Dòng dung nham nóng chảy đỏ rừng rực mang theo mùi khét lẹt tràn vào trong hang núi, nhanh chóng đẩy đổ một chiếc vạc đồng. Dầu trong vạc đồng bùng lên thành một quả cầu lửa thật lớn trên dòng dung nham, rồi ngay lập tức biến mất tăm cùng với vạc đồng, chỉ còn lại một làn khói xanh.
- Cậu nhìn vạc đồng kìa! – Thuỷ Băng Hoa dường như đã thấy được kết cục của chính mình.
Đúng vậy, vạc đồng! Ánh mắt Lỗ Nhất Khí dừng lại trên chiếc vạc đồng còn lại. Cậu đang cố gắng cảm nhận xem chiếc vạc đồng vuông vắn kia có thể dùng vào việc gì.
Tiếng hơi nước phụt ra rít thành một tràng dài, tựa như mấy chục súc vải buồm dày cộp bị xé toang cùng một lúc.
Lỗ Nhất Khí buông tay ra khỏi vai Thuỷ Băng Hoa, tạo ra một thế tay đặc thù của Lỗ gia, bắt đầu đo đạc và tính toán không gian xung quanh.
- Giúp tôi! – Lỗ Nhất Khí nói đoạn, lập tức đưa khẩu súng trường cho Thuỷ Băng Hoa, bảo cô ta bẩy lấy một chân vạc có tạo hình chân voi, còn mình thì xé lấy một mảnh áo bông quấn vào tay, rồi trực tiếp đẩy vào quai vạc. Vạc đồng nóng giãy, nhanh chóng đốt cháy lớp bông, đốt cháy cả hai bàn tay Lỗ Nhất Khí. Song vạc đồng đã không thể trụ vững trước sức đẩy và sức bẩy của hai người, rầm một tiếng đổ nghiêng xuống đất. Dầu trong vạc hoá thành một biển lửa, mau chóng nối liền với dòng dung nham đang tiến tới.
Không còn dầu ở bên trong, vạc đồng đã nhẹ hơn rất nhiều. Hai người dồn sức đẩy nó di chuyển thêm sáu bảy bước, rồi dừng lại ở một góc ngoặt sát với đường ống. Lỗ Nhất Khí để miệng vạc hướng về phía đường ống, sau đó bê lại một vài viên đá vuông vắn kê cao vạc đồng lên.
Lỗ Nhất Khí tính toán đo đạc vị trí một lần nữa cho chắc chắn, đảm bảo độ cao đã thích hợp, rồi lôi ra một sợi Thiên Hồ giao liên, mau chóng bước tới phía trước bệ gạch hình trụ có cửa van xả khí. Bệ cao xây bằng gạch giờ đây đã nóng bỏng cực độ, không thể trực tiếp đụng chạm vào đó.
Đứng bên cạnh bệ gạch, Lỗ Nhất Khí chưa vội hành động ngay, cậu im lặng chăm chú quan sát cửa xả có thể mở ra bất cứ lúc nào, dường như quên bẵng mọi thứ xung quanh. Và rồi cửa xả bật tung lên như pháo nổ, luồng hơi nóng phụt thẳng ra ngoài rít lên chói óc môt hồi dài, sau đó lại đóng vào như cũ. Lỗ Nhất Khí lập tức lao bổ về phía bệ gạch, chẳng còn để tâm tới cái nóng rát người, cứ thế quấn chặt Thiên Hồ giao liên vào trụ gạch, bịt kín cửa xả lại. Cậu quấn thành ba vòng, song bàn tay đã bị vạc đồng hun bỏng đến tê liệt, không thể thắt Thiên Hồ giao liên thành nút.
Thuỷ Băng Hoa nhảy vội hai bước tới bên Lỗ Nhất Khí, dùng những ngón tay mềm mại mà khoẻ mạnh nhón lấy Thiên Hồ giao liên, thoăn thoắt một hồi đã kết thành một nút lồng càng kéo càng chặt. Chỉ hơi sơ suất, mép ngoài của bàn tay trái chạm phải vách tường, lập tức rộp lên một vệt bỏng dài.
Hoàn thành mọi việc, Lỗ Nhất Khí kéo Thuỷ Băng Hoa nấp vào mặt bên kia của trụ gạch rồi nói:
- Nấp vào đây, tuyệt đối không được đi theo tôi! Nhìn thấy cửa mở, chạy ra ngoài lập tức!
Dung nham đỏ rực đã hoàn toàn hoà lẫn với dầu cháy, bắt đầu luồn lách qua khe hở giữa các khối đá vụn, từ từ trào đến.
Lỗ Nhất Khí đứng ở trên một tảng đá lớn vừa rơi từ nóc hang xuống, nắm quả lựu đạn trong tay. Cậu nghiến răng nắm tay thật mạnh, như vậy mới có thể khiến bàn tay cậu thoát khỏi sự tê liệt, dội lên một nỗi đau xé đến tận tim gan. Có đau đớn mới có cảm giác, có cảm giác mới có thể kiểm soát được góc độ và lực độ để quăng lựu đạn ra.
Thiên Hồ giao liên đã bị kéo căng đến hết cỡ rồi, tiếng hơi nước phụt ra qua các kẽ hở rất nhỏ bên mép van xả nghe như tiếng còi chói gắt.
Đợi đã! Phải đợi thêm chút nữa! Sinh tử thành bại đều trông vào một hành động này.
Thiên Hồ giao liên quả thực bền chắc kinh người, Lỗ Nhất Khí đã nhìn thấy gạch trên trụ bắt đầu phình ra, như muốn nổ tung đến nơi.
Chính vào lúc này, chính vào thời cơ chính xác nhất trong dự cảm của Lỗ Nhất Khí, cậu đã rút chốt an toàn, ném quả lựu đạn đi.
Lựu đạn bay theo một quỹ đạo cực kỳ chuẩn xác, mắc kẹt vào trong khe hở giữa vách núi với một khối đá đang lung lay muốn rụng trên nóc hang.
Lựu đạn đã nổ tung. Khối đá to lớn dài ngoẵng trên nóc hang tựa như bị thanh kiếm trời phạt ngang, đổ thẳng xuống. Đường ống kiên cố làm bằng tinh thạch vân gỗ và tảng đá rơi cùng vỡ tan một lượt, hơi nước nóng bỏng đang nén trong đường ống điên cuồng phụt ra…
Miệng vạc đồng vừa hay hứng trọn lấy luồng hơi nóng vừa được giải phóng, trước xung lực mạnh mẽ khó tưởng tượng kia, lập tức bay vụt đi như một viên đạn pháo, dâm thẳng vào cánh cửa đá không lấy gì làm dày dặn, để lại trên dó một lỗ hổng hình vuông đúng bằng đáy vạc, với mép lỗ hổng phẳng như dao cắt.
Cửa đá đã bị phá vỡ, song hơi nước trong đường ống vẫn ào ào xả ra không ngớt, vừa hú lên cuồng dại vừa phun thẳng về phía cửa đá.
Lúc này Lỗ Nhất Khí đã đi vòng sang bên cạnh đường ống rạn nứt, móc ra hai quả lựu đạn, kéo chốt an toàn, nhét vào bên dưới đường ống, sau đó vội vã chạy ra nấp phía sau một tảng đá lớn. Hai quả lựu đạn đồng thời phát nổ đã khiến đường ống xê dịch, hơi nước không còn tuôn trào về phía cửa đá nữa.
Thuỷ Băng Hoa phản ứng rất nhanh, lập tức chạy bán sống bán chết tới trước cửa đá, chui tọt qua lỗ thủng. Lỗ Nhất Khí cũng chạy theo bén gót, lao mình ra ngoài như một con cá chép. Còn chưa kịp đứng vững, sau lưng đã vọng lên hàng tràng những tiếng bùm bụp của đá tảng rơi xuống dòng nham thạch tan chảy. Quả là ngàn cân treo sợi tóc!
Dưới ánh sáng đỏ rừng rực hắt lên từ dòng dung nham phía sau, Lỗ Nhất Khí nhận ra đây là một đường hầm lát gạch, cách họ bảy tám bước về phía trước có một ngã rẽ.
Ánh sáng đỏ cháy của dòng dung nham bỗng tối sầm xuống, một luồng hơi nước lớn phun ồ ạt ra ngoài. Nóc hang đã đổ sập xuống, đập vỡ toác đường ống nước nóng.
Lỗ Nhất Khí vội kéo Thuỷ Băng Hoa chạy lao vào một ngả rẽ. Nước sôi cuồn cuộn sủi bọt trắng xoá, ồ ạt chảy qua lỗ thủng trên cửa đá vào trong đường hầm, nháy mắt đã nhận chìm đoạn đường mà họ vừa đứng, rồi tiếp tục tản ra theo các ngã rẽ, ào ào chảy đi, đuổi sát phía sau Lỗ Nhất Khí.
Từ chỗ hai người họ thoát ra, đi về phía trước, ngoặt qua hai chỗ rẽ, có một đám người chia làm hai nhóm đang gườm gườm thủ thế. Nhóm phía trước có bốn người, nhóm phía sau có hơn chục người. Nhóm bốn người chính là Quỷ Nhãn Tam, lão mù, Nhậm Hoả Cuồng và Phó Lợi Khai.
Sau khi khảm diện ống bễ bị phá, Quỷ Nhãn Tam và Nhậm Hoả Cuồng bị thổi thẳng tới bông lúa đầu tiên, còn lão mù bị thổi bay tới bông lúa thứ ba. Lão mù dù sao vẫn là tặc vương, khi trận cuồng phong không còn đủ mạnh để thổi cơ thể tiếp tục bay đi, lão biết cách tiếp đất một cách khéo léo nhất, nên đã đáp xuống một cách vững vàng ngay phía trước lối vào bông lúa thứ ba.
Lão dò dẫm theo cuống bông lúa đến đường vào của bông lúa đầu tiên, vừa hay gặp Quỷ Nhãn Tam và Nhậm Hoả Cuồng đang chui từ bên trong ra. Quỷ Nhãn Tam và Nhậm Hoả Cuồng đều nhận ra cách bố trí của ba bông lúa, song họ không biết đi theo bông lúa nào mới là chính xác. Đúng lúc này, lại một đám người khác cũng xuất hiện trong ba bông lúa, ập đến ngay trước mặt bọn họ. Đó là những nút lẫy người của Chu gia mà họ không thể ứng phó nổi, chỉ có thể vừa chống đỡ vừa chạy trốn vào trong cọng lá của bông lúa đầu tiên ở gần đó nhất.
Cọng lá lúa không phải là một gian phòng dài hẹp, mà là một con đường trơn trượt. Lúc mới bước vào không thấy có gì khác lạ, đang cắm đầu chạy thì đột nhiên xuất hiện một con dốc, thế là tất cả bon ho đều bị trượt thẳng xuống một mê cung.
Trong mê cung, họ đã gặp được Phó Lợi Khai. Đúng lúc gã đang gắng sức bò lên con dốc trơn bóng, thì bị Quỷ Nhãn Tam trượt từ trên xuống đâm cho một cú thẳng cánh.
Phó Lợi Khai không phải là trượt từ trên xuống mê cung, thậm chí gã còn chưa hề bước vào khảm ống bễ. Gã loanh quanh trong đường nhỏ tại lối vào khe núi tìm đường ra, vòng qua vòng lại không biết bao nhiêu lần vẫn không thể thoát thân. Đột nhiên, gã nhìn thấy Tùng Đắc Kim ở phía trước, bèn vội vã đuổi theo, không ngờ trượt chân rơi xuống hố, ngã thẳng xuống mê cung.
Cách bố cục và hoàn cảnh trong mê cung đều lạ lẫm đối với cả hai bên đối địch, bởi vậy trong khảm diện này, cả những người của Ban môn đang chạy trốn hay sát thủ của Chu gia đang truy đuổi đều không dám khinh suất, chỉ dám giữ miếng hằm hè lẫn nhau ở quanh miệng hố.
Sự xuất hiện bất thình lình của Lỗ Nhất Khí và Thuỷ Băng Hoa từ bên trong đường hầm khiến cả hai bên đều giật mình kinh ngạc, đặc biệt là đám Người Đao mười sáu lưỡi toàn thân đao nhọn kia, chúng vốn là đội quân tinh nhuệ do Chu gia điều động từ thành Cô Tô tới, đôi nam nữ kia vừa lao đến, bọn chúng lập tức cảm thấy như có một áp lực vô hình ập thẳng tới trước mặt.
- Tất cả nghe tôi nói dây! – Trong con đường hầm quanh co dài dằng dặc, giọng nói điềm tĩnh của Lỗ Nhất Khí toát lên vẻ uy nghiêm đĩnh đạc đến lạ kỳ – Nếu muốn sống sót thì chạy mau!
Lời vừa thốt ra, mấy gã Người Đao mười sáu lưỡi lập tức quay vụt lại như lốc xoáy, lách qua khe hở giữa các sát thủ khác, chớp mất đã biến mất tăm sau khúc dường hầm. Động tác của những sát thủ khác chậm chạp hơn rất nhiều, đến tận khi đám Người Đao đã mất hút sau một khúc quanh, bọn chúng mới kịp xoay người.
Bọn nút người đều đã chạy sạch. Kỳ thực phần lớn bọn chúng vẫn chưa hiểu tại sao mình lại phải bỏ chạy.
Lỗ Nhất Khí cũng không ngờ bọn sát thủ lại nhanh chân như vậy, trong khi cậu còn chưa kịp nói đến chuyên dòng nước sôi sục và dung nham nóng chảy đang đuổi tới sau lưng, hay núi lửa sắp sửa phim trào.
- Chạy mau! – Gặp lại Quỷ Nhãn Tam và mọi người, Lỗ Nhất Khí mừng vui khôn xiết, xúc động dâng tràn, chỉ muốn nhào tới nắm chặt tay họ kể lể về những chuyện xảy ra sau khi thất lạc, song lúc này cậu chỉ có thể thốt lên được hai chữ.
Nhìn vào sắc mặt và giọng điệu của Lỗ Nhất Khí, đám Quỷ Nhãn Tam lập tức hiểu ra tình thế đã vô cùng cấp bách, nên không nói thêm nửa lời, vội vã chạy đi.
Nhiệt độ trong đường hầm mau chóng tăng vọt. Mọi người đều thở phì phò, cắm đầu cắm cổ mà chạy.
Cả bọn đang chạy cuống cuồng, đột nhiên nhìn thấy lũ sát thủ lao thẳng đến trước mặt, vừa chạy vừa ấm ớ kêu lên những tiếng kỳ quái.
Quỷ Nhãn Tam đang chạy trước mở đường thấy vậy thì giật bắn mình. Tốc độ của Người Đao mười sáu lưỡi nhanh đến kinh hoàng, hắn không thể có được một chút cơ hội để phản ứng. Không chỉ riêng Quỷ Nhãn Tam, tất cả những người khác đều không kịp phản ứng, bọn Người Đao đã ào đến sát sạt…
Song bọn họ đều đã lầm. Đám Người Đao không thèm để mắt gì đến họ, mà vùn vụt lao qua như một bầy ngựa điên đang phi xé gió.
Ngay sau đó, từ phía trước xuất hiện một dòng nước đỏ sẫm sôi sùng sục đang ào theo chân đám sát thủ của đối phương, ập thẳng đến trước mặt họ.
- Vào đây! – Quỷ Nhãn Tam phát hiện ra một lối rẽ ngược hướng với dòng nước chảy. Dòng nước đang chảy ồ ạt trong con đường chật hẹp, nếu như phía trước không gặp trở ngại, phải đợi đến khi lực đạo trên đầu dòng nước vụt qua, nước mới từ từ chảy vào trong lối rẽ. Như vậy, sẽ giúp bọn họ có thêm chút thời gian để kéo giãn khoảng cách thêm hơn chục bước.
Nhưng ngã rẽ này sẽ dẫn đến đâu? Liệu có thể đưa bọn họ thoát khỏi dòng nước sôi sục và dung nham nóng chảy?