. Âu Tử dồn hết sức lao thẳng cây sào trúc về phía khối trắng, song không ngờ cú đâm lọt thỏm vào khoảng không, khiến gã mất đà ngã văng ra phía trước mũi thuyền.
Lão Xoa nhanh tay lẹ mắt, kịp thời chụp được thắt lưng của Âu Tử. Âu Tử chưa kịp hoàn hồn sau cú ngã hụt kinh hoàng, lại rơi tõm vào một thế giới mờ đục. Cứ như gã đã lọt thỏm vào trong một vò sữa đậu nành đặc quánh, trước mắt chỉ thấy độc một màu trắng đục.
-Là... sương... mù...! – Trong tiếng kêu kéo dài của lão Xoa, sự kinh ngạc và sợ hãi hoà vào làm một.
Sương mù ở đây khác hẳn với thứ sương mù mà đám Lỗ Nhất Khí từng gặp ở lũng núi Hai Vú. Sương mù ở núi Hai Vú tuy bốc lên rất nhanh, nhưng không xuất hiện đường đột như thế này; sương mù ở đó không có biên giới rõ ràng, mà phất phơ lững lờ, có đậm có nhạt, có đến có đi. Còn sương mù ở đây lại khác hẳn, tựa như kết thành một tổ kén khổng lồ, có ranh giới rõ ràng giữa khoảng đục và khoảng sáng. Con thuyền lao vào trong sương, chẳng khác nào đã lạc sang một thế giới hoàn toàn khác.
Cánh buồm đã hạ xuống hoàn toàn, con thuyền mũi sắt không còn bất cứ động lực nào, song nó không hề dừng lại, cũng không trôi nổi tự do theo sóng biển, mà chạy thẳng về một phía, tốc độ mỗi lúc một nhanh.
Là chuyện quái quỷ gì đang xảy ra? Con thuyền đang lao đến nơi nào? Trong biển sương mù dày đặc phải chăng có thứ gì đang lôi kéo họ? Người có thể trả lời những câu hỏi này chỉ có thể là Lỗ Nhất Khí, song lúc này Lỗ Nhất Khí đang ở đâu, bọn họ cũng không nhìn thấy.
-Đi sang bên này, vào khoang thuyền! – Bên cạnh Lỗ Nhất Khí may sao còn có lão mù không cần dùng tới mắt vẫn có thể nhận biết mọi việc. Lão mù vốn là tặc vương dày dạn giang hồ, sau khi lão biết xung quanh đã xuất hiện sương dày bao phủ, phản ứng đầu tiên của lão là bảo vệ Lỗ Nhất Khí, không để cậu bị ám toán. Tuy con thuyền đã sa vào trong biển sương mù đặc quánh, song bên trong khoang thuyền vẫn chưa thể có sương, ở đó sẽ không bị tập kích.
Sau khi chui vào trong khoang thuyền, Thuỷ Băng Hoa lần được viên đá huỳnh quang Ba Tư từ trong ngực áo Lỗ Nhất Khí, bèn lấy ra đặt xuống bậc tam cấp bằng gỗ dẫn xuống khoang thuyền, sau đó cả ba người đều nấp vào trong một xó. Như vậy, họ có thể nhìn rõ những người bước vào khoang thuyền, trong khi đối phương không thể nhìn thấy họ.
Tất cả những điều này Lỗ Nhất Khí đều không hề hay biết. Vào khoảnh khắc con thuyền lao vào khối sương mù, cậu đột nhiên bất tỉnh nhân sự, phải nhờ lão mù và Thuỷ Băng Hoa kẻ dìu người đỡ mới xuống được đây.
Sau khi lui vào trong xó tối, Thuỷ Băng Hoa gắng tìm mọi cách giúp Lỗ Nhất Khí tỉnh lại, hết bấm nhân trung, lại véo hổ khẩu, song cậu vẫn không hề có phản ứng gì.
Lão mù vẫn khá bình tĩnh, song cũng đang ôm một bụng hoài nghi. Lão đặt ba ngón tay khô đét lên mạch môn của Lỗ Nhất Khí, và nhận ra rằng mạch của cậu vẫn đập mạnh song rối loạn, rất giống với triệu chứng tẩu hoả nhập ma khi luyện khí công. Lỗ Nhất Khí không phải người luyện võ, xảy ra hiện tượng này, chỉ có một khả năng là cậu đã rơi vào trong một trạng thái thần bí nào đó. Khi còn là tặc vương, đã có lần lão náu mình trong miếu Ca Diếp bên ngoài Hổ Cứ Quan tại Cam Túc suốt ba ngày ba đêm, nghe lén một đám tăng lữ tới từ Ấn Độ, Miến Điện và Tây Tạng luận giảng về một cuốn kinh điển Mật Tông có tên là “Phật hiển thánh”. Bọn họ có nhắc tới một trạng thái rất giống với Lỗ Nhất Khí bây giờ: thông linh. Tức là cao nhân khi đạt tới một bậc đạo hạnh nhất định, có thể đưa phần tinh thần di chuyển tới một nơi rất xa để cảm giác về những thứ xuất hiện ở nơi đó. Những bậc đạo hạnh cực cao thâm thậm chí có thể dùng sức mạnh tinh thần để thao túng con người và sự vật ở nơi xa. Phải chăng hiện giờ Lỗ Nhất Khí đang ở trong trạng thái đó?
Có tiếng động từ phía cửa khoang thuyền. Lão mù lập tức chĩa mũi gậy về phía đó, còn Thuỷ Băng Hoa giơ ngay khẩu pạc-hoọc lên.
Những người bước vào chính là đám Bộ Bán Thốn vừa phải trải qua một cuộc vật lộn mệt ngoài ở bên ngoài. Vừa nãy, tuy không nhìn thấy gì, song do họ đã quá quen thuộc với con thuyền, nên nhanh chóng quay về vị trí để giương buồm bẻ lái. Song họ có làm cách gì cũng chỉ tổ uổng công, con thuyền vẫn lừ lừ lao thẳng về phía trước.
Vừa bước vào trong khoang thuyền, đám Bộ Bán Thốn đều giật nảy mình bởi ánh sáng toả ra từ viên đá huỳnh quang. Chính thứ ánh sáng lặng phắc bất động y hệt như vậy đã giày vò bọn họ suốt một đêm qua. Đến khi nhận ra nó chỉ là một hòn đá phát sáng, bọn họ mới thở hắt ra.
-Bây giờ phải làm thế nào đây? – Lão Xoa lên tiếng trước.
Không ai trả lời câu hỏi của lão, bởi lẽ Lỗ Nhất Khí vẫn chưa tỉnh lại, còn Thuỷ Băng Hoa và lão mù quả thực không biết phải trả lời ra sao.
Cả khoang thuyền lặng phắc trong giây lát. Đám Bộ Bán Thốn nhìn thấy bộ dạng của Lỗ Nhất Khí, lại càng lo sợ hỏi dồn:
-Sao thế? Lại có chuyện gì thế?
-Trúng chướng khí à?
-Trong sương mù có chướng khí ư?
-Chắc là trúng thi khí rồi! Ảo ảnh thuyền nhiều thế cơ mà, trong sương mù hẳn là chứa đầy thi khí.
Trong lúc đám người đang nhao nhao như chợ vỡ, con thuyền đột nhiên rung lên dữ dội, dường như đã đâm phải thứ gì.
Thân thuyền vừa nảy lên, Lỗ Nhất Khí đang mê man cũng thình lình nhảy dựng dậy.
Con thuyền đã dừng lại, dừng lại một cách vững chãi bất động, không chút chao đảo bập bềnh. Nhưng cơ thể Lỗ Nhất Khí lại nghiêng ngả xiêu vẹo, như muốn ngã vật xuống.
Không ai dám tiến lại đỡ Lỗ Nhất Khí, họ đều kinh hãi không hiểu đã xảy ra chuyện gì, chỉ trợn mắt há miệng nhìn sững vào Lỗ Nhất Khí, hoang mang không biết phải làm sao.
-Oẹ!
Một đám nhầy nhụa ô ế tuôn ồng ộc ra khỏi miệng Lỗ Nhất Khí. Tuy đã vài ngày không ăn uống, nhưng cậu vẫn nôn thốc nôn tháo liên hồi.
Cậu chưa hề biết say sóng là gì, vậy mà bây giờ lại nôn oẹ dữ dội, như thể đã cố gắng nhịn từ rất lâu rồi, bây giờ phải nôn cho bằng hết tất cả những gì cần phải nôn ra từ lúc lên thuyền đến giờ.
Bộ Bán Thốn phóng vọt ra khỏi khoang thuyền, tốc độ nhanh chóng hệt như lúc hắn chui vào. Không phải hắn thấy ghê tởm trước thứ mùi tanh tưởi của bãi nôn, mà vì con thuyền đã đột nhiên khựng lại, hắn phải chạy ra xem chuyện gì đã xảy ra.
Bên ngoài sương mù đã nhạt bớt, chỉ còn phảng phất mơ hồ như mây khói lúc hoàng hôn. Màn sương dày đặc giống hệt như một bức tường khi nãy đã bị bỏ lại sau lưng, xung quanh tuyệt không còn một bóng ảo ảnh thuyền nào nữa. Dưới ánh trời mờ ảo, mặt biển tĩnh lặng tuyệt đối, chỉ khẽ lăn tăn những gợn sóng cao chừng ba ngón tay. Bình thường dù là ở trong cảng lúc gió lặng trời yên, cũng hiếm khi thấy sóng nhỏ như vậy. Trong khi bọn họ lại đang ở giữa đại dương, hiện tượng này quả thực rất bất thường.
Con thuyền không đâm vào thứ gì, bởi lẽ xung quanh nó chẳng có lấy một chướng ngại vật. Vậy cú chấn động vừa nãy là do đâu? Là con thuyền đột nhiên rơi xuống từ một nơi nào, hay đáy thuyền đã vướng phải vật gì? Hay là nó đã đâm vỡ một vật cản vô hình, để đi sang một thế giới khác?
Con thuyền mũi sắt trôi đi vô cùng chậm rãi, chậm tới mức ngỡ như đang bất động. Song trạng thái tĩnh lặng này không hề khiến mọi người cảm thấy dễ chịu mà ngược lại, ai ai cũng thấy tức ngực, nôn nao.
-Vùng biển chết tiệt? Quái đản hết sức! Nhìn xem phía trước có thứ quái quỷ gì kia? – Sa Khẩu vừa nói vừa đi tới đầu thuyền. Song ngay lúc đó, một cảm giác mệt mỏi uể oải bỗng trĩu nặng trong tâm, khiến hắn lê đi từng bước trông thật miễn cưỡng.
Âu Tử tuy đã nghe thấy lời Sa Khẩu, nhưng phải một lúc sau mới sực nhớ ra việc quan sát vốn là nhiệm vụ của mình, bèn ngẩng đầu ngó lên lầu quan sát. Song gã lại không chịu leo lên, mà chỉ gắng gượng lết từng bước chân mệt mỏi về phía mũi thuyền.
Đứng trước mũi thuyền, Âu Tử cố gắng chớp mạnh đôi mắt để ánh sáng và hình ảnh trước tầm mắt được rõ ràng hơn. Song khi thị giác đã phục hồi, cảnh tượng hiện ra trước mắt đã khiến gã hồn bay phách tán.
Làn sương phơ phất phía trước đột ngột cuộn lên dữ dội, biến thành một cái bóng xám xịt lừng lững như núi, lao thẳng tới, ập xuống con thuyền.
-Á! Kìa... kìa...
Đó là một chiến hạm khổng lồ, một con tàu pháo vỏ sắt chỉ người Tây Dương hoặc quan binh mới có. Thứ tàu quái vật bằng sắt thép không cần tới mái chèo, chỉ ăn than dầu, chạy nhanh bắn khoẻ đâm mạnh, lại đồ sộ cỡ này, quả thực họ mới lần đầu nhìn thấy.
Tuy con thuyền mũi sắt vô cùng kiên cố, song đứng trước cỗ chiến hạm, chẳng khác nào miếng đậu phụ trước hàm răng sắt. Bộ Bán Thốn chỉ còn kịp gào lên đến lạc giọng:
-Giữ chặt!
Rồi bám cứng lấy cây cột buồm một cách tuyệt vọng và bất lực. Còn lão Xoa và Sa Khẩu không kịp túm vào bất cứ thứ gì.
Phần mũi vươn cao nghễu nghện của cỗ chiến hạm đã sầm sập lao thẳng vào con thuyền mũi sắt.
-Á!...
Âu Tử rú lên khủng khiếp, quăng người lăn lông lốc xuống bậc tam cấp ở mũi thuyền.
Chính trong khoảnh khắc đấy, bỗng chớp lên vài luồng sáng đỏ loè. Lỗ Nhất Khí đang trong khoang thuyền nhìn thấy rất rõ ràng, còn Bộ Bán Thốn và những người khác bên ngoài chỉ thấy loáng thoáng.
Con thuyền mũi sắt vẫn bình yên vô sự. Đúng vào tích tắc cú va chạm sắp xảy ra, cỗ chiến hạm sắt khổng lồ đột nhiên tan chảy rồi biến mất trong chớp mắt, hoá thành một đám sương mù trong suốt.
Âu Tử nằm thẳng cẳng trên boong, tận mắt nhìn thấy cỗ chiến hạm trong suốt lướt đánh vèo đi ngay trên chóp mũi, rồi lao xuyên qua đám Bộ Bán Thốn.
Bộ Bán Thốn, Sa Khẩu và lão Xoa đều không ngã, song do cơ thể họ đang gồng lên theo phản xạ chuẩn bị đón nhận cú va chạm khủng khiếp, nên bỗng chốc hụt đà, lực đạo đang dồn ứ trong cơ thể bất chợt đảo lộn khiến họ khí huyết lộn nhào, hoa mắt chóng mặt, muốn nôn mà nôn không ra, muốn nuốt mà nuốt không xuống.
Họ còn chưa kịp thoát ra khỏi trạng thái này, thì từ trong đám sương mù bên mé trái thuyền đột nhiên mọc ra một con thuyền chở hàng Ba Tư cột buồm tua tủa, đâm thẳng tới ngang sườn. Liền sau đó, lại thêm một con thuyền đáy bằng, mũi vuông, cột buồm vuông đâm tới từ mé phải... Song tất cả đều chỉ là ảo giác.
Liên tiếp phải đến vài chục con thuyền đủ mọi hình thù bộ dạng theo nhau đâm tới tấp vào con thuyền mũi sắt. Về sau, đám Bộ Bán Thốn đã hoàn toàn trơ lì trước những cú đâm hư ảo, mà ngược lại, mỗi khi xuất hiện thêm một con thuyền lao đến, họ còn bước dấn lên phía trước để quan sát xem chúng là loại thuyền gì.
Thuyền mũi sắt đã hoàn toàn bất động, không một mảy may chao đảo, hệt như đã bị đóng băng. Mặt biển phẳng lì như gương, ngay cả một gợn sóng li ti cũng không có. Đúng vào thời khắc mọi thứ đông cứng hoàn toàn, những cú đâm hư ảo cũng đột ngột biến mất.
Lỗ Nhất Khí vẫn lẩy bẩy mềm nhũn được Thuỷ Băng Hoa và lão mù dìu ra ngoài, vừa mở miệng đã nói liền:
-Không bị đâm, có lẽ nhờ tác dụng của bùa chú!
Tuy Lỗ Nhất Khí không tận mắt chứng kiến những cú va chạm ảo giác ở bên ngoài, lại thêm sau cơn nôn oẹ kịch liệt, trông cậu càng thất thần rệu rã, cơ thể co giật rùng rùng như đang gặp ác mộng, song thế giới mà cậu cảm giác được vào lúc này, không một ai có thể hiểu được. Mỗi một cú co giật trên cơ thể cậu đều khớp với một cú đâm ảo tưởng ở bên ngoài. Đắm mình trong cảnh giới như mơ như ảo, cậu còn nhìn thấy những lá bùa chữ “Vũ” trước mũi thuyền sắt đang phập phồng, đang nở căng, rọi ra từng chùm sáng đỏ.
-Bất động rồi! Thuyền không hề lay động! – Âu Tử lảm nhảm như người ngây. Từ lúc đám ảo ảnh thuyền xuất hiện, gã cảm tưởng mớ dây thần kinh trong hộp sọ đã bết bát thành một đám.
-Không một mảy gió, đương nhiên phải bất động rồi! – Lão Xoa dù sao cũng là tay giang hồ lão luyện, nên có vẻ trấn tĩnh nhất trong bốn cao thủ lái thuyền – Ngươi chọc sào đẩy mấy cái thử xem, chưa biết chừng lại di chuyển được cũng nên!
Âu Tử nghe vậy, liền nhấc sào trúc lên, thò ra bên ngoài mạn thuyền bên phải, định chọc xuống biển.
Đầu sào sắp chạm đến mặt sóng, bỗng một bàn tay to khoẻ chụp cứng lấy đuôi sào. Chính là bàn tay của người đã quen giữ vững bánh lái dẫn dắt con thuyền vượt gió băng sóng.
Âu Tử giật mình ngoảnh lại, thấy Bộ Bán Thốn đứng sừng sững bất động như khúc cột buồm trên boong, bàn tay phải đang nắm chặt lấy đầu sào trúc. Cảnh tượng này khiến những người xung quanh không khỏi kinh ngạc. Âu Tử từ nhỏ đã lăn lộn trong quân ngũ, chưa nói đến võ nghệ quyền cước giỏi giang đến đâu, song sức khoẻ không hề kém cỏi. Đặc biệt gã đang ở độ tuổi thanh xuân cường tráng, cứ nhìn hai cánh tay cơ bắp nổi múi cuồn cuộn, lực đạo ra tay hẳn cũng đến mấy trăm cân. Vậy mà lúc này đây, cây sào được phóng đi từ hai cánh tay vạm vỡ đã bị Bộ Bán Thốn chụp cứng chỉ với một bàn tay.
Âu Tử hai mắt nghệt ra nhìn sững vào Bộ Bán Thốn, nhất thời không ý thức được chuyện gì đang xảy ra. Còn Bộ Bán Thốn cũng ngẩn ra băn khoăn, lực đạo cánh tay của Âu Tử không hề kém cạnh mình, tại sao vừa bị chụp lấy đã dừng ngay lại?
Bộ Bán Thốn dẩu môi ra hiệu cho Âu Tử hãy xem Lỗ Nhất Khí quyết định ra sao.
Lỗ Nhất Khí khép hờ đôi mắt, ánh nhìn mông lung, nhìn thẳng về trước mũi thuyền, cũng đứng bất động hệt như con thuyền.
Trong cảm giác của cậu, nơi đó vẫn sóng trào lớp lớp, khí gió xoáy vòng, mây cuộn vần vũ, tất cả đan xen quấn quýt vào nhau, dường như muốn kết thành một cột trụ đen kịt giữa khoảng trời và nước, khuấy tung mặt biển bầu trời. Mọi sinh linh trong khoảng biển trời đều bị hút vào trong đó.
Lỗ Nhất Khí yếu ớt gượng nhấc cánh tay phải lên, chĩa cổ tay trống trải về hướng đó, nghiến răng bật ra hai chữ:
-Hung huyệt!
Bộ Bán Thốn buông tay ra khỏi cây sào trúc, vội vã quay về bệ lái. Kim la bàn chết lặng chỉ thẳng về phía đầu thuyền. Không đúng! Con thuyền từ phương bắc xuống, kim la bàn đáng lẽ phải chỉ về phía bắc, lẽ nào khi sa vào đám sương mù, con thuyền đã quay ngược trở lại? Hay là la bàn đã hỏng? Còn nữa, bình thường cho dù trong điều kiện nào đi nữa, kim la bàn lúc nào cũng phải lay động khe khẽ, chứ không thể im lìm bất động như thế này.
La bàn không hề hỏng. Trong lúc Bộ Bán Thốn đang ngẩn ra băn khoăn, chiếc kim bỗng nảy bật lên. Con thuyền mũi sắt đang lặng phắc cũng xóc mạnh một cái.
Đôi mắt khép hờ của Lỗ Nhất Khí đột ngột mở choàng, rọi ra những tia khủng khiếp và tuyệt vọng.
Kim la bàn lắc lư liên hồi, con thuyền cũng bắt đầu từ từ dịch chuyển. Kỳ lạ hơn nữa, một vài món đồ tạp nham đặt trên boong thuyền cũng lặng lẽ trượt đi.
Âu Tử cảm thấy dưới chân chao đảo, vì đột nhiên xuất hiện một luồng sức mạnh vô hình kéo đầu sào trúc về phía mũi thuyền.
Cây phi xoa của lão Xoa và câu mâu của Sa Khẩu cũng xoay đầu về phía mũi thuyền.
Cây gậy thép của lão mù cũng như muốn chạy đi, dường như có một kẻ tàng hình đang giằng cướp cây gậy từ tay lão.
Thuỷ Băng Hoa cảm thấy có người đang lôi kéo quần áo trên cơ thể mình, nhất thời thất kinh, ngỡ là gặp phải giống ma quỷ hiếu sắc. Nhưng cô ta lập tức phát hiện ra, có một sức mạnh vô hình đang giằng giật khẩu pạc-hoọc giấu trong lớp áo và con dao găm giắt ở bắp chân.
Trong khoang thuyền vọng lên hàng tràng những tiếng leng keng loảng xoảng. Thuỷ Băng Hoa và Sa Khẩu tò mò quay đầu lại ngó vào cửa khoang thuyền, tuy không nhìn thấy tình hình bên trong khoang, song có thể nhìn thấy chiếc khoen sắt vốn rủ xuống trên cánh cửa giờ đang dần dần xoay ngang lên.
Lỗ Nhất Khí lúc này đã tỉnh hẳn, song bộ dạng càng thêm rũ rượi, quỳ sụp một chân xuống sàn thuyền, nhưng cánh tay đang chỉ về phía mũi thuyền vẫn không hạ xuống:
-Không được! Không được đi tới đó!
Kim la bàn nhảy nhót loạn xạ. Con thuyền tiếp tục tăng tốc, song lướt đi càng thêm vững vàng, gần như không hề khuấy động đến một gợi sóng.
Cây phi xoa và câu mâu đang trượt trên boong thuyền đột nhiên nhảy dựng lên, dính chặt vào mũi thuyền sắt. Âu Tử cũng không trụ vững nổi nữa, hai chân loạng choạng, phần đầu bịt sắt của cây sào trúc đâm đánh sầm vào mũi thuyền. Lão mù cắm phập đầu gậy nhọn hoắt vào khe ván sàn thuyền, dùng cả hai tay giữ chặt lấy cán, gắng sức chống chọi lại luồng sức mạnh ma quái. Cây gậy thép đã uốn cong về phía trước, hệt như một cánh cung.
Lớp quần áo trên người Thuỷ Băng Hoa đột ngột xổ tung, khẩu pạc-hoọc văng ra trượt đi vùn vụt trên sàn thuyền trơn bóng, rồi dính chặt vào mũi thuyền. Thuỷ Băng Hoa nhảy chồm lên muốn chụp lại song không kịp, không những thế, còn khiến con dao găm đang giắt ở bắp chân trượt luôn ra ngoài. Cô ta cuống lên giơ tay bắt, túm vội được lưỡi dao. Bàn tay còn lại còn chưa kịp chụp lấy cán dao, luồng sức mạnh quái đản từ phía mũi thuyền đột ngột tăng vọt, giật phăng con dao cuốn đi. Lưỡi dao sắc nhọn cứa ngang lòng bàn tay, máu trào thành dòng đỏ tươi qua từng kẽ ngón.
-Mau lên! Chuyển hướng! Rời khỏi đây ngay! - Lỗ Nhất Khí gào lên như điên dại.