Xung quanh vẫn yên tĩnh lạ thường, chỉ có gió đông nam ấm áp thổi vòng theo thân núi, khiến đám cỏ rối và lá cây dập dờn như sóng.
-Tại sao ở đây lại có mùi tanh của biển? - Hứa Tiểu Chỉ đang lơ lửng phía trên nói vọng xuống một câu phá tan bầu tĩnh lặng, vừa nói vừa liếc mắt xuống nhìn Sa Khẩu.
Sa Khẩu gật đầu, xem ra hắn cũng đã ngửi thấy mùi này.
-Chẳng phải anh đã nói nơi đây trước kia là biển ư? Có mùi tanh của biển cũng đâu có gì lạ! – Không phải Thuỷ Băng Hoa muốn cãi lý, chỉ là trong thâm tâm thực sự không muốn lại xảy ra sự cố gì ngoài ý muốn.
-Không phải! - Hứa Tiểu Chỉ phản bác dứt khoát, sau đó tiếp tục leo lên, nhanh chóng mất hút sau đám cỏ dại trên đỉnh núi.
Hứa Tiểu Chỉ vừa khuất dạng, Sa Khẩu bỗng thấy hết sức bất an. Giờ đây chỉ còn mình hắn và Lỗ Nhất Khí cheo leo trên vách đá, nếu xảy ra sự cố bất ngờ, có tay Hứa Tiểu Chỉ đón sẵn trên đỉnh dốc thì còn đỡ. Nếu hắn không chống đỡ nổi, hoặc bản thân hắn ta cũng có vấn đề, thì bản thân hắn và Lỗ Nhất Khí sẽ đều nằm gọn trong phạm vì tấn công của kẻ khác.
Sự lo lắng của Sa Khẩu không phải là vô lý. Xung quanh đã bắt đầu xuất hiện những biến động rất tinh vi. Từ trong đám cây bụi phía ngoài vách đá dựng đứng thi thoảng lại vọng ra những tiếng loạt soạt rất khẽ, dường như có thứ gì đó đang thận trọng chui ra.
Hai tay dao của Sa Khẩu vùn vụt giao nhau đưa ngang trên vách đá, chớp mắt đã ra tới mé bên ngoài, rồi lao người vào trong đám cây bụi.
Lỗ Nhất Khí không hề để ý tới sự biến mất của hai người, vẫn toàn tâm toàn ý vào động tác vuốt ve trên vách đá. Đột nhiên, ngón tay của cậu bỗng khựng lại, vì nó đã nhận ra chất đá ở một mảng nhỏ khác hẳn với những vị trí còn lại. Cậu vội vàng phủi sạch lớp bùn đất bám trên bề mặt, quan sát thật kỹ lưỡng, và phát hiện ra rằng chất đá tại mảng này trơn bóng, mịn màng hơn hẳn. Tiếp tục quan sát tỉ mỉ hơn nữa, cậu đồ rằng đây có lẽ là loại ngọc tía Hoa Âm rất hiếm có. Nhìn vào hình dạng của khối ngọc tía, thấy rất giống mảnh vỡ của một loại vật dụng nào đó. Nhưng mảnh vỡ này tại sao lại được khảm trên vách đá? Hơn nữa, còn được khảm một cách hết sức tinh vi hoàn hảo, không một vết gợn, như thể tạo hoá trời sinh.
Ngón tay Lỗ Nhất Khí khe khẽ xoay vòng trên miếng ngọc Hoa Âm, một cảm giác tựa như điện giật nhanh chóng lan truyền theo đầu ngón tay đi vào cơ thể, xộc thẳng lên não, toả khắp xương khớp tứ chi. Cảm giác này khiến cậu vô cùng thư thái dễ chịu, giúp cậu nhanh chóng thả lỏng thân tâm. Động tác xoay tròn của ngón tay dần dà đã lan sang cả bàn tay, phạm vi vuốt ve cũng từ từ nới rộng, từ viên ngọc tía Hoa Âm mở rộng ra tới toàn bộ mặt vách đá chằng chịt hoa văn.
Dưới đoạn sườn dốc, từ phía khu rừng nhỏ ở phía tây vẳng lại những tiếng động lạ. Những âm thanh này không thể lọt khỏi đôi tai nhạy bén của lão mù. Lão lập tức dựng thẳng cây gậy thép, định tung mình nhảy về phía đó. Song cánh tay cứng như sắt thép của Tả Thiết Cống đã giữ lão lại. Hắn thận trọng bước từng bước về phía đó. Là người sáng mắt và thông thuộc tình hình nơi đây, xem ra hắn đã phát hiện thấy sự bất thường từ trước.
Những hiện tượng bất ổn rải rác khắp xung quanh đã khiến một kẻ lão luyện như lão mù tỏ ra lo lắng:
-Cậu cả, đã xong chưa? Tình hình bất ổn, mau rút về thôi!
Song lúc này, Lỗ Nhất Khí đã không còn nghe thấy tiếng gọi của lão, một thế giới khác mở ra đã khiến cậu quên bẵng cả bản thân mình. Trong trí não cậu, chỉ có những đường nét hoa văn đang chuyển động mạnh mẽ, cùng hội tụ về phía mảnh vỡ của ngọc tía Hoa Âm; trước hết tách ra thành vô số mảnh vụn, sau đó lại tổ hợp, ghép nối lại với nhau, biến hoá thành những đồ hình và văn tự hết sức huyền ảo. Cũng chính vào lúc đó, toàn bộ thân tâm của Lỗ Nhất Khí đều lạc vào trong một cõi mơ.
Trong cõi mộng ảo, có một con thuyền gỗ lớn rất mực cổ xưa đang băng băng rẽ sóng. Con thuyền này kết cấu rất hợp lý tinh xảo, kiên cố vững chãi, song tuyệt đối không thích hợp để đi biển. Song con thuyền lại đang băng qua cửa sông Trường Giang lao thẳng ra biển lớn.
Dần dần, Lỗ Nhất Khí đã nhìn thấy rõ những người tóc búi, trang phục cổ xưa đang có mặt trên thuyền, vẻ mặt ai nấy đều vô cùng kiên định, song cũng rất đỗi hoang mang. Ánh mắt của cậu còn xuyên thấu lớp ván gỗ vào tận bên trong khoang thuyền, và thấy bên trên một chiếc bàn thấp có đặt một chiếc hộp làm bằng ngọc tía Hoa Âm. Chiếc hộp đang chìm trong làn khói nhẹ lững lờ toả ra từ hai lư hương bằng đồng xanh tạo hình bông lúa. Lỗ Nhất Khí đã nhận ra chiếc hộp này, đó là một trong tám hộp ngọc trong tay Bút Đạo Nhân mà cậu đã bắt gặp trong giấc mơ trên đá Tam Thánh bên dưới viện trong viện ở Bắc Bình.
Trên nắp hộp có khắc vài tự dạng sơ sài, tuy Lỗ Nhất Khí không nhận ra là thể chữ gì, song mới thoạt nhìn cậu đã nhận ra là bốn chữ: “Tử Phúc Lang Nê”.
“Tử Phúc Lang Nê” là một trong bảy loại đất cầu vồng mà Thiên Đế ban tặng cho Đại Vũ dùng để trị thuỷ, bảy loại đất cầu vồng bao gồm xích thạch (đá đỏ), tranh sa (cát vàng cam), hoàng thổ (đất vàng), lục trần (bụi xanh lục), thanh hôi (tro xanh chàm), lam lịch (cuội xanh lam), tử nê (bùn tím). Đại Vũ đã dùng năm thứ xích thạch, tranh sa, lục trần, thanh hôi, lam lịch để trị thuỷ, mà không dùng đến hoàng thổ và tử nê. Loại đất tử nê chính là Tử Phúc Lang Nê.
Trong lòng Lỗ Nhất Khí chợt dấy lên một nỗi đau buồn và thương xót, bởi lẽ có một thông tin bỗng nhiên xộc vào trong trí não, mách bảo cậu rằng đây là lần thứ bảy con thuyền xông ra khỏi cửa sông Trường Giang. Trong cả sáu lần trước đó, nó đều bị sóng lớn xô trở về. Bởi vậy lần này họ đã đổi hướng, không đi thẳng theo hướng chính đông nữa, mà trước hết đi về hướng đông bắc, sau đó mới vòng trở lại.
Nhưng lần này, không những họ không tới được nơi cần đến, mà một lần nữa gặp sóng to gió lớn khó bề chống đỡ, khiến buồm rách cột đổ, không còn động lực, mất đi phương hướng, chỉ còn biết mặc theo con sóng xô đẩy mà phiêu dạt trên mặt biển.
Trong sóng to gió dữ, đột nhiên xuất hiện năm hòn đảo nhỏ. Con thuyền không còn cách nào tránh né, cuối cùng đã đâm sầm vào mé bên của hòn đảo chính giữa.
Thuyền vỡ. Hộp ngọc vỡ. Kỳ lạ là hòn đảo cũng vỡ theo. Hộp ngọc vỡ tan tành, các mảnh vụn bắn đi tung toé. Từ trong hộp vụt ra một ánh hào quang sắc tía, lấp lánh như một trời sao, bay dạt theo làn gió.
Sườn đảo bị đâm phải lặng lẽ sạt xuống, phẳng lì như thể dùng dao phạt. Vừa sạt xuống, nó lập tức nhão ra như bùn, nhanh chóng hoà tan vào lòng biển sâu. Còn lại mặt đá dựng đứng cũng trở nên mềm nhũn, một mảnh ngọc tía từ rất xa bắn lại đã nhẹ nhàng găm ngập vào mặt đá. Rất nhanh sau đó, mặt đá lại phục hồi trạng thái cứng rắn ban đầu, và mảnh ngọc vỡ đã trở thành một bộ phận của vách núi.
“Rầm!”
Vọng lên tiếng va đập rúng động của một vật nặng rơi xuống đất, khiến Lỗ Nhất Khí vừa mới bừng tỉnh từ trong giấc mơ kỳ lạ giật nảy mình, dưới chân loạng choạng, lại trượt dúi dụi xuống sườn dốc.
Thuỷ Băng Hoa được lão mù che chắn trong một hốc lõm bên dưới vách đá, thấy Lỗ Nhất Khí trượt xuống, vội lao ra muốn lôi cậu lại. Song sức của cô ta làm sao có thể cản được thế trượt của Lỗ Nhất Khí, không những thế, còn bị cậu kéo tuột đi theo. Cả hai người ngã sấp ngã ngửa bên cạnh vật nặng vừa rơi xuống đất.
Tuy cả hai đều không bị thương, song lại kinh hãi đến rụng rời, bởi vì vị trí họ vừa dừng lại vừa hay đối diện với vật kia. Đó là một cái xác với hai con mắt trợn trừng tựa mắt cá chết, đang nhìn họ chằm chằm.
Nơi yết hầu của xác chết có một đôi lỗ thủng đỏ loét đang ồng ộc máu, kích cỡ của chúng hơi khác nhau, giống như bị bấm thủng bởi ngón cái và ngón trỏ, nếu không nhầm thì đây hẳn là “kiệt tác” của Hứa Tiểu Chỉ.
Từ trong bụi cây lúp xúp bên cạnh vách đá, bỗng một bụm máu lớn bắn vọt ra như mưa, theo gió táp đầy mặt mũi, đầu tóc Lỗ Nhất Khí và Thuỷ Băng Hoa. Sau cơn mưa máu là một cánh tay đứt lìa bay ra khỏi bụi rậm, mắc lủng lẳng trên một thân cây nhỏ bên dưới vách đá.
Lỗ Nhất Khí đứng dậy, bình tĩnh đưa tay quẹt máu trên mặt. Bùn đất trên bàn tay quện với vết máu lem nhem, khiến vẻ mặt cậu trông rất đáng sợ.
-Dừng tay! – Tuy giọng nói của cậu không thực vang vọng, song vẫn ngoan cố lan theo vách đá văng vẳng tứ bề.
-Ha ha! Vụ liều mạng lần này quả là không đáng! - Lỗ Nhất Khí vừa cười nhạt một tiếng, luồng khí xung quanh cậu bất giác bừng lên mạnh mẽ, khí thế không gì át nổi - Tất cả hãy dừng lại, cùng nghe ta kể lại sự thực về bảo bối!
Trong phút chốc, cả ngọn núi đã chìm trong một bầu không khí im lìm, đến cả gió đông nam vừa nãy còn phơ phất, giờ cũng như khựng lại. Lúc này, nếu có phiến lá cây rơi xuống, hẳn cũng nghe rõ mồn một.
-Hãy nhìn vùng đất phía trước mặt các ngươi đi, đó chính là bảo bối mà các ngươi đang muốn cướp đoạt! - Lỗ Nhất Khí cất giọng điềm tĩnh nhưng rất mực uy phong – Năm xưa tổ tiên Lỗ gia đi thuyền ra biển, với ý tìm hung huyệt, xây bảo cấu, cất giấu Địa bảo. Song do không có kinh nghiệm đi biển, lại thêm nhân lực vật lực eo hẹp, nên con thuyền đóng ra không thể chống chọi nổi sóng gió biển khơi, không thể đi xa. Bởi vậy sáu lần ra biển đều không thành công, tới lần thứ bảy thì bị sóng gió xô tới một quần đảo nhỏ, thuyền đâm phải đảo mà vỡ. Địa bảo Tử Phúc Lang Nê mang theo đã rơi xuống lòng biển mênh mông.
Nói tới đây, Lỗ Nhất Khí lại dừng một lát, xoay một vòng tại chỗ, quét mắt nhìn khắp lượt xung quanh.
Vẫn không có chút động tĩnh nào, dường như thời gian đã ngừng trôi, dường như mọi sinh mệnh đều đã lìa đời.
-Địa bảo Tử Phúc Lang Nê không được cất giấu đúng nơi, huyệt cực hung trong trời đất không có vật trấn, nên mới liên tục dịch chuyển, mở rộng, hình thành một vùng biển quỷ quái khổng lồ, huỷ diệt không biết bao nhiêu sinh linh. Song lại có một điều may mắn, đó là quần đảo nhỏ ngoài biển nhờ tác dụng của Tử Phúc Lang Nê nên đã dần dần bồi tụ bùn cát, hình thành đất liền, nối với lục địa, kết thành một vùng đất trù phú tốt tươi. Vùng đất này ở ngay dưới chân các ngươi đó! Toàn bộ vùng Thông Châu này chính là Địa bảo mà các ngươi đang vắt kiệt tâm tư dốc hết mánh khoé để cướp đoạt! Bảo bối nay đã thành địa linh một vùng, các ngươi có cướp nổi không? - Lỗ Nhất Khí cao giọng quát lớn, làn khí tướng bỗng chốc ngùn ngụt tuôn trào, thấu đến trời xanh, khiến bầu không khí im lìm bỗng dấy lên ít nhiều xao động không dễ phát giác.
Lỗ Nhất Khí dừng lại một lát, ngữ điệu đã bình hoà trở lại:
-Địa bảo phía chính đông đã định, kết cục này chính là “con người chẳng chịu theo trời, số trời rồi cũng do trời vần xoay”, song cũng coi như đã kết thúc. Việc trước đây tạm chưa bàn đến, song tâm huyết sức lực các ngươi bỏ ra để đeo đẳng bọn ta suốt mấy tháng trời giờ đã tan thành mây khói, đúng là “tham nhiều dục lắm cũng thành tay không”. Thôi lần này coi như xí xoá, ta ngươi đường ai nấy lui, thời cơ hãy đợi trời trao. Ngày sau nếu còn có cơ duyên, hai nhà chúng ta sẽ lại thi tài cao thấp!
Không ai trả lời, cũng không ai rút lui, không biết là vẫn hoài nghi trước lời nói của Lỗ Nhất Khí, hay là đang có tính toán gì? Một vùng âm u sau núi Sói như thể đã đóng băng.
Người đầu tiên phá vỡ cục diện chết cứng này chính là Hứa Tiểu Chỉ. Hắn thình lình xuất hiện trên đỉnh vách núi, hệt như một con thạch sùng vùn vụt bò trở xuống. Chân vừa chạm đất, hắn lập tức lùi tới bên cạnh Lỗ Nhất Khí, nói khẽ:
-Trong khu rừng trên đỉnh núi có vài tên đang rình nấp, trên mặt sông phía xa có con thuyền gỗ lớn kiểu dáng cổ quái neo đỗ, bọn trên thuyền đang kéo xuống đuổi về phía này.
Lỗ Nhất Khí liếc nhìn xác chết bên cạnh, tấm áo đen trên người hắn đã bạc phếch, loang lổ những vệt muối khô trắng, chắc hẳn vừa mới lênh đênh trên biển lâu ngày. Xem ra cỗ chiến thuyền kiểu đời Minh đã đuổi tới nơi. Đối thủ quả nhiên lợi hại, đá lái thuyền vòng vào từ cửa sông Trường Giang, lần theo tung tích đuổi đến tận đây, rồi lại âm thầm bám sát theo bọn họ.
Sa Khẩu cũng mau chóng trượt xuống dọc theo những bụi cây lúp xúp bên cạnh. Hoá ra trong đám cây bụi có một sợi dây thừng từ từ thả xuống từ trên đỉnh vách núi dựng đứng, Sa Khẩu đã nhận ra tiếng dây thừng luồn lách trong đám cỏ rối lá cây.
Tả Thiết Cống vẫn chưa quay lại, hắn đang đứng ở chỗ ngoặt trên con đường mòn bên ngoài khu rừng nhỏ, vẫy tay với mọi người, ra hiệu cho họ bước lại gần.
Tuy lão mù không nhìn thấy gì, song đôi tai lão đã nghe thấy xung quanh vẫn lặng phắc như tờ. Im lặng có nghĩa là đối thủ vẫn chưa có ý định tiếp tục hành động, đây chính là thời cơ cực tốt để tẩu thoát:
-Đi mau! Sa Khẩu đoạn hậu, khi băng qua rừng, cẩn thận ám khí.
Khi vòng qua khúc quanh mà Tả Thiết Cống đang đứng, họ phát hiện thấy phía sau gốc cây to sát bên sườn núi có hai thi thể vừa bị một đao chặt phăng thủ cấp. Nhìn vào hiện trường và tư thế của xác chết, có thể thấy rằng bọn chúng thậm chí còn không kịp cả ra tay chống đỡ.
-Là ông chém à? – Sa Khẩu hỏi Tả Thiết Cống, hắn đang lấy làm lạ vì không thấy Tả Thiết Cống mang đao.
-Không phải!
-Vậy ai đã ra tay?
-Không biết!
-Đao cực nhanh, chiêu thức cũng cực nhanh!
-Đừng nhiều lời nữa, đi mau! - Hứa Tiểu Chỉ vừa thúc giục, vừa xoay ngang một con thuyền nhỏ đang đỗ bên ngòi nước dưới chân núi. Chạy trên thuyền băng qua ngòi nước, sẽ vào được khu rừng thuỷ sam phía bờ bên kia, xuyên qua rừng thuỷ sam là đến con đường cái quay về thành Thông Châu, đây có lẽ là con đường tắt nhanh nhất để tẩu thoát khỏi nơi nguy hiểm.
Trên đường cái, họ đi nhờ một cỗ xe lừa đang chở rau cỏ vào thành. Cho tới tận khi qua mộ người Oa, họ vẫn chưa bắt gặp sự ngăn trở hay truy đuổi nào. Cứ theo tình hình này mà phán đoán, hẳn là đối thủ cũng đang trong lúc vội vàng, nên chưa thể giăng cạm bẫy khắp nơi.
Song lão mù lại không nghĩ như vậy. Lão cảm thấy đối thủ không thể lơi lỏng như thế. Sau khi liên tiếp thất bại, chắc chắn sẽ càng phải tăng cường khảm nút, siết chặt vòng vây, bởi vậy, khảm diện của chúng có lẽ sẽ được bố trí ở một cấp độ thâm sâu rộng lớn hơn nữa, hoặc cũng có thể đặt ở những chỗ không thể ngờ tới, giống như giăng sẵn lưới chờ cá mắc vào.
Lỗ Nhất Khí thấy lão mù phân tích rất hữu lý, bèn hỏi Tả Thiết Cống tìm chỗ nào để ẩn náu tạm thời, đợi khi trời tối hãy trở về thành Thông Châu.
Qua mộ giặc Oa, bên đường đi là một cửa sông hình tam giác. Tả Thiết Cống nói rằng có một người họ hàng sống ở gần đây, nên bọn họ bèn xuống xe, trèo lên một con thuyền gỗ nhỏ do Tả Thiết Cống mượn về, rồi lẩn vào đường sông đan xen chằng chịt, lau lách kín bưng.